Chương 3

Mẹ tôi cả đời đều nhớ tới nỗi đau không được học đại học, bà không muốn tôi cũng phải trải qua điều đó.

Bà muốn tôi thoát khỏi cảnh nghèo khó, muốn tôi có một cuộc sống tốt hơn.

Bà tình nguyện vác trên lưng gánh nặng, gánh thay cả tôi bước về phía trước.

Tôi nhớ sau khi tôi c.h.ế.t, mẹ tôi lảo đảo đuổi theo tôi đến nỗi đánh rơi cả túi đựng nướ© ŧıểυ đang treo bên người.

Tôi cảm thấy đau lòng không thôi.

Sống lại một đời, tôi phải tìm cách cứu mẹ tôi!

Mà tiền và sức người, tôi muốn cậu phải móc ra!

Thấy tôi cúi đầu, cậu mở miệng:

"Vi Vi, sao đột nhiên cháu không muốn thi đại học? Có nỗi khổ gì cứ nói với cậu."

Mợ tôi gật đầu như gà mổ thóc: "Đúng! Đúng! Đúng! Cần phải giúp một tay thì cháu cứ nói."

Chỉ có em họ Hứa Phi Phi của tôi là não thẳng, nó thét chói tai: "Chị họ, nếu chị không thi đại học, em coi như toi rồi!"

Mợ kịp thời bịt miệng nó lại.

"Ý của Phi Phi là, cháu là tấm gương để nó noi theo, nếu cháu không tham gia kỳ thi tuyển sinh đại học, thì giống như minh tinh yêu thích của nó sụp đổ, nó cũng không muốn sống nữa."

"Đúng không, Hứa Phi Phi?" Mợ trừng mắt.

Hứa Phi Phi bị dọa, miệng lập tức như được bôi mật:

"Đúng vậy, chị họ, thần tượng của người khác đều là đỉnh lưu, nhưng thần tượng của em lại là chị! Mọi người đều nói, với thành tích của chị, chắc chắn sẽ đứng đầu kỳ thi tuyển sinh đại học năm nay. Nếu chị không thi đại học, không biết bao nhiêu cô gái xinh đẹp sẽ khóc đâu!"

Tôi nhìn nó cười khẩy, đúng là cái gì cũng nói được.

Mặc dù trong lòng rét lạnh, nhưng vẻ mặt đáng thương của cũng giả bộ không kém:

"Cậu, cậu không biết đâu, mẹ cháu bị bệnh tăng urê máu, nhà cháu chỉ đi nhặt rác, sao có đủ tiền chữa bệnh cho mẹ? Thi đậu thì thế nào? Thà đi làm sớm kiếm tiền chữa bệnh cho mẹ cháu còn tốt hơn."

Nói xong, tôi bắt đầu khóc hu hu.

Lúc tôi dùng tay áo lau nước mắt, tôi lén nhìn biểu cảm của cậu.

Sắc mặt cậu lúc này cũng không dễ nhìn.

Có thể tốt được sao?

Trước đây, khi tôi được nhận vào một trường trung học trọng điểm, mẹ tôi vừa mất chồng không bao lâu, xấu hổ đến vay cậu 1.000 nhân dân tệ để đóng học phí cho tôi.

Ngay cả giấy vay nợ mẹ tôi viết cậu cũng không nhìn liền từ chối.

"Chị, đừng nhìn em ngày thường nở mày nở mặt, lái ô tô đi du lịch khắp nơi, chứ thực ra em kiếm không được bao nhiêu tiền, phải trả tiền lương cho nhân viên, khoản chi tiêu cho vợ, khoản chi tiêu cho con gái, cái nào không phải là tiền."