Chương 32

Sau khi Cát Lâm mặc cái áo choàng dài che khuất thân người xong, Eloca liền dẫn anh rời khỏi con ngõ nhỏ bị tập kích kia, bỏ tên võ giả của điện Chiến Thần nằm chèo queo ở đó.

Mấy phút đồng hồ sau, hai gã đàn ông mặc đồng phục áo choàng cùng loại chạy vào trong ngõ nhỏ.

Bọn họ phát hiện người nằm trên mặt đất, vội vàng làm cái tên đang ngất kia tỉnh lại, sau đó chạy ra đường phố bên ngoài nhìn chung quanh, cuối cùng điên tiết phát hiện, bọn họ bị mất dấu mục tiêu!

"Cái tên kia rõ ràng không có bao nhiêu bản lĩnh, mắt thấy tôi sắp khống chế được hắn ... Sau đó xảy ra chuyện gì? Tôi giống như bỗng nhiên bất tỉnh." Võ giả số nhọ kia xoa xoa ót, vẻ mặt mê man: "Không phải các người canh giữ ở bên ngoài à? Tên kia chạy tới đâu rồi?"

Hai đồng bạn của gã đều là vẻ mặt uể oải, cũng là trước mắt tối sầm rồi mất đi ý thức, khi tỉnh lại thì phát hiện mình dựa vào tường, lúc cảm thấy không ổn vọt vào trong ngõ thì đã muộn.

"Đây là loại ma pháp gì chứ?"

"Người Hegel không biết ma pháp! Điển tịch trong thần điện viết rất rõ ràng!!"

"Có lẽ hắn không phải người Hegel, chả phải lần này chúng ta phụng lệnh đại tế ti bắt tên kia về hỏi hử? Mi ở thần điện 20 năm, có thấy người Hegel nào leo qua nổi núi tuyết Tiatanona chạy tới đây hả?"

"..."

Đương nhiên không có, đừng bảo là 20 năm, cho dù là 100 năm gần đây cũng chưa từng xuất hiện!

"Có điều tra rõ lai lịch của người này hay không?"

"Không có, chỉ nghe nói hắn là thân thích của người nào đó trong nghiệp đoàn người mạo hiểm, mấy ngày hôm trước vừa mới xuất hiện, mọi người hoàn toàn không có ấn tượng gì về hắn... Đúng rồi, hình như hắn ta quen biết một người Thái Ngạc á!"

Dính tới người Thái Ngạc thì đừng mong tiếp tục điều tra được gì nữa.

Mấy thành phố lớn bình thường sẽ từ chối cho người Thái Ngạc tiến vào, bởi vì chả ai phân biệt được người dưới tấm mặt nạ và áo choàng kia là ai, trong tình huống này rất dễ dàng bị người lòng dạ khó lường lợi dụng. Địa phương nhỏ như trấn Maren thì không tính, ở đây có thể nhìn thấy người Thái Ngạc lui tới bên trong. Nhưng mà nhìn thấy thì nhìn thấy, muốn từ trong ấn tượng của người bình thường và miệng của người qua đường điều tra người Thái Ngạc cực kì khó khăn, bởi vì phần lớn mọi người đều không nói rõ được người Thái Ngạc đi ngang qua ba lần trước mắt mình rốt cuộc là cùng một người hay là ba người hoàn toàn khác nhau.

"Bỏ đi, chúng ta về báo đại tế ti trước."

Màn đêm buông xuống, trấn Maren trở nên càng thêm náo nhiệt.

Trong quán rượu ngồi đầy người, trước cửa hàng dược phẩm xếp một hàng dài, nơi nơi đều có thể nhìn thấy người mạo hiểm mang một túi đầy ắp vàng, mùi rượu nồng nặc tràn ngập trong không khí.

Cát Lâm đi theo phía sau Eloca, một đường đi tới bọn họ đều xuyên qua các con ngõ nhỏ hẹp vắng vẻ, lách đông vòng tây, ẩn nấp bên trong cái bóng của trấn nhỏ phồn hoa này, không ai chú ý tới.

Muốn đạt được trình độ ấy, nhất định phải hiểu rõ con đường ở trấn Maren như trong lòng bàn tay, cho dù nhắm mắt cũng có thể luồn lách qua các con ngõ to to nhỏ nhỏ, mà còn phải nhớ rõ mọi cửa hàng trên đường, ngã tư đường có đông đúc hỗn loạn hay không, lúc nào thì hỗn loạn.

Ánh mắt Cát Lâm nhìn người trước mặt càng lúc càng phức tạp.

—— Ở thời đại của Chiến Thần Eloca, trấn Maren chưa hề tồn tại. Mà bọn họ đến tòa trấn nhỏ này mới mấy ngày thôi, Eloca đã hoàn toàn quen thuộc với nó?

Y là một vị thần, theo lý thuyết khi gặp phải phiền toái nên trực tiếp lấy thực lực ra nghiền ép, còn thăm dò địa hình làm chi?

Thoạt nhìn thì nom rất ngạo mạn lãnh đạm, không chỉ tự kỷ còn tự phụ, thiệt ra là một người cẩn thận điệu thấp hả?

Cát Lâm lại nhớ tới con sói Dysis bị què một chân kia, nếu không phải anh có khả năng phân biệt âm thanh, chỉ sợ cũng sẽ bị lừa gạt cho qua, bởi vì tính cách mà sói xám Dysis và Chiến Thần biểu hiện ra hoàn toàn khác xa nhau.

Con sói kia có khi uể oải, cũng không thèm so đo hành động liều lĩnh của anh.

Khi Eade đi lòng vòng quanh sói xám, Dysis đều bị y làm cho thấy phiền, nhưng sói xám lại không vung đuôi đi mất. Kỳ thật nó không cần phải để ý tới Eade, song chỉ vì mượn dùng một thân xác nên nhiều thêm mấy phần kiên nhẫn.

Nếu mỗi người đều là một quyển sách, thì Eloca bởi vì sống quá lâu cho nên quyển sách của y thực sự quá dày, rất khó đọc hiểu, cũng thực khó đọc thấu, chỗ tốt là lật lật một hồi sẽ phát hiện niềm vui bất ngờ.

Ý nghĩ Cát Lâm bay lung tung, anh vẫn luôn nhìn chằm chằm phía sau lưng của người trước mặt, loại ánh nhìn chăm chú cỡ đó đương nhiên Eloca cũng phát hiện ra được.

Eloca không biết Cát Lâm nghĩ xa tới như thế, còn lệch tới cỡ đó, y chỉ cho rằng anh còn đang tự hỏi về đề tài lúc trước của bọn họ mà thôi.

"Tên có đôi khi chính là một loại tin tức."

"Hả?" Cát Lâm còn chưa lấy lại tinh thần, trong mắt lộ vẻ mờ mịt.

Eloca đã dẫn anh ra khỏi trấn Maren, hai người tránh trong đám mạo hiểm giả đang trở về trấn rồi đi vào rừng cây.

Ánh trăng vừa mới dâng lên, ánh sáng vẫn mơ hồ không rõ, trong rừng cây một mảnh tối đen, chỉ có một ít côn trùng cùng cỏ xỉ rêu này kia phát ra ánh huỳnh quang yếu ớt.

"Thần chính là một loại cấp bậc thực lực, tôi đương nhiên không có khả năng sinh ra đã là thần."

Tiếng nói trầm thấp hòa với âm thanh côn trùng kêu vang, nhẹ nhàng tựa phiến lông vũ lướt qua mặt nước.

Đằng sau tai Cát Lâm hơi nong nóng, anh theo bản năng vươn tay sờ sờ, vẻ mặt toát ra tia lúng túng, làm bộ như không có việc gì nói: "Anh rời khỏi Hegel, trải qua rất nhiều chuyện, cuối cùng được xưng là thần, là như thế phải không?"

"Không sai, có lẽ là do huyết thống của Phong tộc... Khi tôi còn trẻ tuổi không thích dừng lại ở một chỗ lâu dài, Hegel là cố hương của tôi, nó rất tốt, chỉ là sinh hoạt của người Hegel quá bình tĩnh."

Cát Lâm không nói gì, vừa đi vừa an tĩnh nghe người kia thấp giọng hồi ức.

"Khi đó muốn rời khỏi Hegel không phải là việc khó, chỉ cần lên thuyền Phong tộc là có thể xuyên qua biển Vòm Trời, đến với thế giới tràn ngập kì ngộ và thử thách ngoài kia, không chỉ một mình tôi, còn có rất nhiều người Hegel lục tục rời đi cố hương. Hai ngàn năm trước, đại lục Seeley chưa được phồn vinh như bây giờ, mỗi một bộ tộc đều chỉ sinh hoạt ở trên lãnh thổ của mình, bọn họ cổ hủ bảo thủ, từ chối thông hôn cùng các bộ tộc khác, sùng bái thần linh một cách mù quáng. Mọi người đều đem phần lớn tài sản hiến dâng cho thần điện, mỗi lần cử hành tế điển đều phải gϊếŧ chết rất nhiều nô ɭệ."

"Mỗi ngày trôi qua đều sẽ có chiến tranh bùng nổ, có thể là vì tranh giành thức ăn, cũng có có thể là do muốn chiếm cứ một nguồn nước sạch, người thường sống tới độ 30 tuổi thì sẽ chết vì nghèo đói, bệnh tật và gϊếŧ chóc. So với những thứ đó còn đáng sợ hơn chính là chiến tranh giữa các vị thần, cường giả không thèm để ý sống chết của người thường, trong một lần tranh đấu giữa hai Pháp Thánh có thể san bằng tới mấy cái thôn làng."

"Tuy rằng thần chiến không thường xuyên phát sinh, nhưng hậu quả của việc các thần linh đánh nhau chính là một trận thiên tai càn quét khắp đại lục Seeley. Rừng núi bị đốt cháy, nước biển sôi trào, mặt đất trải rộng khe rãnh, nham thạch nóng chảy từ bên trong phun ra, bụi mù tràn ngập khắp không trung... Ngoại trừ thi thể và mặt đất khô cằn, tuyệt không nhìn thấy bất kì thứ gì khác."

Tâm trạng Cát Lâm phức tạp, nghĩ: Người trên mảnh đại lục này còn chưa có diệt tuyệt cũng rất không dễ dàng.

Một đời lại một đời thần, mỗi cách mấy trăm năm liền muốn bùng nổ thần chiến một lần?

"Tai nạn mà thần giáng xuống vượt xa sự che chở của thần, đại lục Seeley vì thế mà xuất hiện một đám Nghịch thần giả, đương nhiên bọn họ không tự xưng như vậy, mà đều nói bản thân là người mạo hiểm."

"Người mạo hiểm?"

"Rất giống cách lý giải bây giờ, ở ngoài mặt đều là xâm nhập các loại hiểm địa, săn bắt ma thú cấp cao, tìm kiếm thảo dược trân quý. Song thực ra đám người kia muốn trở thành những vị thần mới, bọn họ thông qua các loại phương thức rèn luyện chính mình, tìm kiếm bảo tàng nơi cổ thần ngã xuống, muốn biết rốt cuộc giữa người và thần có gì khác nhau."

Eloca dừng bước, ngẩng đầu nhìn về phía bầu trời đêm, trầm tư một lúc mới tiếp tục nói: "Lúc ấy có một tiểu đội mạo hiểm, tên "Nando", tôi chính là một thành viên trong đó."

Cát Lâm có chút kinh ngạc, anh rất nhanh liên tưởng tới điểm mấu chốt, nhịn không được hỏi: "Nando... Rất lâu trước kia nó không phải nghĩa như thế ư?"

"Có một sự bất đồng vi diệu, ngoại trừ để trêu chọc còn có nghĩa là kinh ngạc, người của tiểu đội mạo hiểm này hơi bị điên cuồng, chỗ nào nguy hiểm liền đâm đầu vào, cho nên liền có cái biệt hiệu "Nando" kia. Đại lục Seeley trước đây trừ bỏ thần điện và người mạo hiểm, người biết nói ngôn ngữ thông dụng rất ít, hoạt động giao lưu giữa các bộ tộc chỉ có mậu dịch và chiến tranh, cho nên ngôn ngữ vẫn luôn không có biến hóa quá lớn." Trong giọng nói của Eloca tựa hồ xen lẫn chút ý cười, y thấp giọng nói tiếp: "Lần này thế mà lại phải học ngôn ngữ thông dụng lại một lần nữa, là chuyện tốt đấy!"

Ngôn ngữ thay đổi cũng có thể chứng minh rất nhiều thứ, trên trấn Maren có thể nhìn thấy người của rất nhiều bộ tộc ngồi cùng nhau, tuy rằng giữa hai bên vẫn còn mâu thuẫn, nhưng so với đoạn lịch sử phủ đầy bụi bặm trước kia đã tốt hơn rất nhiều.

"Điều kiện cơ bản để gia nhập tiểu đội mạo hiểm, dựa theo cách tính bây giờ chính là cường giả vượt qua cấp chín. Tiểu đội Nando có bốn người, ba người trong số đó đều trở thành thần... Về phần người thứ tư, gã cũng là một người Hegel, võ giả cấp Thánh, tính cách tương đối ầm ĩ, là một người rất thú vị."

Lúc Eloca nói tới đây, khóe miệng hiện lên một độ cong rất rõ ràng, còn tâm trạng Cát Lâm chẳng hiểu làm sao mà có chút phức tạp.

Loại cảm giác khác thường này xuất hiện rất đột nhiên, biến mất lại càng nhanh, Cát Lâm không kịp bắt lấy, anh liền quy tội cho việc đã lâu không được thấy khuôn mặt dưới tấm mặt nạ kia, nhan khống bỗng nhiên gặp bạo kích nên dẫn tới khó chịu.

"Gã nói, nếu về sau gã có thể trở thành thần, không quản là thần gì, gã đều sẽ dùng "Firnando" làm tên. Nếu như không thể, gã liền tùy tiện tìm đại người nào đó trong tiểu đội "Nando" làm đại tế ti, còn dùng tên này thành lập một cái thần điện lý tưởng."

"... Sau đó thì sao?"

"Gã chết."

Cát Lâm đã dự đoán được đáp án này, nhưng vẫn không tìm thấy lời nào để thốt ra, thế nên anh chỉ có thể trầm mặc.

Eloca gặp qua quá nhiều sự tử vong, khi y nói đến việc này, từ đầu tới cuối vẻ mặt luôn bình tĩnh.

"Khi đó chúng ta đã không còn là người mạo hiểm, chúng thần đều có quân đội riêng, tôi cũng có, chỉ là chi quân đội này không phải do tín đồ tạo thành, mà là người Phong tộc, người Hegel, bạn bè, thân tộc của chúng ta cùng với tất cả những người trên đại lục hi vọng thiên tai do thần chiến gây ra biến mất... Cuối cùng chúng ta thắng, song người sống sót lại không được mấy, Firnando cũng chết."

"Chính là trận chiến Ánh rạng đông mà anh đã nói?"

"Không, đó là trận chiến Cầu nguyện vào 1700 năm trước, tên ghi trong điển tịch là trận chiến Hy vọng, cuộc chiến tranh mà cậu nói, là trận thần chiến thứ hai kể từ khi ta làm thần."

Cát Lâm lần thứ hai cảm nhận được độ dày của quyển sách mang tên Eloca này.

"Nếu như thắng, vì sao lại còn có thần chiến lần hai?"

"Vị thần cũ chết, thần mới xuất hiện, bọn họ không trải qua những năm tháng ấy, cũng sẽ không túc tuân thủ ước định không được tạo thành thiên tai trong thời gian thần chiến xảy ra."

Đôi mắt Eloca dưới ánh huỳnh quang yếu ớt trong rừng cây tỏa ra một loại ánh sáng lạ thường, như nước biển lấp lánh ánh sao, Cát Lâm ngừng thở, suýt chút nữa không nghe rõ y nói gì.

"... Quên đi cái giá đắt mà người đi trước đã trả, hủy diệt đoạn lịch sử ấy, lừa gạt người thường, chỉ nghĩ cho lợi ích của mình, khiến nền văn minh thụt lùi, chuyện như vậy cậu đã gặp qua chưa?"

Cát Lâm im lặng không nói.

Anh đã từng gặp, sao có thể chưa gặp được chứ? Khi chuyến xe lịch sử lăn bánh, hủy diệt tinh hoa của văn minh, quên đi tự do và quyền lợi mà cha ông đã dùng máu tươi cùng mạng sống đổi lấy, trước khi anh bị mèo bự bắt tới Hegel, những tin tức như thế anh đã đọc rất nhiều khi làm việc, mỗi một chỗ trên trái đất đều xảy ra.

"Bởi vì nhân loại chính là như vậy, có một số việc phải lặp lại mấy lần mọi người mới ghi nhớ, cho nên tôi trải qua lần thần chiến thứ hai, nhưng điều may mắn là tôi sẽ chẳng bảo giờ cô độc. Trong lần thần chiến ấy, tôi có một minh hữu, Sơn thần Firnando."

"Đó là?" Cát Lâm cả kinh.

"Gã là hậu đại của gã "Firnando" mà chúng ta đã đề cập... Không có quan hệ huyết thống, nghe nói bọn họ đã truyền cái tên đó được mấy đời rồi, đồng thời kế thừa luôn hai nguyện vọng của bậc tiền bối: trở thành thần, hoặc là đi làm đại tế ti trong một thần điện lý tưởng. Hai cái nguyện vọng, bọn họ dùng rất nhiều năm để cố gắng."

"Vì sao?" Cát Lâm không hiểu, thành thần không dễ dàng, dựa vào quan hệ làm đại tế ti cũng rất khó sao?

"Bởi vì tôi không có thần điện, hai người khác trong tiểu đội "Nando" còn chưa kịp thành lập thần điện đã chết trong trận chiến Hy vọng, cho nên cái nguyện vọng thứ hai của bọn họ chẳng thể nào làm được, kết quả cách mấy đời về sau đạt thành nguyện vọng thứ nhất."

Cát Lâm.... Cát Lâm cạn lời luôn rồi.

Muốn có một cái tôn giáo lý tưởng thế mà còn khó hơn so với thành thần luôn hả?!

Không, là chỉ có thành thần mới có thể thực hiện.

"Sau trận chiến Ánh rạng đông tôi trở về Hegel, Firnando còn sống. Bình thường thần chỉ có 500 năm tuổi thọ, lúc ấy tôi đã hơn 1000 tuổi, tôi không xác định bản thân còn có thể sống bao lâu, tôi hy vọng Firnando có thể ở tìm kiếm minh hữu của mình trong số những thần mới, sẽ đem cái nguyên tắc này truyền thừa đi xuống, để thiên tai thần chiến biến mất vĩnh viễn, gã đã đáp ứng chuyện này. Tôi nói cho gã biết, nếu gặp được khó khăn thì cứ đến Hegel, chỉ cần tôi còn còn sống. Sau đó một ngàn năm đều không có tin tức, tôi ở Hegel cũng không cảm giác được thần chiến phát sinh. Lần đi này tôi cũng thật không ngờ trên đại lục Seeley không có điện Sơn thần, mà là tăng thêm một cái điện Chiến Thần..."

Lúc này bọn họ đã đi ra khỏi rừng cây, trước mặt là một dãy núi hùng vĩ.

Xuyên qua dãy Thắng Lợi của đại lục Seeley, đi khỏi trấn Maren, tiến về hướng tây nam, sau nửa ngày sẽ đến rừng rậm Mê Huyễn, mà điện Chiến Thần nằm ngay biên giới khu rừng ấy.

Eloca quay đầu lại ra hiệu Cát Lâm đuổi theo mình.

"Hiện tại chúng ta có thể đi nhìn xem sao, nghe nói mỗi một đời đại tế ti trong điện đều tên là Firnando, nếu gã là "Fernando" ta nghĩ, bọn họ vẫn đang dùng hành động thực hiện lời hứa của chính mình, cũng giữ gìn hai nguyện vọng ấy."

—— Không thể trở thành thần, vậy cứ làm đại tế ti trong cái thần điện lý tưởng đi!

Như vậy khả năng Firnando không hiểu cổ ngữ Seeley quá nhỏ.