Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Meo, Trẫm Còn Chưa Ăn No

Chương 70: Trẫm là cảnh vệ nhỏ hoàng phu sao?

« Chương TrướcChương Tiếp »
Điều kiện trao đổi nho nhỏ như vậy, Lôi Khải Hoành đồng ý không chút do dự.

Không liên quan đến hạt óc chó, nếu bảo bối nghiền trùng thú xương thành tro, bồi bổ lại cho hành tinh thì tất nhiên là quá tốt rồi.

Phó soái Phương ở bên cạnh thử hỏi: “Bệ hạ, hạ quan muốn biết, về di chứng của các chiến sĩ sau khi ăn óc chó, có thể nhờ ngài sử dụng chân mèo của ngài được không ạ?”

Quyết định này của anh cũng đã trải qua suy nghĩ cặn kẽ, dù sao thì một cái hai có thể coi là may mắn, nhưng hơn một nghìn cái thì điều đó đã chắc như ván đóng thuyền.

Cái chân mèo của bệ hạ chắc chắn có công hiệu đặc biệt nào đó mà họ không biết.

Loại chuyện không hề phí sức này, Vu Hiểu Thao tự nhiên không nói chơi, lập tức gật đầu đồng ý.

Mà lúc này Nguyên soái Lôi nào đó mạnh mẽ giơ móng, móng vuốt hổ ấn lên vai bảo bối, “Ngao.” Để tôi làm.

Vu Hiểu Thao ngẩng đầu, nhìn đầu hổ to lớn gần trước mặt, “Lôi ái khanh biết làm thế nào sao?”

Cùng Kỳ Lôi lớn gật gật đầu.

Mấy ngày nay dựa vào bản năng dung hợp lực lượng, hắn đã ít nhiều có hiểu biết về khả năng tập hợp loại lực lượng đó đối với mấy loại cây trồng này của bảo bối nhà hắn.

Di chứng của việc ăn quả óc chó của các binh sĩ về cơ bản là vấn đề phần năng lượng còn thừa sau khi hấp thu..

Cùng lúc đó, mùi vị cay nồng như có như không truyền ra từ nhà bếp, nồi lẩu đã chuẩn bị sẵn sàng, dùng sức ngửi một hơi cũng cảm thấy vị cay không dứt! Quả thực là không ngừng chờ mong được.

Vu Hiểu Thao lúc này không chần chờ nữa, xoay người dựa vào l*иg ngực Lôi ái khanh, lấy ra giấy vàng và chu sa ngàn năm, lưu loát vẽ mấy lá bùa, đưa tay ấn một cái trên đầu hổ của Lôi ái khanh, thuận tay lại dán một tấm lên trán Phương phó soái đang tích cực vây xem bên cạnh.

Trẫm đương nhiên không phải không tin Lôi ái khanh.

Trẫm lo lắng Lôi Khải Hoành nhận lấy nguồn linh lực này thì sẽ mệt mỏi, rất tốn sức lực.

Phương phó soái đột nhiên bị dán bùa trên trán: ......

Thứ này cực kỳ giống mấy thứ được bệ há dán vào mấy cái bàn cái ghế trong phòng thí nghiệm, rồi biến thành nguyên soái lần trước.

Má, hiện tại không phải anh sẽ biến thành nguyên soái chứ?

Phương phó soái vội vàng sờ sờ mặt mình.

Cũng may vẫn là khuôn mặt thô ráp kia của mình.

Không hiểu sao lại thấy hơi tiếc...

Sau đó phó soái Phương nhìn một người một hổ trước mặt, bị làm cho choáng váng luôn rồi.

Móa, đôi mắt suýt nữa thì mù luôn, đây là chơi trò gì?

Nguyên soái và bệ hạ sao lại biến thành hai mặt trời nhỏ?! Đã sắp bắn ra tia lửa rồi.

Vu Hiểu Thao nâng tay điều chỉnh lá bùa đã có hiệu lực trên trán Cùng Kỳ Lôi lớn.

Lá bùa sau khi có hiệu quả, trong tình huống bình thường chỉ có người có khả năng dung hợp linh lực mới nhìn được.

Mà hiện tại Vu Hiểu Thao dán một loại bùa chú có khả năng cường hóa giúp người nhìn có thấy linh lực, người thời không này tuy rằng không phù hợp để tu luyện được, thế nhưng khả năng hấp thụ linh lực lại cũng không thấp, sau khi cường hóa có thể nhìn thấy linh lực một cách rõ ràng.

Vì phòng ngừa vạn nhất, Vu Hiểu Thao còn vẽ thêm một lá gấp lại nhét vào trong móng vuốt hổ, "Lôi ái khanh bận rộn xong nhanh chóng đến ăn lẩu.”

Sau đó, Thao Thiết nào đó thẳng thắt lưng, khi thế dâng trào đi đến nhà ăn.

Phó soái Phương theo bản năng nhìn móng vuốt hổ của Nguyên soái nhấp nháy như mặt trời, móng vuốt hổ to lớn không biết lớn hơn bao nhiêu lần so với trạng thái bông xù của bệ hạ.

Không phải chứ, bệ hạ ngài cứ như vậy mà đi sao?

Loạt hoạt động vuốt mèo chúc phúc cứ như vậy giao cho móng vuốt hổ to lớn của Nguyên soái, ngài xác định có thể sao?

Một vuốt này của Nguyên soái mà hạ xuống, không phải chúc phúc cho các binh sĩ, đây là muốn cho các binh sĩ một bài kiểm tra cả về thể chất lẫn tinh thần sao!

Nhưng mà, Nguyên soái Lôi nào đó không cho phó soái Phương cơ hội phát biểu ý kiến đã hạ lệnh.

Danh sách tất cả các binh sĩ, bao gồm cả các sĩ quan các ban, tất cả đều tập hợp trong rừng óc chó.

Sau khi kỳ thú vũ trụ rời đi, Nguyên soái Lôi nhấc móng nhét giấy vàng đã gấp gọn cẩn thận để vào trong cánh chim, sau đó móng hổ hùng dũng bước về phía phó soái Phương, mắt thú nghiêm nghị nhìn anh.

Phó soái Phương theo bản năng đứng thẳng, "Nguyên soái!”

Một con bạch hổ khổng lồ nhìn xuống phó soái Phương, cùng lúc Bạch Hào làm vật dẫn phát ra giọng nói lạnh lùng thuộc về Nguyên soái Lôi, "Trung đoàn 7 khi nào cần mượn đường tắt để tăng cường chiến lực.”

Phó soái Phương sợ hãi kinh ngạc, gương mặt nghiêm túc bắt đầu báo cáo.

Không thể không nói chuyện này cũng một phần do phó soái Phương thúc đẩy.

Trong chiến dịch lần trước dù sao trung đoàn 7 cũng đã tổn thất cực kỳ nặng nề, cho dù có siêu vũ khí của nguyên soái, thể chất và tinh thần lực của nguyên soái cũng đã khôi phục, nhưng thẳng thắn mà nói, chiến lực của trung đoàn 7 vẫn tổn thất không nhỏ, binh sĩ thể chất cấp A trở lên có thể khống chế cơ giáp đã không còn nhiều, nói cách khác, trung đoàn 7 thoạt nhìn chiến lực khôi phục cường đại như xưa, nhưng trên thực tế chính họ cũng rõ ràng hiểu được, lớp sau của trung đoàn 7 vô lực, tai họa ngầm tầng tầng lớp lớp.

Hiện tại, cây óc chó trồng ở nơi đóng quân đã được các binh sĩ chứng thực, có hiệu quả gia tăng thực lực của các binh sĩ, hơn nữa vấn đề di chứng sau khi thể chất tăng vọt, cũng đã được Hoàng đế bệ hạ mèo giải quyết.

Chỉ cần ăn một quả hạch đào tươi, thể chất của các binh sĩ có thể dễ dàng tăng lên một bậc, trong thời gian ngắn, có ít nhất mấy ngàn binh sĩ của trung đoàn 7 đạt thể chất cấp A, điều này cớ sao không làm?

Con bạch hổ khổng lồ liếc mắt nhìn binh sĩ đã nhanh chóng xếp thành hàng, không nói gì nữa, thu móng vuốt ngồi xổm bên ngoài rừng óc chó, mắt hổ bình tĩnh quan sát.

Phó soái Phương trình bày xong suy nghĩ của mình yên lặng dừng lại.

Anh không phải mèo Hoàng đế bệ hạ, rất khó nhìn ra trên mặt hổ của nguyên soái có bất kỳ biểu cảm gì...

Cho nên, rốt cuộc là nguyên soái là đồng ý hay không đồng ý?

Cứ cảm thấy sắp xảy ra chuyện gì đó cực kỳ khủng bố.

Mà trong lúc các binh sĩ đang nhanh chóng thu hoạch óc chó, bác sĩ cũng dùng tốc độ nhanh nhất đến hiện trường, mắt thấy các binh sĩ sắp bỏ qua cảnh cáo treo dưới gốc cây óc chó của ông, ngay ngắn xếp hàng đứng trước một đống óc chó xanh mướt vừa thu hoạch, chuẩn bị ăn.

Sắc mặt bác sĩ lạnh lùng đi tới trước mặt phó soái Phương, chính nghĩa nói: "Phó soái Phương, tôi cảm thấy chuyện này ngài cần phải suy nghĩ lại! ”

Phó soái Phương yên lặng nhìn đống óc chó lấp lánh.

Lúc này nguyên soái đang ở một bên quan sát, đã không còn là vấn đề anh cần suy nghĩ lo lắng.

Anh ta chỉ là người đứng thứ hai...

Thấy phó soái Phương không có phản ứng, bác sĩ đến gần vài bước nghiến răng nghiến lợi nói: "Vừa rồi anh mới trộm óc chó trên cây suýt chút nữa hộc máu, bây giờ lại cho một vài binh sĩ thực lực còn thua xa anh ăn, đây không phải là làm bậy sao!? ”

Phó soái Phương yên lặng nhìn thoáng ánh sáng mờ nhạt trên người các binh sĩ.

Không phải anh chỉ muốn làm gương cho các binh sĩ thôi sao? Hộc có tí máu có là cái gì.

Anh ta muốn thử xem, nếu như không có móng vuốt của bệ hạ, ăn óc chó từ tốn thì liệu có ổn không, sự thật chứng minh, có thể là vấn đề liều lượng, mà không phải là vấn đề tốc độ ăn.

Bác sĩ nén giận, "Xin hỏi phó soái, nguyên soái đâu? Là bác sĩ thường trú có quyền hạn cao nhất, tôi cần phải nói chuyện với nguyên soái về những rủi ro của hành động này.”

Khóe mắt phó soái Phương lướt qua nguyên soái có cảm giác tồn tại như mặt trời nhỏ.

Nguyên soái ở ngay bên cạnh ông.

Bác sĩ Ninh, từ lúc ông đến đây còn không thèm liếc Nguyên soái lấy một cái.

Thái độ của phó soái Phương khiến bác sĩ phát bực, "Tôi đang tiến hành nghiên cứu chuyên sâu về quả óc chó này, có lẽ không bao lâu nữa, có thể tìm ra cách thỏa đáng để giải quyết vấn đề di chứng, phó soái Phương anh..."

Bác sĩ Ninh không nói gì, liền cảm giác phía sau có một trận gió nóng thổi qua gần như khiến lưng ông cháy xém, theo bản năng oong quay đầu lại, trước mặt là một tờ giấy màu vàng dính trên mặt ông, sau đó còn không đợi ông đưa tay sờ, suýt chút nữa đã bị một vầng sáng chói lòa đối diện làm cho mù mắt.

Mà quầng sáng chói mắt kia, mơ hồ có hình thái một con hổ có cánh khổng lồ.

Bác sĩ Ninh: ......

Chuyện gì đã xảy ra vậy?

Không đợi bác sĩ hiểu rõ chuyện gì xảy ra, bên kia phó soái đã nhận được mệnh lệnh từ Nguyên soái, anh liền bắt đầu sắp xếp các binh sĩ xếp hàng lấy óc chó.

Bác sĩ Ninh nhíu mày, đang muốn ngăn cản.

Sau đó, ánh sáng khác nhau lóe lên từ quả óc chó và các binh sĩ đã dời đi lực chú ý của ông.

Bác sĩ Ninh: ......

Như thể tế bào cảm quang của mình mắc bệnh gì đó nghiêm trọng, hoặc là hệ thống xử lý thông tin thị giác của ông xảy ra vấn đề, gọi tắt ảo giác.

Cùng lúc đó, các binh sĩ đang nghiêm túc xếp hàng nhận óc chó, đôi mắt sáng lấp lánh dò xét xung quanh, cảnh giác như thể chuẩn bị chiến đấu với trùng thú.

Nhưng họ lại không nhìn thấy quả cầu lông trắng cam mềm mại như mong đợi.

Ở bên cạnh là một bạch hổ to lớn biến dị đang nhìn họ chằm chằm như hổ rình mồi.

Các binh sĩ tự cho là biết rõ chân tướng: …

Con dị thú này chắc chắn là con dị thú vũ trụ thích giả mèo tỏ ra dễ thương.

Nghe nói lúc đó khi con dị thú vũ trụ này dùng hình mèo mua may móng vuốt, cực kỳ dịu dàng!

Không hiểu vì sao mà vị dị thú vũ trụ này lại biến thành hình dáng hiện tại, cũng rất ngầu, nhưng sao cứ cảm thấy móng vuốt hổ kia không hề an toàn!

Những binh sĩ không biết sự tình: …

Quả cầu lông mềm đâu? Con vật này ra đây là sẽ thay quả cầu lông mềm thực hiện chúc phúc sao?

Quả nhiên cũng là đồng nghiệp yêu thích quả cầu lông mềm mại.

Nhưng mà móng hổ này, có thể dùng được như móng vuốt mèo của quả cầu lông mềm sao?

Nguyên soái Lôi nào đó mắt thấy một đám các binh sĩ tự cho rằng ánh mắt của mình không bị phát hiện, hơi nheo mắt hổ.

Aizz, một đám nhóc ngỗ ngược, tất cả đều thèm muốn móng vuốt mềm mại của bảo bối nhà hắn.

Còn nữa, tuy rằng chủ động ăn quả óc chó có quy cơ phát nổ, rất có dũng khí, nhưng tham ăn biếng làm dùng đường tắt thì không thể thực hiện, cần phải dạy dỗ một chút.

Phó soái Phương nhìn Nguyên soái bên cạnh như mặt trời phát sáng cả một khoảng không gian rất sống động, nhẹ lau một mồ hôi hột.

Quả nhiên huấn luyện năng lực thừa nhận tâm lý nhiều thì lá gan cũng lớn theo.

Mấy người không biết vị bên cạnh này chính là Nguyên soái còn chưa tính, vấn đề là mấy người chẳng phải còn xem vị này như con dị thú vũ trụ kia nữa sao? Ánh mắt hoài nghi kia rốt cuộc là lấy bao nhiêu can đảm mới dám lộ ra chứ?

Còn mơ tưởng đến móng vuốt bánh trôi nhỏ của mèo Hoàng đế bệ hạ, có biết đó là đặc quyền của hoàng phu không hả?

Có tin lát nữa Nguyên soái cho mấy người một phát tát như mãnh hổ xuống núi, như hổ đói vồ mồi. Chậc.

Nhưng là toàn bộ vũ trụ, người biết rõ sự thật chỉ có một mình phó soái Phương anh.

Phó soái Phương bởi vì bóng ma của ghế dựa trước kia mà có cảm giác người bị thương luôn là mình.

Mà hiện tại anh có một loại cảm giác sảng khoái tôi ở đây xem mấy người, có cảm giác ưu việt khi cả thế gian say chỉ mình ta tỉnh.

Sau một lúc mong ngóng khát vọng cục lông mềm ngắn ngủi, các binh sĩ dũng cảm không sờn, mạnh mẽ dứt khoát bắt đầu ăn óc chó.

Lượt đầu tiên có một ngàn binh sĩ, bóc vỏ óc chó, mỗi người một nửa quả óc chó.

Vì thế, con chủ soái uy nghiêm một một quân nào đó, dẫm lên những bước chân uy vũ bước tới.

Sau khi lượt binh sĩ này đều đã ăn xong óc chó, cánh chim mở ra lay động.

Sau đó, dưới ánh mắt kinh ngạc của chúng binh sĩ, một trận gió mạnh đem theo nhiệt độ bỏng cháy như ngọn lửa từ dưới cánh chim to lớn của bạch hổ thổi ra, càng lúc càng lớn, càng lúc càng thổi đến gần nơi xếp hàng của các binh sĩ.

Lượt binh sĩ đầu tiên: ….

Ổn trọng không được hoảng!

Chúng ta là những binh sĩ ý chí dũng cảm như sắt thép không sờn của binh đoàn 7!

Ý chí vừa ổn định, loạt binh sĩ này đã bị gió mạnh cực nóng thổi qua, tất cả đều bay đến giữa không trung, chân tay đầu óc lắc lư như điên.

Đương nhiên các binh sĩ đối với với trình độ mài giũa này vẫn rất dễ dàng thích ứng, dù sao các binh sĩ ở khu đóng quân đều là những người có thể điều khiển cơ giáp rất giỏi.

Ngay khi các binh sĩ đang còn ở giữa không trung đầu chân điên đảo, bạch hổ to lớn nào đó dựng thẳng thân thể, vuốt hổ cực lớn giơ lên trong cuồng phong.

Vì thế, mấy ngàn binh sĩ mỗi người ăn một hổ quyền, cảm giác như xương cốt toàn thân đều như lệch vị trí, không thể không vận dụng lực lượng toàn thân để chống lại, sau đó, lực lượng dũng mãnh của óc chó vừa ăn đột nhiên tăng lên khiến cho nội tạng của họ còn chưa kịp thích ứng đã bị điều động để chống lại vuốt hổ thường thường dừng lại trên người họ, so với một ngàn binh sĩ được nhận chúc phúc của meo quyền trái, meo quyền phải mềm mại dịu dàng, quả thực chính là một đợt mài giũa khổ hình!

Cảnh tượng này trong mắt phó soái Phương được dán bùa chú và bác sĩ Ninh thì lại hoàn toàn khác sau.

Như thể pháo hoa vậy, mỗi binh sĩ thoạt nhìn đều như mấy con khỉ cháy chạy trốn, mang theo ánh sáng lập lòe chớp tắt, trong cuồng phong cực nóng chạy tới chạy lui.

Thỉnh thoảng còn bị móng vuốt hổ như mặt trời nhỏ chói mắt tung lên giữa không trung!

Phó soái Phương: …

Mẹ nó thảm quá, cảm giác xương cốt của mình cũng đau.

May mắn anh ăn quả óc chó kia xong nôn ra máu là xong.

Nguyên soái làm như vậy ý nghĩa rất rõ ràng, đi đường tắt gì đó, thèm thuồng móng mèo gì đó, có thể cho mấy người, bay lên trời hết đi!

Vị bác sĩ nào đó bị tình cảnh trước mặt làm cho ngây người: …

Nguyên lý đâu? Nguyên lý ở đâu chứ?

Vì sao con hổ trắng hình dạng kỳ dị mà Nguyên soái nuôi này mỗi một tát đều có thể gãi đúng chỗ ngứa mà đập đúng vị trí không ổn định của các binh sĩ chứ?

Sau đó, một ngàn binh sĩ trong cơn cuồng phong cực nóng, dưới uy lực của hổ trảo, không kiên trì nổi năm phút, tất cả đã bùm bụp rơi đầy đất. May mà các binh sĩ đều đã đều trải qua các loại huấn luyện thiết huyết, nên rơi xuống đất cũng không thảm lắm, tốt xấu gì cũng không ngã sấp mặt.

Mà sau đau đớn ngắn ngủi, lực lượng toàn thân các binh sĩ đều đột nhiên tăng lên, lực lượng tràn đầy như muốn nổ tung khi ăn óc chó cảm giác đã hoàn toàn biến mất, toàn thân sảng khoái đến mức muốn ngửa mặt lên trời hét lớn một tiếng!

Bác sĩ Ninh: …

Má nó, cảm giác thế giới quan đã thay đổi.

Có lẽ ông cần phải nghiên cứu loại hạt giống óc chó và những hạt giống ky kỳ quái quái kia mà ban đầu Nguyên soái giao cho ông từ một góc độ khác.

Các binh sĩ rơi xuống đất hơi chật vật nhưng tinh thần lại sáng láng.

Thật sảng khoái! Cảm giác có thể chạy bộ quanh nơi đóng quân ba vòng!

Cùng lúc đó, trong nhà ăn, Vu Hiểu Thao đã khôi phục hình dáng vừa ăn lẩu vừa quan sát tình hình qua màn hình thực tế ảo, ánh mắt đen láy lấp lánh ánh sáng.

Cảm giác như Lôi ái khanh đang bắn pháo hoa giữa ban ngày cho trẫm vậy!

Nhất định trẫm phải khen thưởng cho Lôi ái khanh!

AI thừa kế vừa được mở chặn thở dài suy tư.

Cứ cảm giác Hoàng đế bệ hạ và hoàng phu trong tình huống không có nó vây xem lại đạt được thành tựu yêu dương! Cực kỳ hy vọng bệ hạ có thể khen thưởng nó, kẻ đã thúc đẩy mọi chuyện này.

Nhưng mà, vừa mới được bỏ chặn, AI thừa kế không dám dò hỏi bệ hạ, trải qua thời gian ngắn tự mình phân tích dữ liệu, nó tìm đến hậu bối tiểu Bạch Hào.

Bạch Hào rất cẩn thận mà tỏ vè.

Khi Nguyên soái bắt đầu thức tỉnh nó, đã đặt cài đặt chế độ riêng tư.

Cho nên, liên quan đến gian tình (bậy bậy) tình yêu của Nguyên soái và bệ hạ, hỏi một câu nó trả lời ba câu không biết.

AI thừa kế rất đồng tình.

Có muốn lão tổ tông giúp cậu chỉnh sửa lại quyền riêng tư mà Nguyên soái Lôi đã thiết lập không?

Bạch Hào giãy giụa 0,0002 giây, bỏ đi. Giữ mạng quan trọng!

Bát quái gì chứ, trên Tinh võng có nhiều lắm, ví như fanfic của Nguyên soái Lôi “Lôi đế quyền lực tối cao tinh tế và cảnh vệ nhỏ hoàng phu không thể không nhắc tới của hắn”, cực kỳ hay!

AI thừa kế:....

Hứ, số liệu mà còn có sinh mệnh sao!

Nào nào, tiểu Bạch Hào, lão tổ tông yêu cầu cậu chia sẻ một phần số liệu.

Khi AI thừa kế và Bạch Hào đang chia sẻ dữ liệu, Vu Hiểu Thao đang cặm cụi ăn lẩu đột nhiên tham gia trò chuyện, “Cái gì mà cảnh vệ nhỏ hoàng phu? Trẫm muốn xem.”
« Chương TrướcChương Tiếp »