Không sao đâu, dù sao cũng cảm ơn anh đã an ủi em!
Nói xong Kiều Lạc đứng dậy bỏ đi, Thiên Khôi ngồi ở đó nhìn theo, ánh mắt trở nên lạnh lùng hơn.
Kiều Lạc đi vào lớp thấy mọi người đều đang đồn thổi, cô mặc kệ họ tiếp tục ôn bài, giáo viên vào lớp giảng bài rồi bắt đầu nhắc đến chuyện đó cố tình hỏi người gây ra chuyện đó là ai.
- Cô chủ nhiệm khoá trên, cụ thể là 12a2! Nghe nói lớp mình có người giật bồ gì hả???
- Đây nè cô!
- Bạn này nè!!!
Mọi người đều chỉ tay về phía Kiều Lạc như đang lên án vậy, khiến cho cô không thể giải thích điều gì, sau buổi học có người thì trêu chọc châm biếm còn có người thì cố tình chửi bới gây xích mích với cô.
- Nguyễn Kiều Lạc! Còn nhỏ mà muốn làm trà xanh rồi.
- Thiếu thốn tình cảm quá hả bé? Cầm tao gọi trai bao đến dùm không? Haha...
Ngày hôm sau, Kiều Lạc đến trường thấy Thiên Khôi đang đứng ở sân thượng nhìn cô, trông thấy cô đang nhìn mình thì anh đưa tay ra hiệu muốn gặp cô nên cô nhìn xung quanh rồi mới đi lên.
Thấy ở đây chỉ có một mình anh nên cô bối rối hỏi....
- Anh gặp em có chuyện gì sao??
- Cũng không phải chuyện gì quan trọng, chỉ là anh muốn trao đổi phương thức liên lạc mà thôi! Không biết em có thể.....??
Anh bình thản nói, cô gượng cười cố ý nhắc đến chị khoá trên....
- Còn chị Hạ Vy....
- À, anh chỉ muốn làm bạn với em thôi dù gì thì em cũng là bạn của Hạ Vy mà!
Anh nhìn cô giọng nói an ủi, cô nghe vậy thì cũng lấy điện thoại ra trước mặt anh rồi mỉm cười nói....
- Vậy thì anh lấy điện thoại ra đi, em quét mã!
Cả hai nhanh chóng trao đổi thông tin liên lạc với nhau, xong xuôi cô tạm biệt trở về lớp học. Anh nhìn tài khoản Facebook của cô xem những bức ảnh được đăng tải thì thầm mỉm cười, thấy sắp đến giờ vào lớp nên anh cũng rời đi.
Giáo viên đang giảng bài, điện thoại trong túi quần cô rung lên một cái nên cô đành lấy ra xem, thấy Thiên Khôi vừa gửi tin nhắn cho mình khiến cô hơi bất ngờ.
"Buổi sáng tốt lành, Kiều Lạc!"
"Anh Thiên Khôi có chuyện gì sao?"
"Tan học em có bận gì không?"
"Tạm thời không ạ!"
"Nếu có thể, tối nay em đi dạo cùng anh được không?"
Trông thấy câu nói ấy tim cô đập loạn lên, mặt đỏ bừng vội tắt điện thoại cất đi rồi tiếp tục học bài. Bên phía anh đợi mãi không thấy phản hồi nên chán nản thở dài, Hạ Vy ngồi gần đó thấy vậy thì nhắn tin hỏi.
"Sao đấy?"
"Không có gì, hơi chán!"
"Tan học đi ăn gì không?"
"Chưa biết!"
Hết tiết học anh liền ra ngoài, tiếp tục nhắn tin cho cô.
"Kiều Lạc, em đang bận à?"
"Em cần ôn bài cho tiết sau, không có chuyện gì quan trọng thì anh đừng nhắn tin cho em!"
Thấy tin nhắn cô gửi tới nói vậy thì khiến anh có cảm giác hơi khó chịu, Kiều Lạc ngồi trong lớp nghe những người khác bàn tán xôn xao về mình nên học bài bị mất tập trung.
Đợi đến tan học, cô dọn dẹp đồ đạc đi về thì khi đi đến cầu thang thấy Thiên Khôi đang đứng gần đó đợi cô, cô đi đến kéo anh vào một góc vắng người rồi hỏi.....
- Anh ở đây làm gì?
- Vì em vẫn chưa trả lời câu hỏi của anh!
Anh nhìn cô giọng nói bình thản, cô nhíu mày hỏi lại....
- Câu hỏi gì?
- Em xem lại tin nhắn đi!
Kiều Lạc nghe vậy cũng lấy điện thoại ra xem, một lúc sau nhìn anh hỏi lại...
- Là tan học em có bận gì không á?
- Ừm!
- Nếu em nói bận thì sao?
- Em không muốn gặp anh như vậy à?
Nhìn khuôn mặt đẹp trai hơi buồn rầu của anh khiến cô không đành lòng nên thở dài.....
- Thôi được rồi, vậy tối nay gặp sau!
- Vậy tối nay anh sẽ đến rước em! Tạm biệt.
Nói xong anh liền rời đi, cô đau lòng tự lẩm bẩm tại sao mình lại mê trai như vậy chứ? Cứ thế mà lại đồng ý rồi??
Tối đến cô xoã tóc, mặc một bộ váy hoa nhí ngang đùi màu đen đi ra ngoài. Anh đang ngồi trên xe đợi thì thấy cô đi ra, thân hình thon gọn cùng với mái tóc dài thướt tha qua eo làn da trắng mịn khiến anh say mê nhìn mãi.