Chương 5

Tôi nặn thêm hai giọt nước mắt nữa rồi lấy điện thoại ra:

"Mẹ nói đúng, là con làm khó cậu, giờ con sẽ gọi cho giáo viên chủ nhiệm làm thủ tục nghỉ học sau, ngày mai con sẽ đi Quảng Đông làm việc."

Cậu thấy tôi bấm số của giáo viên chủ nhiệm liền vội vàng giựt lấy rồi ngắt cuộc gọi:

"Cậu bây giờ đi lấy tiền! Mẹ cháu là chị ruột của cậu, bị bệnh sao cậu không quan tâm cho được?"

Tôi mỉm cười đắc thắng.

Tôi còn chưa giải quyết xong chuyện tiến cử, thì làm sao có thể bỏ học được?

Tôi ấn số điện thoại chủ nhiệm lớp, nhưng thật ra là 10086.

Thay đổi tên trong danh bạ thôi mà, đơn giản.

Có tiền thật tuyệt.

500.000 nhân dân tệ đã nộp, ngay ngày hôm đó, mẹ tôi được đưa vào bệnh viện tốt nhất, nguồn thận cũng được giữ lại.

Gia đình cậu luôn giục tôi đi học lại, dặn tôi đừng trì hoãn việc ôn thi.

Nhưng tôi nhìn phòng bệnh mà sầu muộn: "Cháu đi, thì ai chăm sóc cho mẹ cháu chứ?"

Mợ vội vàng nói: "Vi Vi, cậu mợ đã thuê người điều dưỡng rồi, một ngày ba bữa đều có người đưa cơm, cũng có người ở lại qua đêm. Cháu cứ yên tâm."

Tôi vội xua tay: "Cậu mợ, hai người đã tốn nhiều tiền cho nhà cháu rồi, nếu cháu còn để cậu mợ bỏ tiền thuê người điều dưỡng, thì khác gì cháu không hiểu chuyện."

Cậu nói: "Thuê người điều dưỡng không tốn kém lắm đâu, Vi Vi, cháu vẫn phải lấy việc học làm đầu."

Xem ra tôi mà không nói rõ hơn một chút, thì họ sẽ không đi đúng hướng.

Tôi lấy chậu nước rửa mặt ra: "Cháu vừa nghe người nhà bà Vương ở giường bên cạnh nói ở chỗ này, lúc người điều dưỡng lấy tiền công thì tích cực lắm, đến lúc làm việc thì lại không tìm thấy người."

Tôi chỉ vào một dì ở giường số 14, bổ sung thêm: "Dì bên đó nói nửa đêm thức dậy, gọi người điều dưỡng mấy lần thì bị véo đùi".

Mắt tôi đỏ hoe: "Việc chăm sóc người khác vẫn là người nhà với nhau đi ạ, nếu không lại mang vạ vào thân."

Lần này hai vợ chồng cậu không nói lời nào.

Cậu giả vờ muốn hút thuốc, mợ lập tức đi theo ra ngoài.

Mẹ nắm tay tôi: "Vi Vi, mẹ không sao đâu, hay con về trường ôn tập đi."

Tôi mỉm cười với mẹ: "Mẹ đừng vội, con lau mặt cho mẹ trước".

Kiếp trước, sau khi Hứa Phi Phi đến đây sống, mỗi ngày cậu và mợ đều mua cho tôi rất nhiều thực phẩm bổ sung dinh dưỡng, luôn quan tâm hỏi thăm điểm số của tôi, mẹ con tôi đều nghĩ họ thật sự chân thành quan tâm, nên rất cảm động.

Sau đó, mợ té gãy chân, chê người điều dưỡng không đáng tin cậy nên nhờ mẹ tôi chăm sóc bà ấy hơn nửa tháng.

Một đồng cũng không cho, mẹ tôi cũng không nói gì.