- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Tương Lai
- Meo, Trẫm Còn Chưa Ăn No
- Chương 60: Mèo lớn Lôi của trẫm
Meo, Trẫm Còn Chưa Ăn No
Chương 60: Mèo lớn Lôi của trẫm
Hai con mèo một lớn một nhỏ nhìn chằm chằm nhau thật lâu, Vu Hiểu Thao lại không nhịn được trước.
Đôi mắt mèo màu xanh và cái mặt mèo này của Lôi ái khanh cũng thật đáng yêu. Vu Hiểu Thao lao đến, cả người đều bám lên mặt của báo tuyết, chóp mũi đối chóp mũi cùng mèo lớn Lôi nhà cậu.
Lôi Khải Hoành:…………
Cái bụng trắng nhỏ nóng hầm hập này.
Lôi Khải Hoành không quen thuộc nhấc chân lên, đỡ lấy thân mình mèo nhỏ đang lắc lư trước mặt, lật người lại.
Cánh đẩy chăn ra, đồng thời cũng che đậy thân hình hai con mèo.
Vu Hiểu Thao đột nhiên bị mèo lớn nhìn từ trên cao xuống, đè lại cơ thể, “Meo?”
Lôi ái khanh?
Lôi Khải Hoành nhìn thoáng qua móng vuốt của mình, rồi lại quay đầu lại nhìn đôi cánh quái dị sau lưng.
Hắn miễn cưỡng thích ứng xong, ánh mắt tập trung lại về phía con mồi nhỏ bị móng vuốt của hắn đè lại.
Dưới móng vuốt lông trắng đốm đen của báo tuyết, mèo nhỏ cam trắng nào đó đang nghiêng đầu.
Hai chân trước ôm lấy móng vuốt của hắn, hai chân sau thì giơ lên, cũng định dẫm lên móng vuốt của hắn.
Nhất thời, mèo lớn nào đó không nhịn được, cúi đầu hôn…… Liếʍ mặt mèo nhỏ nào đó một cái.
Mà mèo nhỏ nào đó kia trợn to đôi mắt trong trẻo của mình, lúc báo tuyết lớn thu lưỡi lại thì giật mình, run lên hai cái.
Vu Hiểu Thao:…………
Aaaaa, tình huống này rốt cuộc là thế nào, trẫm sắp nổ tung rồi!
Vì thế, mèo lớn nào đó thấy cảnh tạc mao, cúi đầu lè lưỡi ra.
Hắn định liếʍ cho chỗ lông dựng lên về nếp.
Lúc này Vu Hiểu Thao siêu cấp muốn biến thành Thao Thiết, ném văng báo tuyết ấn cậu xuống, có thú tính vô nhân tính, nhất định phải liếʍ cho cậu ra.
Nhưng xem xét kích cỡ của căn phòng này, cậu mà biến về chân thân thì chắc cả tòa nhà này sẽ sập mất.
Còn có khả năng sẽ bị vây xem…………
Dáng vẻ Lôi ái khanh biến thân mèo lớn là thuộc về riêng trẫm, sao có thể để người khác nhìn thấy được!
Vì thế, Vu Hiểu Thao dùng chân chống lấy mặt báo tuyết, muốn đẩy hắn ra.
Chẳng qua, lực lượng từ cái chân ấy đối với một con hung thú mà nói thì cũng như không.
…… Được rồi, trẫm cũng không thật sự nghiêm túc đẩy ra.
Cảm giác Lôi ái khanh dùng lưỡi báo tuyết chải lông cho cậu cứ tê tê dại dại.
Trong biếи ŧɦái lộ ra thân mật, trong quỷ dị lộ ra sảng khoái.
Nó làm trẫm muốn xoay người lại để Lôi ái khanh dùng lười mèo lớn chải nốt phần lông sau lưng cho cậu!
Mèo hoàng đế bệ hạ dục cự còn nghênh, trong thời gian ngắn cũng không biết nên biểu đạt ý định của mình thế nào.
May mà trong khi Vu Hiểu Thao thoải mái nằm một bên tạc mao một bên hưởng thụ, báo tuyết dùng móng vuốt lật người cậu lại, vuốt sau lưng cậu không nhẹ không nặng.
Vu Hiểu Thao meo một tiếng, thoải mái thả lỏng chân, cả người nằm nhoài trên giường như một cái bánh dẹt hình mèo.
Lôi Khải Hoành vốn định hù dọa mèo nhỏ lung tung biến hình hắn:…………
Mèo nhỏ ngày thường thích tắm, lông trên người sạch sẽ lại xoã tung, còn không có hiện tượng rụng lông,
Lần này liếʍ một hồi thoải mái đến mức mèo nhỏ khò khè.
Báo tuyết có mang theo một đôi cánh lửa đỏ hoa lệ nào đó nhấc chân lên lật mèo nhỏ lại.
Mèo nhỏ nào đó mềm rụp bị lay lại, mơ màng hồ đồ chuyển động cái đuôi hai cái, cuộn bốn chân lại rồi ngủ.
Mèo lớn Lôi:…………
Làm khó cho mèo nhỏ có thể trốn ở trên cây óc chó bên ngoài lâu như vậy.
Còn không phải là muốn biến hắn thành động vật ư, chỉ cần vật nhỏ nói với hắn một tiếng, hắn chắc chắn sẽ không từ chối.
Chỉ là……
Mèo lớn Lôi nhìn mèo nhỏ ngủ ngon lành.
Lần sau lúc cho mèo nhỏ cơ hội như vậy, hắn có lẽ có thể trao đổi điều kiện với mèo nhỏ.
Ví dụ như, hắn bị biến thành động vật một lần, liền xem mèo nhỏ biến thành người một lần gì đó.
Mèo lớn Lôi nghiêng người nằm xuống, nhấc chân ôm mèo nhỏ vào ngực.
Quay đầu nhìn thoáng qua đôi cánh sau lưng mình, nâng nó lên một chút, dùng cánh như chăn đắp cho mèo nhỏ.
Độ ấm trên đôi cánh lửa đỏ ấy làm Vu Hiểu Thao thoải mái kêu meo một tiếng, dùng chân bám chặt vào lông cánh.
Mèo lớn Lôi dùng chóp mũi củng đầu mèo nhỏ, nhắm hai mắt lại theo.
Sáng sớm hôm sau, Vu Hiểu Thao tỉnh dậy trước một chút.
Cậu vừa mở mắt ra đã thấy đôi cánh rực rỡ hoa lệ, nó rất xinh đẹp khi được ánh nắng mặt trời chiếu rọi, hoàn toàn không cùng một cấp bậc với tối hôm qua.
Sau đó, Thao Thiết nào đó liền…… Chảy nước miếng.
Trong thực đơn được truyền thừa của Thao Thiết, đã từng có một vị lão tổ Thao Thiết cơ duyên xảo ăn cánh một con chim đại bàng.
Theo tâm đắc ẩm thực được viết lại của vị lão tổ Thao Thiết này, hương vị của nó ngon vô cùng, có lẽ chỉ có cánh phượng hoàng mới có thể sánh bằng.
Trẫm vốn dĩ nhìn Lôi ái khanh đã có cảm giác rất muốn ăn.
Nay nhìn đôi cánh lửa đỏ chả hiểu sao đột nhiên mọc ra, cực kì giống cánh phượng hoàng này của Lôi ái khanh, cậu liền siêu cấp muốn ăn (gạch bỏ) vuốt vài cái cho đỡ ghiền.
Vì thế, mèo nhỏ nào đó giơ cao chân trước, ôm lấy cái cánh hoa lệ xinh đẹp dùng sức chơi.
Vu Hiểu Thao chơi xong mới đột nhiên nhận ra một việc.
Động tác của trẫm lớn như vậy, Lôi ái khanh thế nhưng không hề có phản ứng?
Vu Hiểu Thao dò đầu ra từ dưới cánh, nhìn về phía Lôi ái khanh còn chưa tỉnh ngủ.
Sau đó, cậu thấy một con hổ trắng rất lớn…………
Vu Hiểu Thao cả mèo đều ngây dại.
Không phải, tối hôm qua trẫm rõ ràng là biến Lôi ái khanh thành báo tuyết mà?!
Cái con hổ trắng to đùng mọc cánh này là thế nào, chẳng lẽ tối hôm qua trẫm nhìn lầm?
Hổ trắng cùng báo tuyết rõ ràng là khác nhau, hơn nữa còn khác biệt rất lớn, ví dụ như sọ não, vằn cùng cái đuôi.
Vu Hiểu Thao nhìn thoáng qua trán mèo lớn Lôi, một chữ vương giống như tranh thuỷ mặc.
Vằn trên người cũng đều là sọc dài lưu sướиɠ, không phải là đốm tròn của báo tuyết.
Vu Hiểu Thao lại theo lưng mèo lớn, nhìn về phía cái đuôi không thô dày bằng báo tuyết của mèo lớn.
Đây là một con hổ trắng thân hình rất lớn mọc cánh phượng hoàng!
Cho nên, bùa biến hình trẫm tránh ở trên cây óc chó vẽ ra có gì đó khác biệt?
Nhưng sự khác biệt này hình như cũng quá lớn đi?
Vu Hiểu Thao không tin tà mà nâng chân lên móc một tờ bùa biến hình ra, vỗ bang một cái vào cái chăn bị bỏ xó một góc cả đêm.
Chăn theo tiếng biến thành một con hamster trà sữa nhỏ.
Đúng là động vật có lông Vu Hiểu Thao chuẩn bị làm Lôi ái khanh nhà cậu biến hình lần sau.
Cũng không có gì khác biệt.
Vu Hiểu Thao buồn bực.
Rốt cuộc là chỗ nào xảy ra vấn đề?
Mèo nhỏ nào đó thật sự khó hiểu nhấc chân lên tìm kiếm lá bùa biến hình dán lên người Lôi ái khanh.
Lúc ấy cậu tùy chân dán một cái, dán trên vai Lôi ái khanh.
Theo vị trí mà nói, nó hẳn là ở chỗ giữa chân trước và cổ của Lôi ái khanh.
Nhưng mà, Vu Hiểu Thao kinh ngạc phát hiện, chỗ đó cũng không có lá bùa!
Đêm qua cậu dán hai lần, lần đầu tiên dán xong phát hiện Lôi ái khanh mọc ra cánh liền bóc xuống.
Bóc xong, cậu thấy Lôi ái khanh biến về hình người liền dán lại một lần nữa.
Đêm hôm qua lúc bị Lôi ái khanh đè xuống liếʍ lông, cậu rõ ràng còn nhìn thấy tờ giấy vàng to bằng bàn tay kia, ở ngay chỗ gần gáy mèo lớn.
Bây giờ sao lại không còn nữa?
Nhất thời, Vu Hiểu Thao thấy hơi hoảng.
Cậu bổ nhào lên người con mèo lớn này, bò lên bò xuống để tìm kiếm.
Cậu ngay cả biên đều tìm, lại không hề phát hiện bùa biến hình đang ở đâu!
Vu Hiểu Thao ngồi ở mép giường, nhìn Lôi ái khanh bị cậu lăn lộn như vậy vẫn còn ngủ say. Cậu nhấc chân lên, lật con hổ trắng có cánh cực lớn này lại, nhưng mà, dưới thân mèo lớn Lôi cũng không có!
Vu Hiểu Thao ngốc, trong lòng đặc biệt hoảng……
Trẫm rõ ràng chỉ định chơi đùa với Lôi ái khanh một chút, thật sự không hề muốn Lôi ái khanh biến thành hình dáng này vĩnh viễn!
Bùa biến hình chia làm hai loại.
Loại đầu tiên là kiểu vĩnh cửu, một khi sử dụng, thì hóa giải khá khó khăn.
Trừ phi người bị biến hình có linh lực mạnh mẽ hơn của người vẽ bùa, nếu không cũng chỉ có thể tồn tại bằng hình dáng đã biến thành. Loại bùa này, cậu trước kia vì nghiên cứu đã sử dụng lên cơ giáp thừa kế tự đề cử mình.
Loại thứ hai cũng chính là loại mà lần này Vu Hiểu Thao vẽ.
Chỉ cần bóc lá bùa ra hoặc chờ linh lực trong lá bùa hao hết hóa thành tro tàn, là có thể khôi phục.
Nhưng mà, lúc này lá bùa biến hình kia không thấy đâu, Lôi ái khanh lại không biến về hình dạng cũ!
Vu Hiểu Thao rất hoảng, hoảng hơn cả lần cậu biết mình không thể biến về lại thành người!
Đúng lúc này, mèo lớn Lôi nằm trên giường mở mắt.
Đôi mắt thú màu xanh đậm thấy mèo nhỏ đang ngồi trước mặt hắn gục đầu và lỗ tai xuống, hắn còn thấy cả đôi mắt mèo ngập nước kia nữa.
Mèo lớn Lôi lập tức xoay người dậy, dùng chân trước vuốt mèo nhỏ, há mồm liền hỏi: “Ngao!”
Một tiếng gầm này là hổ gầm, làm cả căn phòng phải run rẩy theo.
Nhất thời, mắt mèo lớn đối diện với mắt mèo nhỏ, cả hai nhìn mặt nhau.
Vu Hiểu Thao:…………
Trẫm muốn khóc, Lôi ái khanh của trẫm giờ ngay cả nói cũng không được.
Mèo nhỏ khó chịu đến mức sắp hít thở không thông, cậu tránh khỏi móng vuốt của mèo lớn, nhào vào cái bụng đầy lông của mèo lớn Lôi, bắt đầu gào khóc, “Meo, meo meo……”
Lôi ái khanh, xin lỗi, trẫm không cố ý đâu, trẫm sai rồi.
Nếu Lôi ái khanh sau này không thể biến về người được nữa, trẫm nhất định sẽ chiếu cố anh cả đời!
Mèo lớn Lôi gỡ mèo nhỏ đang khóc nức nở trên bụng hắn ra, nhìn vệt nước mắt chảy ra từ trong mắt mèo, hắn hít một hơi, cúi đầu lè lưỡi hổ ra nhẹ nhàng liếʍ.
Vu Hiểu Thao nhấc chân trước lên sờ mặt mèo lớn, cậu tiến lại gần dùng đầu cọ, “Meo……”
Lôi ái khanh……
Lôi Khải Hoành cúi đầu nhìn thoáng qua chân trái của mình, tuy hắn cũng không thể nhìn thấy vật dẫn của Bạch Hào, nhưng xúc giác lại nói cho hắn vật dẫn vẫn ở đó. Không cần biết mèo nhỏ dùng biện pháp gì, phải khen trước một câu thần kỳ!
Khen xong, mèo lớn Lôi mở giao diện khống chế của Bạch Hào ra.
Bạch Hào:…………
Chuyện gì đang xảy ra thế này?
Trước cửa sổ của nó vì sao lại có hai con động vật?
Nguyên soái đâu rồi? Nó không phải bị Nguyên soái gọi ra ư?
Tiếng của mèo lớn Lôi không thể tự khống chế được, nhưng chip liên kết với Bạch Hào vẫn còn, liên kết tinh thần còn tồn tại.
Vì thế, mèo lớn Lôi gọi, “Bạch Hào.”
Bạch Hào:…………
Nguyên soái?!
Nó còn không phải là thăng cấp số liệu dưới sự chỉ đạo của lão tổ tông số liệu ư, nó vừa trở lại thì cả thế giới đều điên đảo là chuyện thế nào cơ chứ?!
Sau đó, lần này biến thành Lôi Khải Hoành thông qua Bạch Hào nói chuyện với mèo nhỏ.
“Bệ hạ, sẽ có cách thôi.”
Giọng nói bình tĩnh ổn trọng của Lôi Khải Hoành làm dịu đi cảm xúc đang quay cuồng trong Vu Hiểu Thao. Cậu duỗi đầu, đặt đầu mình trên đầu mèo lớn Lôi, một bên ôm cái đầu lông xù xù của Lôi ái khanh, một bên đứt quãng kể lại việc mình làm tối hôm qua.
Nghe mèo nhỏ kể xong, Lôi Khải Hoành giơ chân trước lên nhìn.
Lúc vừa tỉnh dậy, hắn chỉ lo cho tình hình của mèo nhỏ, cũng không bận tâm tình huống chính mình.
Đêm qua trước khi liếʍ lông cho mèo nhỏ……
Hành vi khá là biếи ŧɦái, tạm thời không đáng hồi tưởng.
Lúc ấy hắn rõ ràng nhìn thấy hoa văn trên móng vuốt mình là đốm tròn, hoàn toàn khác với sọc vằn bây giờ.
Có thể khẳng định rằng đêm qua lúc trước khi ngủ thì hắn là một con báo tuyết có cánh, nhưng giờ không hiểu sao lại biến thành hổ trắng có cánh.
Từ góc độ nào đó mà nói, lá bùa mèo nhỏdán lên người hắn có lẽ là nguyên nhân dẫn đến việc hắn biến hình.
Nhưng hắn biến thành loại trạng thái này khả năng cao là bởi vì nhân tố khác nào đó.
Mèo lớn Lôi nói suy đoán của mình ra, dưới giọng điệu bình tĩnh của hắn, hai con mèo một lớn một nhỏ đồng thời nghe được một tiếng vang.
Vu Hiểu Thao theo bản năng buông lỏng tay ôm đầu mèo lớn Lôi ra, cúi đầu nhìn về phía bụng của hắn.
Từ nay về sau, trước mặt một con Thao Thiết như trẫm, chắc cũng chỉ có mèo lớn Lôi yêu cầu trẫm tự mình cho ăn!
Sao trẫm cứ cảm thấy tình hình này có chút nghịch chuyển…………
Mà mèo lớn Lôi rất bình tĩnh thu vuốt hổ lại ngồi xổm, giống như không phải bụng hắn kêu.
- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Tương Lai
- Meo, Trẫm Còn Chưa Ăn No
- Chương 60: Mèo lớn Lôi của trẫm