Chương 24

Được bao bọc trong sự ấm áp tràn đầy, Giang Sơ Tinh cảm giác vô cùng an tâm.

Kể từ sau khi gặp lại Hạ Hoài, lâu lâu anh mới lại mơ về quá khứ.

Trong giấc mơ, anh và Hạ Hoài mới vào trung học cơ sở, tuổi thiếu niên luôn tràn ngập sự tò mò.

Cũng là khoảng thời gian quan trọng cho sự nảy mầm về sinh lý và tâm lý.

Đó là một đêm mùa hè. Hạ Hoài nhìn Giang Sơ Tinh, đột nhiên hỏi: “Ca ca, anh đã từng hôn bao giờ chưa? Có thoải mái không? “

“Khụ khụ khụ khụ …” Giang Sơ Tinh bị sặc nước miếng của chính mình khi nghe câu hỏi này.

Anh ngạc nhiên không hiểu tại sao Hạ Hoài lại hỏi một câu như vậy, hắng giọng, mang theo một chút phong thái làm anh trai hỏi: “Ai muốn hôn em? Hay là em muốn hôn người khác?”

Hạ Hoài không bao giờ che giấu điều gì với Giang Sơ Tinh, vì vậy mồm năm miệng mười kể lại cho anh nghe.

“Mấy bạn nam trong lớp em thường thảo luận về việc hôn các bạn nữ Omega thích đến thế nào, chúng nó nói khi hôn rất mềm, giống như ăn kẹo bông gòn ấy. “

“…”

Giang Sơ Tinh cười cười.

Mặc dù chỉ lớn hơn Hạ Hoài nửa năm, nhưng từ nhỏ anh đã trưởng thành hơn nhiều so với những đứa trẻ cùng lứa.

Giang Sơ Tinh cong mắt nói: “Đừng nghe bọn họ nói nhảm, không có kẹo bông gòn cái gì hết. Ca ca cảnh báo em không nên thử, loại việc này phải có trách nhiệm, đừng hôn một cách bừa bãi. “

Hạ Hoài thấy anh không nói rõ ràng, nhíu mày lại, “Sao ca ca biết, anh hôn qua rồi sao?”

Giang Sơ Tinh bị hỏi câu này thì có chút khó xử.

Phải rồi, thật ra anh cũng chưa từng thử qua.

Vì thế chỉ có thể lừa gạt đứa nhỏ trước: “À thì, giáo viên ở trường anh có giảng qua.”

“Vậy thì giáo viên của trường anh tốt thật đó.” Hạ Hoài còn khá hâm mộ: “Giáo viên của trường em ngày nào cũng chỉ biết yêu cầu bọn em làm bài tập và thi.”

Từ tiểu học đến cấp hai, Giang Sơ Tinh cùng Hạ Hoài đều không học cùng một trường.

Thấy chủ đề bị lạc đi, Giang Sơ Tinh liền mau chóng đẩy theo: “Thế em đi tắm rửa đi, chúng ta còn bài thi chưa làm đấy.”

Hạ Hoài: “…”

Nhìn cánh cửa phòng tắm đóng lại, Giang Sơ Tinh thở phào nhẹ nhõm.

Là một người anh trai không chỉ phải hướng dẫn em trai học tập, mà còn phải dạy dỗ thằng bé đi theo con đường chính quy.

Quả là không dễ dàng.

Giang Sơ Tinh nghĩ đến cái so sánh kia, tự nhiên bật cười một tiếng: “Còn như kẹo bông gòn nữa chứ, tưởng tượng cũng thật là phong phú.”

Nói đến kẹo, tầm mắt Giang Sơ Tinh liền rơi vào viên kẹo quýt trái cây trên bàn học, bóc ra rồi cho vào miệng.

Khi nói đến nụ hôn, Giang Sơ Tinh cho rằng nó hẳn sẽ giống như vị quýt, the the ngọt ngọt, chua đến đau cả ngực, nhưng lại ấm áp đến tan chảy cả tim.

Hôm nay đám Giang Sơ Tinh đi khám sức khỏe, sau đó lại vận động rất nhiều, lúc này liền có chút buồn ngủ.

Anh muốn nghỉ ngơi một chút, nên bò tới mép giường nằm lên.

Có tiếng nước chảy ào ào từ phòng tắm truyền đến, đầu óc càng ngày càng nặng nề, bước vào trạng thái nửa mơ nửa tỉnh.

Không biết đã qua bao lâu, Giang Sơ Tinh nghe thấy cửa phòng tắm mở ra, Hạ Hoài mang dép lê đi vào.

Giang Sơ Tinh cảm thấy có một bóng đen bao phủ mình, anh có thể cảm thấy được Hạ Hoài đang đứng trước mặt, nhưng không nhúc nhích.

Giang Sơ Tinh muốn xem Hạ Hoài muốn làm gì, vì vậy anh không mở mắt, tiếp tục giả vờ ngủ.

Anh nhận ra Hạ Hoài đang ngồi xuống trước mặt mình, ngập ngừng mở miệng gọi: “Ca ca?”

Giang Sơ Tinh vẫn không nhúc nhích.

Hạ Hoài nhìn anh chằm chằm một hồi, đưa tay vuốt ve lông mi anh, trong miệng lẩm bẩm: “Ca ca, lông mi của anh dài như con gái vậy.”

Sau đó, ngón tay trượt lên má Giang Sơ Tinh: “Da của ca ca cũng đẹp hơn da con gái nữa.”

Giang Sơ Tinh nghe vậy suýt chút nữa bật cười.

Nhóc con này sao có thể so sánh anh với các cô gái chứ.

Đột nhiên, Giang Sơ Tinh cảm thấy trên môi có một vật gì đó ấm áp, mềm mại, trên người đối phương còn mang theo mùi thơm của sữa tắm.

Ngay sau đó, có thứ gì đó dán vào môi anh, mυ"ŧ lấy hai cánh môi một chút rồi lại liếʍ liếʍ.

Giang Sơ Tinh: “!!!”

Nhận ra Hạ Hoài đang làm gì, lông mi Giang Sơ Tinh run lên, nhưng vẫn không mở mắt ra.

Anh cảm giác được Hạ Hoài cứ liếʍ đi liếʍ lại môi mình vài lần như thể đang nếm thứ gì đó ngon lành lắm. Sau cùng, còn dùng răng cắn môi trên của anh một cái.

Giang Sơ Tinh đau đến mức thiếu chút nữa mở mắt.

Hạ Hoài thối lui, ngay sau đó Giang Sơ Tinh liền nghe được em ấy nghiêm túc đánh giá: “Không phải mùi vị của kẹo bông gòn, rõ ràng là mùi vị của kẹo quýt.”

Giang Sơ Tinh bật cười, hóa ra là lấy anh làm thí nghiệm.

Hạ Hoài lại đưa tay ra xoa xoa đôi môi của Giang Sơ Tinh, giọng nói mang theo ý cười, chân thành kết luận: “Nhưng mà rất mềm.”



Ở Ninh Thành luôn như thế này, sau cơn mưa trời sẽ luôn rất nắng.

Hai người biến thành báo đen và mèo trắng đêm qua đã biến trở lại lúc nào không rõ, Hạ Hoài dùng một tay ôm eo Giang Sơ Tinh, Giang Sơ Tinh cũng vùi mình vào bả vai cậu thoải mái ngủ.

Ở phòng bên cạnh, Kỳ Thành vừa mới tỉnh ngủ liền khắp nơi nhìn quanh một lúc mới lờ mờ nhớ ra đây không phải nhà mình.

Cậu bé ở trên giường lăn một vòng, sau đó mới tự lực cánh sinh từ trên giường bước xuống.

Bé chạy sang phòng đối diện thì nhìn thấy hai anh trai đang ôm nhau ngủ.

Kỳ Thừa do dự tại chỗ một hồi, vốn định rời đi, nhưng cái bụng bé lại ” Ục ục” kêu gào.

Cuối cùng cậu bé chỉ có thể leo lên giường vươn tay muốn lay lay Giang Sơ Tinh, còn chưa chạm vào anh, bỗng nhớ tới ánh mắt dữ tợn của anh trai bên cạnh, đành chỉ có thể rụt tay về lay lay Hạ Hoài.

“Ca ca, em đói.”

Không ai đáp lại.

Kỳ Thành xem cái tình huống này giống hệt như ba lớn cùng ba nhỏ nhà bé, vì thế chỉ có thể lấy ra mấy thủ đoạn vẫn thường dùng.

Bé ưỡn người lên, nhảy vào giữa hai người nằm xuống.

Bé vặn vặn, chen chen, vặn vặn.

Chỉ cần đem hai người này đẩy ra, bọn họ liền sẽ tỉnh.

Bố nhỏ và bố lớn ở nhà cậu bé chính là như vậy.

Rất nhanh hiệu quả liền xuất hiện, nhưng cốt truyện lại không đi theo hướng như Kỳ Thành tưởng tượng.

Trong lúc mơ hồ, Hạ Hoài không kiên nhẫn mà giơ tay lên, đem cái vật đang cố chen vào trong ngực nhặt ra ném xuống cuối giường.

Sở dĩ cậu dám mạnh dạn ném ra như vậy là bởi vì nếu là Giang Sơ Tinh thì ảnh nhất định sẽ không đẩy mình ra, mà còn quấn lấy chính mình.

Sau khi bị ném ra ngoài, Kỳ Thành lăn hai vòng, ngơ ngác ngồi dưới cuối giường, sau đó lại nhìn thấy hai người kia một lần nữa ôm lấy nhau.

Lúc này, chút xíu chỗ để chen cũng không còn nữa.

Kỳ Thành có chút ủy khuất, đứng lên giận dỗi mà ở trên người Hạ Hoài dẫm hai cái.

Chỉ tiếc chút sức lực này của bé sao có thể đủ, chỉ vừa như cào ngứa.

Kỳ Thành thở dài như người lớn, tự mình leo xuống giường đi vào phòng khách, thấy trái cây trên bàn cũng không cần biết đã rửa sạch hay chưa, cầm lên liền bắt đầu gặm.

Bé mở TV, một bên gặm quả, một bên xem TV.

Đứa bé đáng thương không có ai quan tâm, chỉ có thể tự mình kiếm đồ ăn lót bụng.

( Khung cảnh của mấy gia đình trẻ bây giờ chứ đâu:v Con cái trong thời buổi này tự lập cánh sinh là chính nhé!)



Giang Sơ Tinh có lẽ là người có hàng lông mi dài nhất mà Hạ Hoài từng thấy, sau khi Hạ Hoài tỉnh lại liền nhìn chằm chằm thiếu niên bên cạnh một hồi.

Trước kia cậu cũng thích được tỉnh lại như thế này, mở mắt ra liền có thể nhìn thấy Giang Sơ Tinh. Từ mười tuổi đến mười bảy tuổi bây giờ, cho dù nhìn thế nào cũng không chán.

Hai năm đó khi tỉnh lại không được thấy Giang Sơ Tinh, cậu đã từng mất rất lâu để thích ứng, cũng mất ngủ một thời gian dài mới quen được.

Không biết có phải là vì dấu vết đánh dấu của cậu còn lưu lại trên người anh hay không mà mới chỉ nhìn Giang Sơ Tinh như vậy, cổ họng cậu đã co rút, cơ thể nóng lên.

Nếu cứ nhìn chằm chằm hơn nữa, Hạ Hoài cũng không biết điều gì sẽ xảy ra với cơ thể mình.

Cậu vội vàng ngoảnh mặt đi muốn ngồi dậy, nhưng lại phát hiện hai chân của Giang Sơ Tinh đang gác trên người mình, bảo sao nãy giờ thấy nặng như vậy.

Hạ Hoài ngồi dậy, nhẹ nhàng dịch chân anh ra khỏi người mình.

Xuống giường rồi lại phát hiện không thấy dép của mình đâu.

Cậu quỳ xuống tìm dép dưới gầm giường, chợt thấy dưới giường có một cái hộp gỗ.

Hạ Hoài lấy hộp ra, bề mặt hộp gỗ sạch sẽ bóng loáng, vừa thấy liền biết thường được dùng.

Thật lâu trước kia Hạ Hoài cũng đã phát hiện Giang Sơ Tinh có một cái thói quen thích đem tất cả những đồ vật như không quan trọng thầm lặng lưu trữ, muốn chính mình trộm giữ làm kỷ niệm.

Đừng nhìn anh trước mặt người ngoài thờ ơ, cái gì cũng không sao cả mà kỳ thật là một người rất cẩn thận và nhạy cảm.

Hạ Hoài liếc nhìn người trên giường một cái, sau đó mở hộp ra.

Nằm trong hộp là một bức tranh.

Trong nháy mắt, con ngươi của Hạ Hoài hơi ngưng trệ.

Đêm, những vì sao, biển.

Hạ Hoài vươn tay vuốt ve bức tranh, ánh mắt rơi vào phía dưới bên phải.

Khi nhìn rõ tên bức tranh, ánh mắt Hạ Hoài như tối sầm lại.

“Những ngôi sao trong biển”

Lại nhìn thấy câu đề dưới bức tranh, trái tim cậu co rút lại.

Vạn trượng quang mang, tràn vào trong sóng xanh mênh mông.

Cả người tỏa sáng, thiếu niên còn trẻ đã xưng vương.

——Chúc mừng sinh nhật 16 tuổi Hạ Hoài.

Lúc này, Hạ Hoài chỉ cảm thấy hô hấp mình dồn dập, vị trí trái tim đau nhức.

Hóa ra ca ca cậu chưa bao giờ quên ngày đó, lần đầu tiên Hạ Hoài cảm thấy mình nợ anh trai rất nhiều.

Nếu như lúc trước cậu có thể kịp thời phát hiện Giang Sơ Tinh không ổn, có phải những việc sau này sẽ không phát sinh?

Không quan trọng, bây giờ vẫn kịp.

Hạ Hoài dùng ngón tay vuốt ve bức tranh.

Cậu sẽ từ từ đền bù những gì mình đã thiếu trong hai năm qua.



Sau khi trả bức tranh về vị trí ban đầu, Hạ Hoài liền vào phòng, tắm rửa sạch sẽ.

Khi cậu ra thì thấy Giang Sơ Tinh đang ngồi xổm ở cửa với đôi mắt ngái ngủ.

Giang Sơ Tinh thấy cậu đi tới, dụi dụi mắt, ngẩng đầu lên: “Chào buổi sáng.”

Hạ Hoài đè thấp tiếng nói: “Chào buổi sáng.”

Giang Sơ Tinh đứng lên, duỗi duỗi người vươn vai.

Một phần eo lộ ra.

Vừa trắng vừa lóa mắt.

Hạ Hoài vội vàng ngoảnh mặt đi.

Giang Sơ Tinh đêm qua ngủ rất say, hiện tại nhìn thấy Hạ Hoài, lại nghĩ đến giấc mộng đêm qua, không khỏi muốn cười.

Khi còn nhỏ, Hạ Hoài thực sự rất đáng yêu.

Giang Sơ Tinh mỉm cười, bước vào phòng tắm.

Cơn buồn ngủ vẫn còn quấn lấy anh, Giang Sơ Tinh hứng một nắm nước hắt lên mặt, vừa ngước mắt lên đã thấy Hạ Hoài đang đứng bất động bên cạnh.

“Có chuyện gì sao?” Giang Sơ Tinh nghi hoặc quay đầu lại.

“Không có.” Hạ Hoài lắc đầu, nhưng người lại không nhúc nhích, vẫn dựa vào tường mà nhìn anh.

Giang Sơ Tinh nhướng mày không nói gì.

Lúc đang định đánh răng, mơ hồ ngáp dài một cái thì bất ngờ có một bàn tay từ đằng sau ôm lấy eo anh.

Giang Sơ Tinh cứng đờ người, chậm rãi nâng mắt nhìn hình ảnh phản chiếu trong gương.

Cả hai dán vào nhau thành một khối.

Giang Sơ Tinh có thể cảm nhận rõ ràng nhiệt độ từ cơ thể Hạ Hoài, cũng như cách mà đôi bàn tay lớn kia áp vào eo anh.

Lúc này anh mới ý thức được, đứa nhỏ trong mộng nay đã thực sự trưởng thành, hoàn toàn có thể ôm lấy toàn bộ cơ thể anh.

Giang Sơ Tinh vỗ vỗ tay cậu, “Xảy ra chuyện gì à?”

Giọng anh hơi cứng nhắc, sự gần gũi đã mất từ

lâu này khiến anh không kịp đề phòng mà chân tay luống cuống.

Hạ Hoài không nói, hơi siết chặt tay.

Hương nước biển sâu thẳm lơ lửng trong không trung.

Giang Sơ Tinh được Hạ Hoài ôm vào trong ngực như thế này, hơn nữa còn có tin tức tố ở phía sau, hiện tại toàn thân anh tràn đầy hơi thở của đối phương.

“Ca ca.” Hạ Hoài thấp giọng gọi một tiếng, tựa hồ còn chưa đủ, lại gọi một lần nữa: “Ca ca.”

Giang Sơ Tinh bị cậu gọi đến ngẩn ra.

“Em rốt cuộc bị sao vậy?” Giọng Giang Sơ Tinh chứa đầy hơi nước.

Nói chung, thời gian giao phối của Omega là ba ngày, ngày đầu tiên có thể khá nhẹ nhàng, nhưng hai ngày sau cảm giác sẽ ngày càng mãnh liệt hơn, đặc biệt là khi đối mặt với Alpha 100% xứng đôi với mình.

Giang Sơ Tinh không thể chịu đựng được nữa, vừa định tránh ra hỏi chuyện tử tế một phen thì người con trai phía sau đã ngẩng đầu lên.

Anh nhìn vào gương, Hạ Hoài cũng đang nhìn anh.

Hơi thở nóng bỏng của Hạ Hoài phun ở vành tai Giang Sơ Tinh: “Ca ca, về sau có chuyện gì cũng đừng giấu giếm em, được không?”

Thanh âm của các chàng trai rất từ tính, quả thực như muốn câu dẫn người ta đến chết.

Nhưng khi nghe câu này, Giang Sơ Tinh lại nhớ đến kỳ nghỉ hè năm hai trung học cơ sở, nhớ lại thái độ kiên quyết của chính mình lúc đó. Xem ra đã thực sự khiến em ấy bị tổn thương.

Bởi vì Hạ Hoài ngày thường rất ít khi nói những câu như vậy, cộng thêm xa cách hai năm qua lại càng không thể.

Khi nghĩ đến lý do đó, trái tim anh lập tức hóa thành một vũng nước, có chút đau lòng.

Giang Sơ Tinh đồng ý: “Được.”

Hạ Hoài đặt cằm trên vai Giang Sơ Tinh, cùng anh soi gương.

Hai năm trước, cậu rõ ràng không cao bằng Giang Sơ Tinh, vậy mà đến nay đã cao hơn ca ca mình non nửa cái đầu.

Hai mắt đào của Hạ Hoài tối lại, cằm cọ cọ vào bờ vai của Giang Sơ Tinh, giọng nói trầm hơn trước: “Ca ca, anh có biết không? Hai năm qua em thực sự đã rất oán trách anh, em rất tức giận, nhưng còn tức giận hơn vì anh không nói cho em biết. “

Giang Sơ Tinh mím môi: “Thực xin lỗi.”

Hạ Hoài không nói lời nào, chỉ nhìn chằm chằm mình trong gương một hồi mới nói, “Em không cần anh xin lỗi em.” Cậu dừng một chút: “Chỉ cần về sau có chuyện gì chúng ta đều phải cùng nhau đối mặt.”

Giang Sơ Tinh rũ mắt xuống: “Được.”

Duy trì tư thế này trong chốc lát, xương cốt có chút tê dại. Giang Sơ Tinh thực sự khó xử hỏi: “Em buông anh ra được không?”

Hạ Hoài ra vẻ có chút không muốn, lúc buông tay còn nấn ná nhéo ở eo anh vài cái, sau đó liền đứng ở khung cửa bên cạnh, chăm chú nhìn Giang Sơ Tinh.

“…” Giang Sơ Tinh đột nhiên như nhìn thấy Hạ Hoài thời trung học.

Thả lỏng trêu ghẹo cậu: “Em nhìn chằm chằm thế này thì sao mà anh rửa mặt được.”

Hạ Hoài làm như đương nhiên: “Không thể nhìn sao?”

“Được.” Giang Sơ Tinh bất đắc dĩ mà cười cười: “Em trai của anh muốn nhìn, chẳng lẽ anh lại không cho sao?”

Đôi mắt màu đào của Hạ Hoài hơi cong lên, khóe môi cũng hơi biến thành hình cung.

Giờ phút này, mọi lời oán trách còn đọng lại đều trôi theo gió cuốn, trong ánh mắt chỉ còn lại nụ cười ngập tràn rực rỡ của nhau.