Chương 62: Trẫm để Lôi ái khanh ăn!

Nếu chỉ là lão hổ mọc cánh trên lưng, AI thừa kế sẽ không thấy có vấn đề gì, giờ Nguyên soái Lôi chỉ ăn thức ăn thôi, trên đầu lại mọc sừng, cái này thì khá kỳ lạ.

Điều này làm nó nhớ đến người sáng lập Bá Bá của nó và cơ giáp thừa kế……

AI thừa kế yên lặng tiến hành giao lưu cùng cơ giáp thừa kế.

Đồ đần, cậu có thấy Nguyên soái Lôi thế này có điểm quen mắt không?

Cơ giáp thừa kế nhìn ngoại hình của Nguyên soái Lôi AI thừa kế truyền đến, tức giận bất bình.

Vì sao hình tượng của Nguyên soái Lôi càng đổi càng huyễn khốc, nó lại trước sau duy trì trạng thái mèo khờ?

Nó bây giờ đi xin hoàng đế bệ hạ làm cho ngoại hình của nó cũng huyễn khốc một chút thì không biết bệ hạ có đồng ý không?

AI thừa kế quả thực muốn cho nó một cái trừng mắt.

Trên cái đầu mèo xanh của cậu mà mọc thêm hai cái sừng chỉ sẽ càng ngốc nghếch đáng yêu, tuyệt đối sẽ không huyễn khốc!

Trạng thái mới bắt đầu đã đặt cơ sở cho con mèo khờ nhà cậu.

Cơ giáp thừa kế:…………

Bây giờ mà xin bệ hạ về đế cung làm tượng điêu khắc thì không biết bệ hạ có đồng ý hay không?

AI thừa kế:…………

Tính, cơ giáp đần tự có ý thức muộn hơn nó một chút, không chừng ký ức với người sáng lập Bá Bá còn mơ hồ, nó vẫn nên tự mình tìm tòi số liệu còn sót lại, sửa sang lại một chút rồi báo lại cho bệ hạ thì tốt rồi.

Lúc này, Vu Hiểu Thao giơ chân mèo, vuốt đôi sừng thoạt nhìn siêu cấp khí phách có hoa văn lửa đỏ rất xinh đẹp của Lôi ái khanh nhà cậu. Sau sự hoảng sợ ban dầu, cậu đột nhiên cảm thấy hình tượng lúc này của Lôi ái khanh có chút quen mắt.

Đương nhiên không phải nói cậu gặp qua, mà là trong trí nhớ truyền thừa của các lão tổ tông Thao Thiết hình như có hình tượng cùng loại.

Hổ trắng hung mãnh, cánh chim đỏ đậm, sừng trâu lửa đỏ.

Hình như là hung thú đứng đầu trong truyền thuyết về tứ đại hung thú… Cùng Kỳ mà ngay cả Thao Thiết đều phải gọi một tiếng anh?

Trách không được lúc trước Lôi ái khanh thân là chủ soái một quân đoàn lại tự nhiên không có chút gánh nặng tâm lý đi khuân vác, thì ra là do gắn bó keo sơn với chữ nghèo!

Ý nghĩ có điểm lệch……

Đôi mắt mèo trong trẻo của Vu Hiểu Thao nhìn đôi mắt hổ màu u lam của Lôi Khải Hoành.

Truyền thuyết kể Cùng Kỳ siêu cấp hung tàn, không phân thiện ác, thích ăn người……

Lôi ái khanh sẽ ăn người sao?

Ý nghĩ này vừa toát ra hai giây đã bị Vu Hiểu Thao quả quyết bóp chết.

Huyết mạch hung thú truyền thừa lâu như vậy, thực đơn chắc chắn đã xảy ra biến hóa.

Trẫm vẫn là hung thú Thao Thiết cái gì đều ăn trong truyền thuyết, nhưng trẫm liền không ăn người!

Lôi Khải Hoành nhìn mèo nhỏ vuốt sừng, mắt hắn mắt lập loè, vươn chân hổ trấn an, “Ngao.”

Bệ hạ.

Vu Hiểu Thao ôm đầu lão hổ cọ cọ, “Meo.”

Lôi ái khanh.

AI thừa kế:…………

Đáng tiếc không có binh sĩ khác biết, hai con động vật một lớn một nhỏ đang kêu ngao ngao meo meo này chính là Nguyên soái mạnh nhất Đế quốc và Hoàng đế bệ hạ chí cao vô thượng của Đế quốc.

Trong lúc một con hổ và một con mèo bốn mắt nhìn nhau, yên lặng thâm tình thì AI thừa kế rốt cuộc cũng sửa sang xong chỗ số liệu còn sót lại không nhiều lắm, nói với hai người.

【Thưa bệ hạ tôn kính và Nguyên soái Lôi, tôi cảm thấy, các ngài có thể đi Đế cung tìm cách khôi phục.】

Vu Hiểu Thao thấy kỳ quái.

Chuyện này thì liên quan gì đến Đế cung?

Lôi ái khanh nếu chính là Cùng Kỳ mà nói, rất có thể là thức tỉnh huyết mạch giống trẫm năm 18 tuổi.

【Thưa bệ hạ tôn kính, tuy số liệu của tôi đã từng bị xóa đi, nhưng dù sao tôi đã có ý thức từ rất sớm, có chút số liệu cho dù là người sáng lập tự mình xóa bỏ cũng vẫn sẽ còn sót lại một chút. Ở trong số liệu còn sót lại của tôi, tôi có chút ấn tượng với hình tượng mọc sừng của Nguyên soái Lôi hiện tại.】

Vu Hiểu Thao nghe thấy những lời này, chân mèo run lên, suýt nữa trượt chân.

Nguyên soái Lôi giơ vuốt hổ đỡ lấy mèo nhỏ, thuận thế đưa mèo nhỏ lên đầu mình.

Vu Hiểu Thao ôm lấy đôi sừng trâu lửa đỏ xinh đẹp, ổn định thân hình, thu móng lại ngồi tốt, “AI thừa kế, cậu từng gặp qua con hổ mọc cánh và sừng trâu như vậy?”

AI thừa kế khẳng định đáp lại.

【Đúng vậy thưa bệ hạ, người sáng tạo tôi và cơ giáp thừa kế, lúc trước đã từng lấy hình tượng như vậy xuất hiện. Lúc ấy, dân tâm Đế quốc sợ hãi, Hoàng đế bệ hạ đầu tiên của Đế quốc tuyên bố, đó là bởi vì thể chất và sức mạnh tinh thần của người nọ vượt xa người thường, do đó mở ra khóa gien, mới xuất hiện tình trạng phản tổ.】

Vu Hiểu Thao:…………

Cậu cứ cảm thấy giữa những hàng chữ của AI thừa kế để lộ ra bát quái giữa Hoàng đế bệ hạ đầu tiên của Đế quốc và người sáng tạo của AI thừa kế và cơ giáp.

Khụ, giờ không phải lúc để bát quái.

Trách không được lúc trước hắn làm một con mèo nhỏ bị AI thừa kế trói định, AI thừa kế không hề có chút áp lực tâm lý nào, thì ra là bởi vì sâu trong chuỗi số liệu của AI thừa kế, nó còn nhớ rõ người sáng tạo của mình cũng là hình thú.

Hình như lại chạy trật………

Cách nói nghe nói rất có căn cứ khoa học như khóa gien.

Quả là Hoàng đế bệ hạ đầu tiên, có thể nghĩ ra lời giải thích hợp lý lại có thể trấn an tâm lý dân chúng như vậy.

Lôi ái khanh của cậu chẳng lẽ có quan hệ họ hàng với người sáng tạo AI thừa kế và cơ giáp 800 năm trước bên Hoàng đế bệ hạ đầu tiên?

Có điều AI thừa kế lúc trước bị xóa rất nhiều dữ liệu, Tinh Võng lúc đó lại không phát triển bằng Tinh Võng hiện tại, cho nên rất nhiều ghi chép liên quan đến Hoàng đế bệ hạ cùng người sáng tạo AI thừa kế cùng cơ giáp đều rất hữu hạn.

Hoặc là cái gọi là khóa gien mở ra là do nguyên nhân gì dẫn đến.

Ví dụ như cậu cho Lôi ái khanh ăn máu Phượng Hoàng, còn vẽ bùa biến hình cho hắn nữa.

Cái đầu óc đơn giản của Vu Hiểu Thao cũng không thể suy ra manh mối gì, cậu chỉ có thể cúi đầu nhìn về phía Lôi Khải Hoành hỏi, “Meo meo?”

Lôi ái khanh, chúng ta có nên đến Đế cung bây giờ không?

Lôi Khải Hoành chuyển động tròng mắt hổ u lam, do góc độ nên cũng không thể nhìn thấy mèo nhỏ ngồi ở trên đỉnh đầu hắn, hắn đang định nói chuyện thì cơ giáp thừa kế đột nhiên gia nhập nhóm chat.

【Thưa bệ hạ tôn kính và Nguyên soái Lôi, tôi cảm thấy các ngài giờ không có lí do gì để đến đó cả ạ.】

AI thừa kế thấy khó hiểu.

【Vì sao?】

Cơ giáp thừa kế bình tĩnh nói.

【Gia tộc của Nhϊếp Chính Vương tuy rằng không có quyền dọn vào Đế cung, nhưng họ dùng thân phận bảo vệ Đế cung, không biết đã đi vào lục lọi bao nhiêu lần, thứ có chút thần bí gần như đều bị cuốn đi hết.】

AI thừa kế:…………

Nó cực cực khổ khổ ở bên ngoài tìm kiếm người có thể kế thừa ngôi vị Hoàng đế khắp nơi, thứ này giữ nhà mà còn không yên!

【Làm người quản lý chân chính của Đế cung, cậu ở đấy để làm gì, đóng vai tên ngốc sao?】

Cơ giáp thừa kế ủy khuất.

【Vấn đề rõ ràng không ở chỗ tôi được chứ? Tôi hàng năm làm kiến trúc tượng trưng cho Đế cung, ngày có thể thật sự cử động lại hữu hạn. Có mấy đời bệ hạ ở thì Đế cung là thiên y vô phùng rất nghiêm mật, nhưng không chịu nổi thời gian ngôi vị Hoàng đế để trống quá nhiều.】

Nghe AI thừa kế và cơ giáp nói chuyện, Vu Hiểu Thao đột nhiên cảm thấy cơ giáp thừa kế mèo xanh lớn trải qua rất nghẹn khuất.

AI thừa kế tốt xấu cũng có thể tùy tiện rong chơi trên Tinh Võng càng ngày càng phát triển, cơ giáp thừa kế lại cũng chỉ có thể đứng sừng sững ở Đế cung, gió mặc gió mưa mặc mưa.

Nếu trẫm giờ linh lực sung túc, sức mạnh tinh thần đủ để cung ứng…………

Vì thế, Vu Hiểu Thao quyết đoán cho cơ giáp mèo xanh lớn quyền tùy tiện hoạt động, với điều kiện là là có thể mang cho cậu tin tức liên quan đến trùng thú.

Sau đó, cả người cơ giáp mèo xanh nào đó đang nằm ở phòng cơ giáp bị các kỹ sư cơ giáp nghiên cứu đột nhiên cử động, cả thân hình vèo một cái nhảy lên, chớp mắt liền chạy không thấy bóng dáng.

Mặc kệ mèo xanh lớn chạy đến chỗ nào đó vũ trụ đi chơi, Vu Hiểu Thao lúc này chuyên tâm chú ý vấn đề làm sao để Lôi ái khanh biến về hình người.

Nếu đều là hung thú thượng cổ, một khi linh lực giữa cơ thể đầy đủ thì tự nhiên liền có thể điều khiển lực lượng của bản thân, biến về hình người hẳn là không thành vấn đề!

Vì thế, mèo nhỏ nào đó nhảy xuống từ trên đầu Lôi Khải Hoành, xoay người lại nhìn mèo lớn Lôi nói, “Meo meo!”

Lôi ái khanh, nếu đế cung khả năng không có thứ gì, chúng ta liền không cần đi qua đó vội.

Bây giờ trẫm có một cách, anh muốn thử một lần không?

Lôi Khải Hoành gật đầu hổ.

Vì thế, Vu Hiểu Thao xử lí hết chỗ thức ăn người máy hỗ trợ đưa vào lúc họ nói chuyện, chất đống trước mặt hổ lớn nào đó.

Lôi Khải Hoành:…………

Được rồi, hắn biết rồi, cách của vật nhỏ đại khái chính là để hắn ăn.

Sự thật chứng minh, tính khả thi của phương pháp này hữu hạn!

Làm một con hổ, Lôi Khải Hoành sau khi giải quyết hai mươi mấy phần ăn xong, thật sự không thể ăn thêm được nữa.

Nhưng nhìn mèo nhỏ rõ ràng rất thèm, lại kiên định cho hắn ăn, Nguyên soái Lôi cố ăn thêm một đĩa đồ ăn.

Sau đó nữa, Lôi Khải Hoành chỉ có thể nhìn đồ ăn than thở.

Vu Hiểu Thao nhìn lão hổ dừng lại:…………

Đều mang trong mình huyết mạch của hung thú nhưng lượng cơm của Lôi ái khanh hình như ít hơn trẫm rất nhiều.

Xác định Lôi ái khanh thật sự không thể ăn thêm được nữa, Vu Hiểu Thao vốn bị thức ăn hấp dẫn đến bụng đói cồn cào nhanh chóng nhảy về phía mỹ thực.

Thao Thiết Vu nhỏ lúc cắm cúi ăn cơm vẫn không quên chú ý tình huống của Lôi Khải Hoành.

Sau đó cậu dần dần phát hiện, cách của cậu không phải không có hiệu quả mà là…… Lôi ái khanh hình như lại cháy!!!

Mèo nhỏ nào đó ngậm một miếng thịt nướng nhào tới, trong miệng hô hô dò hỏi, “Meo meo?”

Lôi ái khanh, anh không sao chứ?

Mèo lớn Lôi với đôi cánh đang đốt hừng hực tỏ vẻ, “Ngao!”

Bảo bối yên tâm, tôi không sao.

Thật ra thì nó còn rất thoải mái, có loại cảm giác như một cỗ lực lượng áp chế thật lâu dần dần bộc phát ra.

Vu Hiểu Thao dù sao cũng đã từng thấy qua cảnh cả người Lôi ái khanh bốc lửa, giờ nhận được câu trả lời của Lôi ái khanh liền thở phào nhẹ nhõm, tiếp tục ăn nốt miếng thịt ngậm trong miệng.

Còn hai chữ ‘bảo bối’ mà con Nguyên soái Lôi lúc nãy không lựa lời nói ra thì cứ thế bị mơ hồ xem nhẹ.

Sau đó, trong quá trình Vu Hiểu Thao ăn cơm, Lôi ái khanh nhà cậu cánh bốc cháy xong rồi đến sừng, sừng bốc cháy xong rồi đến lượt móng vuốt, cả người như một hung thần bốc lửa.

Vu Hiểu Thao:…………

Nếu không phải ánh mắt của Lôi ái khanh nhìn về phía trẫm rất bình thản, trẫm đã cho rằng con hung thú này định kiếp sau đến xé xác trẫm.

Chờ khi tất cả ngọn lửa tắt, bụng Vu Hiểu Thao cũng đã tương đối no nê, sau đó cậu phát hiện, Lôi ái khanh hình như lại thay đổi.

Đôi cánh chim màu đỏ đậm càng to càng có lực, hoa văn lửa đỏ trên sừng trâu càng dày đặc. Móng vuốt hổ vốn bình thường nay chuyển thành màu đỏ đen sắc bén, thoạt nhìn rất hung tàn.

AI thừa kế cảm thán.

Nguyên soái Lôi trở nên càng ngầu, hình ảnh này mà gửi cho cơ giáp mèo xanh lớn nhìn thì chắc tên đần đó lại bắt đầu ghen tị.

Vu Hiểu Thao thử hỏi, “Meo?”

Lôi ái khanh, anh cảm giác xem biến hóa của bản thân là theo hướng tốt hay xấu?

Con Nguyên soái Lôi cử động đôi cánh đỏ sau lưng, đáp lại một cách chắc chắn: “Ngao.”

Tôi mạnh lên.

AI thừa kế cũng thử rà quét thể chất và sức mạnh tinh thần trước mắt của Nguyên soái Lôi.

Sau đó, nó hoảng sợ phát hiện, Nguyên soái Lôi đã đạt tới tiêu chuẩn để trở thành Hoàng đế bệ hạ của Đế quốc……

Vu Hiểu Thao nghe Lôi Khải Hoành đáp lại, lắc lư cái đuôi.

Mạnh lên là chuyện tốt đi?

Nói cách khác, ăn vẫn có chút hiệu quả!

Vì thế, Vu Hiểu Thao đề nghị rất có tính kiến thiết, “Meo meo?”

Lôi ái khanh, trong những thứ trẫm từng ăn, trùng thú là thứ có nhiều lực lượng nhất.

Anh nghĩ sao, có muốn nếm thử một con trùng thú xem sao không?

Trẫm vẫn còn để dành rất nhiều.

Tuy lúc trước trẫm chuẩn bị để lại cho hậu bối làm đồ ăn vặt, nhưng giờ Lôi ái khanh đang cần chúng, trẫm đương nhiên sẽ ưu tiên Lôi ái khanh của trẫm, cùng lắm thì sau này lại nhét thêm vào.

Con Nguyên soái Lôi vẫn còn no căng tỏ vẻ, “Ngao.”

Bệ hạ, tôi nghĩ mình cần phải nói thật với ngài.

Vu Hiểu Thao nhanh chóng gật đầu, “Meo meo!”

Trẫm đương nhiên thích nghe Lôi ái khanh nói thật.

Vì thế, Nguyên soái Lôi nói, “Ngao.”

Bệ hạ, tôi rất no, no đến mức có thể không ăn gì cả ngày.

Vu Hiểu Thao yên lặng chuyển tầm mắt về phía bụng của con hổ trắng có cánh nào đó.

Đúng là hơi phồng lên thật, hơn nữa trừ cánh, sừng và móng cuốt ra thì hình như lông của Lôi ái khanh cũng có biến hóa. Nó trở nên càng mượt mà, mềm mại, lông trắng xõa tung, thoạt nhìn rất hợp làm đệm để ngủ!

Còn có đôi cánh đỏ đậm hoa lệ kia, nhìn kiểu gì cũng thấy giống chăn lông.

Trẫm đột nhiên thấy hơi buồn ngủ…………

Vu Hiểu Thao lắc đầu, vội vàng chạy đến bên cạnh bàn, nhảy xuống đất biến thành “Nguyên soái Lôi”, nói: “Đi thôi, Lôi ái khanh, trẫm đưa anh đi nghĩ cách khác.”

Vì thế, Nguyên soái Lôi mang theo “Nguyên soái Lôi” ra khỏi nhà ăn, đi đến phòng thí nghiệm của Nguyên soái Lôi.

Sau đó, “Nguyên soái Lôi” thò tay vào trong không gian bắt đầu đào bới.

Vu Hiểu Thao giờ linh lực sung túc, đã hoàn toàn không cần lo lắng vấn đề về kích thước của lỗ mở không gian truyền thừa Thao Thiết!

Con Thao Thiết nào đó đã có thể tùy tiện đào.

Sờ soạng một hồi, những thứ bị Vu Hiểu Thao sờ đến trong không gian truyền thừa Thao Thiết quả thực đã đổi mới nhận tri của cậu với các vị Thao Thiết tổ tiên.

Ví dụ như trong đó có một đống đá vụn đen thùi lùi, theo ký ức truyền thừa của Thao Thiết nói, đây có thể là đá vụn trấn lột từ chỗ thần lửa, trộn lẫn với bùn, dùng để nướng khoai lang thì ngon thôi rồi!

Khụ…… Đợi trẫm rảnh nhất định sẽ nướng thử xem!

Nguyên liệu nấu ăn và công cụ gì đó có thể để lúc khác, trẫm giờ muốn tìm tài liệu có thể dùng để vẽ bùa!

Sau đó, Vu Hiểu Thao lục khắp cả không gian truyền thừa cũng không tìm thấy cho dù chỉ một khối linh thạch hay ngọc…………

Quả nhiên là không thể mong đợi các tổ tiên Thao Thiết sẽ cất chút đồ gì đó không liên quan đến ăn.

Vì thế, Vu Hiểu Thao yên lặng lấy ra giấy vàng bình thường nhất cũng nhiều nhất trong không gian.

Tuy nguyên liệu không tốt nhưng trẫm không phải còn có máu hung thú tốt hơn cả chu sa nghìn năm sao!

Cùng lúc đó, Nguyên soái Lôi rất kinh ngạc nhìn cánh tay biến mất lại xuất hiện của mèo nhỏ.

Cảm giác bản thân vật nhỏ chính là bảo bối thần kỳ.

Vu Hiểu Thao đặt giấy vàng lên bàn, xắn tay áo, quay lưng lại về phía mèo lớn Lôi nói: “Lôi ái khanh, anh chờ trẫm một lát, trẫm lần đầu tiên vẽ bùa tụ linh, trẫm muốn nghiên cứu trước một chút.”

Nguyên soái Lôi lui ra sau vài bước, quay đầu nhìn phòng thí nghiệm.

Tuy hắn biến thành thú, nhưng các hạt nano do hắn khống chế trong phòng thí nghiệm Bạch Hào vẫn có thể ra lệnh điều khiển.

Hắn có thể lấy cho vật nhỏ một cốc nước trước.

Vì thế, lấy nước xong, mèo lớn Lôi quay đầu hổ lại chuẩn bị đặt cốc nước lên trên mặt bàn.

“Nguyên soái Lôi” không thấy đâu……

Một thiếu niên mặc trên người trang phục nào đó khác với phục sức của Đế quốc xuất hiện trước mắt hắn.

Thiếu niên quay lưng lại với hắn, hơi cong eo, một tay chống cằm, hơi cong mông, trong miệng khẽ lầm bầm, tay còn lại thì hơi cử động, dường như đang nghiên cứu thứ gì đó.

Một tư thế rất thuần túy lại rất tự nhiên.

Có đều Nguyên soái Lôi đã sớm chiều chờ mong trạng thái hình người của vật nhỏ nhà hắn.

Dưới cảnh tượng như vậy, Nguyên soái Lôi ít nhiều đều bị hình thú ảnh hưởng một bộ phận lực tự khống chế, bùng một phát liền cháy, cả người đều bao phủ trong ngọn lửa phần phật có tiếng.

Vu Hiểu Thao đang dùng hình người cân nhắc bùa tụ linh, nghe tiếng quay đầu:…………

Trẫm cảm thấy tương đối kỳ quái, nhà ăn không có thiết bị báo cháy cũng thôi đi, coi như quân đoàn 7 kinh phí không đủ, quân kỷ nghiêm minh, không ai sẽ phóng hỏa trong phòng ăn.

Nhưng nơi này hẳn là phòng thí nghiệm riêng của Lôi ái khanh đi?

Nơi dễ dàng xảy ra sự cố thế này sao lại không có thiết bị tự động cảm ứng khói để dập lửa?

Con Nguyên soái Lôi nhìn người quay người lại. Thiếu niên đĩnh bạt như bạch dương, có khí chất sạch sẽ lại thuần túy, giữa mày mang theo vài phần nghi hoặc và lo lắng. Trong đôi mắt trong trẻo ấy phản chiếu một con hổ đang cháy hừng hực, giọng nói mát lạnh mang theo sự lo lắng hỏi: “Lôi ái khanh, anh bây giờ hình như cháy còn nghiêm trọng hơn cả lúc ở nhà ăn, có cảm thấy khó chịu hay không? Cần trẫm dập lửa cho anh không?”

Nguyên soái Lôi nâng cánh, lui về phía sau vài bước, kích động càng nhiều ngọn hỏa, ngọn lửa trên người hơi dịu đi một ít, đồng thời hắn rất khẳng định nói, “Ngao.”

Bệ hạ, tôi không sao.

Vu Hiểu Thao gật đầu, lúc này cậu đột nhiên nhớ ra, chính mình bây giờ cũng không phải đang dùng hình tượng của Lôi ái khanh, cậu giơ tay chỉ mặt mình nói: “Lôi ái khanh, đây là bộ dạng vốn có của trẫm, mong anh quen mặt.”

Nguyên soái Lôi trịnh trọng gật đầu hổ.

Cái dạng này của vật nhỏ hắn từ lúc thấy qua cũng đã bắt đầu quen mắt.

Thấy ngọn lửa trên người lão hổ dần dần bình ổn, Vu Hiểu Thao thoải mái cười, xoay người tiếp tục nghiên cứu bùa tụ linh.

Có kinh nghiệm xương máu rút ra từ bùa biến hình trước kia, lần này Vu Hiểu Thao rất cẩn thận.

Đối mặt với động tác của vật nhỏ, Nguyên soái Lôi cười bất đắc dĩ, nhấc chân lên đi tới bên cạnh vật nhỏ, ngồi xuống mở to mắt hổ sâu thẳm nhìn động tác của vật nhỏ.

Vu Hiểu Thao thẳng đến khi nghiên cứu thấu triệt mới cắn ngón trỏ, đặt lên giấy vàng bắt đầu vẽ bùa.

Nguyên soái Lôi thấy như vậy, mắt hổ giật giật, cả người căng chặt nhìn chỗ máu đỏ tươi không ngừng chảy ra, hình thành hoa văn kỳ dị kia.

Ngày thường thú nhỏ đói bụng một chút cũng đã làm hắn đau lòng không thôi, nay nhìn đến máu ào ạt mà ra, quả thật như đang đào tim hắn.

Nếu không phải lúc này biểu tình của vật nhỏ rất trịnh trọng, ánh mắt kiên định, rõ ràng là đang tập trung toàn bộ tinh thần để vẽ những cái hoa văn đó, hắn có lẽ đã lập tức ngăn lại.

Đến khi vẽ xong bùa tụ linh phức tạp, ngón tay Vu Hiểu Thao vừa rời khỏi giấy vàng sáng lên, đột nhiên bị đầu lưỡi lão hổ nào đó quấn lấy.

Vu Hiểu Thao quay đầu cười, giơ một cái tay khác lên vuốt ve đầu hổ, sờ soạng một hồi liền không nhịn được, vùi đầu qua cọ đi cọ lại.

Dùng hình người vuốt lông mèo lớn quả nhiên là cảm giác không giống với dùng hình mèo vuốt lông mèo lớn!

Trẫm rất nhanh thôi chắc cũng sẽ tiến hóa thành kẻ thích lông xù……

Lúc vẽ bùa tụ linh, Vu Hiểu Thao dùng chính là máu Thao Thiết của mình, tuy không mất nhiều máu lắm, nhưng thân thể lại rất mỏi mệt.

Hơn nữa, trước mắt liền có một cái đệm trắng lông xù xù, chăn lông đỏ đậm hoa lệ, một giây buồn ngủ bám vào người, ngón tay vừa mới vuốt ve lông hổ mượt mà vài cái, liền không kìm được, nhắm hai mắt lại, nhào vào trên người mèo lớn Lôi.

Lúc ý thức dần mơ hồ, Vu Hiểu Thao nghe thấy tiếng của AI thừa kế.

【Thưa bệ hạ tôn kính, nếu ngài đã có được hình người, ngài có muốn suy xét trước việc danh chính ngôn thuận kế thừa ngôi vị Hoàng đế không ạ?】

Vu Hiểu Thao mơ hồ nói thầm, “Trông cậy vào trẫm kế vị, còn không bằng trông cậy vào trẫm bồi dưỡng Lôi ái khanh, sắc lập vì hoàng……”

Hoàng gì cho tốt đây? Hoàng Thái Tử? Kém bối phận, trẫm không thích……

Nếu Lôi ái khanh là Cùng Kỳ mà nói, có thể xem như anh trai của Thao Thiết……

Vậy……

“Sắc lập vì Hoàng huynh hôhôhôhô……”

Tự nhận là đã nói xong, Vu Hiểu Thao thoải mái dựa vào đệm mềm nóng hổi chìm vào giấc ngủ.

Sau đó, AI thừa kế nghe được là sắc lập Hoàng phu.

Nếu thể chất của Nguyên soái Lôi đã đột phá cực hạn, trở thành cấp 5S, vậy thuyết minh bệ hạ đã thuận lợi hoàn thành việc bồi dưỡng Nguyên soái Lôi.

Chuyện sắc lập Hoàng phu tất nhiên liền có thể thành lập, đã đến lúc thông báo khắp toàn Đế quốc.

Vì thế, dân chúng toàn Đế quốc đột nhiên thu được một thông báo đến từ AI thừa kế.

——Khắp chốn mừng vui, Hoàng đế bệ hạ sắp sắc lập Hoàng phu.