Chương 67: Trẫm muốn giả đáng yêu cho qua chuyện!

Vu Hiểu Thao sau khi trải qua vô số lần hồi tưởng trạng thái hình người của Lôi ái khanh và vô số lần vẽ luyện tập, rốt cuộc, có một cái ghế bắt đầu giống Lôi ái khanh tám phần!

Tuy cũng chỉ là tạm được nhưng Vu Hiểu Thao cảm thấy, những phần còn lại khả năng yêu cầu dựa vào kỹ thuật diễn của bản thân Lôi ái khanh! Rốt cuộc, Lôi ái khanh là sống, cái ghế dựa trước mặt bị cậu dùng như vật thí nghiệm là chết.

Sau đó, Vu Hiểu Thao dựa theo cái phiên bản bùa biến hình này, vẽ rất nhiều lá bùa làm dự trữ, cậu nhìn thoáng qua hổ trắng lớn nghe lời mình ở trên cây hấp thu dinh dưỡng bên ngoài, mượn dùng Bạch Hào gọi một tiếng, “Lôi ái khanh, đến phòng thí nghiệm một chút.”

Tuy cả phòng thí nghiệm đều thuộc về Nguyên soái Lôi, Nguyên soái Lôi hoàn toàn có thể thông qua AI Bạch Hào của hắn để biết vật nhỏ làm gì bên trong, nhưng lúc vật nhỏ chạy tới phòng thí nghiệm một mình đã nói rõ qua, cậu muốn làm một số việc một mình.

Cho nên, căn cứ nguyên tắc tôn trọng bảo bối, Nguyên soái Lôi đã xử lý xong công vụ phó soái trình lên, nhàm chán đến cực điểm đã bắt đầu ở trên cây óc chó nghiên cứu máy lột vỏ tự động, cũng không tìm hiểu hành động của vật nhỏ.

Lần này nhận được lời gọi của vật nhỏ, lão hổ Nguyên soái nào đó chớp mắt liền nhảy xuống khỏi cây óc chó, chạy nhanh đến phòng thí nghiệm.

Cùng Kỳ Lôi lớn vừa đến phòng thí nghiệm đã bị hình người của vật nhỏ nhà hắn cười đến sáng sủa sạch sẽ ôm vào lòng, đồng thời, có hai ngón tay ấm áp vuốt ve lông cánh chim của hắn, giọng nói thanh triệt sung sướиɠ vang lên bên tai hắn: “Lôi ái khanh, trẫm đã nghĩ ra được một cách có thể làm ái khanh khôi phục hình người trong khoảng thời gian ngắn, Lôi ái khanh có muốn thử một lần không?”

Nếu cho hắn cơ hội biến thành hình người trong thời gian ngắn……

Tâm tư Cùng Kỳ Lôi lớn rung chuyển hai giây, hắn gật đầu hổ.

Cảm nhận được động tác của hắn, Vu Hiểu Thao buông tay ôm lão hổ lớn ra, đôi mắt thanh triệt ghé sát vào, “Vậy trẫm bắt đầu nhé?”

Sau đó, Vu Hiểu Thao móc ra thành quả nghiên cứu của mình, dán lá bùa ngưng tụ toàn bộ lý giải của cậu với Lôi ái khanh lên ngực lão hổ.

Chỉ chớp mắt, bóng người quen thuộc tái hiện.

Chân chính thần hình gồm nhiều mặt, quả thực khác biệt một trời với những cái bàn, ghế dựa, ly nước trước đó bị cậu dùng làm vật thí nghiệm!

Cho nên, thế này xem như thành công sao?

Vu Hiểu Thao vui sướиɠ đến mức muốn biến thành Thao Thiết lớn, rít gào tại chỗ!

Chỉ là hành động của cậu cũng không nhanh bằng Lôi ái khanh nhà cậu.

Lôi Khải Hoành vừa mới khôi phục hình người liền duỗi tay giữ lấy bả vai vật nhỏ, ấn cả người vật nhỏ vào ngực mình.

Đây là cái ôm chân thật nhất.

Nguyên soái Lôi cảm thấy mỹ mãn đến mức cả trái tim đều nóng lên.

Vu Hiểu Thao cũng nhận ra vài phần kích động của Lôi ái khanh, chủ động ghé đầu lên vai Lôi ái khanh, khẽ cọ hai cái, đồng thời để tay ở sau lưng Lôi ái khanh, nhẹ nhàng vỗ vỗ, “Lôi ái khanh, yên tâm, trẫm sẽ toàn lực nghiên cứu cách để biến Lôi ái khanh về!”

Vật nhỏ trì độn nhà hắn………

Lôi Khải Hoành buông người ra, cúi đầu đến gần khuôn mặt vật nhỏ, ánh mắt ôn nhu nhìn vật nhỏ nhà hắn.

Vu Hiểu Thao bị ánh mắt của Lôi ái khanh nhìn đến mức hơi mất tự nhiên.

Tuy lúc ở trong hình dạng thú, cho dù là cậu hay Lôi ái khanh đều có động tác còn thân mật hơn, nhưng trong trạng thái cả hai đều ở hình người thì đúng là lần đầu.

Trong lúc cậu suy xét xem nên nói gì đó để dời đi không khí mà cậu tự nhận là rất xấu hổ, cậu nghe thấy giọng nói trầm ổn có từ tính của Lôi ái khanh vang lên bên tai, “Tôi muốn hỏi bệ hạ một việc.”

Vu Hiểu Thao cảm thấy lỗ tai không bị đυ.ng chạm gì đến, cũng không bị dòng khí lúc Lôi ái khanh nói chuyện thổii đến hơi nóng lên, còn có chút ngứa.

Nhất định là do giọng của Lôi ái khanh hiếm khi trầm thấp, dịu dàng, dễ nghe như vậy!

Trẫm có thể là thanh khống!

“Bệ hạ?” Lôi Khải Hoành không nghe được người trong ngực đáp lại, lên tiếng một lần nữa.

Vu Hiểu Thao say mê với giọng nói của Lôi ái khanh giương mắt lên, “Ừm?”

Trẫm hy vọng về sau, Lôi ái khanh đều dùng giọng điệu và ngữ khí như vậy nói chuyện với trẫm.

Dễ nghe đến mức lỗ tai cùng trái tim đều rất ngứa, rất thoải mái.

Ánh mắt Lôi Khải Hoành trầm tĩnh nhìn mắt đen sáng ngời của bảo bối trong ngực, trịnh trọng hỏi: “Bệ hạ, hạ quan muốn biết, bệ hạ sắc lập Hoàng phu là có ý gì?”

Nghe giọng nói từ tính trầm thấp dễ nghe của Lôi ái khanh gần bên tai.

Trẫm càng thêm xác định, trẫm siêu cấp thích giọng nói của Lôi ái khanh!

Còn câu hỏi của Lôi ái khanh……

Trẫm sắc lập Hoàng phu đương nhiên là trẫm giao sứ mệnh nặng tựa Thái Sơn Đế quốc hoàng đế này cho Lôi ái khanh!

Ngay lúc cậu định bật thốt ra câu này, Vu Hiểu Thao ngốc.

Không phải, Lôi ái khanh vừa mới nói cái gì?

Hoàng phu?

Không phải Hoàng huynh ư?

Trẫm rõ ràng cảm thấy cách xưng hô Hoàng huynh này là thỏa đáng nhất!

Lôi ái khanh làm một con hung thú Cùng Kỳ, là hung thú đứng đầu mà các Thao Thiết cũng phải cam bái hạ phong, nếu muốn cho Lôi ái khanh kế thừa ngôi vị hoàng đế, sắc lập vì Hoàng huynh là điều đương nhiên.

Chỉ là cũng có phần vì Lôi ái khanh đúng là lớn tuổi hơn trẫm một chút.

Lôi Khải Hoành rõ ràng nhìn ra sự kinh ngạc cùng nghi hoặc hiện lên trong đáy mắt thiếu niên đối diện.

Cho nên, đúng như hắn đoán, chỉ là hiểu lầm không biết vì sao lại có sao?

Vu Hiểu Thao nhất thời không nghĩ ra cái Hoàng phu này rốt cuộc là thế nào được, cậu thử hỏi, “Lôi ái khanh vì sao lại hỏi cái này?”

Lôi Khải Hoành ôm lấy bả vai vật nhỏ, bẩm báo đúng sự thật, “Tất nhiên là bởi vì bệ hạ đã cho AI thừa kế thông báo toàn bộ Đế quốc, ngài sắp sắc lập Hoàng phu.”

AI thừa kế củng củng số liệu.

Nó đã tận chức tận trách, nó kiêu ngạo!

Vu Hiểu Thao:……!!!

Trẫm khi nào làm vậy?

Truyền thánh chỉ giả gì đó, có phải nên tru cửu tộc không?

Khi Vu Hiểu Thao hùng hổ hỏi AI thừa kế, AI thừa kế lập tức đáp lại.

【Thưa bệ hạ tôn kính, đây hoàn toàn là ý của bản thân ngài, cũng không phải là do tôi truyền thánh chỉ giả.】

Khóe miệng Vu Hiểu Thao co giật, hận không thể lôi AI thừa kế ra đánh.

“Trẫm nói vậy khi nào? Trẫm cho dù nói, cũng là muốn sắc lập Lôi ái khanh làm Hoàng huynh! Huống hồ, cậu không phải đã nói, thể chất hoặc là sức mạnh tinh thần của Lôi ái khanh cần trăm năm sau mới có thể đạt tới yêu cầu của cậu sao?”

AI thừa kế:…………

Sự thật thắng hùng biện, nó tốt hơn hết vẫn không nên tranh luận với bệ hạ, trực tiếp vứt ghi âm ngay lúc đó ra đi.

Vì thế, đối diện với Vu Hiểu Thao, phía sau Lôi Khải Hoành, AI thừa kế bắt chước lại cảnh tượng 3D chỉ có Vu Hiểu Thao có thể nhìn thấy, hoàn nguyên lại trăm phần trăm tình huống ngay lúc đó.

Vu Hiểu Thao nửa tỉnh nửa mơ nằm trong lòng ngực lão hổ nào đó, giao lưu với AI thừa kế, “Trông cậy vào trẫm kế vị, còn không bằng trông cậy vào trẫm bồi dưỡng Lôi ái khanh, sắc lập vì Hoàng huynh hô hô hô hô……”

Từ ‘huynh’ bị cơn buồn ngủ của mình nuốt mất âm, mà tiếng hô hô lại kéo tương đối dài, nghe như thế nào cũng thấy giống Hoàng phu phu……

Có phải cậu còn phải cảm ơn AI thừa kế thông cáo Đế quốc, cậu muốn sắc lập Hoàng phu phu?!

“Đây là trẫm nói sai, trẫm nhận, nhưng thông cáo Đế quốc lại là chuyện thế nào?”

AI thừa kế tỏ vẻ đương nhiên.

【Việc sắc lập Hoàng phu đương nhiên phải thông cáo Đế quốc, chẳng lẽ để Nguyên soái Lôi làʍ t̠ìиɦ nhân ngầm của bệ hạ ư?】

Vu Hiểu Thao đỏ hết cả mặt, “Vấn đề là trẫm còn chưa bồi dưỡng xong Nguyên soái Lôi, sao lại đã sắc lập rồi?”

Tình nhân ngầm gì đó, nó nói cái gì thế cơ chứ!

Giữa trẫm và Lôi ái khanh chỉ có quan hệ chủ nhân và thú cưng rất thuần khiết!

Đối với điều này, AI thừa kế nói càng đương nhiên.

【Chúc mừng bệ hạ, thể chất của Nguyên soái Lôi đã đạt cấp 5S, phù hợp tiêu chuẩn kế vị, sức mạnh tinh thần của ngài ấy trong tương lai không lâu có lẽ cũng sẽ tiến bộ vượt bậc, tôi vốn cho rằng Nguyên soái Lôi tiến giai đến trình độ này còn cần trăm năm, không ngờ lại nhanh như vậy. Được như vậy đều là do bệ hạ dạy dỗ tốt.】

Vu Hiểu Thao:…………

Đây có lẽ là bởi vì huyết mạch hung thú Cùng Kỳ của Lôi ái khanh thức tỉnh?

Vu Hiểu Thao vẫn cố giãy giụa, “Cậu nói đã thông cáo Đế quốc, vậy nội dung thông cáo là gì?”

Vì thế, AI thừa kế cho Vu Hiểu Thao xem hết nội dung thông cáo, cùng với các loại suy đoán về người hầu thân cận thần bí thượng vị trên Tinh Võng.

Tuy rằng có đủ loại suy đoán liên quan đến vị Hoàng phu thần bí của Nguyên soái Lôi, nhưng qua AI thừa kế cẩn thận điều chỉnh, thế mà lại giống cậu vài phần, đúng là không biết xấu hổ.

Vu Hiểu Thao biết được tất cả ngọn nguồn:…………

Rất tốt, AI thừa kế có thể bị chặn một trăm năm!

Vu Hiểu Thao nghĩ là làm, AI thừa kế thậm chí còn chưa kịp bào chữa câu nào, đã bị quyền hạn của bệ hạ nhốt lại.

Đầu sỏ gây tội (?) bị giải quyết, vấn đề lớn hơn nữa vẫn còn ở phía sau.

Vu Hiểu Thao yên lặng nhìn sắc mặt Lôi ái khanh trầm tĩnh.

Nếu giờ cậu nói muốn đi ngủ một giấc, không biết Lôi ái khanh có kéo cậu lên không?

Tuy trẫm đã làm Lôi ái khanh cõng nhiều nồi như vậy, nhưng chuyện này liên quan đến tình cảm……

Nếu trẫm nói cho Lôi ái khanh, đây chắc chắn chỉ là hiểu lầm, Lôi ái khanh sẽ vui vẻ hơn một chút chứ?

Vu Hiểu Thao nhìn người vẻ mặt bình tĩnh đối diện, thử nói, “Lôi ái khanh, chuyện sắc lập Hoàng phu, chỉ là…… Chỉ là……” Do trẫm nói lộn thôi.

Tiếng càng ngày càng nhỏ, có một ý nghĩ hiện lên trong lòng làm cậu không biết nên nói ra thế nào.

Trẫm hình như, hình như có một loại chờ mong không nói nên lời?

Nhất thời, bản thân Vu Hiểu Thao cũng thấy mê mang, đờ đẫn nhìn người đang ôm mình.

Lôi Khải Hoành khẽ cử động khóe miệng, cuối cùng cũng không đành lòng ép bảo bối của mình, hắn duỗi tay sờ mái tóc mềm mại của thiếu niên, nói: “Nếu chỉ là hiểu lầm thì bệ hạ vẫn nên làm rõ cho tốt.”

Vu Hiểu Thao nghe kiến nghị đúng trọng tâm của Lôi Khải Hoành, lại có một loại cảm xúc không hiểu sao trỗi dậy.

Lôi ái khanh có phải đã mệt mỏi vì phải cõng nồi cho trẫm không?

Mỗi lần Lôi ái khanh cõng nồi cho trẫm đều bị bạo lực internet, giờ ngay cả chuyện tình cảm cũng bị lấy ra xoi mói.

Huyết mạch của Lôi ái khanh cũng là do cậu thúc đẩy mới thức tỉnh, dẫn tới giờ còn không thể ổn định biến lại hình người.

Có phải Lôi ái khanh thấy trẫm rất phiền toái không, trẫm không đúng tí nào, còn ăn rất nhiều.

Với lại, hình như ngay cả tên mình trẫm cũng chưa nói cho Lôi ái khanh……

Vu Hiểu Thao đột nhiên thấy rất buồn và khó chịu trong lòng, duỗi tay bắt lấy cánh tay Lôi Khải Hoành, buột miệng thốt ra, “Vu Hiểu Thao!”

Lôi Khải Hoành hơi nheo mắt lại, “Gì cơ?”

Cái tên này lại từ đâu chui ra?

Nếu vật nhỏ nói cho hắn, Hoàng phu là cái người tên Vu Hiểu Thao……

Vu Hiểu Thao trịnh trọng nhìn Lôi Khải Hoành, “Lôi ái khanh, trẫm tên là Vu Hiểu Thao.”

Lôi Khải Hoành:…………

Hắn nhờ vụ bảo bối nói lộn sắc lập vì Hoàng phu, mới biết tên của bảo bối là Vu Hiểu Thao.

Vu Hiểu Thao nhìn Lôi ái khanh mím chặt môi, hơi rũ mắt, ngón tay kéo tay áo quân trang chặt thêm, “Trẫm trước kia quên không nói cho Lôi ái khanh.”

Lôi Khải Hoành cúi đầu nhìn ngón tay của bảo bối, khẽ nhếch môi, “Bệ hạ đã từng rất quyết đoán nói với tôi rằng, ngài tên Quất Tọa.”

Mặt Vu Hiểu Thao nháy mắt đỏ như cà chua, ngay giây sau liền biến thành mèo cam nhỏ bám chặt vào phần ngực áo của Lôi Khải Hoành, lắc lư, kêu lên yếu ớt, “Meo, meo meo ~”

Lôi ái khanh, Nguyên soái Lôi ~~

Sau đó, cục lông mềm màu cam nào đó còn chưa kịp lắc lư vài giây, Nguyên soái Lôi nào đó đã không chống đỡ được, cũng biến thành Cùng Kỳ theo. Nhất thời, Vu Hiểu Thao bị cánh của lão hổ nào đó ôm lấy, treo trước ngực lão hổ, có chút ngốc.

Mèo nhỏ Vu:…………

Không phải, trẫm biến thành mèo nhỏ để giả đáng yêu cho qua chuyện.

Lôi ái khanh sao cũng biến thành hình thú theo?

Vu Hiểu Thao hoảng hốt nhớ ra, nếu người sử dụng bùa biến hình tương đối mạnh mẽ thì hiệu quả của bùa biến hình sẽ ngắn lại. Cậu duỗi đầu ra nhìn qua phía sau lưng lão hổ, quả nhiên phát hiện bùa biến hình ở đó đã biến mất.

Vu Hiểu Thao yên lặng biến thành hình người, ôm lão hổ lớn dán lá bùa biến hình thứ hai lên.

Vì thế, Nguyên soái Lôi lại biến về hình người, tình huống lại biến thành hai người thâm tình ôm nhau.

Vu Hiểu Thao:…………

Tuy hơi kỳ quái nhưng trẫm cũng không muốn lùi lại.

Sau đó, Vu Hiểu Thao chưa kịp làm gì đã bị Lôi ái khanh đột nhiên ôm chặt, có bàn tay đặt trên đầu cậu, làm cậu không thể không ngẩng đầu lên nhìn về phía người gần trong gang tấc.

Hơi thở ấm áp đan xen vào lẫn nhau, Vu Hiểu Thao cảm thấy mình có chút choáng váng, nhìn vào đôi mắt sâu thẳm của Lôi Khải Hoành, cảm nhận được nhịp tim tăng dần. Sau đó, có thứ gì đó ấm áp chạm vào giữa mày cậu, đồng thời, giọng nói trầm thấp dễ nghe của Lôi ái khanh truyền đến, “Bệ hạ, trước khi ngài làm rõ hiểu lầm, hạ quan có thể theo đuổi ngài sao?”