Bản dịch đầy đủ tại: Boss nẫu ruột với sen quá trời!
Tô Lâm Thanh nhìn chăm chú
Diệp Hiệt lùi về.
Tô Lâm Thanh nhìn chằm chằm
Diệp Hiệt cố tỏ ra là mình ổn nhưng sâu bên trong nước mắt là biển rộng: "Đại Bạch, tránh ra."
Tô Lâm Thanh chỉ:
"Có cần giúp không ó? Tôi thấy trên mạng... Ôi meo!"
Diệp Hiệt trùm chăn lên Tô Lâm Thanh, nhảy xuống giường lao vào nhà vệ sinh.
Đây là phản ứng đàn ông trẻ tuổi đương nhiên phải có vào sáng sớm, không liên quan đến con mèo đã có túi chườm nóng vẫn rúc vào chăn của anh.
Ai có ý đồ xấu với mèo chứ? Đâu phải biếи ŧɦái!
Diệp Hiệt vừa tắm vừa cân nhắc nên đi gặp bác sĩ tâm lý hay không, rồi nhanh chóng bỏ cuộc vì nhận ra chẳng thể đi khám vì chuyện này. Sẽ nói gì với bác sĩ đây?
"Xin chào, con mèo của tôi đã biến thành người rồi?"
Anh sẽ bị bế sang khoa tâm thần để điều trị chứng hoang tưởng.
Lúc Diệp Hiệt bước ra, Tô Lâm Thanh đang uống sữa đá sau khi tắm xong. Cậu lười sấy tóc, nước nhỏ giọt xuống ướt gần hết áo Diệp Hiệt. Đợi đã, áo của anh?!
"Mèo Lớn, có muốn uống không?"
Tô Lâm Thanh nâng bình sữa đã uống xong lên.
Chiếc áo đung đưa theo động tác di chuyển, bờ vai tròn trịa và xương quai xanh thanh tú thoắt ẩn thoắt hiện. Đáng sợ hơn là đôi chân trắng muốt thấp thoáng bên dưới chiếc áo sơ mi ướt đẫm.
Diệp Hiệt sững sờ, vội vàng phi đi tìm áo khoác, quấn Tô Lâm Thanh kín mít.
"Sao lại mặc áo của tôi?"
Thực ra anh muốn hỏi sao lại không mặc quần.
Tô Lâm Thanh thẳng thắn tự tin nói:
"Áo nào của anh?! Đây là ổ của tui!"
Ổ...
Diệp Hiệt thấy chiếc áo này trông hơi quen. Anh nhìn kỹ hơn, đây đúng là chiếc áo sơ mi mà Tô Lâm Thanh lấy lót ổ mèo.
Ờ thì anh vẫn giặt áo hàng ngày và giặt ổ mèo mỗi tuần cho sạch sẽ. Nhưng sao có nhiều quần áo vậy mà cậu cứ lôi áσ ɭóŧ ổ mèo ra mặc!
Diệp Hiệt kinh ngạc. Anh cố gặng hỏi lý do lúc chọn quần áo mới cho cậu. Tô Lâm Thanh trả lời thật lòng, nhưng anh nghe không hiểu. Cái lý do "mặc rất thoải mái" của mèo, người hiểu sao nổi.
Diệp Hiệt quyết định cắt tất cả đồ lót ổ thành vải vụn để mèo khỏi tùy tiện lấy mặc. Trong nhà có rất nhiều ổ mèo, đều chứa quần áo của anh.
Tô Lâm Thanh ăn sáng xong chơi game, Diệp Hiệt thì đi cắt quần áo. Lúc anh cắt xong, người giúp Tô Lâm Thanh làm chứng minh thân phận gọi tới, báo là chuyện đã ổn thỏa.
Ở Thái Bình Dương có rất nhiều quốc đảo, chỉ cần chi tiền là mua được quốc tịch, thậm chí mua luôn được cả chức tổng thống. Nhiều doanh nhân nhỏ ở Trung Quốc thích mua quốc tịch và chức vụ, rồi đi chụp ảnh với lãnh đạo các nước lớn, sau đó đăng lên trang web bán hàng của họ, đó là một cách quảng cáo khá hay.
Tất nhiên, Đông Hoàng không chấp nhận quốc tịch kép. Thứ này dùng để quay quảng cáo xong thì vứt, người bình thường sẽ không lãng phí tiền cho nó.
Tô Lâm Thanh vốn là mèo ở lậu, chuyện bị vô hiệu hóa quốc tịch kép sẽ không xảy ra. Diệp Hiệt gửi thêm tiền, nhờ người kia làm tốt hộ chiếu và thị thực về nước. Chờ hộ chiếu tới tay, anh sẽ bảo đảm cho Tô Lâm Thanh nhập tịch.
Diệp Hiệt suy nghĩ một lúc, lại hỏi người đó xem có bằng cấp địa phương nào được Bộ Giáo dục công nhận không. Anh sẽ xây tặng tòa nhà và phòng thí nghiệm cho trường học để xin một cái bằng cho mèo nhà anh. Tuy mèo nhà anh chưa học chín năm giáo dục bắt buộc, nhưng Diệp Hiệt không muốn mèo bị người khác khinh thường vì thất học.
Có tiền mua tiên cũng được. Nhờ vào mối quan hệ và tiền bạc của Diệp Hiệt, thân phận giả của Tô Lâm Thanh đã được giải quyết xong xuôi. Chuyện anh phải làm là đưa mèo ra nước ngoài và mang trở về.
Diệp Hiệt: "Chuẩn bị chút, tôi đưa em đi làm thủ tục kiểm dịch để tối nay xuất cảnh."
Tô Lâm Thanh đã mặc xong quần áo của mình, tựa vào vai Diệp Hiệt nói: "Có cần biến thành mèo không?"
Diệp Hiệt vuốt nhẹ mái tóc bồng bềnh vừa được anh sấy khô:
"Thiệt thòi cho em rồi. Chúng ta ra nước ngoài lấy hộ chiếu. Rồi sau này, em có thể sinh hoạt như con người."
Hai mắt Tô Lâm Thanh lấp lánh:
"Mèo Lớn thật lợi hại!"
Được Tô Lâm Thanh khen ngợi, khóe miệng Diệp Hiệt bất giác cong lên. Rất nhiều người khen ngợi anh, nhưng Diệp Hiệt lại hiếm khi vui vẻ vì đó đều là sự thật hiển nhiên, có gì đáng mừng đâu? Song, mèo là ngoại lệ.
"Sẽ tốn rất nhiều tiền sao?"
Tô Lâm Thanh lại cân nhắc chuyện livestream kiếm tiền.
Cậu liên tục nghĩ về việc đó nhưng mới chỉ dừng ở bước xem xét. Đến giờ còn chưa đặt lại mật khẩu nữa.
Lần sau nhất định làm. Đi chơi về rồi làm!
Diệp Hiệt nói: "Không, tôi giàu, em không cần lo chuyện tiền nong."
Tô Lâm Thanh gật đầu. Chả tin.
Cậu là meo hùng bàn phím, Diệp Hiệt chẳng lừa nổi cậu.
Tô Lâm Thanh tạm thời biến lại thành mèo, chui vào trong lòng Diệp Hiệt.
Không biết theo nguyên lý gì, khi đổi thành Tô Đại Bạch, quần áo của cậu cũng biến mất. Hóa thành người, bộ quần áo ban đầu vẫn mặc nguyên trên người. Diệp Hiệt quá lười phân tích những chuyện phản khoa học như vậy.
Anh ôm lấy mèo, trong lòng nổi lên chút thổn thức và cảm động.
Cuối cùng, mèo lại hoàn mèo rồi.
Tô Đại Bạch ngẩng đầu lên, vẻ mặt xúc động bùi ngùi của Diệp Hiệt phản chiếu trong đôi mắt uyên ương của mèo. Mèo nhấc măng cụt tát vào mũi Diệp Hiệt, suýt làm chiếc mũi cao thẳng của sếp tổng vẹo đi.
Nhìn gì mà nhìn? Thú Hai Chân ngu ngốc, dời tầm mắt cho trẫm!
Diệp Hiệt xoa xoa mũi, vuốt lông trên đầu Tô Đại Bạch, ôm mèo đang cắn xé tay áo mình ra khỏi nhà. Biến về hình mèo, tính tình lập tức xấu đi nhiều, rất dễ nổi quạu. Chặng đường đến gara ô tô đủ cho tay áo anh có thêm vài lỗ thủng do răng mèo.
Những lời than trách của Tô Đại Bạch cứ hiện lên trong đầu anh.
Ghét ôm quá chặt, quá lỏng, đi quá nhanh, quá chậm.
Phát huy bản tính khó hầu hạ của mèo tinh đến đỉnh nóc kịch trần.
Diệp Hiệt cười khổ. Cho dù Tô Lâm Thanh trở về hình mèo, anh cũng không giữ nguyên thái độ tùy ý như trước đây được nữa.
Bởi vì, bây giờ Tô Đại Bạch đang meo meo chửi bới bên tai anh, nhưng vang lên trong đầu lại là giọng thiếu niên nũng nịu, nhắc nhở rằng mèo trong ngực anh có thể biến thành người đó.
Tô Đại Bạch cứ ngọ nguậy trong vòng tay Diệp Hiệt. Mông liên tục cọ xát vào lòng bàn tay anh, đuôi phất lên từng đợt, quật vào mặt anh vài phát. Chẳng hiểu sao dáng vẻ thiếu niên hiện lên trong tâm trí, khiến anh thấy mình như một kẻ biếи ŧɦái.
Diệp Hiệt thương lượng với Tô Đại Bạch:
"Hôm nay em vào túi mèo được không?"
Tô Đại Bạch đấm móc lên:
"Không được! Ta tuyệt đối không chui vào đó! Túi mèo rất bí bách, mi đừng hòng gϊếŧ ta!"
Diệp Hiệt đành từ bỏ, tiếp tục chịu đựng, âm thầm tự nhủ, tôi không biếи ŧɦái, đây chỉ là một con mèo.
Đúng vậy, đừng hổ thẹn.
Diệp Hiệt đặt Tô Đại Bạch vào ghế phụ, thắt dây an toàn.
Tô Đại Bạch đặt hai chân trước lên bụng, ngồi ngoan trên ghế an toàn như em bé. Dù là mèo cũng phải tuân thủ luật giao thông, thắt dây an toàn và ngồi yên trên ghế, meo.
Dù có máy bay riêng, Diệp Hiệt vẫn phải mang theo giấy khám sức khỏe và chứng nhận di chuyển của mèo. Bệnh viện thú cưng cao cấp mà anh đến có nhân viên và bác sĩ chuyên trách. Nếu không vội bay ngay tối nay, chỉ cần hẹn trước ba ngày là họ sẽ đến tận nhà phục vụ.
Mọi thủ tục hoàn tất trong một giờ. Anh về nhà trước, để Tô Đại Bạch biến thành Tô Lâm Thanh, rồi dẫn cậu đi mua vật dụng cần thiết. Trên thực tế, siêu thị cao cấp cũng có dịch vụ giao hàng đến tận nhà, chỉ là Diệp Hiệt muốn đưa Tô Lâm Thanh đi dạo nhiều hơn để bù đắp cho thời gian phải làm mèo.
Tô Lâm Thanh đội một chiếc mũ lưỡi trai che nửa khuôn mặt. Cậu nắm tay Diệp Hiệt, liên tục nhìn xung quanh y hệt người nhà quê lần đầu vào thành phố.
Mặc dù meo meo tiếp thu rất nhiều kiến thức qua mạng nhưng đây là lần đầu tiên cậu đích thân tới một trung tâm mua sắm sầm uất đó. Vì mèo đâu được vào.
Diệp Hiệt bị Tô Lâm Thanh nắm tay, lưng bất giác thẳng lên.
Chuyện hai người đàn ông nắm tay nhau vốn lạ lẫm, cộng thêm vẻ ngoài điển trai, dù có cải trang thì mọi người cũng quay lại nhìn.
Thậm chí anh còn nghe thấy lời bình phẩm:
"Ủa ôi! Cặp đôi đồng tính đó đẹp trai quá!".
Diệp Hiệt rất muốn cãi rằng ngoài tình nhân nắm tay nhau, còn có chủ nhân và mèo cưng lần đầu tiên đi siêu thị. Nhưng anh không thể biện giải, đành mua một chiếc mũ ở cửa hàng ven đường để che mặt lại.
Không nhìn thấy ánh mắt người khác thì họ không tồn tại.
Dẫu khó chịu khắp người, Diệp Hiệt vẫn không nói cho Tô Lâm Thanh biết, cũng không tìm cớ về nhà sớm.
Tô Lâm Thanh mua sắm rất vui vẻ, luôn miệng khoe những cửa hàng đã xem trên mạng bằng thông tin mà cậu biết.
Diệp Hiệt đơ mặt, liên tục khen ngợi mèo nhà mình thông minh, xứng đáng là meo hùng bàn phím số một.
"Em mệt rồi à? Muốn đi ăn chút gì không? Hôm nay tôi không tiến cử, chúng ta sẽ ăn ở nhà hàng nào em thích, nếu không ngon thì thử chỗ khác."
Tô Lâm Thanh không đòi nhà hàng cao cấp nào, cậu kéo Diệp Hiệt đến một cửa hàng bán gà rán và khoai tây chiên với ánh mắt lấp lánh.
"Tui muốn cái này! Tui muốn thử món này từ lâu rồi!"
Đồ ăn vặt...
Diệp Hiệt khẽ cau mày. Nhưng nhìn thấy vẻ mặt phấn khích của Tô Lâm Thanh, anh liền đồng ý. Thỉnh thoảng ăn cũng được, miễn là mèo vui vẻ.
Quầy thức ăn nhanh nằm trên tầng hai của trung tâm thương mại. Họ vừa định bước vào thì nghe thấy một tiếng gầm lớn:
"Tại sao anh không chịu tiếp nhận tôi!"
Diệp Hiệt ngước lên, nhìn thấy Văn Tễ bị đẩy xuống từ lan can trong suốt.
Diệp Hiệt: "!"
Trong đầu anh hiện lên tình tiết cốt truyện...
Diệp Hiệt còn chưa kịp tiếp thu thông tin trong đầu, Tô Lâm Thanh lao vụt khỏi lan can như tia chớp, vòng tay qua eo Văn Tễ, đạp lên gian hàng triển lãm ở sảnh lớn tầng một và tiếp đất dễ dàng.
Hơi thở Diệp Hiệt ngưng bặt.
Người xem cũng nín thở.
Cho đến khi một người nước ngoài run rẩy giơ cao ngón tay cái và hét lên bằng giọng kỳ quái: "Kung Fu Đông Hoàng!"
Hiện trường đột ngột huyên náo, vô số người giơ điện thoại nhào đến.
Diệp Hiệt cũng lao tới, quẳng Văn Tễ đang hết hồn sang một bên, kéo Tô Lâm Thanh bỏ chạy.
Nếu không mau trốn, mèo sẽ nổi tiếng!
Và mèo nhà anh vẫn chưa có thân phận hợp pháp!
~~~
Witaram: Đoán xem sao người lại tắm lâu hơn meo meo 🤭