Chương 92: Tuyến thời gian

Lão Qusair trong lòng trầm xuống.

Những người từ ngoài đến được biết hiện nay đều hầu như chỉ hướng về phía Đan Đóa, không ngờ ngay cả Gafia cũng không ngoại lệ.

"Vậy cái khe thông tới địa cầu kia..."

"Tôi từng điều tra nơi thần niệm Afiman tự bạo, quả thật dòng khí khác thường. Đáng tiếc Gafia vừa đến đã đảo loạn dòng khí trong thông đạo, chúng ta lại không biết phương pháp mở ra một lần nữa."

Lời Eloca nói khiến mọi người lần thứ hai rơi vào trầm tư.

Trước đó Anmertin ở đây, rất nhiều nghi hoặc bọn họ cũng không nói ra, có chút vấn đề chợt lóe mà qua trong đầu, cũng không có bắt được điểm mấu chốt. Giờ thì đỡ, nhà tiên tri không ở, có thể nói thoải mái.

"Lúc cái khe mở ra có phải không có dấu hiệu? Thực khó phát hiện hay không?" Lão Qusair là người thứ nhất đưa ra nghi vấn.

Cát Lâm theo bản năng muốn phản bác, Afiman làm ra động tĩnh lớn như vậy, coi như không động tĩnh?

Rất nhanh Cát Lâm đã ý thức được, chuyện này phải chia làm hai phương diện xem xét, Afiman mạnh mẽ va chạm cái khe, tự bản thân thần niệm còn có ý định gϊếŧ chết Chiến Thần. Nếu cái khe mỗi một lần mở ra cũng kinh thiên động địa giống như vậy, chuyện Đan Đóa có một cái khe liên thông cùng thế giới khác đã sớm không phải bí mật.

"Lúc trước khi Đan Đóa từng xảy ra chuyện, ý tôi là cái năm mà anh nhặt được Gafia ấy." Cát Lâm chỉ vào con mèo dưới chân.

"Không có." Chiến Thần vuốt ve lông mèo bên chân, suy nghĩ hồi lâu mới nói, "Các người còn nhớ rõ Anmertin nói năm năm trước ông ta phát hiện "Người từ ngoài đến" như thế nào sao?"

Thông qua có người trộm tiền tài mua chất cấm, a không, mua mơ mộng dược tề... Cát Lâm dùng ngón tay xoa ấn đường, động tác của anh bỗng nhiên khựng lại, ý thức được hàm ý mà Eloca muốn biểu đạt.

—— Khi đám người Barre, Johanne kia đi vào Đan Đóa, tựa như vài giọt nước hòa vào trong sống, không hề tạo nên một chút gợn sóng.

Chủ tế ti Anmertin thần điện Tinh Thần, là cường giả một chân bước vào lĩnh vực của thần, tuy rằng nhìn thấu quỹ đạo vận mệnh là gạt người, nhưng thực lực cấp thánh của ông ta lại hoàn toàn là thật.

Dưới tình huống biết rõ Đan Đóa có một khe nứt không gian thế mà còn không nhận thấy được một đám kẻ xuyên qua mới xuất hiện! Đây rốt cuộc là im hơi lặng tiếng đến cỡ nào chứ!

Lão Qusair cùng tế ti Grant trao đổi một ánh mắt kinh hãi.

Cát Lâm kiên trì nói: "Khi tôi tới, người Hegel cũng không phát hiện cái gì bất thường, có khả năng thông đạo hoàn toàn không chút dấu vết." Lúc trước Lang kỵ sĩ thấy mèo bự miệng ngậm món đồ chơi mới, mới lại đây xem xét.

Trước hôm nay, Cát Lâm gần như không đề cập tới chuyện chính mình ở Hegel.

Nhưng xét thấy anh hoàn toàn không biết gì về Đan Đóa, cộng thêm lão Qusair sớm nhất là ở bên ngoài trấn Maren gặp được anh và Eloca, đại tế ti Firnando nói với người ở điện Chiến Thần Cát Lâm là thần sử... Mấy tin tức này lẻ loi góp nhặt lại, sự thật mọi người đã sớm biết rõ trong lòng.

Lão Qusair đang tính hỏi cái khe của Đan Đóa với của Hegel có gì bất đồng, chợt nghe thấy Eloca mở miệng nói: "Tuy rằng khi tôi ngủ không cảm giác được bất thường khi cái khe xuất hiện, nhưng cậu phải biết, tôi luôn ngủ rất say, Hải Tích đột kích tôi cũng không biết."

"..."

Cát Lâm nhất thời không biết nói gì, chả lẽ khen ngợi chất lượng giấc ngủ của Chiến Thần tốt ghê.

"Khi tôi tới gần bờ biển, tôi cảm giác được hơi hơi thở bất thường, lúc này đã qua một khoảng thời gian kể từ khi cậu tới Hegel." Eloca nhìn Cát Lâm, nói.

Cát Lâm gật đầu, không sai, khi đó anh ăn khoai tây cà chua sắp hai tháng rồi.

"Hai tháng qua đi, tôi vẫn có thể cảm giác được dấu vết cái khe ở Hegel, cậu cảm thấy sao?" Eloca lần nữa đem vấn đề vứt cho Cát Lâm.

"Cái khe Hegel không ổn định, là ngoài ý muốn tạo thành, Đan Đóa thì khác." Cát Lâm cảm thấy đáp án quá rõ ràng, chúng thần ở bên địa cầu làm quá nhiều lần, tạo thành bức tường thế giới của đại lục Seeley không ổn định, Hegel vừa hay tại "Cuối thế giới", dễ dàng bị ảnh hưởng nhất.

Lão Qusair bỗng nhiên nói: "Không, chuyện không thể nhìn như thế."

Cát Lâm đau đầu, anh quyết định không thèm suy nghĩ nữa, mang đầu óc vô dụng, mang lỗ tai nghe là được.

Lão Qusair lấy từ trong nhẫn trữ vật ra một tấm da dê, dùng bút lông chim viết lên đó.

"Trình tự xảy ra mọi chuyện có khả năng là như vầy... Hơn 1100 năm trước, Trận chiến Ánh rạng đông chấm dứt, chúng thần thất bại." Lão Pháp Thánh viết xong dòng đầu tiên, ngẩng đầu nhìn Eloca.

Chiến Thần vươn tay vẽ một được bên dưới dòng chữ: "Đại khái một trăm năm sau, tôi nhặt Gafia, trở lại Hegel. Tôi xác định trước khi tôi ngủ say, Seeley hoàn toàn không phát sinh tình huống bất thường nào, trừ phi bọn họ rời đi đại lục Seeley cũng có thể làm được không chút động tĩnh."

Kế tiếp chính là Chiến Thần rơi vào giấc ngủ dài.

Lão Qusair vẻ mặt nghiêm túc mà viết "Đảo Tiatanona trên biển Vòm Trời nảy sinh biến cố, Phong tộc huỷ diệt" .

"Ông thiếu một cái, Hải Tích xuất hiện." Eloca ý bảo chuyện này xảy ra trước khi Phong tộc tuyệt tích.

Về Hải Tích ở Hegel, trừ Cát Lâm ra, ba người còn lại biết cũng không nhiều lắm, lúc này nhìn thấy ánh mắt thắc mắc của bọn họ, Cát Lâm chỉ có thể ngắn gọn mà miêu tả một lần.

Tạo vật thần lực hơi thở pha tạp hỗn loạn, nguyên thân hình như là cá, mỗi cách một đoạn thời gian sẽ muốn tấn công Hegel.

"Hải Tích xuất hiện rất sớm, đại khái là 1000 năm trước, Phong tộc huỷ diệt thì sau đó, ta cũng không nhìn thấy ghi chép liên quan đến Hải Tích ở Hegel, ký ức của Gafia với mấy thứ này cũng rất lâu."

"Meo meo!"

Thuyền mèo rốt cục nói chuyện.

Gafia cao thấp gọi một hồi, sau đó lại dùng móng vuốt vỗ mặt nước một chút.

Cứ việc Cát Lâm không hiểu tiếng mào, cũng không có ma pháp khế ước gì hết, nhưng anh vân đoán được đại khái nội dung: Gafia đang oán giận Hải Tích, nó béo là bị ép, nó bảo hộ Hegel!

"Hải Tích ban đầu không lớn tới thế, cũng không nhiều như vậy." Eloca nói.

Gafia nghe không hiểu ngôn ngữ thông dụng, không biết chủ nhân phiên dịch có lựa chọn lời nó nói.

"Ầm ầm đùng!"

Một tiếng vang kì quái duy trì liên tục từ dưới chân truyền đến.

"Tiếng gì vậy?" Cát Lâm vội vàng giữ vững thăng bằng, đứng lên nhìn ngó xung quanh.

Gặp phải động vật biển? Đυ.ng trúng vật trôi nổi trên biển?

"Gafia đói bụng."

"..."

Rất nhiều người cho rằng trong biển đều là cá, thật ra không phải, trong đại dương mênh mông, đại đa số nơi cũng tựa như hoang mạc. Không có bầy cá, không có chim bay, ngoại trừ nước biển mênh mông vô bờ ra, cái gì cũng không có.

Gafia bơi lâu như vậy, cũng không phát hiện thứ gì có thể ăn trong biển.

"Ngoan, ngày mai lên bờ liền tìm đồ ăn cho nhóc." Eloca vuốt đầu mèo bự an ủi, quay đầu liền thay đổi ngôn ngữ hỏi lão Qusair, "Ông còn có vòng cổ cấm ma không?"

Lão Qusair kiếm hồi lâu trong nhẫn trữ vật, cuối cùng tiếc nuối mà lắc đầu.

"Tôi nhớ rõ bên kia là bình nguyên Miguel, có Địa Hành long sống thành đàn!" Tế ti Tascha đột nhiên đề nghị.

Tế ti Grant hung hăng trừng thằng em mình một cái, so với đi săn Địa Hành long, đi thành trấn mua cái vòng cổ cấm ma không phải dễ hơn sao? Con mèo bự như cái núi, với mèo ôm vào trong lòng được, con nào dễ nuôi hơn?

"Tiếp tục đi về phía trước du đi, nơi này chưa có đồ ăn ." Lão Qusair đồng tình mà dùng cổ ngữ Seeley nói.

"Méo!" Gafia kêu thảm thiết.

Eloca cũng không có cách nào, y có thể xua tan nguyên tố ma pháp, còn có thể dùng thần lực nâng Gafia lên, không để cho mèo nhà mình chìm xuống, nhưng lại không có năng lực thu nhỏ Gafia lại. Trận pháp cấm ma ở Hegel, là mượn hoàn cảnh địa lý độc đáo của Hegel, phối hợp với thần lực mới tạo thành công, không có khả năng lập tức xuất ra một bản thu nhỏ. Bởi vì y vừa không phải ma pháp sư, cũng không phải luyện kim thuật sư.

"Chúng ta nói tiếp chuyện Phong tộc đi."

"... Mèo của anh còn đang kêu kìa." Cát Lâm đứng ngồi không yên.

"Không cần quản nó."

Cát Lâm vẻ mặt rối rắm nói: "Tôi cũng rất muốn xem nhẹ nó, nhưng hiện tại Gafia là thuyền của chúng ta, nếu thuyền xảy ra vấn đề, chúng ta làm sao bây giờ?"

Eloca nhìn anh, vẻ mặt có chút phức tạp đáp: "Cậu quên à, thật ra chúng ta còn có một chiếc thuyền nữa."

"Hả?"

"Thuyền Phong tộc, tôi mang từ Hegel đến." Chiến Thần nhắc nhở Cát Lâm.

Cát Lâm giật mình, sao anh lại quên mất chuyện này nhỉ, thuyền lão Qusair bị hủy, nhưng mà con thuyền có thể lên biển Vòm Trời còn hoàn hảo không tổn hao gì mà ở trong bình thủy tinh mà!

"Nếu chúng ta có thuyền, vậy sao anh lại muốn Ga... Muốn chúng ta ngồi ở trên lưng Gafia?" Cát Lâm nói đến một nửa, lại nhanh chóng sửa miệng.

"Lúc ban đầu chỉ muốn cho nó biết, tầm quan trọng của thuyền trên biển." Eloca ỷ mèo nhà mình nghe không hiểu, nghiêm túc mà trả lời.

"Hiện tại phát hiện không có vòng cổ cấm ma, cho dù chúng ta có lấy thuyền ra cũng không chứa được Gafia, chỉ có thể bơi theo đằng sau thuyền. Dù sao đều là bơi, chúng ta ở đâu có gì quan trọng."

"..."

Vẻ mặt Lão Qusair một lời khó nói hết, nếu ở trên boong thuyền, lão sẽ không rớt xuống biển, trên lưng mèo thì chưa biết chừng.

Nhưng so với chuyện rớt xuống biển, lão Qusair càng quan tâm chuyện Phong tộc huỷ diệt.

"Thần cho rằng biến cố của Phong tộc cũng có liên quan đến Hải Tích?" Grant thay thế lão hỏi ra nghi vấn.

"Biển Vòm Trời càng gần bức tường biên giới hơn so với lục địa, cũng càng dễ dàng bị cái khe không gian ảnh hưởng, căn cứ thảm kịch Phong tộc bỗng nhiên tự gϊếŧ hại lẫn nhau khi tụ hội ở đảo Tiatanona mà Qusair nói cho tôi biết, kết hợp với địa hình, tôi có một cái suy đoán."

Đề cập đến thân tộc diệt tuyệt, vẻ mặt Eloca cũng nghiêm túc như lão Qusair, y tiện tay vẽ một bản vẽ đơn giản trên tấm da dê, dùng bút lông ngỗng chỉ vào ngọn núi nổi lên, nói: "Núi tuyết Tiatanona là ngọn núi cao nhất đại lục, nó xuyên qua biển Vòm Trời, đỉnh núi trở thành một hòn đảo nhỏ, đó cũng là lục địa duy nhất trên biển Vòm Trời. Không trung, mặt đất, biển cả... Quay chung quanh cạnh núi tuyết Tiatanona là hai vùng nguyên tố ma pháp hỗn loạn, một cái lốc xoáy trên biển Vòm Trời, cái còn lại đương nhiên là biển Lãng Quên dưới mặt đất. Nó tạo thành một loạt hiệu ứng ma pháp phức tạp, rừng rậm Mê Huyễn và trấn Maren hàng năm gặp phải bão tuyết chính là do nó ảnh hưởng, đồng thời ảnh hưởng tới biển Vòm Trời, có thể nói nó là chúa tể hơn nữa ảnh hưởng khí hậu của tất cả các khu cực trên đại lục Seeley."

"Nếu như không có ngọn núi này, thế giới sẽ khác hoàn toàn. Ý tôi là cánh đồng hoang vu, rừng rậm, sa mạc... Phân bố hoàn toàn khác với hiện nay." Lão Qusair cư trú ở trấn Maren nhiều năm, lão rất có nghiên cứu về chuyện này.

"Nguyên nhân gây ra chuyện này, khả năng ngay trên ngọn núi ấy. Biển Vòm Trời là điểm yếu, ngọn núi lại là chủ lực nguyên tố khuấy đảo toàn bộ đại lục... Nếu có một lượng lớn thần lực ác ý dũng mãnh tiến ra, đầu tiên sẽ ngưng tụ trên đảo không trung Tiatanona. Phong tộc vừa lúc tụ hội ở đây, vì thế đã bị thần lực ảnh hưởng, bọn họ bị ác niệm trong thần lực khống chế, mất đi lý trí, lòng tràn đầy sợ hãi cùng phẫn nộ, chém gϊếŧ lung tung."

Lão Qusair vội vàng truy hỏi: "Thần lực ác ý từ đâu tới?"

"Trên người Hải Tích cũng có vật như vậy, ác niệm tràn ngập cảm xúc tiêu cực, chỉ là bị phân tán, hơn nữa Hegel cấm ma pháp, cho nên người Hegel chỉ cảm thấy cảm xúc và thân thể có chút khó chịu, chỉ có người từng tiếp xúc hắc ám cùng tuyệt vọng sâu nhất mới sẽ không cách nào khống chế bản thân."

Cát Lâm bất an mà nhích người một cái, không nói gì.

Eloca còn nói: "Chúng thần lãng phí thần lực chế tạo Hải Tích đánh sâu vào Hegel, một ngàn năm cũng chưa từng dừng lại, nói thật như vậy hoàn toàn không có ích lợi... Nếu bọn họ tập trung thần lực cải tạo mấy động vật biển, khả năng đã sớm thành công. Đương nhiên như vậy cũng sẽ lập tức đánh thức tôi, chẳng lẽ bọn họ muốn trộm đi kiếm của tôi? Không, thanh kiếm của Chiến Thần đã là một phần của Hegel. Bọn họ tính toán thừa dịp tôi ngủ say tự bạo thần niệm hủy diệt Hegel? Hải tích ngay cả tạo vật thần lực kém nhất còn không bằng, Afiman trên người Johanne mới miễn cưỡng làm được đánh lén. Chúng thần dùng Hải Tích rất dư thừa, chẳng lẽ bọn họ chỉ là vì gϊếŧ chết càng nhiều người Hegel, nuôi mập con mèo nhà tôi?"

Eloca tự hỏi tự đáp: "Không, hiển nhiên không phải như vậy. Anmertin khiến tôi ý thức được sau khi chúng thần bị nhốt ở địa cầu không thể trở về, tôi leièn có đáp án, Hải Tích là kết quả do chúng thần vô ý thức tạo ra. Số thần lực này có lẽ là khi bọn họ ở Seeley, hoặc là từ trong cái khe chảy vào, chúng nó bị nguyên tố cuồng bạo của núi tuyết và biển Lãng Quên ngăn cắch, chỉ có thể bồi hồi tại cuối thế giới, ảnh hưởng bầy cá, cuối cùng xuất hiện Hải Tích."