Chương 7

Nếu không, bà ấy có chỗ nào phù hợp để chăm sóc mẹ tôi.

Tôi vội vàng đứng dậy: "Mợ vất vả rồi."

Họ tưởng cuối cùng cũng xong rồi, len lén thở phào nhẹ nhõm.

Không nghĩ tới tôi lại lên tiếng: "Chẳng qua để mợ chăm sóc mẹ cháu trong phòng bệnh nhiều người này thật khó chịu. Cậu yêu thương mợ vậy, chịu để mợ ở lại ạ? "

Tôi còn cố tình dùng giọng điệu dí dỏm, tỏ ra hâm mộ tình cảm của họ.

Không có ý gì khác, tôi chỉ muốn cậu móc thêm nhiều tiền để đưa mẹ tôi sang phòng riêng.

Chỗ đó có tủ lạnh, TV, lò vi sóng và phòng vệ sinh riêng.

Mỗi người một y tá riêng, đáp ứng nhu cầu cũng nhanh hơn so với người khác.

Quan trọng là, có thể nói chuyện qua camera giám sát.

Bằng cách này, mợ có thể chăm sóc mẹ tôi cẩn thận dưới mí mắt tôi, tôi có thể vừa yên tâm chuẩn bị cho việc tiến cử, vừa thường xuyên liên lạc với mẹ.

Chẳng qua là khu phòng bệnh độc lập này đắt gấp 10 lần khu bình thường, hơn 1.000 nhân dân tệ mỗi ngày.

Cậu nhìn mợ không lên tiếng.

Tôi vội vàng bắt chước trà xanh trong phim truyền hình, vỗ nhẹ vào miệng mình:

"Ui chết, nhìn cháu chưa từng yêu đương bao giờ này. Cậu nhất định đã sớm tính đến việc chuyển sang phòng riêng nên mới để mợ tới chăm sóc mẹ cháu, đúng không cậu?"

Tôi liếc nhìn mợ, bà ấy cũng đang nhìn chằm chằm vào cậu.

Đồ ki bo kẹt sỉ Hứa Đại Lâm này vội vàng lấy lòng, trấn an vợ:

"Vợ à, cái này còn phải nói sao, anh làm sao có thể để em ngủ giường sắt tận hai tháng? Việc đó anh đã lo liệu rồi."

"Giờ anh đi thanh toán tiền, chúng ta chuyển sang phòng riêng đi."

Sau khi mẹ tôi phẫu thuật xong, tôi bắt đầu khẩn trương chuẩn bị, vùi đầu vào việc thi tiến cử.

Có lúc học tập mệt mỏi, tôi sẽ nhìn mẹ một chút qua camera giám sát

Tôn Tâm Lan đúng là một người chuyên nghiệp, ngay cả y tá đôi khi cũng xin lời khuyên của bà.

Nhưng mà người này, không có người giám sát là muốn lười biếng.

Có lần tôi học từ tối đến ba giờ sáng, mẹ tôi muốn xuống giường, ngại gọi bà ấy.

Liền tự mình chống đỡ đứng dậy.

Qua camera, có thể thấy mợ thật ra chưa ngủ.

Chẳng qua là có thể lười thì cứ lười thôi.

Tôi cố ý nói qua camera: "Mẹ, mợ chăm sóc mẹ vất vả quá. Nếu không bắt đầu từ mai con tới chăm sóc mẹ nhé, nhà chúng ta không thể vì con thi đại học mà làm mợ suy giảm sức khỏe được. Nhìn mợ khổ chưa kìa, nhất định là rất mệt mỏi, gọi cũng không tỉnh, thật làm người khác đau lòng mà."