Chương 65: Trẫm muốn mua một hành tinh

Vì thế, Vu Hiểu Thao xoay người lại, vòng qua một đống các kiểu nguyên liệu nấu ăn xanh vàng, đi đến trước mặt Lôi Khải Hoành, cậu nhìn qua với đôi mắt sáng long lanh, “Lôi ái khanh, gần nơi đóng quân của quân đoàn có loại hành tinh mà không ai muốn không?”

Nguyên soái Lôi nhìn bảo bối dán sát vào mặt mình, ánh mắt không động đậy, móng vuốt khẽ cử động, lập tức mệnh lệnh Bạch Hào đi điều tra.

Phó soái Phương ở bên giãy giụa hỏi, “Bệ hạ, ngài muốn hành tinh để làm gì?”

Vu Hiểu Thao nhìn về phía Phó soái Phương một cách khó hiểu, duỗi tay chỉ hạt giống đủ loại kiểu dáng trên mặt đất nói: “Mấy thứ này cần tìm một chỗ để trồng.”

Phó soái Phương:…………

Tuy số lượng hạt giống không ít, nhưng hành tinh nơi đóng quân tiện tay quy hoạch một vùng mấy vạn mét vuông vẫn được, cũng đủ để gieo trồng đống hạt giống này, không cần phải mua riêng một cái hành tinh đi?

Phó soái Phương còn chưa kịp hỏi, anh đã nghe thấy vị bệ hạ này nói, “Nếu có thể, Lôi ái khanh, trẫm hy vọng mỗi hành tinh gieo trồng một loại cây.”

Tình yêu của trẫm với mỗi một chủng loại nguyên liệu thức ăn đều rất da diết, tốt nhất là nên phân phối đất tốt trước khi chúng trưởng thành, nếu không đợi đến khi chúng trưởng thành, cạnh tranh lẫn nhau, trẫm cho dù tước phiên ai đều sẽ có vẻ trẫm nghiêng về bên nào đó! Như vậy là không tốt.

Yêu cầu liên miên không dứt của mèo hoàng bệ hạ trực tiếp làm Phó soái Phương nghe choáng váng, kinh dị nhìn về phía đống hạt giống trên mặt đất.

Không phải, một loại cây độc chiếm một hành tinh?!

Thế này thì cần bao nhiêu hành tinh hả trời?

Mà Nguyên soái Lôi nghe vật nhỏ nhà hắn nói, mắt hổ u lam thoáng hiện ý cười, gật gật đầu hổ.

Hắn đã kiến thức qua tình yêu thắm thiết của vật nhỏ nhà hắn với mấy cái nguyên liệu nấu ăn này.

Nhưng ngoại trừ cây óc chó bị cậu sớm vứt bỏ, không có nguyên liệu nào sẽ báo đáp lại yêu thương của vật nhỏ.

Từ bụi gai của cây tiêu nhỏ, lợi kiếm và độc khí của hành lá, đến sóng nước của cá trong ao nuôi cá, kết cục cho tình yêu thắm thiết của bảo bối luôn là một hồi ‘tinh phong huyết vũ’.

Bây giờ ớt cay ở ngoài phòng thí nghiệm còn chưa thành thục, không biết lúc trưởng thành, bị vật nhỏ nhớ thương khi thèm ăn lại sẽ là ‘khói báo động chiến trường’ như thế nào.

Nếu tương lai xuất hiện cảnh vật nhỏ nhà hắn một bên thèm vô cùng, một bên cùng nguyên liệu nấu ăn cả một hành tinh nào đó tiến hành một trận đối kháng giữa quân sủng……

Nguyên soái Lôi cảm thấy, cho dù trình độ kịch liệt thế nào, đều rất đáng giá chờ mong.

Vì thế, hai phút sau, Bạch Hào đệ trình một phần danh sách các hành tinh vô chủ mà cư dân Đế quốc có tư cách tự do mua sắm gần nơi đóng quân của quân đoàn 7.

Đồng thời, AI Bạch Hào ân cần còn đưa ra số liệu phân tích, sắp xếp các hành tinh theo thứ tự từ cao đến thấp dựa trên tính đa dạng của động thực vật và tính nghi cư cho con người.

Lúc trang đầu tiên của danh sách hành tinh hiện lên, hai người một hổ đều ngẩng đầu nhìn qua.

Sắp xếp theo phân tích của Bạch Hào gần như tương đương với việc sắp xếp theo giá cả của chúng, giá cả của mấy hành tinh đứng đầu quý đến mức làm người ê răng.

Nếu lại dựa theo số chủng loại hạt giống mèo hoàng bệ hạ nào đó móc ra để tính thì……

Phó soái Phương yên lặng nhìn thoáng qua Nguyên soái nào đó bên cạnh.

Thế này tuy không đến mức làm bệ hạ táng gia bại sản nhưng ít ra sẽ hao hết hơn nửa số tài sản.

Không biết Nguyên soái là muốn cưng chiều bệ hạ, hay là muốn bảo trì lý trí lượng sức mà làm?

Chậc, hạ quan không nói lời nào.

Hạ quan liền muốn xem náo nhiệt.

Sự thật chứng minh, lão hổ cưng mèo nào đó, lúc mở ra hình thức cưng chiều là hoàn toàn không có lý trí.

Nguyên soái Lôi nghĩ cũng không nghĩ, móng vuốt vung lên chọn 100 hành tinh đầu tiên!

Phó soái Phương:…………

Quả nhiên vua của một nước không phải người thường có thể theo đuổi.

Động một cái là mua hơn trăm hành tinh để chơi thì ai theo đuổi được?!

Mà trong lúc Nguyên soái Lôi chuẩn bị lệnh Bạch Hào mua sắm, Vu Hiểu Thao bên cạnh cũng đang nhìn chằm chằm danh sách duỗi tay bắt lấy cánh chim đỏ đậm của Lôi ái khanh, chỉ vào mấy trăm hành tinh xếp hạng cuối, “Lôi ái khanh, mấy hành tinh này là chuyện thế nào vậy?”

Mấy hành tinh phía trước động một cái là mấy chục tỷ vài tỷ tinh tệ, còn có tên riêng.

Còn mấy hành tinh phía sau này không nói tất cả đều chỉ có đánh số, thậm chí còn rẻ đến mức chỉ có mấy nghìn thậm chí mấy trăm tinh tệ…… Giá cả chênh lệch quá lớn!

Nghe vậy, tầm mắt của Cùng Kỳ Lôi lớn và Phó soái chuyển về phía tầm mắt của bệ hạ.

Mấy trăm hành tinh này có chỉ số về tính đa dạng động thực vật, tính nghi cư, thậm chí tài nguyên có thể khai phá đều rất thống nhất, hoặc là bằng không hoặc là âm.

Những hành tinh này tất cả đều là hành tinh được cứu trong quá trình bị trùng thú cắn nuốt.

Những hành tinh đó có đã từng bị trùng thú xâm nhập, có trực tiếp bị trùng thú cắn nuốt sạch sẽ, ở trên bản đồ sao cũng chỉ dư lại tọa độ đã từng tồn tại.

Mà có một số hành tinh cho dù còn chút xíu sinh mệnh tồn tại, cũng cần khoảng mấy nghìn hay trăm vạn năm mới có thể khôi phục thành hình dạng cũ, cho nên số liệu đánh giá đều bằng không hoặc là âm.

Cùng Kỳ Lôi lớn giải thích nói: “Ngao.”

Vu Hiểu Thao từ AI thu được lời nói của Lôi ái khanh hiểu rõ gật đầu, quyết đoán duỗi tay, “Những hành tinh có số liệu bằng không và âm này, trẫm muốn hết.”

Cùng Kỳ Lôi lớn hỏi lại: “Ngao?”

Vu Hiểu Thao lại gật đầu, “Ừ, trẫm cảm thấy không cần thiết.”

Phó soái Phương cũng không thể nghe được nội dung phiên dịch:…………

Nguyên soái ngao cái gì, bệ hạ, ngài muốn mua những hành tinh chết này á?

Những hành tinh chết này từ mặt đất đến địa tâm, tất cả đều đen thùi lùi, cái gì cũng không dư lại, ngài mua về làm gì?

Quan trọng là, những hành tình trước đó còn muốn không?

Cùng Kỳ Lôi lớn tiếp tục dò hỏi: “Ngao?”

Vu Hiểu Thao gật đầu khẳng định, “Trẫm cảm thấy có thể, trẫm có cách khác.”

Phó soái Phương:…………

Hạ quan hoàn toàn nghe không hiểu!

Hạ quan rất muốn biết, Nguyên soái rốt cuộc có táng gia bại sản hay không?

Náo nhiệt còn có thể thấy không thể xem ư?! Đúng là làm người ruột gan cồn cào có biết không? Rất muốn lật bàn, nhưng mà nhát, không dám chút nào.

Nhìn Bạch Hào bỏ đi số liệu của các hành tinh khác, chỉ để lại các hành tình số liệu bằng không hoặc là âm, cũng trả tinh tệ.

Phó soái Phương đã biết, mèo hoàng bệ hạ nhìn như rất phí tiền, lại rất cần kiệm quản gia, tiêu mấy vạn tinh tệ của Nguyên soái liền xong việc, cách Nguyên soái phá sản siêu cấp lớn.

Phó soái Phương nhìn Bạch Hào xử lý thủ tục với tốc độ tên lửa, co giật khóe miệng.

Bệ hạ mua rất nhiều hành tinh chết, là để gieo trồng đống hạt giống này đi.

Nhìn vẻ mặt vui sướиɠ chiếm được tiện nghi lớn của bệ hạ, không biết đến lúc bệ hạ xác định ý nghĩa thật sự của hành tinh chết còn có thể giống tôi vừa nãy, chảy xuống nước mắt không ta?

Vì thế, hạt giống có, đất có, đã có thể sắp xếp cho vị bậc thầy thực vật nào đó.

Meo hoàng bệ hạ nào đó vui sướиɠ đẩy tất cả hạt giống đến trước mặt Phó soái Phương.

Cậu cần ở bên Lôi ái khanh, hy vọng người này giúp cậu chuyển nhóm hạt giống đầu tiên cho bác sĩ.

Phó soái Phương thấy động tác này của bệ hạ, suýt nữa thì nhảy dựng lên, tay anh run rẩy, nhìn đống hạt giống, lại nhìn những hành tinh chết ngay cả tên cũng không có kia.

“Bệ…… Bệ hạ, quân vụ hạ quan phụ trách nhiều như núi, huấn luyện năng lực thừa nhận tâm lý của hạ quan cũng còn có chỗ không đủ, hạ quan xuất thân trong một thế gia đời đời làm quân nhân, tổ tiên chưa từng đặt chân vào ngành sản xuất gieo trồng! Hạ quan ngay cả dưa chuột cũng không biết.”

Vu Hiểu Thao:…………

Trẫm cảm thấy giao cho anh cũng không yên tâm lắm.

Nguyên soái Lôi không thể nhịn được nữa, một cái móng vuốt vung lên, đập lảo đảo Phó soái Phương thể chất mạnh mẽ ý đồ đùn đẩy công việc.

Phó soái Phương đứng vững thân hình, thấy được mệnh lệnh đến từ Nguyên soái trên máy tính năng lượng ánh sáng của mình.

Anh đang định chuẩn bị cứng đầu từ chối mệnh lệnh của Nguyên soái thấy được nội dung mệnh lệnh, “Chuyển hạt giống cho bác sĩ, để bác sĩ phụ trách tất cả nhiệm vụ gieo trồng hạt giống, chú ý bảo mật!”

Phó soái Phương nháy mắt sống lại, tùy tay kéo lấy một cái khăn trải bàn tài liệu hợp thành trong phòng thí nghiệm, nhanh chóng bọc hết hạt giống trên mặt đất lên, lưu loát khiêng lên lưng, một giây rời khỏi phòng thí nghiệm của Nguyên soái, đi thẳng đến chỗ của bác sĩ.

Vì thế, các binh sĩ thấy Phó soái Phương lao ra khỏi phòng thí nghiệm riêng của Nguyên soái, khiêng một cái bao to, chạy như điên giống một tên đào phạm đến chỗ của bác sĩ.

Vài phút sau, các binh sĩ lại nghe được tiếng rống giận bi phẫn đến từ bác sĩ: “Còn có người biết tôi thật ra là bác sĩ không! Bác sĩ có viện nghiên cứu riêng ở học viện y học tối cao của Đế Tinh!”

Nguyên soái thế nhưng muốn cho ông gieo trồng cây nông nghiệp trên mấy trăm hành tinh, còn mỗi hành tinh trồng một loại?!

Còn mẹ nó là hành tinh chết……

Nguyên soái, ngài biết hành tinh chết vì sao lại gọi là hành tinh chết không? Bởi vì chúng trực tiếp lộ ra trong vũ trụ, ngay cả tầng khí quyển cũng không có!

Trồng? Trồng cái đầu!

Ông bỗng cảm giác, Nguyên soái đang khảo nghiệm (trêu) mình……

Nhất định là bởi vì vụ hạt óc chó lần trước làm Nguyên soái bắt đầu nghi ngờ năng lực nghiệp vụ của ông.

Phó soái Phương đến đưa hạt giống tâm bình khí hòa ăn dưa, “Bác sĩ không phải cũng trồng được cây óc chó ở nơi đóng quân vốn cũng không trồng được cây gì ư?”

Bác sĩ duỗi tay lay những cái hạt giống già thoạt nhìn dinh dưỡng bất lương, liếc mắt nhìn người nói mát bên cạnh, khóe miệng co giật.

Chuyện này có thể giống nhau ư?

Nơi đóng quân tốt xấu còn ở được.

Bác sĩ chiến địa đi ngang qua:……

Chậc, bác sĩ đại nhân sắp chuyển chức.

Sau khi Phó soái Phương rời đi, Vu Hiểu Thao bắt lấy cánh chim, tới gần bên người Lôi ái khanh nhà cậu, bổ nhào vào người hắn vuốt lông, một bên vuốt một bên cọ, “Lôi ái khanh, trẫm dọn đống xác trùng thú trẫm ăn dư lại về.”

Cho tới nay, xác trùng thú đều là thứ rất khó xử lý sau chiến tranh.

Tuy rằng xác chúng cứng rắn dị thường, lực phòng ngự rất mạnh, trông có vẻ có thể dùng để chế tác các loại tài liệu chiến giáp.

Nhưng lực lượng trùng thú còn sót lại trên đó sẽ dụ phát vấn đề tinh thần của các binh sĩ, cho nên họ vẫn luôn thu thập chúng lại để thiêu hủy sau chiến tranh.

Cho nên, khi nghe yêu cầu của vật nhỏ, đáy mắt Cùng Kỳ Lôi lớn hiện lên một tia khổ sở.

Do hắn ăn bớt đồ ăn của bảo bối nên bảo bối không đủ ăn sao?

Đây là ngay cả xác trùng thú ăn dư lại trước kia cũng muốn lấy về ăn cho đỡ đói?

“Trẫm muốn nghiền hết xác trùng thú thành phấn làm phân bón.”

Cùng Kỳ Lôi lớn:…………

Hắn phát tin tức cho Nguyên soái Du quân đoàn 3, những cái xác trùng thú đừng xử lý vội.

Vu Hiểu Thao vuốt ve đầu lão hổ tiếp tục nói: “Trẫm đã sai cơ giáp thừa kế đi tìm xem còn có hành tinh khác bị trùng thú chiếm cứ hay không, đến lúc đó, mặc kệ là trùng thú cay tê hay xào, trẫm đều phải giữ xác lại làm phân bón.”

Cùng Kỳ Lôi lớn:…………

Hắn hình như cần nghiên cứu một cái máy lột vỏ tự động trước, kích cỡ cần phải lớn, hơn nữa số lượng phải nhiều.