Chương 4

Mẹ tôi còn định quỳ xuống cầu xin, nhưng tôi đã ngăn lại.

Đàn ông đầu gối có vàng, phụ nữ đầu gối cũng quý báu như vậy thôi!

Cuối cùng, tôi hỏi mượn tiền chủ nhiệm lớp cấp hai của tôi.

Bây giờ nhìn lại, sính lễ 120.000 nhân dân tệ của mẹ tôi được dùng để tạo điều kiện cho em trai học hành, vậy mà ngay cả 1.000 nhân dân tệ cũng không vay được, đúng là chuyện cười lớn.

Nếu yêu cầu tôi nuôi một con súc sinh, tôi có thể nuôi đến thuần phục.

Còn với một đứa em trai như thế này, ngay cả súc sinh cũng không bằng.

Tôi vẫn trốn sau tay áo mà khóc, mẹ an ủi tôi:

"Con bé này, chờ con thi đỗ vào đại học, không phải là có thể kiếm tiền đưa mẹ đi chữa bệnh rồi sao. Đừng nói những lời ngu ngốc đó nữa, khóc xong chúng ta lại ôn tập cho tốt."

Mẹ làm sao biết được, tôi căn bản không thi được lên đại học, cũng không có tiền chưa khỏi bệnh cho mẹ.

Sau khi tôi c.h.ế.t, ngày hôm sau bà cũng đi theo tôi.

Ông cậu này vắt cổ chày ra nước, nhìn tôi thút tha thút thít.

Mãi không nói gì, cuối cùng vẫn là mợ véo cánh tay ông, cắn răng nói:

"Hứa Đại Lâm, anh sững người cái gì, nói đi! Anh muốn cả nhà chúng ta c.h.ế.t hết có phải không?"

Cậu lúc này mới dậm chân một cái: " Cháu gái, đừng khóc nữa, chữa bệnh hết bao nhiêu tiền, cậu trả cho."

Mợ cũng đúng lúc mở miệng: "Đúng vậy, Vi Vi, cũng sắp thi đại học rồi, sao có thể không thi chứ? Tiền chữa bệnh, cậu cháu sẽ giúp cháu giải quyết."

Thấy mẹ còn muốn từ chối, tôi lập tức lau nước mắt, kéo cậu đi ra khỏi cửa:

"Bệnh viện nói có nguồn thận phù hợp với mẹ cháu. Chỉ cần chuẩn bị 500.000 tệ là được, chúng ta ngay bây giờ đến bệnh viện nộp tiền thôi cậu."

Tôi biết cậu tôi làm chủ thầu, đã sớm đã nghe đồn chuyện cậu nợ lương nhân viên.

Ai biết được đến lúc đó cậu lại tìm lý do gì để trì hoãn chứ?

Cậu có thể kéo dài, nhưng bệnh nhân này không chờ nổi.

Quả nhiên, cậu dừng lại, vẻ mặt lúng túng:

"Vi Vi, cháu còn nhỏ, không hiểu. Làm gì có ai cầm trong tay nhiều tiền mặt, cháu phải cho cậu thời gian, đợi cậu rảnh ra ngân hàng rút tiền, còn có một ít cổ phiếu cũng có thể đổi ra tiền mặt."

Hờ hờ! Tôi đoán đúng rồi.

Mẹ tôi kéo tôi lại không để tôi làm cậu xấu hổ thêm.

Tôi nhìn mẹ không biết chuyện, tôi không phải cố ý làm cậu xấu hổ, tôi chỉ đang để ông ấy lấy công chuộc tội.

Tương lai xuống mười tám tầng địa ngục, nói không chừng tiểu quỷ giữ cửa sẽ cho ông ấy thiếu một lần vào núi đao đấy.