Chương 13

Nay là ngày tết Trung Thu mười lăm tháng tám, tâm trạng Tề Tông tốt đẹp, quyết định cho các hoàng tử nghỉ một ngày, hơn nữa buổi tối ở trong cung còn cử hành yến tiệc chèo thuyền dạo chơi trên hồ, các quan viên nhị phẩm trở lên cùng gia quyến <vợ con> đều được mời tới. Đương nhiên gia quyến chỉ bao gồm phu nhân cùng trưởng tử, đích nữ* như Diệp Hi Nhiên cũng không có tư cách tham dự yến hội của hoàng đế.

<*đích~con dòng trưởng, con vợ cả>

Trước khi yến tiệc bắt đầu, các hoàng tử đến ngự thư phòng thỉnh an hoàng thượng, Tề Tông thừa dịp này liền kiểm tra học vấn của bọn họ.

"Trẫm nghe nhóm phu tử báo đã giảng xong những lý luận trị quốc chủ yếu, thái tử ngươi nói một chút xem cái gì là Đạo gia vô vi nhi trì*". Tề Tông mặc long bào ngồi ngay ngắn trên long ngai <ghế cho vua>, nhìn mấy người con đứng ở phía dưới đều trổ mã anh tuấn sáng ngời, trong lòng có chút cao hứng.

<*~ nôm na là trị quốc bằng tư tưởng vô vi của Đạo gia.

Đạo gia (Lão Tử, Trang Tử là hai đại biểu chính)

Vô vi ~ thuận theo tự nhiên, không phải không làm gì cả mà là đừng làm thái quá ~ đừng dụng tư tâm xen vào lối sống tự nhiên của mọi vật, càng ít can thiệp việc người bao nhiêu càng quý bấy nhiêu. Lão Tử tin rằng càng dùng cái trị để trị nước thì nước dễ loạn, càng không dùng thì càng dễ trị. Tóm lại vô vi chính là làm một cách hết sức tự nhiên và kín đáo, lấy tự nhiên giúp tự nhiên, không tư tâm, không vị kỷ.>

Bên dưới có đại hoàng tử Tiêu Tử Ngôn, nhị hoàng tử Tiêu Tử An, thái tử Tiêu Tử Huyền, tứ hoàng tử Tiêu Tử Tranh, ngũ hoàng tử Tiêu Tử Ninh và một hoàng tử mới lên bốn, Tiêu Tử Chu.

"Thuận theo tự nhiên, vô vi nhi trì là đường hướng rộng lớn, nhưng vô vi không có nghĩa là không làm gì cả, mọi việc trên thế gian đều đa dạng phong phú, trong thiên địa, đều có trật tự âm dương, hết thảy sự tình hẳn nên tuân theo tự nhiên, vô vi chính là căn nguyên nguồn gốc, làm nhưng không quá chính là vô vi". Tiêu Tử Huyền ngẩng đầu nói rõ ràng.

"Lão tứ, ngươi có bổ sung cái gì không?" Tề Tông hỏi Tiêu Tử Tranh, thái tử cơ bản đã nói đúng tư tưởng Đạo gia nhưng chưa đủ hoàn thiện. Trong số hoàng tử, Tề Tông thích nhất là lão tứ Tiêu Tử Tranh, không khoa trương, không kiêu ngạo, khiêm tốn cẩn thận, có khí độ của người quân tử trí thức.

"Bẩm phụ hoàng, vô vi trong vô vi nhi trì là không làm xằng làm bậy, không làm việc theo ý muốn toan tính, không theo đường hướng nào. Ngược lại, với những chuyện phù hợp đạo lý thì nhất định phải hướng theo hữu vi*. Nhưng việc làm đó cũng phải ứng với tự nhiên, vô vi là theo tự nhiên mà làm chứ không phải làm theo ý người". Tiêu Tử Tranh chậm rãi nói, luận về diện mạo tứ hoàng tử Tiêu Tử Tranh không tuấn tú như Tiêu Tử Huyền, luận về khí độ không anh dũng như Tiêu Tử An, có điều mang theo nồng đậm phong thái của người trí thức, hiện rõ sự nho nhã.

<*hữu vi: có tâm/thân tạo tác, hữu vi là lấy mạnh thắng mạnh, còn vô vi là nhu thắng cương, không tranh mà vẫn khuất phục được thiên hạ. Thắng người là hữu vi, biết mình thắng mình là vô vi.>

"Ừ, lão nhị, ngươi nói một chút, tư tưởng trị quốc của Mặc gia là gì a?" Tề Tông lại hỏi Tiêu Tử An, ngài cũng rất thích một Tiêu Tử An cởi mở thẳng thắn không có tâm cơ, nhưng là hoàng tử mà nói thì tính cách như vậy rất nguy hiểm.

"Tư tưởng Mặc gia là kiêm ái*, không công kích, thượng hiền, thượng đồng." Tiêu Tử An trả lời, Tiểu Ảnh dự đoán thật đúng, biết phụ hoàng sẽ hỏi cái này, hôm qua đặc biệt giúp hắn bù lại kiến thức, bằng không hắn cũng đáp không được.

<*yêu thương mọi người như nhau, như bản thân mình>

"Vậy thế nào là thượng hiền, thượng đồng?" Tề Tông uống ngụm trà tiếp tục hỏi Tiêu Tử An, nhi tử này hiếu động thích quân sự, nhưng phương diện văn trì thì luôn làm cho hắn nhức đầu.

"Thượng hiền nghĩa là chẳng phân biệt giàu nghèo chỉ cần có tài thì đề bạt nâng đỡ, thượng đồng ý nói trên dưới một lòng vì hạnh phúc của dân chúng, vì xã tắc lấy lợi trừ hại." Tiêu Tử An có thể lý giải được ý tứ đã thật không tệ, không nên hy vọng xa vời rằng hắn có năng lực học một biết mười.

"Thái tử, ngươi cảm thấy học thuyết trị quốc của Mặc gia so với Nho gia có ưu khuyết gì?" Tề Tông hỏi ra vấn đề sắc bén, cũng là đang hỏi nguyên nhân vì sao Chiêu quốc trọng Nho gia bỏ qua Mặc gia, nếu thái tử đáp tốt, Tề Tông nhất định vui mừng, mặc kệ các nhi tử khác ưu tú đến thế nào, về sau sớm hay muộn Chiêu quốc cũng sẽ giao vào tay thái tử bởi đây là chuyện mà ngài đã đáp ứng Văn hoàng hậu.

"Tư tưởng Nho gia giữ gìn "Lễ trì", đề xướng "Đức trì", coi trọng "Nhân trì". "Nhân" là nền móng chủ yếu nhất, quân chủ cần thực thi nhân chính <nền chính trị nhân từ>, làm cho dân chúng an cư lạc nghiệp, thoạt nhìn khá tương đồng với Mặc gia, nhưng căn bản là bất đồng. Tư tưởng Mặc gia vốn là cho các dòng tộc họ hàng tranh thủ càng nhiều quyền lợi càng tốt, trong khi Nho gia mới chân chính là tư tưởng của quân vương, chỉ quân chủ biết làm thế nào mới có thể cai trị tốt một quốc gia." Thái tử tự tin trả lời khiến Tề Tông có vẻ vừa lòng, làm hoàng đế không cần học thức quá tốt, mấu chốt ở những quyền mưu thủ đoạn và cách điều khiển người khác, về mặt này ngài sẽ từ từ dạy thái tử sau.

"Tử Ngôn, Trẫm cùng triều thần đã đề ra ý khai thông mậu dịch với những quốc gia khác, Trẫm quyết định trước tiên bàn chuyện cầu thân cùng Việt quốc, Kiêu Dương công chúa sang năm sẽ gả cho ngươi làm chính phi, ngươi cũng coi như phò mã Việt quốc, nên Trẫm tính đem chuyện này giao cho ngươi làm, Trẫm hy vọng có thể nhìn đến con đường mua bán nối liền hai nước Chiêu Việt hoàn thành xong trước ngày đại hôn của ngươi." Tuy Tiêu Tử Ngôn là trường tử, nhưng thế lực mẫu phi yếu kém, ở triều đình thường bị xa lánh, đây không phải điều Tề Tông mong muốn, ngài hy vọng thực lực các nhi tử ngang bằng nhau, không thiên lệch bên nào, như vậy mới không ảnh hưởng đến địa vị thái tử. Trong lịch sử, các hoàng tử tranh quyền đoạt vị, đã đổ máu nhiều lắm rồi, nếu muốn thái tử thuận lợi kế vị thì việc cân bằng các hoàng tử khác là rất quan trọng.

"Nhi thần quyết không làm xấu mặt phụ hoàng". Tiêu Tử Ngôn cao hứng nói. Tề Tông đem Kiêu Dương công chúa của Việt quốc ban cho hắn cũng đủ khiến hắn mừng rỡ, nếu có thể được hoàng đế Việt quốc chống lưng ủng hộ thì ngai vàng Chiêu quốc không còn cách bao xa.

"Ừ, tiệc đêm nay cũng mau bắt đầu, chúng ta cùng đi thôi." Tề Tông đặt chén trà xuống, chuẩn bị đứng dậy.

"Phụ hoàng, nhi thần có một thỉnh cầu quá phận." Lúc này Tiêu Tử Huyền đột nhiên tiến lên nói.

"Thái tử nói thử xem." Tề Tông cảm thấy hơi kinh ngạc, thái tử luôn cao ngạo, rất ít mở miệng cầu xin cái gì với ngài.

"Vốn nghe thấy thái tử Yến quốc võ nghệ cao cường, kỵ xạ thuộc hàng bậc nhất, trước nay không có duyên thỉnh giáo, dù nhi thần tự biết không địch lại, nhưng vẫn muốn lãnh hội phong thái của thái tử Yến quốc, cho nên nhi thần muốn mời hắn đến tham gia cuộc thi săn bắn". Tiêu Tử Huyền cao giọng nói, các hoàng tử khác âm thầm giật mình, thái tử Yến quốc này, bọn họ tránh còn không kịp, vì sao thái tử lại cố tình kéo hắn vào?!

"Huyền nhi khiêm tốn ham học hỏi tốt lắm, Trẫm đương nhiên ủng hộ, chuẩn tấu*". Tề Tông không biết tâm tư Tiêu Tử Huyền, tưởng rằng thái tử tiến bộ, muốn bù lại những kỹ năng kỵ xạ còn thiếu sót, tâm tình lập tức rất tốt, ngay cả xưng hô cũng trở nên thân thiết.

<*cho phép chấp thuận điều gì tâu với vua>

Chiếc thuyền được giăng đèn kết hoa vô cùng tráng lệ chậm rãi dạo trên Bích Thuỷ Hồ, tiếng nhạc đàn sáo không dứt bên tai, phi thường náo nhiệt. Tiêu Tử Vận cùng phò mã cũng tham dự yến hội long trọng này, nàng một thân đỏ thắm hào quang bắn ra bốn phía, phong tư tuyệt thế*, xinh đẹp không gì sánh được, hấp dẫn ánh mắt mọi người. Phò mã mỉm cười nhìn Tiêu Tử Vận ngồi bên cạnh, trong lòng lại đau thương tuyệt vọng khóc thành một dòng sông.

<~ lời lẽ bình dân là rất rất có phong độ khí chất :">

Trong hoàng cung phồn hoa là thế, riêng Diệp Hi Ảnh và Diệp Hi Nhiên ở nhà thì yên ắng hơn. Diệp Phụng Thiên mang theo Thu Liên cùng Diệp Trường Đình đi dự yến tiệc, Diệp Trường Viễn thì có phiên trực ở trong cung làm nhiệm vụ, trong phủ chỉ còn hai tỷ muội các nàng.

"Tỷ tỷ, nghe nói hôm nay trên phố có hội hoa đăng <đèn hoa/l*иg đèn> rất tưng bừng a, hơn một ngàn hoa đăng đủ loại treo khắp phố". Diệp Hi Ảnh mơ tưởng đến cảnh tượng bên ngoài.

"Dịp hoa đăng hai năm trước, mẫu thân có mang ta và Trường Đình đi xem, đẹp đến mức ai cũng hoa cả mắt." Diệp Hi Nhiên hoài niệm nhớ về cảnh sắc hoa đăng trước kia.

"Tỷ tỷ, dù sao phụ thân cùng đại nương không ở đây, không bằng chúng ta đi xem hoa đăng đi." Diệp Hi Ảnh đề nghị, hai mắt linh động trong suốt, chờ mong nhìn Diệp Hi Nhiên.

"Sợ không tốt lắm đâu, mẫu thân không cho chúng ta ra ngoài một mình". Diệp Hi Nhiên do dự, từ nhỏ nàng đã có tri thức hiểu lễ nghĩa rất ít làm chuyện gì trái ý Thu Liên.

"Phụ thân cùng đại nương phải đến hai canh giờ nữa mới về, chúng ta cứ ra ngoài dạo một canh giờ trở lại là được rồi". Diệp Hi Ảnh làm nũng nói, khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy sự kỳ vọng, khiến người ta không thể cự tuyệt.

"Vậy thì một canh giờ, đến lúc ấy không được nài nỉ không chịu về đó". Diệp Hi Nhiên cưng chiều nói, dù gì mấy năm nay muội muội cũng không được ra phố.

"Một lời đã định, chúng ta đi thôi." Diệp Hi Ảnh cao hứng, nhìn khoé môi Diệp Hi Nhiên nhếch lên ý cười ôn nhu, trong lòng nàng không khỏi rung động. Nhưng nếu như được quay trở lại một lần nữa, kiểu gì nàng cũng sẽ không cùng tỷ tỷ vụиɠ ŧяộʍ chạy ra xem hoa đăng, quyết định ngẫu nhiên này đã thay đổi vận mệnh cả đời của hai tỷ muội.

Đầy loại hoa đăng xinh đẹp trải dài hai bên phố, kiểu dáng mới mẻ độc đáo, có đèn l*иg cung đình tinh xảo sáng long lanh, có đèn kéo quân và các loại đèn hình dáng động vật trông rất sống động, đèn hoa sen như ý cát tường, đèn tiên nữ nhảy múa đung đưa, đèn l*иg đỏ rực, đèn khổng tước màu sắc tươi đẹp,.... làm người ta tán thưởng, dòng người như nước chảy tới lui không ngừng, rộn ràng nhốn nháo, kịch đèn chiếu <kịch bóng>, xiếc ảo thuật tạp kỹ, hí kịch, đủ thể loại xen vào giữa các khoảng trống, đúng là nhân gian vào thời phồn hoa thịnh thế. < thời hoàng kim phồn thịnh>

Hai tỷ muội xem hoa cả mắt, Diệp Hi Nhiên nắm tay muội muội thật chặt, có khá nhiều người ở đây, lơ lỏng một chút sẽ dễ bị tản ra, ấy thế mà các nàng đều không chú ý đến một cặp mắt đáng khinh vẫn luôn đi theo thân ảnh yêu kiều của Diệp Hi Nhiên.

"Ảnh nhi, thời gian không còn sớm, chúng ta nên trở về". Hai người dạo bước xem xong hội hoa đăng, Diệp Hi Nhiên liền nhắc nhở muội muội.

"Ừ, chúng ta hồi phủ đi." Diệp Hi Ảnh có điểm lưu luyến dù vậy vẫn không muốn làm khó tỷ tỷ.

Hội hoa đăng không xa phủ Trấn Viễn hầu lắm, nhưng phải đi qua một ngã tư đường khá vắng vẻ. Mặt trăng tròn vành vạnh treo cao giữa trời, vài đám mây lờ mờ ngăn trở ánh trăng, bóng hai tỷ muội bị kéo dài trên đường, lúc này chỉ còn lại hai nàng.

"Tỷ tỷ, sang năm chúng ta lại đi xem thì tốt quá". Diệp Hi Ảnh ngẩng đầu nhìn tỷ tỷ, nhẹ giọng nói, đáy lòng lại một trận bi thương, sang năm có lẽ tỷ tỷ đã xuất giá mất rồi.

"Được thôi, năm sau tỷ tỷ lại dẫn muội đi". Ánh trăng đổ xuống người Diệp Hi Nhiên, tôn thêm vẻ đẹp thanh nhã của nàng.

Một gã bạch y nam tử đột nhiên từ trên cao phi xuống, chặn trước mặt các nàng.

"Tiểu nương tử, đây là đi nơi nào a, đêm đen đầy gió, hay là để ca ca ta đưa các ngươi đi một đoạn đường?" Thật ra bộ dạng nam tử này khá mi thanh mục tú có điều ánh mắt không ngừng chuyển động trên người Diệp Hi Nhiên, trông rất đáng khinh, vừa thấy đã biết là người tâm địa bất chính.

"Ngươi muốn làm gì?" Diệp Hi Ảnh lập tức che trước mặt tỷ tỷ.

"Bộ dạng tiểu huynh đệ cũng tuấn tú a, đáng tiếc ca ca ta không có long dương chi hảo, chỉ cảm thấy hứng thú với mỹ nhân phía sau ngươi thôi. Ha ha ha". Bạch y nam tử càn rỡ nói với Diệp Hi Ảnh đang mặc nam trang, dáng vẻ phóng đãng của hắn làm Diệp Hi Nhiên thấy lạnh cả người.

"Ngươi cũng biết đây là thành Trường An ở Đại Chiêu, giữa đường giữa xá dám đùa giỡn lương gia phụ nữ <con gái nhà lành>, ngươi coi thường quốc pháp Đại Chiêu hay sao?" Diệp Hi Ảnh nắm chặt bàn tay đang run của tỷ tỷ, hiên ngang chính trực nói, rất có phong độ nghĩa hiệp.

"Ha ha, quốc pháp? Quốc pháp cứng hay là quả đấm của ta cứng đây? Ta khuyên ngươi mau mau tránh ra, bằng không coi chừng cái mạng nhỏ của ngươi". Bạch y nam tử nhìn Diệp Hi Ảnh, lạnh lùng nói.

"Tỷ tỷ, ngươi chạy mau, ta đến ngăn cản hắn." Lòng Diệp Hi Ảnh nóng như lửa đốt, thầm nghĩ muốn cho tỷ tỷ nhanh thoát khỏi nguy hiểm, nếu bị gã bắt lấy thì không biết hậu quả sẽ thế nào nữa. Nàng thầm hối hận, trách mình ham náo nhiệt hại tỷ tỷ đặt mình vào hiểm cảnh, nếu vì vậy mà tỷ tỷ bị khinh nhờn, nàng vĩnh viễn cũng không cách nào tha thứ cho mình.

"Sao ta có thể để muội lại đây một mình chứ". Tuy Diệp Hi Nhiên rất sợ nhưng nàng làm sao chạy trốn, bỏ muội muội ở nơi này được.

"Ta là nam tử, ta không sao, tỷ tỷ ngươi chạy mau đi. Nếu ngươi gặp chuyện không may, Tiểu Ảnh cũng sẽ không sống nổi qua ngày đâu". Diệp Hi Ảnh dùng sức đẩy tỷ tỷ về phía sau, còn nàng phóng tới bạch y nam tử, bất quá nàng chỉ mới học được chút ít võ công, đâu thể là đối thủ của một người thành niên, nhìn thân pháp hắn từ trên cao nhảy xuống nhẹ nhàng, khẳng định là người luyện võ.

"Thật đúng là tỷ đệ tình thâm, nếu đã như vậy, hôm nay các ngươi ai cũng không được đi". Bạch y nam tử khinh miệt nói, một quyền nhằm vào bụng Diệp Hi Ảnh, Diệp Hi Ảnh bị đánh bay đi ra ngoài, văng xa ba thước. Cơn đau từ bụng truyền đến làm sao so được với đáy lòng tuyệt vọng, bởi vì nàng thấy bạch y nam tử đã phi thân nhào tới Diệp Hi Nhiên.