- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Tương Lai
- Meo, Trẫm Còn Chưa Ăn No
- Chương 8: Bổn meo tiếp chiêu!
Meo, Trẫm Còn Chưa Ăn No
Chương 8: Bổn meo tiếp chiêu!
Editor: SugarSphynx
Beta: Tuyết Phi Ly
Ngay tại thời điểm Vu Hiểu Thao tỏ ra ghét bỏ quả bóng đàn hồi này, bỗng nhiên quả cầu có lực đàn hồi trước mắt thoạt nhìn bình thường phổ biến lại tỏa ra mùi thịt bò nướng với khoai tây!
Vu Hiểu Thao theo bản năng mà bổ nhào tới, nhưng tay người cầm quả bóng lại cuộn vào, quả bóng biến mất!
Cậu nhào vào khoảng không và đáp trên băng ghế dài.
Mà trên băng ghế dài là vị Nguyên soái hào phóng nào đó đang cầm trong tay quả bóng kia.
Đồng thời, hương vị thịt bò nướng và khoai tây cũng biến mất, thế chỗ nó là hương vị ngày càng nồng nàn của sườn heo kho tàu!
Hương vị kia vô cùng hấp dẫn đối với cơn thèm ăn của Vu Hiểu Thao, con mèo ham ăn nào đó không chịu thua, lại nhào qua, mà tay người nào đó vừa cử động thì quả bóng lại biến mất!
Trong nháy mắt, quả bóng kia mang theo hương vị cá sốt chua ngọt lại xuất hiện trong tay Lôi Khải Hoành.
Vu Hiểu Thao: ...
Nếu quan hót phân anh muốn chơi đùa cùng tôi, bổn meo sẽ tiếp chiêu!
Ngay sau đó, Vu Hiểu Thao lao tới một cách hung ác, mà trước khi bàn chân của cậu kịp chạm vào tay của quan hót phân thì đã phải trơ mắt nhìn quả bóng mang theo mùi vị cá sốt thơm ngon bay đi, dừng trong tay Lôi Khải Hoành!
AI Bạch Hào nào đó không tiếng động nhìn Nguyên soái im lặng chơi đùa cùng thú cưng nhỏ: ...
Khi Nguyên soái của họ mua quả bóng đàn hồi có thể điều khiển từ xa này, nó nên nghĩ đến việc này.
Nhưng thưa Nguyên soái, ngài dùng khuôn mặt lạnh lùng luôn tỏ ra uy nghiêm trong quá khứ để trêu chọc thú cưng có thực sự ổn không?
Chỉ có điều nhìn con vật nhỏ màu cam trắng nhào tới nhào lui, động tác trôi chảy uyển chuyển kia, quả là một cảnh đáng để xem.
Sau khi Vu Hiểu Thao vồ hơn chục lần, quả bóng màu cam từ trong tay Lôi Khải Hoành bay lên, nó nảy lên rồi dừng lại trên mặt đất.
Vu Hiểu Thao nhắm trúng thời cơ vồ đúng lúc, ấn quả bóng xuống dưới bàn chân.
Quả bóng lúc này mang hương vị cánh gà cà ri thơm nức, Vu Hiểu Thao không nhịn được, cúi đầu cắn cắn quả bóng. Mùi vị mềm mại đàn hồi có thể cắn, nhưng không biết nó được chế tạo từ cái gì mà răng nanh sắc nhọn của cậu không thể cắn thủng được.
Sau khi trải qua răng nanh nhai cắn thì quả bóng lúc này đã bị biến đổi, biến thành hương vị của miếng gà hầm hạt dẻ.
Vu Hiểu Thao ngẩng đầu, mắt mèo trừng trừng nhìn quả bóng, bàn chân vỗ vỗ nó, quả bóng lại nảy lên, mang theo một hương vị kỳ lạ của dứa nấu với thịt.
Vu Hiểu Thao gần như phải lau nước miếng mà đuổi theo, tiếp tục vươn bàn chân ra vồ.
Mỗi một lần bàn chân cậu đυ.ng vào quả bóng, quả bóng sẽ nảy lên, biến ra một loại hương vị của đồ ăn thơm ngon.
Cậu chơi đùa một mạch, các loại hương vị cũng không hề trùng lặp.
Tuy rằng vẫn không thể ăn...
Nhưng Vu Hiểu Thao tràn ngập chờ mong đối với cuộc sống sau này!
Hễ là những hương vị mà quả bóng nhỏ có thể biến ra thì chứng tỏ thời gian và không gian này vẫn có loại đồ ăn thơm ngon ấy!
Lôi Khải Hoành nhìn con vật màu cam trắng nhỏ đang chơi đùa quả bóng nhỏ ở phía xa, khóe miệng giương lên.
"Bạch Hào, coi chừng nó, đừng để nó chạy quá xa."
"Tuân lệnh Nguyên soái."
Vì thế, Bạch Hào tiếp quản, khống chế con đường của quả bóng nhỏ, cẩn thận điều khiển nó nảy trở về.
Lôi Khải Hoành nhìn con mèo nhỏ một lúc rồi một lần nữa nhắm mắt nghỉ ngơi.
Vu Hiểu Thao đuổi theo quả bóng lần thứ hai nhảy tới gần băng ghế dài, lơ đãng ngẩng đầu liền thấy vai lưng thẳng tắp của Lôi Khải Hoành đang dựa vào lưng ghế dài, hai mắt nhắm lại, trên khuôn mặt lúc ấy là sự mệt mỏi không dễ nhận ra.
Dưới bàn chân của Vu Hiểu Thao, quả bóng nhỏ mang hương vị thơm ngon lan tỏa bốn phía của cá nướng trên vỉ sắt bỗng nhiên không còn thơm đến vậy nữa...
Cậu cúi đầu cắn quả bóng nhỏ, nhảy lên ghế, ngồi xổm bên cạnh Lôi Khải Hoành, đặt quả bóng nhỏ trên băng ghế dài rồi đặt bàn chân lên đùi Lôi Khải Hoành, duỗi đầu kêu một tiếng với hắn: "Meo."
Lôi Khải Hoành mở mắt ra, bàn tay xoa nhẹ cái đầu của con mèo nhỏ, cầm lấy quả bóng con mèo nhỏ đặt trên ghế rồi nâng tay ném ra ngoài.
Vu Hiểu Thao: ...
Tôi không phải là chó.
Thấy con mèo nhỏ không chạy đi bắt bóng, Lôi Khải Hoành nhướn mày, một lần nữa hắn điều khiển quả bóng bay trở về, để nó dừng ở bên chân con mèo.
Vu Hiểu Thao nâng chân đè lại quả bóng, lần thứ hai kêu "meo" vài tiếng với Lôi Khải Hoành.
... Mặc dù việc nằm ngủ ở công viên cực kỳ phá hủy hình tượng nhưng vị Nguyên soái này cũng đã tới quặng mỏ để khuân vác rồi, có ngủ một giấc ở ngoài trời cũng không phải là việc to tát gì.
Nhưng mà Lôi Khải Hoành lại không thể hiểu được đến tột cùng là con mèo nhỏ kêu "meo meo" này là đang muốn biểu đạt ý tứ gì.
Vu Hiểu Thao không còn cách nào khác, dứt khoát ném quả bóng sang một bên, nhảy bật lên nhào tới bả vai của Lôi Khải Hoành, định dùng sức bật cơ thể nho nhỏ này đánh gục người kia. Đáng tiếc là sự thật so với tưởng tượng thì chênh lệch nhiều lắm, người trước mắt vẫn chẳng có chút dao động.
Lôi Khải Hoành đưa tay ra đỡ con mèo nhỏ nhào vào vai hắn, sờ sờ phần lông mềm mại ở lưng nó.
Vu Hiểu Thao linh hoạt chui ra khỏi tay của hắn, một lần nữa lại giẫm lên lưng ghế rồi nhảy xuống ghế dài, thay đổi góc độ, tiếp tục bổ nhào về phía bả vai của Lôi Khải Hoành.
Lúc này Lôi Khải Hoành bất chợt phát hiện được nơi con mèo nhỏ muốn ám chỉ, hắn thuận thế nằm nghiêng trên ghế dài.
Vu Hiểu Thao nhìn người này đã nằm xuống, cậu lập tức lủi tới bên cạnh mặt người này, nâng cái chân nhỏ đầy đặn đã thu móng vuốt lên, cách một khoảng dừng lại trên mắt người này.
Lôi Khải Hoành hơi nhướn mày, hắn giơ tay lên nắm lấy cái chân nhỏ đầy đặn mềm mại.
Vu Hiểu Thao: ...
Cậu còn có thể làm gì bây giờ, phải rút chân về rồi lại ấn lên thôi!
Sau đó, cuối cùng cậu cũng thành công làm cho người này nhắm hai mắt lại.
Lôi Khải Hoành cười nhẹ một tiếng, hơi động cơ thể để điều chỉnh tư thế nằm.
Cho nên, mục đích mà con mèo nhỏ này liên tiếp gây sức ép là muốn làm cho hắn nằm xuống ngủ một giấc sao?
Vu Hiểu Thao hài lòng, thu lại cái chân.
Nhưng khi cậu vừa mới thu cái chân về thì người này lại mở mắt.
Vu Hiểu Thao nâng móng vuốt lên, hung dữ kêu: "Meo!"
Ngủ đi!
Nhìn người này một lần nữa nhắm mắt lại, hô hấp dần dần ổn định thì Vu Hiểu Thao mới thu móng vuốt lại, ngồi xổm trông coi tại đó.
Bạch Hào: ...
Đường đường là Nguyên soái của họ, ngài cứ như vậy mà thỏa hiệp sao?!
Đương nhiên, Nguyên soái, ngài có đang giả vờ ngủ thì tôi cũng sẽ không nói gì, dù sao nằm nhắm mắt nhưng không ngủ coi như là được nghỉ ngơi rồi.
Vu Hiểu Thao cũng không chỉ đơn giản trông coi, cậu lại bắt đầu dẫn dắt linh lực mỏng như tơ vào trong không gian thừa kế để đào bới tìm đồ vật này nọ.
Vu Hiểu Thao làm tới chuyên chú và nghiêm túc, chỉ là tình hình này rơi vào trong mắt người khác sẽ trở thành chuyện không bình thường.
Bạch Hào rất khó hiểu.
Con vật nhỏ màu cam trắng đang ngồi xổm bên cạnh Nguyên soái này, cúi đầu suy nghĩ, nâng cái chân nhỏ rồi thoáng cái đã khua loạn xạ lên xuống trái phải trong không khí. Động tác kia giống như có cái gì đó kỳ quái đang ở trước mặt Nguyên soái bọn họ quấy nhiễu ngài nghỉ ngơi vậy.
Rốt cuộc thì con vật nhỏ này đang xua đuổi cái gì?
Sau khi Vu Hiểu Thao điều chỉnh lần lượt vị trí của những sợi tơ linh lực thì cuối cùng cũng một lần nữa lấy được đồ vật nào đó, cậu cẩn thận lôi nó ra.
Mà thứ bị lấy qua cái lỗ nhỏ bằng móng tay cái này... lại hé ra một tờ giấy vàng!
Vu Hiểu Thao: ... (▼_▼#)
Mình phải nhẫn nại, tiếp tục thôi!
Sau đó, Vu Hiểu Thao vo viên tờ giấy vàng đó rồi nhét trở về, tiếp tục dùng sợi linh lực để đào bới đồ vật.
Lao động chăm chỉ sẽ được đền đáp!
Một lần nữa Vu Hiểu Thao lại câu được một đồ vật, cậu kiềm chế tâm trạng kích động, chậm rãi dẫn dắt sợi linh lực kéo đồ vật kia ra.
Nhưng mà lúc này có gì đó đặc biệt... Mở ra chỉ là một tờ giấy vàng trống trơn!
Vu Hiểu Thao muốn chửi người, muốn làm điều xấu xa, muốn túm cổ áo của tổ tiên và hỏi các người có bị sao không?!
Trước kia khi cậu còn ở trên Trái Đất, chết đi sống lại kiếm tiền để lấp đầy bụng mà ngay cả một cái lỗ bằng đầu kim cũng không thể mở nổi không gian thừa kế Thao Thiết.
Vậy mà bây giờ vất vả lắm mới mở được cái lỗ to bằng ngón tay cái, tốn sức kiếm đào nửa ngày lại có thể lần nào lấy ra cũng toàn là giấy vàng!
Trong trí nhớ không phải đã nói rằng Thao Thiết được thừa kế, mà cái không gian thừa kế đó bên trong đều là báu vật mà tổ tiên đã tích trữ vào. Tại sao cái mà Thao Thiết được kế thừa này đào một cái là giấy vàng trống trơn, đào cái nữa vẫn là giấy vàng trống trơn có nghĩa là sao?!
Chẳng lẽ tờ giấy vàng này vẫn là thứ hiếm sao?
Dù sao thì cũng phải cho cậu một ít chu sa, cậu còn có thể dùng móng vuốt mà luyện tập vẽ bùa chứ!
Để cậu dùng máu để vẽ bùa, với cái cơ thể bình thường của con mèo nhỏ này, sau vài lần vẽ bùa thì sẽ không còn máu nữa, ngất mất thôi!
Vu Hiểu Thao tức giận, khẽ gào một tiếng, vo viên tờ giấy trống trơn rồi nhét nó trở về.
Bạch Hào: ... Vừa rồi đã xảy ra chuyện gì?
Thứ trong bàn chân của con vật nhỏ từ đâu mà tới, nó lại đột nhiên biến đi đâu rồi?
Thật sự có cái gì đó kỳ quái đang quấy rầy tới giấc ngủ của Nguyên soái sao?!
Là một sản phẩm của khoa học, nó không thấy hứng thú gì đối với thế lực ma quái bí ẩn.
Nhưng lúc này, nó cảm nhận được rằng nó hoàn toàn không thể dùng khoa học để lý giải hiện tượng này!
Còn một điều nữa là Nguyên soái của họ ở phía sau thật sự đang ngủ rồi...
Sau khi Vu Hiểu Thao nhét tờ giấy vàng trở về, cậu lại tức tối dắt sợi linh lực tiếp tục đào đồ vật.
Sợi linh lực lắc lư, bằng mắt mèo Vu Hiểu Thao cũng thấy được phải ngừng thôi!
Còn có thể lấy được đồ vật nào ra hay không thì cũng thật khó nói.
Vu Hiểu Thao không ôm hi vọng quá lớn. Một lần cuối cùng này, tùy tiện đào bới tìm, có thể đào được cái gì thì hay cái đó.
Chỉ là lúc này sợi linh lực câu được một cái gì đó, nó cho cậu cảm giác khác với trước đó. Diện tích nhỏ hơn tờ giấy vàng một chút, mà sức nặng thì cũng chỉ lớn hơn một chút so với tờ giấy vàng.
Vu Hiểu Thao lập tức thu tâm trạng vò mẻ không sợ nứt của mình, cẩn thận từng li từng tí dắt sợi linh lực.
Ngay khi sợi linh lực dẫn đồ vật đó dần dần tới gần cái lỗ to bằng móng tay cái ấy thì sợi linh lực mỏng như tơ kia... bị cắt đứt!
Vu Hiểu Thao: ...
A a a!
Vu Hiểu Thao cần phải giải tỏa cơn phẫn nộ này. Cậu nhảy vèo từ trên băng ghế dài xuống, chạy vội tới trước thân cây cách đó không xa, móng vuốt liền duỗi ra cào!
Thật là chọc cậu tức chết mà!
Sau khi cào hai phát, Vu Hiểu Thao lại cảm thấy dường như cây này tỏa ra một mùi hương không hề bình thường.
Vu Hiểu Thao dừng động tác, ngẩng đầu nhìn thoáng qua.
Đây là một cây hồng cao lớn, lá cây tươi tốt che khuất những quả hồng đang chín.
Nếu không thì...
Vu Hiểu Thao đi dạo xung quanh và quan sát, cậu không phát hiện ra bất kỳ ai ngoài quan hót phân.
Cậu chính là một con vật, là một con mèo.
Không ai lại đi truy bắt chuyện một con mèo túm lấy mấy quả hồng rồi ăn.
Vì thế, sau vài lần chạy lấy đà, Vu Hiểu Thao chuồn lên trên cây cao, nhẹ nhàng tới gần một quả hồng cách thân cây gần nhất.
Trước kia Vu Hiểu Thao cũng đã nếm qua nó, hơi giòn và hơi ngọt, gần giống như vị của táo, nhưng lại có hương vị của quả hồng.
Vu Hiểu Thao nâng cái chân ôm lấy một quả, há mồm cắn.
Giây tiếp theo, Vu Hiểu Thao phải phun ngay quả hồng đó ra, chạy như bay xuống dưới tàng cây, thẳng tới đài phun nước của công viên để uống nước.
Đó là một cây hồng chát...
Toàn bộ miệng của Vu Hiểu Thao cảm giác giống như một nắm bùn, còn có cả những mảnh vụn nhổ không ra.
Đáng buồn thay, thân là một con mèo, cậu chỉ có thể liếʍ nước, mà lưỡi mèo bị kí©h thí©ɧ bởi vị chát của quả hồng giống như có dây thừng đang siết lại vậy. Nó làm cho cậu phải khó chịu mà uống nước một lúc lâu trước khi vị chát dần biến mất.
Vu Hiểu Thao thở phào nhẹ nhõm, cậu ngồi xổm bên cạnh đài nước, vẫy vẫy bàn chân ướt của mình, xoa xoa khuôn mặt mèo nhỏ nhắn rồi ngẩng đầu liếc mắt một cái về phía cây hồng đằng kia. Sau này dù có thế nào cậu cũng không ăn hồng nữa đâu!
Nhưng cậu còn đang thiếu linh lực, làm sao để tìm bây giờ?
Vu Hiểu Thao đang muốn nhảy thẳng xuống từ đài phun nước thì lại giật mình phát hiện dường như cậu vừa mới có nhiều thêm một chút linh lực?
Mà quả hồng chát vừa nãy đã bị cậu phun ra rồi cho nên nhất định không thể là do quả hồng chát đem lại cho cậu được!
Vu Hiểu Thao cúi đầu nhìn về phía đài phun nước, không thể tin nổi mà nhìn nguồn nước cậu vừa uống.
Cho nên ngay cả nước uống bình thường ở thời không này đều có thể mang lại linh lực cho cậu hay sao?
Vu Hiểu Thao quả thật vui mừng quá đỗi. Cậu ghé thẳng vào đài phun nước, uống nước đến gần nửa tiếng mới cảm thấy mỹ mãn mà nhảy từ trên đài xuống.
Tuy rằng linh lực không nhiều nhưng cũng đủ để nối lại sợi linh lực đã đứt lúc trước!
Vu Hiểu Thao điều khiển sợi linh lực mảnh mai để nối phần linh lực bị đứt trước đó, cẩn thận nối chặt nó, sau đó hai cái chân không ngừng kéo lên phía trên, tới lối ra trong không gian bị cậu mở ra thì cái chân nhỏ đột nhiên dùng sức giật mạnh.
Sau đó, một hạt nhìn giống đậu đỏ bị cậu kéo ra.
Vu Hiểu Thao duỗi cái chân hơi gảy gảy, màu của nó đỏ sẫm, nhìn kiểu gì cũng giống như là... Chu sa!
Vu Hiểu Thao: ...
Tuy nó là một viên chu sa nghìn năm tuổi nhưng sao cậu có thể vui vẻ được cơ chứ!
Loại chu sa nghìn năm tuổi này đã được điều chế, trong lúc sử dụng nhất định phải kẹp giữa ngón trỏ và ngón giữa, dẫn dắt một chút linh lực thích hợp để vẽ bùa trên giấy vàng, hiệu quả tốt hơn mấy chục lần so với chu sa bình thường.
Nhưng Vu Hiểu Thao nhìn nhìn bàn chân của mình, lông tơ mềm mềm mại mại giống như một cái bánh trôi nhỏ.
Cậu làm thế nào để kẹp chặt được viên chu sa nhỏ như hạt đậu đỏ, còn phải làm thế nào để cam đoan trong quá trình vẽ bùa thì viên chu sa này sẽ không bị rơi xuống!
=====
EDIT BY NHẤT THẾ AN YÊN
- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Tương Lai
- Meo, Trẫm Còn Chưa Ăn No
- Chương 8: Bổn meo tiếp chiêu!