Lại một buổi sáng sớm.
Diệp Hiệt đã quen với việc mở mắt ra liền nhìn thấy một thiếu niên xinh trai nép sát vào mình.
Ừm, đã rất quen rồi.
Tô Lâm Thanh cảm nhận được Diệp Hiệt tỉnh giấc, bèn mở hé mắt nhích tới chu mỏ chờ đợi.
Diệp Hiệt vô cảm nghiêng đầu cho cậu một nụ hôn sâu. Xong chuyện, meo meo lại co người về trong chăn, nhắm mắt tiếp tục ngủ.
Sếp Diệp thì nằm thẳng cẳng trên giường, thầm niệm đủ loại kinh Phật và Đạo giáo. Bình tâm lại mới rời giường.
Hôm nay, Diệp Hiệt nghỉ làm, dự tính đưa Tô Lâm Thanh đi gặp Lục Thanh Hà. Về phần Edward xứ Gaul, xếp xuống cuối hàng, hãy tự giác nhường chỗ cho người già để được mọi người tôn trọng.
Diệp Hiệt tắm xong, đầu bếp cũng đã nấu xong bữa sáng và lặng lẽ rời đi. Anh trở lại phòng ngủ, hai tay nắm lấy hai góc chăn, nhấc sang một bên.
Mất chăn, Tô Lâm Thanh lập tức ôm lấy đầu gối cuộn thành một cục, lăn lộn chốc lát mới ấm ức mở mắt:
“Mèo muốn ngủ.”
Diệp Hiệt tàn nhẫn nói:
"Không, hôm qua đã lên lịch hẹn, mèo phải ra ngoài.”
Tô Lâm Thanh khịt khịt mũi đáng thương hết sức, duỗi dài trên giường như vận động viên bơi lội, mới chậm chạp đứng dậy.
"Mau lên, bữa sáng sẽ nguội mất."
Diệp Hiệt thúc giục.
Meo meo đành vội đánh răng rửa mặt, ăn sáng với đầu tóc rối bù, nghỉ ngơi mười phút rồi mới đi tắm.
Tô Lâm Thanh ra khỏi phòng tắm vừa lúc Diệp Hiệt xác nhận xong hành trình ngày hôm nay với Lục Thanh Hà.
Cậu tựa vào vòng tay anh, nghịch khuy măng sét trên tay áo lúc anh đang sấy mái tóc bồng bềnh.
Diệp Hiệt cúi đầu nhìn Tô Lâm Thanh nghịch ngợm trong lòng mình. Luôn cảm thấy bị mèo lừa gạt.
Ở bên ngoài Tô Lâm Thanh giống người hơn mèo, nhìn từ trên xuống dưới đều ra dáng một bạn trẻ nho nhã lễ độ. Nhưng khi ở riêng với nhau, cậu càng giống mèo hơn người, thậm chí còn bám víu hơn.
Việc trao đổi nhân khí và linh lực bằng hai nụ hôn mỗi ngày có thực sự hiệu quả không?
Diệp Hiệt quả thực cảm thấy sức khỏe của mình ngày càng tốt hơn. Vài vấn đề nhỏ phát sinh khi phải ngồi lâu làm việc không còn nữa, thị lực cũng được cải thiện nhiều, giống như trở về thời đi học. Nhưng nhìn vào biểu hiện của mèo, rất khó khẳng định nhân khí của anh thực sự có tác dụng.
Diệp Hiệt lo rằng, để thúc đẩy nhân tính Tô Lâm Thanh, không chỉ cần mỗi nhân khí của anh, mà còn cần chung sống hòa đồng với mọi người.
Bởi vậy, anh đã giúp mèo hoàn tất thủ tục dự thính ở Đại học Hoa. Mặc dù không cần bằng tốt nghiệp, nhưng tiếp xúc với nhiều người hơn cũng tốt. Không nên để mặc mèo ngồi rỗi ở nhà.
Lần này Tô Lâm Thanh không gào thét “mèo vốn phải vô công rồi nghề”, mà chỉ lén lút liếc mắt, vừa nhìn là biết trong lòng ôm ý đồ xấu.
Biết hỏi cũng vô dụng, Diệp Hiệt chỉ đành để mắt tới mèo của mình nhiều hơn, chuyện gì cũng có cách giải quyết của nó.
"Tính tình chuyên gia Lục Thanh Hà hơi kỳ quái."
Diệp Hiệt chỉnh trang dáng vẻ của Tô Lâm Thanh:
"Nếu ông ấy nói gì khiến em không vui, cứ coi như không nghe thấy, đừng tranh cãi. Cẩn thận ổng lấy thuốc trợ tim ra ăn vạ em.”
Lục Thanh Hà đã nhiều lần lôi thuốc trợ tim ra ăn vạ khi tranh cãi với cha anh, khiến Diệp Hiệt nghĩ lại vẫn rùng mình.
Tô Lâm Thanh gật đầu: "Tui luôn rất ngoan mà."
Diệp Hiệt muốn phản bác, nhưng nhớ ra cậu vẫn luôn ngoan ngoãn trước mặt người ngoài, anh bỗng thấy hơi rầu.
Được rồi, con mèo này chỉ lười biếng và xấu tính với anh thôi.
Để tránh bị gạ uống rượu khi thăm hỏi người quen, Diệp Hiệt tự lái xe, không dùng tài xế.
Lục Thanh Hà sống trong một biệt thự nhỏ ở ngoại ô thành phố, gần bệnh viện, rất thích hợp để dưỡng già.
Ông sớm ngóng trông ở cửa rất lâu, thấy Diệp Hiệt tự lái xe tới, sắc mặt lập tức xụ xuống:
“Ta vốn muốn mời rượu cậu, nếu cậu không uống thì để đứa nhỏ nhà cậu uống nhé?"
Tô Lâm Thanh ra sức gật đầu: "Được nha, được nha."
Diệp Hiệt nghiêm mặt: "Không."
Lục Thanh Hà chống nạnh: “Ta cứ muốn cho đứa nhỏ uống đấy!”
Tô Lâm Thanh cũng chống nạnh: "Đúng vậy, tôi cứ muốn uống đấy!"
Diệp Hiệt: "Dì Trần, xin hãy quản chú Lục*, đừng dạy hư Lâm Thanh."
Dì Trần lau tay vào tạp dề, ân cần nhắc nhở: "Lão Lục à..."
Lục Thanh Hà lập tức bỏ tay xuống, lúng túng giải thích:
“Tôi chỉ đùa với Diệp Hiệt thôi, sao có thể dụ một đứa trẻ uống rượu chứ?”
Tô Lâm Thanh nói: “Nhưng tôi không phải trẻ con, tôi đã lớn rồi.”
Diệp Hiệt nói: “Sức khỏe em không tốt, không được uống.”
Tô Lâm Thanh vốn định cãi cậu rất khỏe, nhưng cảm giác được tâm trạng Diệp Hiệt thay đổi, bèn vội vàng ngậm miệng, buông tay xuống, nép sát người anh, không dám lên tiếng.
Trực giác của loài mèo rất đặc biệt, có thể nhạy bén "nhìn thấu" cảm xúc của con người.
Một số nghiên cứu cho rằng mèo có thị lực rất tốt nên có thể nhìn thấy những biểu hiện rất nhỏ của con người; một số cho rằng mèo có khứu giác cực nhạy, có thể phân biệt sự thay đổi tinh tế trong mùi cơ thể khi con người thay đổi cảm xúc...
Ngay cả Tô Lâm Thanh cũng chẳng biết thực hư, quan trọng là cậu vẫn cảm nhận được.
“Đừng tức giận, tôi sẽ không uống rượu.”
Tô Lâm Thanh nhẹ nhàng kéo tay áo Diệp Hiệt.
Vẻ mặt tối sầm của Diệp Hiệt lập tức bay sạch.
Mỗi lần mắc lỗi, mèo luôn tỏ ra dễ thương để xin tha thứ. Mặc dù anh hiểu mèo sẽ chẳng bao giờ sửa sai, nhưng vẫn giận hết nổi.
"Rượu là chất gây ung thư cấp độ một, không bắt buộc thì đừng uống.”
Diệp Hiệt cố giả vờ nghiêm trọng.
“Ừ, ừ, ừ.”
Tô Lâm Thanh buông tay áo anh, vui vẻ nhảy lên cầu thang biệt thự.
Diệp Hiệt lại thở dài với giọng điệu qua loa lấy lệ của mèo.
Dù Lục Thanh Hà kêu gào rằng Tô Lâm Thanh đã truyền cảm hứng sáng tác và mời cậu đến tận nhà, thực chất chỉ là tùy ý hùa theo các nhà thiết kế khác để gây náo loạn.
Mục đích thực sự của ông là thăm hỏi hậu bối sau thời gian dài ở ẩn, đồng thời cũng tò mò về đứa nhỏ mới xuất hiện.
Lục Thanh Hà rất thân với nhà họ Diệp, chưa từng nghe nói Diệp Hiệt có trúc mã giống vậy.
Nhưng khi ông gọi điện hỏi thăm, cha mẹ Diệp khẳng định chắc nịch là có, vì cậu nhóc đang ở nước ngoài nên họ chưa giới thiệu với người khác.
Bạn bè thân thiết đến mấy cũng khó lòng biết hết mối quan hệ của nhau. Lục Thanh Hà tin tưởng vì không ngờ rằng cả nhà họ sẽ lừa ông.
Một cậu thiếu niên mồ côi cha mẹ còn bị kỳ thị ngoại hình. Lục Thanh Hà chưa nói gì, vợ ông đã thúc giục mau gọi đứa trẻ qua xem có cần giúp đỡ gì không.
Trần Yến không tin người cô độc kỳ quái tham công tiếc việc như Diệp Hiệt có thể chăm sóc người khác.
Nhưng ngay khi vừa gặp, bà đã thở phào nhẹ nhõm.
Rõ ràng là Diệp Hiệt đã thay đổi rất nhiều. Cách đối xử với Tô Lâm Thanh rất kiên nhẫn và chu đáo, thậm chí còn cưng chiều hơi thái quá.
Nhìn khuôn mặt xinh đẹp ngoan ngoãn của Tô Lâm Thanh, nghe cậu gọi Lục Thanh Hà là "Ông Lục" và tự hỏi nên gọi bà là "Chị Trần" hay "Dì Trần", lòng bà chợt sáng tỏ.
Ai mà không yêu quý một đứa trẻ miệng ngọt như mía lùi thế này?!
Bà mang đồ ăn nhẹ mới nướng qua ngồi trò chuyện với cậu nhóc, mỉm cười đến tận mang tai.
Lục Thanh Hà ở bên cạnh buồn bực hỏi:
"Ta là ông Lục, Yến Tử (chim én) là dì Trần? Cách cả một thế hệ đấy! Cậu dạy dỗ đứa nhỏ kiểu gì vậy!"
Diệp Hiệt nói:
"Không phải em ấy đã gọi “chú Lục” rồi sao? Nhưng em ấy gọi giáo sư Vương là ông Vương. Nếu hai người ở cùng chỗ, sẽ bị kém nhau một thế hệ."
Lục Thanh Hà nheo mắt lại:
"Giáo sư Vương nào? Chẳng lẽ là tên khốn Vương Chí Kỳ* coi thường tập đoàn Đan Tiêu chúng ta?"
Diệp Hiệt nói: "Giáo sư Vương rất thích Lâm Thanh, nên ông ấy sẵn sàng hợp tác với tập đoàn Đan Tiêu."
Lục Thanh Hà càng bực hơn:
“Ồ, ông đây là bạn học của hắn, chẳng thèm cho ông thể diện mà lại chịu nể mặt một đứa trẻ xa lạ gặp trên đường à?”
Diệp Hiệt thành thật:
"Mối quan hệ bạn học cũ thực sự không quá thân thiết. Ông ấy thích Lâm Thanh vì đã giúp ông ấy giải quyết một nan đề khảo cổ."
Lục Thanh Hà trợn mắt:
“Lâm Thanh còn biết khảo cổ học?”
Diệp Hiệt kể ông nghe về bức thư tình dưới mộ mà cậu từng giải mã.
Lục Thanh Hà nhớ lại tin tức gây sốt gần đây trong giới khảo cổ.
Bức thư tình viết bằng mật mã cho vợ được tìm thấy trong ngôi mộ thời Bắc Chu, văn phong vô cùng hoa mỹ, có triển vọng được đưa vào giáo trình ngữ văn cấp tiểu học và trung học.
Học sinh tiểu học và trung học bày tỏ sự quan ngại sâu sắc.
Lục Thanh Hà nhìn Tô Lâm Thanh và vợ đang chơi đùa hết sức vui vẻ, gượng gạo nói:
“Đúng là không thể trông mặt mà bắt hình dong, nhóc con này có thể khiến lão già Vương mắc nợ ân tình."
Diệp Hiệt cũng nhìn sang Tô Lâm Thanh.
Anh thực sự không hiểu sao ông lại kết luận “không thể trông mặt bắt hình dong”. Lâm Thanh của anh còn chưa đủ đẹp sao? Diệp Hiệt nghi ngờ thẩm mỹ của nghệ sĩ khác xa người thường.
Lục Thanh Hà tiếp tục thảo luận chuyện công việc nhàm chán với Diệp Hiệt.
Trần Yến dẫn Tô Lâm Thanh đến thư phòng giao lưu hội họa.
Chồng là chuyên gia thời trang nổi tiếng quốc tế, nhưng bà chỉ là giáo viên mỹ thuật tiểu học.
Thời nay, quốc gia rất coi trọng sự phát triển toàn diện của học sinh, môn mỹ thuật ở bậc tiểu học cũng được chú trọng. Trần Yến rất thích dạy trẻ em vẽ và cực kỳ hài lòng với công việc của mình.
Sắp tới bà muốn dạy bọn nhóc vẽ tranh truyền thống. Tuy trình độ của bà ở mức trung bình, nhưng vẫn đủ để dạy kiến thức cơ bản cho trẻ con.
Tô Lâm Thanh tự xưng là bậc thầy hội họa truyền thống kế thừa môn phái Tô, nên bà nhờ cậu cho lời khuyên.
Ban đầu Tô Lâm Thanh cũng hơi chột dạ, nhưng vì tiên sinh không thể du hành từ cõi chết tới thế giới song song này để gõ đầu meo meo, nên meo meo vẫn ngẩng cao đầu, khoa tay múa chân chỉ dẫn cho bà với thân phận bậc thầy thư họa.
Mặc dù nước Đông Hoàng hiện đại này rất coi trọng văn hóa truyền thống, nhưng mọi người đều quen dùng bút cứng.
Tô Lâm Thanh sử dụng bút lông từ khi còn nhỏ, học vẽ ngay từ lúc tập từng nét viết. Mặc dù trình độ của cậu bị tiên sinh và các sư huynh chê cười, nhưng ở thời đại này có thể coi như chột làm vua xứ mù, cực kỳ ưu tú và nổi bật.
Chỉ bằng vài nét, Tô Lâm Thanh đã vẽ ra một con mèo siêu khôn ngoan và một con chó ngu si, khắc họa sắc nét và sinh động sự u mê mèo cũng như thái độ khinh thường chó.
Vừa nhìn bức tranh, Trần Yến lập tức bị chọc cười vì tưởng tượng ra rất nhiều cảnh mèo bắt nạt chó.
“Bức tranh này đẹp quá.”
Bà thích không nỡ buông tay.
“Bức tranh này của con nhất định phải đạt cấp bậc danh họa xuất sắc!”
Tô Lâm Thanh đắc ý: "Đương nhiên!"
Chỉ tranh mèo mới giúp cậu tránh thoát việc bị gõ đầu.
Bàn về vẽ mèo thì không ai so được với cậu đâu!
Mặc dù kỹ năng vẽ của Trần Yến chỉ ở mức trung bình nhưng bà rất biết nhìn hàng. Vừa ngắm bà đã nhận ra đây là một bức tranh có giá trị liên thành.
Nhưng thời nay, giá trị của thư pháp và hội họa không chỉ nằm ở tính thẩm mỹ mà còn phải nhờ quảng cáo. Nếu không mở phòng trưng bày hoặc tham gia thi thố để nâng cao giá trị bản thân, bạn sẽ không thể bán được tác phẩm của mình, cho dù nó tốt đến đâu.
Suy cho cùng, ngày nay không còn nhiều người biết thưởng thức nữa.
Trần Yến hỏi: "Con muốn mở một phòng trưng bày không?"
Tô Lâm Thanh hỏi:
"Phòng trưng bày có bán tranh không? Tranh của tôi có bán được không?"
Trần Yến mỉm cười nói:
"Con là bậc thầy thư họa mà. Chắc chắn có thể."
Tô Lâm Thanh ngượng ngùng gãi đầu:
"Dì Trần, tôi lừa dì đó. Toàn sư môn tôi đều là cao thủ thư pháp và hội họa, ngoại trừ tôi."
Mặc dù thỉnh thoảng khoe khoang nhưng Tô Lâm Thanh vẫn là một cậu bé ngoan, luôn trung thực khi liên quan đến lợi ích của người khác.
Tranh của cậu phải gắn mác “đệ tử tiên sinh Đông Pha” mới bán nổi.
Đương nhiên, sau khi đỗ khoa cử, cậu cũng có thể bán nó dưới danh nghĩa tiến sĩ.
Nhưng ít ai thực sự đánh giá cao tranh của cậu. Họ nói ngoại trừ những bức vẽ chó mèo, đều rất thô sơ.
Trần Yến nói:
"Con đã rất giỏi rồi. Sư môn của con còn những ai? Đều giỏi hơn con cơ à? Có phải họ cố tình chê để ngăn con tự mãn không?"
Tô Lâm Thanh lắc đầu:
"Dì không biết họ, nhưng không phải họ cố ý chê tôi, là vì tôi thật sự vẽ không giỏi."
Diệp Hiệt bước vào, nhìn bức tranh của Tô Lâm Thanh rồi nói:
“Tranh của em đẹp hay không còn tùy thuộc vào việc so sánh với ai. Môn phái của em toàn bậc thầy thư họa hàng đầu, so với họ thì em kém hơn, nhưng so với người khác, em vẫn là bậc thầy.
Tô Lâm Thanh nói: "Thật sao?"
Diệp Hiệt nói:
“Chẳng lẽ sư đệ nhỏ tuổi của môn phái Tô lại thua kém những người bình thường xung quanh sao?
Tô Lâm Thanh nhẹ nhàng đặt bút rồi chống nạnh:
"Sao có thể!"
Diệp Hiệt cuộn bức tranh lại:
“Vậy là đúng rồi.”
"Đợi đã, cậu cuộn cái gì vậy? Lâm Thanh vẽ bức tranh này cho Yến Tử của ta! Nếu muốn thì đòi Lâm Thanh vẽ đi!"
Diệp Hiệt do dự. Anh cực kỳ thích con mèo trong tranh.
Tô Lâm Thanh kéo tay áo Diệp Hiệt:
"Đưa cho dì Trần đi, anh muốn thì tui vẽ cho anh."
Diệp Hiệt hài lòng buông tay.
Trần Yến cười:
"Gì chứ? Cậu nuôi một họa sĩ nhỏ, mà bình thường nhóc ấy không vẽ cho cậu sao."
Diệp Hiệt nói: “Em ấy lười.”
Tô Lâm Thanh bất mãn:
"Tui không lười biếng, rõ ràng anh không yêu cầu. Anh không bảo, tui vẽ làm gì? Đây là lỗi của anh."
Lần này Diệp Hiệt thành thật thừa nhận sai lầm của mình:
“Ừ, là lỗi của tôi.”
Tô Lâm Thanh hài lòng gật đầu.
Tích cực nhận lỗi, biết sửa sai mới là Mèo Lớn ngoan.
Do cậu dạy tốt đó!
"Sao không để Lâm thanh tham gia cuộc thi thư pháp và hội họa nào đó? Nhóc con này rất giỏi."
Lục Thanh Hà mở bức tranh ra, càng nhìn càng thích.
"Thần sắc của con mèo này linh động quá. Nhân tiện, không phải thương hiệu Hi Hòa định làm một mẫu áo phông đơn giản với chủ đề thú cưng sao? Họ đã mất rất nhiều thời gian mà chưa chọn được hình mẫu. Ta thấy con mèo này quá hợp. Phong cách thủy mặc cao cấp, nét vẽ cũng dễ thương và cuốn hút.”
Diệp Hiệt cẩn thận xem xét bức tranh của Tô Lâm Thanh và cũng cảm thấy rung động.
Mặc dù hầu hết các sản phẩm của Tập đoàn Đan Tiêu đều có giá trị gia tăng cao (thuế IQ), nhưng cũng có những thương hiệu giá cả phải chăng nhắm đến tầng lớp trung lưu.
Hi Hòa là thương hiệu thời trang tầm trung dành cho giới trẻ mà Tập đoàn Đan Tiêu mới cho ra mắt. Người phát ngôn hiện tại chính là thứ xúi quẩy Văn Tễ kia.
Hi Hòa quyết định tung ra bộ sưu tập áo phông, áo hoodie và thường phục khác có chủ đề thú cưng dễ thương trong năm nay. Không chỉ đơn thuần in hình lên quần áo, nhà thiết kế sẽ làm việc với họa sĩ để thiết kế quần áo dựa trên bản vẽ cơ sở.
Tuy nhiên, nhà thiết kế chính của Hi Hòa đã xem rất nhiều bức vẽ của các họa sĩ mà chưa chọn được đối tác. Giám đốc điều hành của Hi Hòa sốt ruột lén lút cầu cứu Lục Thanh Hà.
Lục Thanh Hà có mạng lưới quan hệ rộng rãi, biết đâu có thể mời được một họa sĩ phù hợp cho Hi Hòa.
Diệp Hiệt cũng biết chuyện này.
Mặc dù Hi Hòa thuộc tầm trung nhưng vẫn là một thương hiệu quan trọng của Tập đoàn Đan Tiêu, đẳng cấp phải được giữ vững.
Nhưng những họa sĩ vẽ thú cưng nổi tiếng hiện nay chưa đạt tới trình độ có thể hợp tác với Hi Hòa, nếu chọn họa sĩ đủ trình độ thì phong cách tranh lại không phù hợp với thẩm mỹ giới trẻ.
Nếu thực sự không tìm được ai, Diệp Hiệt dự tính sẽ nhờ nhà thiết kế mua tư liệu vẽ thú cưng từ các họa sĩ nổi tiếng, sau đó tự mình chỉnh sửa thiết kế.
“Rất phù hợp.”
Diệp Hiệt nói,
“Nhưng có lẽ ban quản lý sẽ nhìn vào danh tiếng thay vì chất lượng của bức tranh.”
Lục Thanh Hà nói:
"Đơn giản thôi. Chẳng phải Lâm Thanh đã nổi danh trong giới học thuật rồi sao? Cứ để đám lão Vương ba hoa khen ngợi nhóc con lần nữa? Hoặc là đưa tranh của nhóc đi đoạt giải ở cuộc thi nào đó gần đây.
Diệp Hiệt suy tư một lát rồi nói:
"Quá phiền hà và tốn thời gian. Cháu sẽ để Quân Ngự tham gia vào đội thiết kế."
Lục Thanh Hà cười nói:
"Vậy cũng được. Với danh tiếng của Quân Ngự, không ai quan tâm đến họa sĩ hợp tác nữa."
Diệp Hiệt thăm dò: “Lâm Thanh, em vẽ thêm mèo đi, tôi sẽ in lên quần áo, bán lấy tiền.”
Tô Lâm Thanh thiếu tự tin nói:
"Có thể bán được không? Tôi thấy hình như dân mạng thích mèo béo phì kiểu hoạt hình hơn."
Tô Lâm Thanh càng nói càng ấm ức.
Mèo không béo phì, mèo chỉ lông xù thôi!
Đám người vẽ mèo trên mạng đều mắc cái tật đó!
Rõ ràng là ghen tị với vẻ đẹp của mèo!
Diệp Hiệt nói:
"Em vẽ và tôi bán. Từ giờ trở đi, dân mạng sẽ đều thích những con mèo em vẽ."
Tô Lâm Thanh gật đầu:
“Nếu anh nói vậy, thì tui vẽ.”
Tô Lâm Thanh đột nhiên nhớ ra, Mèo Lớn của mình hình như đang trên bờ vực phá sản.
Vốn dĩ cậu tính nhặt tiền khi phát trực tiếp để nuôi Mèo Lớn, kết quả là bận ăn không ngồi rồi đến mức quên mất tiêu.
Tô Đại Bạch, mau vực dậy tinh thần! Mi quên mất còn phải nuôi Mèo Lớn sao?
Xem đi, Mèo Lớn đang chủ động nhờ vả, hi vọng được mi nuôi đó!
Suy cho cùng, Tô Lâm Thanh cũng chỉ là một con mèo xuyên không nghiện lướt mạng, chẳng biết nhiều về giá bán của các thương hiệu quần áo hiện tại.
Cậu chỉ cho rằng Mèo Lớn bán vải, lúc không có hoa văn mới lạ, sẽ tìm tranh của các họa sĩ nổi tiếng để bắt chước theo.
Bây giờ không tìm được họa sĩ để hợp tác và bị khách hàng chê bai. Chẳng trách Mèo Lớn lại thiếu tiền.
"Giao cho tui!"
Tô Lâm Thanh vỗ ngực.
"Tui vẽ mèo chuyên nghiệp nhất luôn!"
Diệp Hiệt gật đầu.
Quả thực. Chẳng ai có thể vẽ mèo giỏi hơn mèo yêu.
Diệp Hiệt nói:
"Em đặt biệt danh đi, trước hết đừng sử dụng tên thật. Đợi đến khi trang phục bán chạy, mới tiết lộ tên thật. Đề phòng đám người ghen tị bàn tán về em."
Tô Lâm Thanh nghĩ một hồi:
"Đại Bạch đi."
Diệp Hiệt: “…”
Anh hiểu rồi, mèo nhà mình dốt đặt tên.
Diệp Hiệt hỏi:
"Tiên sinh không đặt tự hoặc biệt danh cho em sao, họ chắc chắn không gọi thẳng tên em phải không?"
Anh nhớ rằng người xưa thường tránh gọi thẳng tên người khác.
Tô Lâm Thanh gãi gãi đầu: "Tiểu Bạch?"
Diệp Hiệt: "..."
Ok thầy giỏi ắt có trò hay.
~~~~
Witaram: Trò hay trò :)))
Chú thích:
叔叔: Thúc thúc, chú (kém tuổi bố), chắc gọi vậy cho trẻ chứ bị cách cả thế hệ luôn. Ông Lục bằng thế hệ ông nội Diệp Hiệt cơ mà.
王志奇: Vương Chí Kỳ. Tên gốc của ông Vương là Vương Hân Vinh. Mình nghĩ ông Lục đang so sánh với nhân vật nào đó, hoặc đọc lái tên ông Vương với ý tửi bạn. Mà mình chưa tra ra tên Chí Kỳ có gì đặc biệt. Ai biết góp ý cho mình nha.