Hôm sau, qua giờ trưa, Tiêu Tử An quả thực dẫn Diệp Hi Ảnh đi chất tử điện <
chỗ ở của con tin> gặp Vũ Văn Liệt .
Chất tử điện ở cách xa hoàng cung, một toà nhà màu xám cô độc lẻ loi giữa mảng cỏ lớn, chung quanh không có cảnh trí gì, cũng may có nhiều cây cối, núi rừng xanh um, thật là một cảnh tượng buồn bã yên tĩnh.
Vài thủ vệ binh lính ở chất tử điện thấy Tiêu Tử An liền nhanh chóng hành lễ, bọn họ không ngạc nhiên lắm vì Tiêu Tử An đã thành khách quen ở đây. Khi hai người đi vào, Vũ Văn Liệt đang dùng bữa, thức ăn trên bàn tuy không tinh xảo nhưng coi như phong phú, có thịt, cá còn có rượu. Bên trong chất tử điện không quá tráng lệ, cũng không đến mức cũ nát, gia cụ đầy đủ, sạch sẽ thanh lịch, đặc biệt trên giá có đầy các loại sách. Xem ra Tề Tông không hề bạc đãi thái tử Yến quốc.
Vũ Văn Liệt thấy Tiêu Tử An tiến vào liền buông đũa, đứng dậy đón chào. Hắn mặc y phục tơ dệt màu nâu xám dán chặt vào da thịt, dáng người hoàn mỹ, mùa hè nóng nực nên hắn để hở cổ áo, lộ ra làn da trơn bóng rắn chắc. Vũ Văn Liệt mười sáu tuổi, bởi vì hàng năm luôn tập võ, người hắn to cao, da màu lúa mạch khoẻ mạnh, thoạt nhìn như nam tử đã trưởng thành.
Điều đầu tiên Diệp Hi Ảnh chú ý chính là đôi con ngươi sắc bén sáng ngời, khuôn mặt đẹp, lông mày rậm, phía dưới sóng mũi cao thẳng là đôi môi mỏng. Diệp Hi Ảnh cho tới bây giờ chưa thấy qua thiếu niên khí thế như vậy, như là một thanh bảo kiếm giấu trong cái vỏ tinh mỹ, như hổ khiếu long ngâm*, toả ngàn vạn tia sáng, chỉ đợi bảo kiếm vừa rút ra, uy thế cao ngất, rồng bay chín tầng trời, ai cũng tranh giành.
<*
giống như tiếng gầm vang của rồng và hổ.Tả người thật quá....>"Tử An, vị này là tiểu huynh đệ Diệp Ảnh mà ngươi thường nhắc tới?" Vũ Văn Liệt nhìn Diệp Ảnh nói, khóe miệng hơi cong lên. Yến quốc ở phương bắc, nam tử đều có vẻ cường tráng, tuy biết nam nhân Chiêu quốc phần lớn thanh tú tuấn nhã, nhưng khi thấy Diệp Ảnh đẹp đến thế cũng nhịn không được âm thầm kinh ngạc.
"Diệp Ảnh ra mắt thái tử điện hạ." Diệp Hi Ảnh thi lễ với Vũ Văn Liệt, dù hắn là con tin, thân phận vẫn cao quý, về sau cũng là vua một nước.
"Diệp huynh đệ không cần đa lễ, ở Chiêu quốc, ta đâu tính là thái tử". Vũ Văn Liệt vốn từ ít ỏi, được cái ngữ điệu rất khí thế, đặc biệt cặp mắt sắc như chim ưng.
"Thái tử điện hạ long chương phượng tư*, khí thế phi phàm, ngày khác về nước nhất định có thể lập thành chí lớn". Diệp Hi Ảnh thật lòng khen ngợi. Có người vừa sinh ra đã mang khí chất cao quý, có người cùng cực cả đời cũng không cách nào tu luyện được khí phách khϊếp người kia, Vũ Văn Liệt, chỉ cần một ánh mắt đã có thể làm người khác sinh lòng kính nể.
<*
long chương phượng tư ~ bản lĩnh rồng, tư thái phượng hoàng, tả những bậc anh minh hơn người>"Vũ Văn đại ca, ta cùng Tiểu Ảnh không báo trước đã tới rồi, có quấy rầy ngươi dùng bữa không?" Tiêu Tử An xưng hô thân thiết, đúng ra là không hợp lễ nghi, nếu bị người ý đồ xấu nghe thấy, rất có khả năng mách lại với Tề Tông, nói nhị hoàng tử cố ý kết giao thái tử Yến quốc, mưu đồ tạo phản. Thân phận Vũ Văn Liệt ở hoàng cung Chiêu quốc là đáng xấu hổ, hắn là con tin do quốc gia bại trận đưa tới, các hoàng tử cùng hắn lui tới kỳ thật cũng không có gì bất ổn, nhưng khổ nỗi hắn lại là quân vương tương lai của Yến quốc, sự tình một khi liên quan đến ngôi quyền thì đều ảo diệu khó nói. Cho nên chất tử điện này là nơi nhóm hoàng tử tránh còn không kịp nữa là. Tiêu Tử An vốn đơn thuần làm theo ý mình, hắn thập phần kính nể Vũ Văn Liệt vì võ nghệ cao cường cùng cá tính phóng khoáng của người Yến quốc, không giống như khi ở cùng những người khác, lúc nào cũng nghi kỵ tính kế nhau. Thoáng nhìn thì Vũ Văn Liệt rất thành thục ổn trọng, có điều vẫn là thiếu niên, lúc ở Yến quốc luôn hòa hợp cùng mấy đệ đệ, nên đến Chiêu quốc không tránh khỏi cô độc sầu não, tính cách Tiêu Tử An không câu nệ tiểu tiết, có phong độ của người Yến, vì thế hai người tương giao đều ăn ý.
"Sao vậy được, chỉ là một bữa cơm canh, Tử An đến ta cao hứng còn không kịp, huống chi còn dẫn theo tiểu huynh đệ phong độ thế này. Đến, ta vừa lúc có việc cần thỉnh giáo." Vũ Văn Liệt dẫn bọn họ đi vào thư phòng, trên bàn có bày một ván cờ vây chưa đánh xong.
"Đây là cờ vây ngươi dạy ta, quả thật biến hóa vô cùng, sách lược binh gia thâm sâu. Ta tự mình đánh cờ đã nhiều ngày nay, đi đến bước này lại phát hiện là đường cùng, quân trắng và đen kiềm giữ lẫn nhau, ai cũng không thể thoát vây." Vũ Văn Liệt nhìn ván cờ, có chút phiền não.
"Ta chỉ biết chút ít về cờ vây, Vũ Văn đại ca trí tuệ hơn người, nghiên cứu còn cao minh hơn ta, ngay cả ngươi còn không thông suốt thì sao ta giải được". Tiêu Tử An cười cười, nhìn về phía Diệp Ảnh, trong cảm nhận của hắn, Diệp Ảnh gần như cái gì cũng biết.
"Không biết thái tử điện hạ muốn thoát vây quân đen hay là trắng?" Kỳ thật Diệp Ảnh không thích đánh cờ, chẳng qua Diệp Hi Nhiên luôn thích lôi kéo nàng chơi cùng, dưới sự dạy dỗ của cao thủ Diệp Hi Nhiên, kì nghệ* nàng rất nhanh tiến bộ.
<*
tài/kỹ năng chơi cờ>"Nếu muốn quân trắng xông ra vòng vây thì sao?" Vũ Văn Liệt thử hỏi, hắn không tin Diệp Hi Ảnh có thể giải được thế cục khiến hắn suy tư đã lâu.
Diệp Hi Ảnh không nói gì, chỉ lấy một quân chữ bạch trong đó cho lui về phía sau, Vũ Văn Liệt âm thầm cười, chấp quân đen từng bước ép sát, rất nhanh quân trắng bị thu hết, cái này không phải thoát vây mà rõ ràng là tự chịu diệt vong a.
"Tiểu Ảnh, ngươi làm gì vậy?" Tiêu Tử An cũng bối rối, quân trắng đã còn rất ít ỏi.
Diệp Hi Ảnh trấn định tự nhiên, bộ dáng tin tưởng mười phần, quả nhiên sau vài bước, nước đi quân trắng rộng mở, thu hồi lại phần đất bị mất, ép cho quân đen không còn sức đánh trả. Vũ Văn Liệt bắt đầu gấp gáp, dù ván cờ còn chưa chấm dứt, hắn đã dừng tay nhận thua: "Diệp huynh đệ kì tài cao minh, ta thua."
"Vũ Văn đại ca, ván cờ còn chưa xong, sao ngươi đã nhận thua ?" Tiêu Tử An hỏi, hắn rõ ràng thấy cả hai phe đang có thế lực ngang nhau a.
"Nhìn tưởng như hoà, thực tế ta đã thua. Quân trắng thong thả nhưng cất giấu sát khí, ta chỉ có thể chống đỡ, nhất định là bại cuộc, tiểu huynh đệ lấy lui làm tiến quả nhiên cao minh, quân cờ tự tổn hại đều là tàn binh, mở ra đường mới, làm cho kẻ địch nghĩ rằng đã nắm chắc phần thắng, thực tế tinh binh đã muốn từng bước tiếp cận, bội phục, bội phục." Vũ Văn Liệt tán dương.
"Kỳ thật là do gia tỷ* kì tài cao thâm, thời điểm cùng nàng đánh cờ từng gặp qua tình huống này, gia tỷ lợi dụng chiêu thức đó chuyển bại thành thắng, Diệp Ảnh bất quá noi theo mà thôi, thái tử điện hạ khiêm nhường rồi, Diệp Ảnh thật sự không dám nhận." Diệp Hi Ảnh từ tốn nói, nhớ tới khuôn mặt Diệp Hi Nhiên ôn nhu tươi cười, nàng liền thấy lòng ấm áp.
<*
cách nói về chị gái trong nhà với người ngoài>
"Tiểu Ảnh thật khiêm tốn, Văn Liệt ta hơn ngươi vài tuổi, không bằng ngươi cứ gọi ta là Vũ Văn đại ca như Tử An, được chứ?" Vũ Văn Liệt hiểu được thế cờ luôn thiên biến vạn hóa, đâu thể nào có tình huống giống tương tự, Diệp Ảnh rõ ràng cho hắn bậc thang đi xuống, nhưng khi nghe được vẫn làm người ta thoải mái, thiện cảm hắn dành cho Diệp Ảnh càng tăng thêm.
"Thế thì Diệp Ảnh cung kính không bằng tuân mệnh, Vũ Văn đại ca." Diệp Ảnh sảng khoái mở miệng, không hề ra vẻ kiểu cách.
"Vũ Văn đại ca, Tiểu Ảnh gọi ngươi đại ca cũng không phải nói suông. Ngươi có cơ hội thì dạy cho Tiểu Ảnh về kỵ xạ, để cho hắn đừng thua quá tệ trong cuộc thi săn bắn tổ chức vào ba tháng sau". Tiêu Tử An nói đùa. Kỳ đi săn là vào mùa thu, một năm tổ chức thi một lần, ngoại trừ hoàng thân quốc thích tham dự, còn có một trận đấu riêng cho các hoàng tử cùng thị đọc, trong thời gian quy định, ai bắt được nhiều con mồi hơn thì thắng cuộc. Người chiến thắng sẽ nhận được một bộ cung tên vàng do Tề Tông tự tay ban thưởng. Tuy rằng người thua chót không bị trừng phạt gì, nhưng so với các hậu duệ quý tộc ở đây, kỹ năng của Diệp Hi Ảnh thật sự quá kém, nếu bị tụt ở phía sau thể nào cũng bị nhạo báng.
"Ha ha, thân thể Tiểu Ảnh đúng là hơi yếu kém. Phía sau chất tử điện có một khu săn bắn nhỏ, cũng có bốn năm con ngựa tốt, là hoàng đế quý quốc ban ân cho ta, Tiểu Ảnh có thời gian thì tới tìm ta, chỗ này yên ắng, ít người lui tới". Vũ Văn Liệt đương nhiên biết thân phận đặc biệt của mình, tiếp xúc thân thiết cùng với hoàng tử không phải chuyện tốt. Cũng may Diệp Ảnh không có bối cảnh gì đáng nói, kết giao cùng hắn sẽ không nhiều phiền phức.
"Vậy quấy rầy Vũ Văn đại ca, đến lúc đó đừng chê tiểu đệ ngu ngốc". Diệp Hi Ảnh ngượng ngùng cười nói. Thể trạng của nàng vốn không tốt, hơn nữa là nữ tử, trong nhóm hoàng tử công tử thì kỵ xạ của nàng kém cỏi nhất, kiểu này chắc chắn nàng sẽ về chót cuộc thi đó. Từ trong xương tuỷ Diệp Hi Ảnh là người háo thắng, nàng sao chịu được sự sỉ nhục khi về cuối, cho nên nàng quyết định mỗi ngày sau khi rời lớp học sẽ tìm Vũ Văn Liệt luyện tập một canh giờ, có thể ở lại hoàng cung thêm hai canh giờ là đặc quyền của các thị đọc.
Chiêu quốc, Trường An, phủ trưởng công chúa, phòng khách.Mặc dù giữa mùa hè, phòng khách vẫn mát mẻ thoáng đãng, không ngừng có các loại hương hoa thơm mát thổi vào.
Cuộc sống Tiêu Tử Vận không thể nghi ngờ là xa hoa hưởng thụ, bốn góc phòng đều đặt các khối băng trừ nhiệt, giá trị của mấy khối đó cũng đủ để người bình thường ăn được vài năm. Trên bàn bày nhiều món điểm tâm ngọt được chế biến khéo léo như kem lê, nước trái vải, ô mai ướp lạnh, ...còn có một bình rượu quế hoa nhưỡng tươi mát ngon miệng.
Trên đài <
sân khấu> có người đang tấu nhạc, ca kĩ nhảy múa, Tiểu Diệu Tiên chưa lên đài diễn xướng, bởi vì khách của Tiêu Tử Vận còn chưa tới.
Lúc Tiêu Tử An cùng Diệp Hi Ảnh đến, liền thấy trong phòng khách sắp đặt ba chỗ ngồi, Tiêu Tử Vận hôm nay mặc một thân đỏ tươi, dưới làn váy có thêu phượng hoàng màu vàng như đang vỗ cánh bay, lớp vải dính vào tôn lên thân thể uyển chuyển của nàng, không ai có thể mặc màu đỏ đẹp đến chói mắt như thế, mái tóc không có búi lên, xoã dài ra sau lưng, rủ xuống bên hông, không gió mà lay động, nàng mang theo nụ cười tao nhã trên môi, nhìn Diệp Hi Ảnh.
Diệp Hi Ảnh gặp Tiêu Tử Vận quyến rũ cực điểm thì tim đập không thôi, loạn xạ không quy tắc, nàng chỉ có thể nghe tiếng tim đập của mình, mọi thứ xung quanh đều bị chặn lại, chỉ còn mỗi Tiêu Tử Vận đang thản nhiên cười với nàng, giống như một bức tranh tuyệt sắc, trong thiên địa chỉ có một người.
Trước kia Tiêu Tử Vận thật chán ghét khi có người si mê nhìn chằm chằm vào nàng, nhưng không biết tại sao thấy ánh mắt mông lung của Diệp Hi Ảnh thì rất hưởng thụ, có loại vui sướиɠ vì chinh phục được.
"Hoàng tỷ, chúng ta không tới muộn chứ?". Tiêu Tử An đã quen mắt với sắc đẹp của hoàng tỷ, không kinh ngạc quá nhiều. Kỳ thật hắn không hề hứng thú với Côn Khúc, bởi vì Diệp Hi Ảnh thích cho nên hắn mới cùng đến.
"Đang chờ các ngươi đây, mau tới ngồi." Tiêu Tử Vận nhìn Diệp Hi Ảnh dường như vừa sực tỉnh lại, ánh mắt nàng mang đậm ý cười.
"Diệp Ảnh tham kiến trưởng công chúa điện hạ." Diệp Hi Ảnh rất nhanh trấn định, không dám nhìn mặt Tiêu Tử Vận, cung kính thi lễ với nàng.
"Không cần giữ lễ tiết, lại ngồi đi." Tiêu Tử Vận nhàn nhạt nói, sau đó chậm rãi ngồi ở chủ vị.
Hai vị trí còn lại chia bên trái và phải nàng, Diệp Hi Ảnh ngồi nghiêm chỉnh ở bên phải, mắt chỉ nhìn thẳng. Gió đêm nhẹ thổi vào phòng khách, mùi thơm trên người Tiêu Tử Vận cũng theo hướng gió len lỏi vào hơi thở Diệp Hi Ảnh, hương khí kia có chút thanh khiết, có vị ngọt nhẹ, hoà cùng mùi lá trúc, thấm vào ruột gan.
Tiêu Tử Vận gật đầu một cái với Tri Kiều đang đứng ở phía sau, Tri Kiều liền đi an bài cho Tiểu Diệu Tiên mở màn.