Tô Hồng Tụ nhìn Oanh Oanh đứng bên phải Sở Hiên, trong khoảng thời gian ngắn hơi choáng váng, chẳng lẽ Tôn Kha và Oanh Oanh lại là tay trái tay phải của Sở Hiên?
Đây cũng quá đúng lúc, Sở Hiên, Oanh Oanh, Tôn Kha lại cùng xuất hiện chung phòng, quả thật kiếm đủ kẻ thù của nàng rồi.
Dưới sự uy hϊếp của Sở Hiên, Oanh Oanh cũng không dám ngẩng đầu nhìn Tô Hồng Tụ, lại nheo mắt liếc trộm nàng, trong ánh mắt toát ra thù hận nồng nặc.
Tô Hồng Tụ đoán không sai, Oanh Oanh và Tôn Kha đúng là tay trái tay phải của Sở Hiên, Sở Hiên là lâu chủ của Thải Hoa lâu, mà Oanh Oanh và Tôn Kha theo thứ tự là phó lâu chủ và đường chủ.
Mặt ngoài Thải Hoa lâu là kỹ viện, thật ra là nơi Sở Hiên bí mật dùng để thu góp tình báo và làm tổ chức ám sát.
“Có một việc ta muốn nói cho mọi người.” Sở Hiên khẽ liếc qua mọi người, không hề để ý nói: “Ngày hôm qua ta thành thân, vị này sau này sẽ là phu nhân của ta, từ nay về sau, các ngươi thấy phu nhân, thì đồng nghĩa với thấy ta.”
Nghe vây, thân hình Tôn Kha hơi lung lay, hai quả đấm bên người hắn càng nắm chặt hơn, còn Oanh Oanh thì tỏ vẻ không thể tưởng tượng nổi, nhìn Tô Hồng Tụ không tỏ vẻ gì, lại nhìn khuôn mặt lạnh nhạt của Sở Hiên, giống như không nghĩ ra, sao Tô Hồng Tụ lại đột nhiên gả cho Sở Hiên.
Chỉ có điều, không nghĩ ra thì không nghĩ ra, Tô Hồng Tụ gả cho Sở Hiên, là một chuyện cực tốt với Oanh Oanh, điều này có ý nghĩa, Tô Hồng Tụ sẽ không quấn lấy Sở Dật Đình nữa.
Nghĩ tới đây, trên mặt Oanh Oanh không khỏi lộ vẻ đỏ ửng vui mừng.
“Chúc mừng lâu chủ, chúc mừng lâu chủ.”
Mọi người cùng hô chúc mừng, khom lưng hành lễ với Sở Hiên, chỉ ngoại trừ Tôn Kha, kể từ khi thấy Tô Hồng Tụ xuất hiện, Tôn Kha vẫn giữ một động tác: Toàn thân cứng ngắc, hai quả đấm siết chặt, vẫn không nhúc nhích.
Sau khi Sở Hiên tuyên bố quan hệ phu thê của mình và Tô Hồng Tụ, lại để cho nàng lui ra trước, bọn họ tiếp tục bàn luận chuyện trong lâu.
Bởi vì rảnh rỗi nhàm chán, Tô Hồng Tụ để cho tiểu nha hoàn Thúy nhi dẫn mình đi khắp nơi.
Thải Hoa lâu kế núi gần sông, phía sau núi là vùng xanh lục rộng lớn mênh mông, thanh thúy ướŧ áŧ, trong lâu canh xanh thành rừng, hoa cỏ xanh um, đình đài lầu các thiết kế cấu tạo tinh xảo, dòng suối cầu nhỏ tự nhiên hài hòa, nếu như bỏ qua những nữ nhân quần áo không chỉnh tề, đi đi lại lại khắp nơi, quả thật là nơi tình thơ ý họa hay.
Nhìn kỹ phía dưới, Tô Hồng Tụ phát hiện, dường như cỏ cây hoa lá trong lâu cũng trải qua tu bổ và sửa chữa tỉ mỉ, cũng không biết người yêu hoa nào phí tâm tư lớn như vậy?
Tô Hồng Tụ hết nhìn đông lại nhìn tây, mặt ngoài nàng quan sát cảnh sắc trong lâu, thật ra thì bất cứ lúc nào cũng sẽ tìm chỗ để chuồn đi.
Đang nhìn chằm chằm vào cửa gỗ nhỏ cách đó không xa, nghĩ thầm có nên đi qua đẩy thử một cái không, nào ngờ đằng sau đột nhiên bị đánh một cái nặng nề, khiến cho nàng bị đυ.ng thiếu chút nữa nằm trên đất.
Tô Hồng Tụ vốn tựa vào tường, lẽ ra không nên có ai đi ngang qua đây, quay đầu nhìn lại, quả nhiên, đυ.ng phải nàng không phải ai khác, chính là Oanh Oanh.
“Ngươi làm gì? Đường trước mắt không đi, nhất định phải chen đến đường nhỏ bên này!”
Tô Hồng Tụ nổi giận, trừng mắt về phía Oanh Oanh.
Oanh Oanh lại ngoảnh mặt làm ngơ, khóe môi khẽ câu lên, vẻ mặt đắc ý, cười như không cười.
“Lúc trước nghe bọn hắn nói ngươi là Thục phi, ta còn không tin, hiện giờ xem ra, thật đúng là không giả. Nói thật ra, Thục phi có phải là mẫu thân của ngươi không? Ngươi và Sở Dật Đình dinendian.lơqid]on thật ra là huynh đệ đi? Cũng chỉ có mẫu thân như vậy, mới có thể sinh ra nữ nhi như thế, lẳиɠ ɭơ tùy tiện, đứng núi này trông núi nọ, tốc độ thay lòng còn nhanh hơn trở mặt!”
Bởi vì Oanh Oanh quá mức đắc ý, cho nên nói tới nói lui tránh không khỏi không tao nhã, vừa hay cũng không nói gì chọc giận Tô Hồng Tụ, lại đâm chọc chính chỗ đau của nàng ta.
Chỉ thấy Tô Hồng Tụ cười nhạt một tiếng, cũng không nổi giận, còn chắp tay về phía Oanh Oanh: “Cũng vậy, nói đến tốc độ thay lòng, cận thân còn kém xa Oanh Oanh cô nương, nửa năm cũng có thể thay đổi mười ba tình lang, bội phục bội phục, thật ra thì Oanh Oanh cô nương mới là muội muội ruột của Thục phi chứ?”
Hai nữ nhân mắt to trừng mắt nhỏ, chặn trong hành lang không ai chịu nhường ai, không khí chung quanh nhất thời giương cung bạt kiếm, dần dần bắt đầu cứng ngắc.
Cũng may chỉ chốc lát sau, Sở Hiên mang theo mọi người ra khỏi viện, mặc dù trong lòng Oanh Oanh rất hận Tô Hồng Tụ, nhưng không dám không vâng lời Sở Hiên, thấy hắn đi ra ngoài, lập tức cúi đầu đi theo.
Mặc dù không rơi vào thế hạ phong khi cãi nhau với Oanh Oanh, nhưng Tô Hồng Tụ vẫn tức sôi ruột, đây không giải thích được, nàng đã thành công làm phu nhân của Sở Hiên?
Đợi đến khi nàng khôi phục pháp lực, tìm được cơ hội, nhất định sẽ tìm một ngàn con heo mẹ gả cho Sở Hiên, không xông chết hắn cũng đè ép hắn!
Nên lập tức dẫn Thúy nhi, giận đùng đùng đi tới bên hồ cách đó không xa, nhặt một hòn đá nhỏ trên đất, vừa nghiến răng vừa ném loạn một trận.
“Sở Dật Đình, ta ghê tởm ngươi, đều do ngươi! Làm hại ta không có linh lực.”
Nhắc tới cũng kỳ, mặc dù trong lòng Tô Hồng Tụ hận Sở Hiên, nhưng mắng ra miệng, tất cả lại đều là Sở Dật Đình.
Dù sao trong lòng nàng, Sở Hiên còn chưa nặng như vậy. Chính xác mà nói, hoàn toàn không có trọng lượng, mắng một người không quan trọng như vậy, tuyệt đối không hết giận, kém xa mắng người nàng oán hận nhất trong cõi lòng Sở Dật Đình.
Đang ném cực kỳ vui vẻ, đột nhiên nghe thấy sau lưng truyền đến một giọng nói khàn khàn quen thuộc: “Lâu chủ phu nhân, không còn sớm, lát nữa có thủy triều, đứng ở đây chỉ sợ sẽ nguy hiểm.”
Giọng nói này, chẳng lẽ là!?
Tô Hồng Tụ quay đầu lại, quả nhiên, đứng sau lưng nàng, không phải ai khác, lại là Tôn Kiệt đã lâu không gặp, vì nàng mà bỏ hết cơ thϊếp, bệnh nặng một trận.
Tô Hồng Tụ hé miệng mùi đàn hương, ngơ ngác nhìn Tôn Kiệt.
So sánh với lần gặp trước, Tôn Kiệt này thật sự thay đổi quá nhiều, cũng không biết có phải mấy ngày nay vẫn dfienddn lieqiudoon đi theo Sở Hiên không, làn da vốn trắng nõn của hắn phơi thành màu lúa mì nhàn nhạt, cái cổ lộ ra mơ hồ có thể nhìn thấy cơ ngực cường tráng rắn chắc bên trong, dường như hắn cao hơn trước vài tấc.
“Ngươi...”
Tô Hồng Tụ mở lớn miệng, ngẩn người nhìn Tôn Kiệt, rất kỳ quái, dường như Tôn Kiệt không nhận ra nàng. Không, chính xác mà nói, dường như cả người hắn đã biến thành một người khác.
Ở trong ấn tượng của Tô Hồng Tụ, Tôn Kiệt lỗ mãng, quần áo lụa là, một hoa hoa công tử điển hình, nhưng bây giờ, Tôn Kiệt ở trước mặt nàng, nhún nhường ôn hòa, tao nhã lễ độ.
“Tại hạ Tôn Kiệt, là quản sự của nơi này.” Tôn Kiệt hơi khom người, giọng bình tĩnh nói: “Về sau lâu chủ phu nhân có chuyện gì, có thể trực tiếp dặn dò tại hạ.”
Dáng vẻ này của Tôn Kiệt, khiến Tô Hồng Tụ giật mình không nhỏ, mặt khác, nàng kỳ quái, sao Tôn Kiệt lại không biết nàng?
Mặt khác, nàng không thể không bội phục Sở Hiên từ trong đáy lòng, Tôn Kiệt Tôn Kha Oanh Oanh đều là thủ hạ của hắn, cũng không biết hắn dùng cách gì lôi kéo được họ.
Chỉ có điều, ngẫm lại, Tôn Kiệt không biết nàng, lại là tốt nhất, bằng không nhiều lúng túng? Nàng ở Thải Hoa lâu thật sự khắp nơi đều là kẻ địch.
Thật ra Tôn Kiệt vốn là người khéo léo tài giỏi nhanh trí nhất, nếu hai người không có nhiều hiềm khích giống như trước kia, Tô Hồng Tụ yên lặng tự khuyên bảo mình, nhất định phải tạo quan hệ tốt với hắn, nói không chừng tương lai nàng chạy ra khỏi nơi này, còn phải dựa vào hắn.
Nghĩ như vậy, thái độ của Tô Hồng Tụ với Tôn Kiệt không khỏi tốt lên nhiều.
“Là Tôn quản sự? Ngưỡng mộ đã lâu ngưỡng mộ đã lâu, cận thân mới đến, về sau có thể có không ít chuyện phải làm phiền đến Tôn quản sự, kinh nhờ Tôn quản sự giúp đỡ nhiều hơn, cận thân ở đây cám ơn trước.”
Khách sáo một phen, trong lúc đó Tô Hồng Tụ vẫn không hề chớp mắt nhìn mặt Tôn Kiệt chằm chằm, cố gắng tìm ra sơ hở trên mặt hắn.
Nhưng Tôn Kiệt chỉ cười nhạt, hơi nghiêng về phía trước: “Không phiền toái, đây là một phần việc của tại hạ.”
Tô Hồng Tụ nghi ngờ không hiểu nhìn Tôn Kiệt, nhìn dáng vẻ của hắn, giống như thật sự quên mất nàng.
Đây cũng quá kỳ quái, lần trước nàng gặp mặt Tôn Kiệt, cũng chỉ trong ba tháng trước, không phải nói thương nhân bọn họ giỏi nhớ người nhất sao? Nhưng mà, sao lại nhanh như vậy, Tôn Kiệt đã quên nàng, không phải hắn định ra chiêu gì với nàng chứ?
Đang kỳ quái, trăm mối vẫn không có cách giải, lúc này, tiểu nha hoàn Thúy nhi tới, thấy Tôn Kiệt, sắc mặt ửng đỏ, giọng nói mềm mại: “Xin chào Tôn quản sự.”
Tôn Kiệt khẽ gật đầu, sau đó chuyển sang Tô Hồng Tụ, nói: “Phu nhân, nếu không có chuyện gì, tại hạ xin cáo lui trước.”
“Vậy thì được, Tôn quản sự đi trước đi.”
Tô Hồng Tụ cực kỳ không được tự nhiên nói, Tôn Kiệt không hề giống như lúc trước, vừa nhìn thấy nàng sắc mặt lập tức ửng đỏ, si ngốc ngơ ngác, ngược lại khách khí và xa lánh như vậy, nàng hơi không quen, cảm giác người đứng trước mặt không phải là Tôn Kiệt, mà chỉ là một người xa lạ có khuôn mặt giống Tôn Kiệt.
Quay dầu lại, vừa vặn thấy sắc mặt ửng đỏ của tiểu nha hoàn Thúy nhi, không chớp mắt nhìn Tôn Kiệt chằm chằm, Tô Hồng Tụ thuận miệng hỏi nàng ta một câu: “Ngươi biết hắn? Dường như hắn có thay đổi rất lớn so với ngày trước.”
Thúy nhi: “Ừ” một tiếng, mặt tiếp tục ửng đỏ nói: “Nô tỳ biết ngài ấy, rất nhiều nha hoàn trong lâu nhận được ân tình của ngài ấy, ban đầu chúng nô tỳ đều được quyền quý các quốc gia đưa cho ngài ấy làm cơ thϊếp, chỉ có điều, Tôn đại nhân thật sự giữ mình trong sạch, là người tốt có phẩm cách cao thượng! Ngài ấy chưa bao giờ chạm vào chúng nô tỳ. Qua một hai năm, ngài ấy sẽ cho chúng nô tỳ một số bạc, sắp xếp một đường ra tốt cho chúng nô tỳ.”
Lời này khiến cho Tô Hồng Tụ hơi sững sờ, ánh mắt nhìn tiểu nha hoàn Thúy nhi khó tránh khỏi hơi ngây ngốc: “Ngươi nói gì?”
“Nô tỳ nói, Tôn đại nhân thật sự là một người tốt hiếm thấy. Nhưng mà, thói đời cũng chẳng hiểu tại sao, người tốt không được báo đáp, nghe nói bởi vì nữ quyến trong nhà Tôn đại nhân rất nhiều, bị người trong lòng của ngài ấy từ chối. Sau đó bị bệnh nặng một trận, quên mất một chuyện. Nhưng mà, quên cũng tốt, đã quên, vậy sẽ không đau lòng.”
Thúy nhi nhìn Tôn Kiệt mỗi lúc một xa, bóng lưng phong độ cao lớn, hơi cảm khái.
Tô Hồng Tụ ở sau lưng Thúy nhi yên lặng không nói gì, thầm nghĩ, chẳng lẽ lúc đầu ta trách nhầm hắn?
Cũng phải, lúc ấy, nàng chỉ sơ qua đọc tâm Tôn Kiệt, nhìn thấy hắn đều ôm ôm ấp ấp nữ nhân, nên coi hắn như một kẻ tay chơi thích sắc không chán.
Chẳng lẽ hắn không phải? Nếu thật sự là như vậy, lúc đó mình nói hắn như vậy, thật sự hơi quá mức.
Bằng không, mình tìm một cơ hội nói xin lỗi hắn?
Vẫn nên thôi, hiện giờ hắn không nhớ ra mình, mình cần gì phải nhắc lại chuyện đau lòng của hắn?
Nghĩ như vậy, Tô Hồng Tụ cũng thôi, chỉ cùng tiểu nha hoàn Thúy nhi nhìn, nhìn bóng lưng Tôn Kiệt rời đi mà sững sờ.
Tôn Kiệt đi rồi, lúc này Tô Hồng Tụ mới cảm giác eo và mông mình đau ê ẩm, vừ rồi Oanh Oanh vừa vặn đập phải eo nàng.
Tô Hồng Tụ suy nghĩ, có cần gọi Thúy nhi về phòng bôi thuốc cho nàng không, đang nghĩ ngợi xa xôi, lại nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc đi về phía mình.