Vì thế, Vu Hiểu Thao vốn hơi choáng váng lại ngốc……
Lôi ái khanh vừa nói gì đó?
Lôi Khải Hoành nhìn bảo bối trợn tròn mắt, để sát trán mình vào trán bảo bối, ngón tay lướt qua tóc đỡ ở sau đầu bảo bối, giọng nói trầm thấp từ sâu trong yết hầu phát ra, “Bệ hạ không nói gì, vậy hạ quan có thể coi như ngài đồng ý không?”
Vu Hiểu Thao bị dáng vẻ cực kỳ thân mật này của Lôi ái khanh làm cho càng thêm ngơ người.
Đồng ý? Trẫm đồng ý cái gì?
Có xúc cảm ấm áp dừng lại ở chóp mũi cậu, cằm được nâng lên, bên môi bị chạm vào như có như không, đồng thời, âm thanh trầm trầm dễ nghe vững vàng truyền đến, “Lúc theo đuổi bệ hạ, hạ quan có thể yêu ngài sao?”
Trong đầu Vu Hiểu Thao đùng một cái nổ tung, chớp chớp mắt nhìn Lôi ái khanh sau khi chạm vào cậu liền lùi ra sau một chút, tim đập nhanh như trống trận, có loại tình cảm sớm đã nảy mầm không chịu khống chế chui lên từ dưới đất, đã không thể vãn hồi!
Trẫm chưa bao giờ biết, chỉ mấy câu nói của Lôi ái khanh thôi cũng đã có thể làm trẫm hưng phấn như vậy, còn hưng phấn hơn cả lúc ăn tôm hùm đất!
Trẫm thích Lôi ái khanh như vậy!
Theo đuổi gì đó, trẫm chuẩn!
Muốn yêu trẫm gì đó, trẫm cũng chuẩn!
Từ hôm nay trở đi, quan hệ chủ nhân và thú cưng giữa trẫm và Lôi ái khanh hoàn toàn kết thúc.
Với lại, vừa nãy Lôi ái khanh chạm vào trẫm chưa đủ, trẫm còn muốn làm lại thêm một lần!
Vì thế mang theo khát vọng nào đó không chịu khống chế, vật nhỏ nào đó trong cơn hoảng hốt đột nhiên duỗi tay ôm lấy cổ Lôi ái khanh, dán sát vào cánh môi kia.
Động tác nho nhỏ này cứ như đã mở ra cái chốt nào đó, ban đầu cũng chỉ là đυ.ng chạm như có như không rồi dần dần nhiệt liệt lên. Lôi Khải Hoành ôm chặt lấy bảo bối chủ động thò qua, trấn an bảo bối đang nhiệt tình gặm cắn của hắn.
Vu Hiểu Thao thấy cảm giác môi lưỡi tương giao với Lôi ái khanh đúng là không cách nào tự kiềm chế được, cả người đều nóng lên cứ như muốn bốc cháy.
Nếu có thể, lát nữa trẫm muốn ăn hai mươi quả dưa hấu ướp lạnh, loại vừa ngọt vừa mát ý!
Nguyên soái Lôi nỗ lực giữ lý trí, sợ chính mình không khống chế được lại phát hiện, lý trí gì đó, chính là dùng để phá vỡ!
Động tác vật nhỏ gặm cắn ngọt ngào đến cực điểm, hắn còn có lý trí gì nữa được chứ.
Đến vật nhỏ nào đó suýt nữa gặm cả một mồm lông, trận hôn môi gặm cắn hỗn loạn này mới khó khăn lắm mới kết thúc. Vật nhỏ nào đó dùng đôi mắt đen láy của mình nhìn chằm chằm đầu hổ, cứ như đang tìm kiếm nơi có thể tiếp tục hạ miệng.
Nguyên soái Lôi dùng cánh chim ôm lấy bảo bối, nhìn sang chỗ khác một cách khó khăn.
Bảo bối như vậy, hắn sợ nhìn nhiều thêm một chút sẽ lộ hết thú tính ra mất!
Vu Hiểu Thao duỗi tay ôm lấy đầu hổ, một bên cọ lông một bên luôn mồm kêu, “Lôi ái khanh, Lôi ái khanh, Lôi ái khanh……”
Tuy trẫm cảm thấy hành vi của trẫm còn không biết xấu hổ hơn cả đồng nhân trên Tinh Võng ảo tưởng mà AI thừa kế cho mình xem, nhưng trẫm cũng không muốn sửa!
Vu Hiểu Thao vui sướиɠ như đang bay, cậu móc ra thêm một lá bùa biến hình dán lên cho Lôi ái khanh.
Sau đó, nhìn ánh mắt dung túng quen thuộc của Lôi ái khanh, Vu Hiểu Thao lại gần sát vào hắn, ánh mắt đen lay láy sáng trưng nhìn Lôi Khải Hoành, “Lôi ái khanh, anh thật sự thích trẫm ư?”
Lôi Khải Hoành đỡ đầu bảo bối, ấn vào cổ mình, cằm khẽ cọ qua đỉnh đầu của bảo bối, nghẹn ngào than thở, “Tình cảm của hạ quan đối với ngài đâu chỉ là thích……”
Nghe thấy câu trả lời Vu Hiểu Thao, bên tai lại là tiếng tim đập thình thịch của Lôi ái khanh, cậu quả thực muốn lăn lộn ngay tại chỗ!
Tuy Lôi ái khanh không nói xong, nhưng trẫm biết, Lôi ái khanh đâu chỉ thích trẫm, Lôi ái khanh còn nguyện ý làm Hoàng phu của trẫm!
Trẫm lúc trước kháng cự việc sắc lập Lôi ái khanh làm Hoàng Thái Tử là đúng, lúc buồn ngủ tỉnh tỉnh mơ mơ nói lộn Hoàng huynh thành Hoàng phu đúng là hoàn mỹ!
Sau đó, Vu Hiểu Thao cả người nóng hầm hập ngọt ngào mang theo Lôi ái khanh một lần nữa biến lại thành hổ trắng lớn đến nhà ăn đi ăn dưa hấu ướp lạnh. Vật nhỏ đang vui sướиɠ đến nổi bong bóng nào đó, còn thuận tiện làm Lôi ái khanh đặt một trăm bình Coca lạnh, cái loại mà mở nắp một cái liền sủi bọt ấy.
Lúc đi ngang qua ớt cay nhỏ, Vu Hiểu Thao thấy một mảng đỏ rực rỡ.
Những quả ớt cay nhỏ nhiệt tình này tuyệt đối là đang chúc phúc trẫm và Lôi ái khanh.
Tuy giờ trẫm rất muốn đi ăn dưa hấu ướp lạnh và Coca, nhưng sao trẫm có thể cô phụ chúc phúc của ớt cay nhỏ vào lúc này cơ chứ!
Vì thế, Vu Hiểu Thao quay đầu nhìn thoáng qua hổ trắng lớn, “Lôi ái khanh, trẫm muốn thu hoạch ớt cay nhỏ yêu dấu của trẫm trước rồi mới đi nhà ăn.”
Bữa này sẽ có ớt cay nhỏ mỹ vị làm gia vị, thật tốt!
Nguyên soái Lôi quay đầu hổ sang nhìn về phía mảnh đất ớt cay kia.
Thứ này rực rỡ như lửa, hắn có cảm giác nó cũng sẽ không quá thân thiện với vật nhỏ.
Bởi vì thiếu kinh nghiệm gieo trồng, lúc trước khi Vu Hiểu Thao trồng ớt, các cây cách nhau không đủ xa dẫn đến bây giờ quá dày đặc.
Cho nên, để tránh xuất hiện tình huống dẫm đạp khi hái, Vu Hiểu Thao quyết đoán biến thành mèo nhỏ chui vào.
Nguyên soái Lôi rất bất đắc dĩ nhìn mèo nhỏ chớp mắt cái đã biến mất trong mảnh đất ớt cay.
Hy vọng đó chỉ là do hắn nghĩ nhiều.
Hệt như Nguyên soái Lôi đoán, đám cây ớt kia cho dù được bảo bối nhà hắn dùng thời gian chiếu cố cẩn thận cũng có địch ý rất lớn với vật nhỏ.
Mèo nhỏ chỉ sợ dẫm đạp lên cây ớt cay nhỏ nên biến thành mèo để chui vào, ai ngờ chân bánh trôi trắng mềm vừa mới chạm vào một quả ớt, quả ớt nhỏ bé đã chịu kinh hãi lại…… nổ mạnh. Cú nổ này như làn khói báo động, mùi cay sặc của ớt nhanh chóng tản mát khắp nơi, ngay lập tức bao lấy vật nhỏ.
Nguyên soái Lôi không chút nghĩ ngợi dùng cánh tạo ra một trận cuồng phong.
Cuốn đi khói báo động sau nổ mạnh, cũng suýt nữa thổi bay bảo bối trong mảnh ớt cay.
May mà lúc Lôi Khải Hoành phất cánh, hắn tiến nhanh về phía trước, duỗi chân ra vớt lấy eo mèo nhỏ nhà hắn.
Vật nhỏ nào đó suýt thì bị ớt cay sặc đến ngây người, nước mắt nước mũi tùm lum.
Chúng mày rõ ràng là ớt cay nhỏ trẫm coi trọng nhất, trẫm cưng chiều chúng mày như thế, chúng mày vậy mà lại đối xử như vậy với trẫm?
Có điều, ớt này cũng thật là cay, đủ liệt, đủ sảng khoái!
Nó rất hợp khi kết hợp với lẩu, thịt luộc, cá hầm ớt, cá nướng cay!
Món tôm hùm đất khổng lồ sốt cay của trẫm cuối cùng cũng có thể bắt đầu chuẩn bị!
Cục lông mềm đang ảo tưởng vô số món ngon thì đột nhiên cảm thấy chân mình có gì đó hình như sai sai. Không để ý thì không sao, vừa nhìn cái cậu liền suýt nữa không nhận ra chân mình.
Chân cậu mới nãy vẫn là cái chân bánh trôi nhỏ nhắn đẹp đẽ, đột nhiên lại sưng to lên thăng cấp thành bóng chày tròn trịa!
Trẫm khả năng cao đã trúng một đòn ngay tim từ cú nổ mạnh của ớt cay đỏ.
Nó như một cú nổ linh lực tạo thành chút thương tổn với chân của trẫm.
Nguyên soái Lôi nhanh chóng nhảy ra khỏi mảnh đất đầy ớt cay, bắt lấy mèo nhỏ, hắn cúi đầu nhìn chằm chằm vào cái chân trước dị thường của bảo bối.
Hắn lập tức lạnh lùng ra lệnh cho Bạch Hào, “Cho gọi bác sĩ đến đây ngay!”
Lúc này, bác sĩ đã lấy được tất cả hạt giống ra, đang nghiên cứu làm sao để hạt giống có thể sinh trưởng khi gặp phải tia vũ trụ.
Đột nhiên thu được mệnh lệnh của Nguyên soái, ông suýt nữa ngã lăn quay ra đất!
Ở trong mắt Nguyên soái, tôi không phải nhà thực vật học ư?! Sao đột nhiên lại được quay về chức vụ cũ rồi?
Ông cũng chỉ do dự tầm hai giây, rốt cuộc thì sức khỏe của Nguyên soái liên quan đến an nguy của cả quân đoàn 7.
Vì thế, bác sĩ ngay lập tức xách theo hộp y tế, lao về phía khoang trị liệu, lưu loát khiêng lên khoang trị liệu, chạy đến chỗ định vị mà AI Bạch Hào của Nguyên soái đưa cho ông.
Khi bác sĩ khiêng khoang chữa bệnh tiêu chí của mình xuất hiện, hai con mèo một lớn một nhỏ đồng thời nhìn qua.
Tốc độ của bác sĩ rất nhanh, hình tượng khiêng khoang chữa bệnh này cũng đã lâu rồi không nhìn thấy.
Bác sĩ nhìn hai con mèo đứng ở vị trí tọa độ.
Đây có lẽ là hai con thú cưng bốc mùi gay của Nguyên soái mà các binh sĩ nơi đóng quân bàn tán gần đây?
Nhưng mà tọa độ Bạch Hào cho cũng không sai, vậy Nguyên soái của họ lại đi đâu rồi?
Bác sĩ không tìm được Nguyên soái, ông khiêng chữa bệnh khoang cẩn thận gọi to, “Nguyên soái!”
Đúng lúc này, con hổ mọc cánh và sừng, rất có giá trị nghiên cứu kia giơ mèo nhỏ đến trước mặt ông, nhìn ông với đôi mắt nghiêm nghị.
Mà mèo nhỏ trên chân hổ lại ngượng ngùng giơ cái chân trước tròn trịa của mình lên, kêu một tiếng meo.
Cùng lúc đó, bác sĩ cũng nhận được nhắc nhở đến từ Bạch Hào, bệnh nhân chính là con mèo nhỏ này.
Bác sĩ:…………
Nguyên soái tuy còn cho rằng ông là bác sĩ, nhưng hình như nó hơi sai sai một chút.
Tôi cũng không phải thú y! Má nó!
Với lại, cảnh này trăm phần trăm là tình yêu đồng tính giữa thú với thú!
Nguyên soái, ngài không quan tâm một chút sao?
Tình yêu vượt chủng tộc là không kết quả!
Đương nhiên, nhìn chân nhỏ mềm mại đáng yêu, vẫn là cái chân nhỏ trắng mềm đã chúc phúc cho các binh sĩ nơi đóng quân trở thành thế này, bác sĩ tất nhiên là không đành lòng, Nguyên soái, à Nguyên soái không ở đây, để nói sau vậy.
Bác sĩ ném xuống khoang trị liệu khiêng trên vai, bắt đầu nghiên cứu chân trước bị sưng lên của mèo nhỏ.
Thật là muốn mang mèo nhỏ đi kiểm tra!
Nhưng con hổ đang giữ lấy mèo nhỏ lại cũng không nghĩ vậy, ôm eo mèo nhỏ rất chắc.
Sau đó, bác sĩ quan sát cẩn thận chân mèo tròn trịa đáng yêu này xong, cũng đang chuẩn bị bắt mạch cho nó thì cái chân bánh trôi to bản thăng cấp lại dần dần…… Tự lành theo tốc độ mà mắt thường nhìn thấy được?
Bác sĩ còn chưa rõ ràng nguyên nhân gây bệnh:……??!!
Cái nơi đóng quân quân sự không còn cần bác sĩ này đã xảy ra chuyện gì vậy?
Nào là chân của mèo nhỏ, nào là cái căn bệnh oái oăm lần trước các binh sĩ mắc phải rồi đột nhiên lành bệnh.
Mèo con Vu lắc lắc cái chân đã trở lại bình thường của mình, vỗ chân hổ trên eo mình, “Meo meo!”
Lôi ái khanh, anh thấy chưa, trẫm đã nói là trẫm không sao rồi mà.
Con hổ nào đó nhìn cẩn thận mấy lần, xác định cái chân này không khác mấy cái chân còn lại của mèo nhỏ, khi bóp vẫn rất mềm mại, cũng không có gì khác thường. Lúc này, lão hổ mới đặt chân mèo nhỏ lên đầu mình, xong mới nhìn về phía mảnh đất ớt cay.
“Meo meo?”
“Ngao.”
“Meo meo?”
“Ngao.”
Bác sĩ:…………
Ở cái nơi mà yêu đương cũng cần báo cáo này, hai con thú này lại có thể hoàn toàn không kiêng nể gì cả.
Đột nhiên lại bị hai con thú cho ăn cơm chó!
Ba phút sau, hai con mèo một lớn một nhỏ bên kia hình như đã đạt được thỏa thuận chung, bốn đôi mắt thú cùng lúc nhìn về phía những quả ớt cay cách đó không xa.
Sau đó, dưới ánh mắt hoài nghi nhân sinh của bác sĩ, mèo lớn đội mèo nhỏ trên đầu, mở rộng đôi cánh đỏ đậm, vung một cái thật mạnh với mảnh đất ớt cay, một trận gió nóng ngay lập tức được hình thành, thổi quét về phía mảnh đất ớt cay, cơn gió nóng hừng hực bao lấy mỗi một quả ớt.
Mèo con Vu nào đó ngồi trên đỉnh đầu mèo lớn Lôi khẩn trương kêu lên, “Meo meo!”
Lôi ái khanh, cẩn thận chút, đừng làm ớt cay nhỏ của trẫm bị thương!
Tuy theo lẽ thường, cây ớt khả năng cũng chỉ kết quả một lần.
Nhưng mà, trẫm khá là tin tưởng hạt giống ớt các tổ tiên Thao Thiết nhét vào không gian.
May mà, Nguyên soái Lôi dù biến thành hình thái dị thú vẫn nắm giữ lực lượng rất thành thạo, mảnh đất ớt cay kia bị nhiệt độ không thấy được nhanh chóng làm bốc hơi, những quả ớt mới nãy còn treo ở trên cành cây ngay lập tức được hong khô thành ớt khô, rụng khỏi cây rơi bụp xuống đầy đất. Mà những cây ớt cay vẫn xanh tươi mơn mởn, cũng hề chịu chút tổn hại nào.
Bác sĩ:…………
Nhịn xuống, nhịn xuống nào, tuyệt đối không được sinh ra hứng thú với con thú nào.
Làm nhà thực vật học, ông phải có đạo đức nghề nghiệp!
Trong khi bác sĩ nghi ngờ bản thân và khắc chế mọi thứ, mèo nhỏ đang ngồi trên đầu hổ trắng trượt xuống cánh chim nhẹ nhàng, nhảy nhót về phía những quả ớt cay.
Sau đó, những quả ớt rơi đầy đất kia được thu hết vào trong không gian.
Bác sĩ:…………
Không phải, vừa mới xảy ra cái gì vậy? Đống ớt trên mặt đất sao đột nhiên lại biến mất hết rồi??
Làm bác sĩ kiêm nhà thực vật học, ông cảm giác chính mình hình như lại có hứng thú với vật lý không gian!