Tiểu Lưu Manh Tình Yêu - 59

Thập Tam tìm tới hoa mật, duỗi đầu lưỡi quét một cái, móc ra từng tia dịch nhờn, nàng đem những thứ này bôi lên tiểu hoa bao mẫn cảm, tinh tế hút nó.

tiểu hoa bao xấu hổ ngoi đầu lên, ngón tay Thập Tam tách cánh hoa mềm mại, ngậm lấy nó liếʍ láp, Kiều Tư Mộc không khỏi một trận run rẩy, lại nhịn không nổi thở gấp rêи ɾỉ.

Thật đẹp, Thập Tam trong lòng than thở, ngẩng đầu, dùng ngón tay vuốt ve nụ hoa mẫn cảm.

hai chân Kiều Tư Mộc run lên, Thập Tam chậm rãi tìm tới khe hở ướŧ áŧ, ngón trỏ thò vào một chút, móc ra dịch nhờn, bôi lên đầu phía trước.

Lòng bàn tay ôn nhu án lấy chỗ mẫn cảm đảo quanh, Kiều Tư Mộc rốt cuộc nhịn không được, run rẩy mềm nhũn.

Thập Tam lúc này mới thỏa mãn hôn chỗ kia của nàng, sau đó đứng lên, đi đến bên phải, đưa tay lấy khăn mặt trên kệ inox.

Nàng đem khăn mặt thấm nước, vắt khô, thay Kiều Tư Mộc lau sạch sẽ hạ thân.

Kiều Tư Mộc ngồi dậy, trong mắt tựa hồ hơi thất vọng, nàng biết Thập Tam không có thật muốn nàng...Cho nên chỉ làm qua loa bên ngoài, trái tim thật đau đớn.

Thập Tam làm sao biết tiểu cô nương đang tiếc nuối chỉ làm qua loa, đang muốn hỏi Kiều Tư Mộc cảm giác thế nào, nào biết tiểu cô nương há mồm...cắn ngực nàng.

"..."

Ngược lại biết được nàng có suy nghĩ gì, nhưng tán tỉnh kiểu này cũng vụng về lắm, căn bản giống như thú con muốn uống sữa mẹ thôi ?

Nhưng Kiều Tư Mộc mới mặc kệ, lại cắn thịt mềm mềm, đồng thời hút ra một đoá hoa mai nhàn nhạt.

Không có chút nào kỹ xảo, lại làm cho Thập Tam dâng lên khoá cảm, Kiều Tư Mộc chú ý phản ứng của nàng, bỗng nhiên đem bàn tay tiến vào chân nàng.

nhớp nhúa trơn ướt, Kiều Tư Mộc bôi mấy vòng, rút tay ra, đắc ý nói " Thập Tam, chị ướt quá"

Thập Tam "..."

sự tình sau đó, Kiều Tư Mộc mỗi lần nhớ đến đều nhịn không được e lệ.

Thập Tam kéo nàng từ bồn tắm xuống, làm tung tóe nước khiến tóc Kiều Tư Mộc đều ướt đẫm.

Hơi nước mờ mịt, vừa mới trải qua khoái cảm lại được rửa bằng nước ấm, lập tức nổi lên màu đỏ nhàn nhạt.

Kiều Tư Mộc không biết Thập Tam muốn làm gì, chỉ là mình bị nàng ôm từ đằng sau, hai chân mở lớn ra, đặt lên đùi Thập Tam.

sau đó Thập Tam bắt đầu hôn phần gáy, nhẹ nhàng cắn vành tai nàng, Kiều Tư Mộc lập tức có cảm giác, Thập Tam luồng tay từ dưới nách nàng lên, nắm chặt lấy phần đẫy đà.

Bàn tay nâng mềm mại, ngón cái nén lấy tiểu hồng quả thưởng thức, một lát sau, Thập Tam đưa bàn tay xuống dưới, ẩn vào trong nước, sờ đến phiến tư mật kia, chính xác tìm tới nơi mẫn cảm.

Ngón tay nhiều lần trêu chọc, một hồ xuân thuỷ bị quấy đến nhăn nheo, Kiều Tư Mộc đứng thẳng người dậy, hai tay hướng về sau dùng sức ôm lấy Thập Tam, yêu kiều thở dốc

Về sau, nàng không biết làm sao mà Thập Tam đưa nàng ra phòng tắm, cũng không biết làm sao bị ép nằm trên giường.

Thập Tam đứng trước giường, bắt lấy mắt cá chân Kiều Tư Mộc, tách chân nàng ra, kéo xuống bên giường, sau đó dùng bụng dưới ấm áp của mình không ngừng cọ nơi đó của nàng.

Dịch ẩm ướt bụng dưới Thập Tam, khiến cho phiến đen nhung rậm rạp kia trở nên ấm áp trong suốt, Thập Tam càng mài càng kɧoáı ©ảʍ, theo sau bò lên giường, nâng chân Kiều Tư Mộc, nhắm chỗ mềm mại của nàng ngồi xuống.

Hai cánh hoa đồng dạng trơn ướt trong khoảnh khắc dính vào nhau, hai người nhịn không được thoải mái thở dài, Thập Tam nhô lên eo, không ngừng dùng chỗ mềm mại của mình va chạm Kiều Tư Mộc.

tiểu hoa bao cứng chắc lần lượt tiếp xúc bắn ra vô hạn vui thích, cánh hoa ướŧ áŧ như là hôn nhau thân mật không cách rời, tương hỗ dán liền.

ẩm ướt dính trượt dán vào nhau vận động phát ra tiếng phốc thử, nghe thấy như nhĩ hồng tâm khiêu, hai cô gái sa vào kɧoáı ©ảʍ, lại không ngừng cọ xát.

Cùng người mình thích thân mật, ước chừng chính là linh nhục vui sướиɠ, Kiều Tư Mộc chỉ nhớ rõ ràng mình cuối cùng mồ hôi lâm ly co quắp trên giường, vẫn là Thập Tam đứng lên, đi lấy khăn mặt lau người cho nàng.

Khăn mặt mềm mại lau qua da thịt, lại kí©h thí©ɧ rung động gợn sóng, cảm giác Thập Tam tách chân của mình, lau nhè nhẹ chỗ kia, Kiều Tư Mộc luôn xấu hổ không kiềm chế được, dứt khoát kéo một góc chăn mềm, che mặt.

Mặc dù không thật làm..nhưng thật mắc cỡ chết người !

Thập Tam nhìn nàng che mặt ngượng ngùng , bộ dáng đáng yêu khó hiểu, liền lúc nàng lau sạch sẽ, cúi đầu hôn chỗ êm ái.

Kiều Tư Mộc run lên thân thể, giống đầu tiểu mao mao trùng, lập tức cuộn mình, thân thể mặc dù để trần, nhưng rõ ràng che mặt càng chặt hơn.

Thập Tam không khỏi mỉm cười, nàng cầm khăn mặt vào phòng tắm, cũng tự tắm rửa cho bản thân mình.

Trở lại phát hiện Kiều Tư Mộc đã bọc chăn mềm tựa ở đầu giường, hay tay trắng nõn phát sáng, bộ ngực nửa lộ, hiển nhiên vẫn ở hình dạng cũ.

Thập Tam đương nhiên cũng mặc áo choàng tắm, nàng đi đến bên giường ngồi xuống, trong mắt đều là ánh sáng nhộn nhạo nhu hoà.

Hai người nhìn nhau đều không nói gì, Thập Tam nhìn Kiều Tư Mộc một hồi, bỗng nhiên nâng lên cằm của nàng, nghiêng thân hôn môi nàng.

"Tiểu nha đầu..."

lời nói thoát ra từ môi, Thập Tam đột nhiên không biết nói cái gì, hoặc là có quá nhiều lời muốn nói.

Nàng cũng không am hiểu dỗ ngon dỗ ngọt, cũng không am hiểu thế nào là hứa hẹn vĩ đại, thế là chữ vừa sắp thoát ra miệng lại tụ thành một đoàn, hoàn toàn thay đổi.

Cuối cùng Thập Tam nhẹ nhàng nắm tay Kiều Tư Mộc, ngón tay dài nhỏ chậm rãi đi vào khe hở của đối phương.

Khoé môi Kiều Tư Mộc mang theo một ít nụ cười, nàng lẳng lặng nhìn xem cùng mình mười ngón đan xen, cảm giác rất mới mẻ, dần dần trở nên phong phú lan tran.

Thập Tam chính là người tĩnh lặng như nước, không giống như Hoắc Vũ nhiệt liệt như lửa. Dù sao cũng là tuổi nhỏ khinh cuồng, Kiều Tư Mộc thỉnh thoảng cũng không tự chủ mà so sánh, hồi tưởng lúc trước đủ loại tuỳ ý làm bậy.

Giống như có chút trái ngược, mình nhìn bề ngoài như cô gái ngoan ngoãn, bên trong lại có chút tâm tư nghi ngờ phản nghịch, mà Thập Tam, bề ngoài có vẻ vô lại, nhưng lại là viên an tĩnh tâm.

Kiều Tư Mộc bỗng nhiên đưa tay lên, đẩy cổ áo Thập Tam, đặt tay trước ngực nàng, nơi trái tim đang đập.

Thập Tam nao nao, tiếp theo chủ động hướng phía trước xê dịch, để Kiều Tư Mộc kiểm tra hoặc là vuốt ve

phía dưới mềm mại là nhịp tim trầm ổn mà có lực, Kiều Tư Mộc yên lặng cảm thụ được bên trong lửa nóng nhảy nhót, lại có cảm giác an ổn

Nàng nghĩ, nàng được tim mình là nhờ người kia

...

Kiều Tư Mộc cùng Thập Tam trong phòng đang khó xử, Mạc Trinh chính là mặc quần cộc hình hoa lớn, cùng Quân Tâm Lan ngồi ở quán đồ nướng uống bia.

Nói thực ra, Quân Tâm Lan có chút không muốn thừa nhận mình đang quen Mặc Trinh, dù sao...cái quần cộc hoa lớn phối với cái áo sơ mi cách điệu hình hoa, cực giống vợ chồng nhà nông.

Nhưng mà Mạc Trinh giống như gia hoả lúc nào cũng yêu thích đồng ruộng, chất phác, hoàn toàn cảm thấy không có vấn đề gì.

Nàng đem tóc buộc lại thành chùm, mở to miệng uống rượu, ăn đến tận khói lửa nhân gian.

Mỹ nữ như cũ vẫn là mỹ nữ, nhưng ai quy định mỹ nữ không thể mặc quần cộc ngồi quán ven đường uống bia ăn đồ nướng ?

Thịt bò thì là mùi vị thật ngon, Mạc Trinh ăn đến quên cả trời đất, mười ngón trắng nõn đã sớm dính đầy dầu mỡ, môi nàng cũng dính mỡ trơn bóng, đưa tay về phía trong gọi " lão bản, thêm một phần đùi gà nướng, còn mười xiêng thịt bò "

"Có ngay !" lão bản cao hứng đáp lại

trên bàn đã để một chồng que xiên, Quân Tâm Lan nhìn xiên que bên mình ít đến đáng thương, cảm thấy mình trước kia là quá coi thường sức chiến đấu của biểu muội.

Thịt xiên tản ra mùi thơm rất mau được đưa lên, Mạc Trinh quơ lấy cây xiên, đút cho Quân Tâm Lan, thúc giục nói " mau ăn đi, mau ăn đi, nguội hết ngon"

Nói xong cũng không khách khí mà cầm đùi gà to, không giữ hình tượng gặm lấy.

Quân Tâm Lan có chút muốn cười, đều nói phụ nữ tướng mạo yêu nghiệt là vưu vật nhân gian, nhưng cô gái này khuôn mặt xinh đẹp ngồi ở quầy đồ nướng, đầy khói bụi, là nàng thấy lần đầu.

"Chị làm sao không ăn ?"

Tựa hồ Quân Tâm Lan cầm xiên que nửa ngày bất động nhìn rất buồn cười khiến Mạc Trinh chú ý, nàng khinh bỉ trợn mắt " giáo huấn " nói " ăn đồ nướng thì đừng có giữ hình tượng, có mệt không ?"

Quân Tâm Lan dù sao cũng là Quân Tâm Lan, bình tĩnh ưu nhã cười cười, thẳng thắn trả lời " Em đút chị ăn đi !"

Mạc Trinh kém chút phun bia trong miệng, con khỉ, con khỉ khô, ở đâu người đẹp như hoa, ăn đồ nướng còn đòi đút !"

Nhưng đút là không thể nào, đời này không thể. Mạc Trinh duỗi ngón tay bóng nhẫy, muốn giật lấy xiên que trên tay Quân Tâm Lan chiếm làm của riêng.

"A Trinh, em thích còng tay bằng da hay là còng tay bằng sắt ?" Quân Tâm Lan đột nhiên hỏi.

Nụ cười của Mạc Trinh đột nhiên cứng đờ, nàng cẩn thận đánh giá biểu lộ của đối phương, tim gan căng thẳng.

"Ha ha, biểu tỷ" Mạc Trinh co được dãn được " em đút chị, em đút chị, mấy cái chuyện nhỏ này, sao có thể để chị động thủ chứ..."