Chương 26

Cuộc thi nhảy sắp đến làm nó bận bịu tùm lum hết lo việc của nhóm lại lo học hành chuẩn bị thi cuối kỳ chẳng dành chút thời gian nào cho

cậu.Cứ rảnh ra lúc nào là nó lao vào tập tành với nhóm hoặc ôn bài làm

cậu có phần cảm thấy cô đơn

-Bảo Anh à.Đi chơi với anh đi mà.Nghỉ ngơi chút đi-cậu gọi điện cho nó

-Em bận rồi.Để hôm khác được không?Nhớ-nó từ chối lời mời của cậu

-Thôi mà.Một ngày thôi cũng được.Em khất hứa với anh bao nhiêu lần rồi-giọng nói của cậu có chút nũng nịu

-Nốt lần này thôi.Hứa đấy-Nó thực sự rất bận nên cúp máy luôn.Cậu hụt hẫng

khi nghe tiếng tút kéo dài ở phía bên kia.Bấm số của hắn cậu gọi:

-Anh rảnh không?Đi chơi đi.

-Không rủ Bảo Anh đi.Anh đang bận chết mẹ với Kỳ nè.Nó hành anh từ chiều đến giờ-hắn từ chối

-Vâng thế thôi.

Thế đấy hắn và nhỏ yêu nhau lúc nào cũng kè kè bên nhau còn cậu với nó chắc chỉ nhìn nhau lúc đi học nó cũng không hay mè nheo hay nhõng nhẽo như

nhỏ.Cậu chỉ muốn nó như vậy để được chăm sóc nó,lo lắng cho nó mà sao

khó quá vậy.Có lẽ nó chỉ quan tâm đến công việc của nó chứ với cậu một

cử chỉ quan tâm hay một lời nói yêu thương từ nó cũng không có.Phải

chăng tình yêu của nó với cậu chưa đủ lớn.Suy nghĩ của cậu là vậy nhưng

với nó sau khi từ chối cậu như vậy trong lòng nó cũng cảm thấy có

lỗi.Dạo này nó ít dành thời gian cho cậu nên nó rất sợ cậu giận(giận

thật rồi chứ sợ cái gì nữa).Nhưng mà nó sẽ quyết tâm hoàn thành tốt công việc của mình rồi đền bù cho cậu sau.

******************************************************************

-Hôm nay mày thi nảy đúng không?-nhỏ hỏi nó

-Ừ.Nhanh nhỉ.Tối nhớ đi cổ vũ tao nhé-nó gật đầu không quên nhắc nhở nhỏ

-Ok.Anh Minh đi không?-nhỏ quay sang hắn

-Có chứ.Đi cổ vũ em gái-hắn cười

Gần đây cậu ít nói hẳn thỉnh thoảng chỉ à ừ vài câu với nó nên nó cũng không dám nói nhiều sợ làm phiền cậu.

-Lâm tối có đi không?Chắc là có nhỉ?-nhỏ thấy cậu có vẻ hơi trầm

Cậu không nói gì gật đầu rồi đứng dậy ra khỏi canteen.Nó chả phản ứng gì nên nhỏ thấy lạ:

-Này chúng mày lại có chuyện gì à?

-Không đâu.Thỉnh thoảng Lâm thích làm nũng vậy thôi-nó nói rồi cũng đuổi theo cậu

-Vậy mà nói không sao.Chắc lại giận nhau chuyện gì rồi anh nhỉ?-Nhỏ cầm tay hắn rồi nói

-Ừ.Thôi để chúng nó tự giải quyết-hắn

Đuổi kịp cậu nó kéo tay cậu lại rồi nói:

-Giải thích.Thái độ của anh mấy qua là sao?

-Không sao-cậu trả lời mà không nhìn mặt nó

-Đừng trả lời em với thái độ như thế?Anh biết mấy qua em mệt mỏi lắm

không?Hết lo chuyện của nhóm lại lo rằng anh sẽ giận-nó nói gần như là

gắt lên

Cậu chau mày rồi đẩy nó sát vào tường

- Mệt mỏi

à?Em nghĩ anh không vậy ư?dường như em chỉ lo đến nhóm của em chứ còn

anh một chút thời gian của em cũng không có?Ừ thì cứ coi như là anh ích

kỉ đi nhưng anh chỉ muốn em quan tâm để ý anh một chút?Như vậy có khó

quá không?-cậu cố gắng nói hết nỗi lòng mình cho nó nghe.Nói xong cậu bỏ đi để lại nó đứng chôn chân ở đó.Cả 5 tiết học sau đó cậu cũng không

quay về lớp,đang lo lắng không biết cậu đang ở mô thì có tin nhắn từ số

lạ:

-Lâm đây.Tan học ra sân sau trường có chuyện

Nó vui

mừng hết sức cho rằng cậu đã hết giận nên sau khi tan học nó cắp sách

lon ton ra sau trường.Cậu thì không thấy đâu mà thấy cả một lũ con gái

cầm đầu là Ngọc Tiên đang đứng đợi nó.Như đoán được mình đã bị lừa nhưng nó muốn giải quyết một lần cho xong với ả:

-Mày chính là người nhắn tin cho tao đúng không?

-Đúng đấy.Rồi sao-ả bắt đầu-Hôm nay tao gọi mày đến đây để cho mày biết anh

Lâm là của tao.Mày cướp anh ấy của tao là không xong với tao nghe

chưa?-Ả ra lệnh cho mấy đứa con gái lên định đánh nó.Mà đâu có được mấy

đứa con gái chân yếu tay mềm làm sao đọc được với chị đại với nhiều năm

học karate.Kết quả là mất mẹt kia nước mắt ngắn nước mắt dài cum cúp ra

sau lưng Ngọc Tiên.Nó phủi tay rồi nói với ả:

-Từ sau biết điều đừng kiếm chuyện với tao nữa.Mong mày hiểu tiếng người hộ.

Nó quay lưng bỏ đi tương như mọi việc đã xong xuôi nhưng không Ngọc Tiên

chưa bỏ qua tay ả đã cầm sẵn khúc gỗ, ả chạy nhanh tới chỗ nó rồi đanh

vào đầu nó.*Bụp*Đấu óc nó bắt đầu chóng váng,nó đưa tay chạm lên trán

Máu! Mọi vật trước mắt dường như nhoè dần đi,máu từ vết thương chảy ra

càng nhiều.Ngọc Tiên sợ hãi,rơi khúc gỗ xuống đất,liền lấy máy điện

thoại của nó gọi cho cậu.Vài phút sau cậu xuất hiện ở sân sau,nhìn nó

cậu xót vô cùng.Không suy nghĩ nhiều cậu chạy tới bồng nó bằng hai tay

rồi chạy vào phòng y tế..Cậu nhanh chóng cầm máu cho nó rồi gọi điện cho tài xế riêng,chở về biệt thự của mình.Đặt nó xuống giường và bác sĩ

riêng khám cho nó xong và nói rằng nó đã ổn thì cậu mới bớt lo.Cậu ngồi

cạnh,nắm lấy bàn tay của nó mà lòng đau xót:

-Anh xin lỗi tại anh tất cả là tại anh.Tại anh không hiểu cho em.

Cậu cúi xuống rồi thϊếp đi lúc nào không hay.

-Đây là đâu?-nó ngồi dậy,đầu còn hơi đau

Không một tiếng trả lời,nó chợt nhận ra cậu đang ở cạnh nó.Thấy cậu ngủ nên

nó định nhẹ nhàng đi về cậu dụi mắt thức dậy,nhìn thấy nó cậu tiến lại

ôm ghì nó vào lòng:

-Anh xin lỗi.Tại anh quá ích kỉ mà.

-Không sao mà-nó buông cậu ra rồi cười cho cậu yên tâm.Rút chiếc điện thoại ra nó giật mình khi còn mười phút nữa là cuộc thi nhảy sẽ diễn ra.Thế là

nó cuống cuồng bảo cậu chuẩn bị xe để chở nó đi.May thay đến nơi,vẫn

kịp,nó thay quần áo,và makeup nhẹ.Vết thương trên đầu thỉnh thoảng lại

nhói lên làm nó nhăn mặt.

-Hay thôi đừng thi nữa-cậu định ngăn nó

-Không được.Vì team phải cố gắng-nó quyết tâm

Sau khi MC giới thiệu team The King của nó là tiếng vỗ tay từ khán giả đã

cất lên mãi không dứt.Đặc biệt nhất là nhỏ hú hét ỏm tỏi.Tiếng nhạc vang lên là nó cùng team như hoà làm một làm nó quên cả đau.Mặc dù vậy đến

khúc cuối,nó vẫn hơi loang choạng nhưng nó vẫn cố hoàn thành tốt bài

nhảy.Chào khán giả và lui vào cánh gà,cả team vui sướиɠ hò reo.Hắn và

nhỏ đã đứng đợi ở cánh gà từ lúc nào,tặng hoa cho nó nữa.Cậu bước vội

đến chỗ nó để đỡ.Nó bảo không sao rồi tập hợp cả nhóm:

-Mọi

người làm tố…-chưa nói hết câu nó đã ngất lịm đi khiến cho tất cả mọi

người hoảng loạn.Vết thương trên chán của nó lại bắt đầu rỉ máu.Lần này

cậu,hắn và nhỏ nhanh chóng đưa nó vào bệnh viện.Team cũng muốn di cùng

nhưng phải ở lại cuộc thi.Sau kh vào viện,nhỏ gọi điện cho mẹ nó,lập tức mẹ nó đã đến bệnh viện cùng ba nó và dì Hoa, ai cũng lo lắng cho

nó.Nhưng sau khi biết vết thương trên trán bị bung chỉ và bị suy nhược

cơ thể do không ăn uống điều độ nên mọi người mới bớt lo.

-Làm sao mà nó bị thương ở trán-nhỏ hỏi cậu-có phải do Ngọc Tiên làm không?

Cậu gật đầu.Nhỏ sôi máu xắn tay áo:

-Con này không biết điều em phải đi xử tội nó.

-Bà không càn phải làm gì đâu.Tôi sẽ có cách giải quyết-cậu nói với nhỏ

Nhỏ nhìn hắn thấy hắn gật đầu rồi mới thôi.Cũng may nó không bị sao.Cậu bảo mẹ nó và mọi người về nghỉ ngơi để một mình cậu ở lại chăm sóc nó.Lúc

đầu mẹ nó không đồng ý nhưng nhìn khuôn mặt lo lắng của cậu dành cho nó

nên cũng phần nào yên tâm mà ra về.Mọi người về hết rồi cậu ngồi cạnh nó nhẹ cầm bàn tay nó lên rồi hôn lên tay nó.Tại cậu quá ích kỉ,mà không

để ý đến những cảm xúc của nó.

-Mong khoẻ đi nha cái đồ ngốc này-cậu nói thầm......