Chương 55: Đây không phải là điều trẫm muốn nghe

Ngay lúc AI thừa kế cho rằng bắt buộc phải để Lôi soái đuổi theo Hoàng đế bệ hạ.

Thì nó nhận được lời cảnh cáo của bệ hạ!

“Cậu có giỏi thì nói cho Lôi ái khanh biết chuyện tôi rời đi thử xem!”

AI thừa kế đương nhiên làm theo thánh ý, trong phút chốc lập tức dập tắt kế hoạch muốn nói cho Nguyên soái Lôi của mình.

Nhưng mà, nó cũng rất khó hiểu.

[Bệ hạ tôn kính, không phải trước giờ Ngài vẫn luôn thích dính với Nguyên soái Lôi sao, bây giờ Ngài thấy người liền chạy là chuyện gì vậy?]

Thao Thiết to lớn nào nó tiếp tục mở miệng ăn tôm hùm, cố gắng bình tĩnh!

Đương nhiên là trẫm sợ nhìn thấy từ ánh mắt bài xích của Lôi ái khanh, “Đương nhiên là tình thú, cậu hiểu cái gì!”

AI thừa kế: ….….

Nó đúng là không hiểu lắm, bởi vì nó hoàn toàn không hiểu tại sao Nguyên soái Lôi vẫn chưa nhận ra bệ hạ.

Tinh thần lực của bệ hạ vẫn là tinh thần lực đó, cấp bậc 5S, toàn Đế quốc không có ai bằng, khí chất rất dễ phân biệt.

Còn thứ khiến cho AI thừa kế khá bất ngờ đó là hình dạng cơ thể của bệ hạ, có thể gọi là lớn mạnh vượt bậc.

Giây trước còn là một con vật nhỏ bé đáng thương có thể bị gió thổi bay, giây sau lại biến thành hình dáng khủng bố cấp 5S.

Những Đế vương tiền nhiệm của Đế quốc đều chưa có trình độ như thế này.

Đây chắc chắn là phúc của Đế quốc, điều quan trọng nhất vẫn là tai họa của trùng thú!

Thử hỏi vị Hoàng đế bệ hạ nào có thể lao vào trong sóng trùng mà ăn sống trùng thú như thế.

Thành phần cơ thể của trùng thú, hoàn toàn không phải là thứ mà loài người có thể tiêu hóa được.

Bệ hạ nhiệm kỳ này có lẽ là sở hữu dạ dày thép.

Cùng lúc đó, Lôi Khải Hoành cũng phát hiện, đám trùng thú trước giờ như kẻ thù không đội trời chung với hắn, lần này lại ngó lơ hắn, tất cả đều đuổi theo con thú hung tợn đó, nhưng lại sợ năng lực nuốt chửng không ngán thứ gì của con hung thú, chúng tập hợp lại với nhau, vừa muốn tấn công lại muốn chùn bước.

Lôi Khải Hoành nhìn theo đám trùng thú như thủy triều mà xông về hướng con thú khổng lồ phía xa xa, hắn hơi híp mắt.

Dạ dày của giống loài thần bí này có thể nuốt chửng vạn vật giống như dạ dày của mèo nhỏ nhà hắn.

Nếu không phải thời cơ không đúng, Lôi Khải Hoành có lẽ sẽ đuổi theo, thử giao lưu với con quái thú khổng lồ này.

Nhưng mà điều quan trọng nhất bây giờ là mèo nhỏ của hắn.

Vì vậy, Nguyên soái Lôi không nghĩ ngợi gì mà điều khiển cơ giáp tìm kiếm tung tích của mèo nhỏ.

AI thừa kế: …...

Không phải, Nguyên soái Lôi, Ngài đây... đi ngược hướng rồi đó!

Ngài đi tìm ngược hướng với nơi bệ hạ rời đi, điều này sẽ phải quanh quẩn hết một vòng tinh cầu mới có thể gặp lại bệ hạ được nha!

Vu Hiểu Thao biết được tin tức từ chỗ AI thừa kế:...…..

Tùy rằng dáng vẻ hung ác lúc này của trẫm không thể so sánh với thân thể mềm mại như một cục bông đáng yêu lúc ban đầu.

Nhưng mà, Lôi ái khanh lại thật sự không nhìn ra trẫm……

Bực bội!

Sau đó, bệ hạ Thao Thiết đang bực bội nào đó chỉ có thể dùng thức ăn lấp đầy cảm giác bứt rứt.

AI thừa kế cẩn thận dè dặt hỏi thăm.

[Bệ hạ, Ngài thật sự không cho Nguyên soái Lôi một chút gợi ý nào?]

Vu Hiểu Thao nhai răng rắc tôm hùm, “Lúc chơi trốn tìm, gợi ý chính là phạm quy.”

AI thừa kế:...…. trốn tìm là gì?

Lôi Khải Hoành sau khi quanh quẩn hết một vòng tinh cầu bằng cơ giáp, từ đầu tới cuối vẫn chưa phát hiện ra tung tích mèo nhỏ.

Thậm chí cùng lúc với cơ giáp tìm kiếm, hắn cũng thử dùng đôi mắt của chính mình để khóa chặt linh hồn của mèo nhỏ.

Nhưng mà không hề có tác dụng tí nào, mèo nhỏ đó dường như biến mất một cách vô căn cứ rồi.

Khi Lôi Khải Hoành lần nữa gặp lại con thú khổng lồ, nó đang lao vào trong đám trùng thú, vẫn ăn rất điên cuồng, hắn hơi híp mắt.

Tất cả các vị trí của tinh cầu này hắn đều quét qua một lượt rồi, mèo nhỏ cũng không có lý do vào lúc này mà trốn hắn.

Trừ khi…….. mèo nhỏ bằng một cách thần không biết quỷ không hay mà đã nấp ở bên cạnh con thú khổng lồ!

Mà thân hình của con thú khổng lồ này lại che đi mất linh hồn của mèo nhỏ.

Vì vậy, phù hợp với nguyên tắc hòa bình thiết lập quan hệ ngoại giao.

Lôi Khải Hoành thu lại tất cả vũ khí được lắp ráp trên cơ giáp, giữ khoảng cách hợp lý mà đi theo hướng của con thú khổng lồ đó.

Sau khoảng thời gian quan sát ngắn ngủi, Lôi Khải Hoành đã kích hoạt thiết bị truyền âm bên ngoài của cơ giáp.

Đem Bạch Hào ra, vốn là bài phát biểu thiết lập quan hệ ngoại giao của quan ngoại giao nào đó của Đế quốc, hướng về phía con thú khổng lồ đó mà phát loa.

Sử dụng ngôn ngữ là, bao gồm tất cả các ngôn ngữ khác nhau trong vũ trụ sinh mệnh trí tuệ hiện nay.

AI thừa kế vô cùng phối hợp mà sử dụng phương thức thông dịch.

Lúc này Nguyên soái Lôi vì để giúp cho bệ hạ có thể hiểu được đã sử dụng ngôn ngữ tất cả các dân tộc trong vũ trụ, muốn bày tỏ tấm lòng.

Vu Hiểu Thao vừa nhai răng rắc nuốt trùng thú vừa tiếp tục chạy về phía trước, sau lưng người đang điều khiển cơ giáp nào đó vẫn kiên nhẫn đuổi theo phía sau với khoảng cách vừa phải.

Sau đó, Vu Hiểu Thao đã nghe những lời này hàng trăm lần từ Lôi ái khanh nhà cậu.

Những câu nói nghe có vẻ rất trang trọng màu mè đó, có thể dùng một câu để thay thế, đó chính là...

Đế quốc Tinh Diệu rất thân thiện, chúng tôi muốn thiết lập quan hệ với bạn.

AI thừa kế:...……

Phi phi, đây chắc chắn là lần làm công việc ngoại giao ở Đế quốc tận tâm tận lực nhất của Nguyên soái Lôi.

Nhưng mà câu này so với điều Vu Hiểu Thao muốn nghe, không hề liên quan!

Lúc này điều cấp bách mà Vu Hiểu Thao muốn nghe chỉ có hai chữ, đó chính là… Bệ hạ.

Kinh ngạc cũng được, hoảng sợ cũng được, tốt xấu gì trước tiên cũng phải nhận ra trẫm đã.

Trẫm mới có thể biết được rốt cuộc Lôi ái khanh anh có thái độ như thế nào với ngoại hình chân thật nhất của trẫm.

Làm cái gì mà thiết lập quan hệ, chỉ đơn giản là khiến người ta càng giận hơn thôi.

Vì vậy, bệ hạ được ngoại giao nào đó, cái sừng tam giác cũng theo động tác xoay đầu mà hướng về Lôi Khải Hoành, nó còn khịt khịt mũi, tiếp tục dùng sức mà ăn những con tôm hùm đang ùn ùn kéo đến.

Tuy rằng có thái độ khinh thường rất rõ ràng, nhưng xét từ một góc độ khác chứng minh, con thú hung tợn này có thể nghe hiểu một loại ngôn ngữ nào đó mà hắn phát.

Hơn nữa, Lôi Khải Hoành có thể nhìn ra, con thú khổng lồ này ngoài việc có lòng sốt sắng khi nuốt thức ăn đối với tôm hùm, dường như không có ác ý gì khác.

Vì thế, Lôi Khải Hoành thử giao tiếp với con thú khổng lồ này, “Xin hỏi ngài có phải đã nhìn thấy một cục bông lông mềm, màu cam trắng có đuôi dài, mấy ngày trước đã rơi xuống tinh cầu này hay không?”

Bởi vì không biết được con thú khổng lồ này nghe hiểu được loại ngôn ngữ nào của vũ trụ.

Vì vậy, Lôi Khải Hoành lại một lần nữa dùng hàng trăm loại ngôn ngữ để phát ra câu nói này.

AI thừa kế đã làm hết trách nhiệm, ma âm như xuyên qua lỗ tai mà thông dịch cho Hoàng đế bệ hạ tôn kính.

Mà Thao Thiết nào đó rõ ràng có thể để AI thừa kế làm việc nhanh gọn, cứ cứng đầu mà nghe từ đầu tới cuối.

Sau đó, Thao Thiết nào đó thật sự muốn phát điên, trong đầu toàn là cục bông lông mềm!

Cục bông lông mềm, cục bông lông mềm, trong mắt Lôi ái khanh chỉ có một cục bông lông mềm?!

Lôi ái khanh anh có tin là sau khi trẫm dung hợp tất cả linh lực, sẽ trực tiếp vẽ một lá bùa, biến anh thành cục bông lông mềm không?!

Vu Hiểu Thao nóng nảy, giơ móng vuốt bới một đám tôm hùm sau đó muốn dùng chúng để chôn vùi cơ giáp.

Sau khi thấy Lôi Khải Hoành nhanh nhẹn né được, Vu Hiểu Thao tức giận mà tiếp tục ăn đám trùng thú đang vây xung quanh cậu.

Sau khi Lôi Khải Hoành né được, như có suy nghĩ gì đó mà nhìn con thú khổng lồ đó.

Rõ ràng nhìn như động tác vô cùng mất kiên nhẫn, nhưng mà hắn đột nhiên cảm giác như dã cảm nhận được một cảm giác rất khác.

Giống như là, lúc này con thú khổng lồ này rất sốt ruột rất tủi thân, rất cần có người ôm ôm bế lên cao cao…..

Một con thú khổng lồ như vậy, một chân cũng có thể giẫm bẹp hắn dưới chân.

Cho dù là ôm hay là bế, sức lực của hắn cũng không bằng, mặc cơ giáp, có lẽ có thể thử một tí.

Lôi Khải Hoành đột nhiên dẹp cái suy nghĩ không đúng lúc này của mình, lại lần nữa chuyển sang hỏi thăm AI thừa kế, “Bây giờ bệ hạ như thế nào?”

Câu trả lời của AI thừa kế vẫn như cũ không thay đổi.

[Nguyên soái Lôi, bệ hạ không sao, bệ hạ đang ăn.]

Lôi Khải Hoành đột nhiên đứng im bất động.

Lúc này trước mắt hắn chỉ có một con thú khổng lồ có thể ăn…….

Còn Vu Hiểu Thao khi nhìn thấy cơ giáp đó đột nhiên đứng im bất động tai chỗ, bộc phát tâm trạng vô cùng tức giận.

Lại giơ móng vuốt bới một đống lớn tôm hùm lên, trực tiếp chôn sống cơ giáp đó.

Sau đó, đám trùng thú phía trước Vu Hiểu Thao lúc nhúc như kiến cắn, dùng càng mãnh liệt đối phó với cơ giáp của Nguyên soái Lôi, phát ra âm thanh cọ xát dữ dội của kim loại.

Vu Hiểu Thao:..….

Trẫm quăng chúng mày qua đó là để vùi lấp Lôi ái khanh chứ không phải để chúng mày gặm Lôi ái khanh mà!

Lúc Thao Thiết nào đó đang muốn ăn như hổ đói, xử lý hết đám tôm hùm đang đối phó với cơ giáp, cơ giáp Lôi Khải Hoành điều khiển từ bên trong bay ra ngoài, vài cái đã quét hết đám tôm hùm vây xung quanh thành tro.

Vu Hiểu Thao lặng lẽ nhìn đám tro tôm hùm tan bay trong gió, le lưỡi liếʍ răng hổ, không nhịn được mà than phiền với AI thừa kế một câu.

“Lôi ái khanh quả nhiên là cùng một giuộc với đám binh sĩ quân đoàn 7 dưới quyền anh ta, lãng phí là thói quen xấu, cần phải thay đổi!”

AI thừa kế:.....

Nếu như bệ hạ biết, lúc này, sóng trùng ở những tinh cầu khác đang tập hợp đến nơi này đã bị quân đoàn 7 kết hợp với quân đoàn 3 đánh tan tành dần dần bị xóa sổ, thì không biết bệ hạ sẽ có cảm tưởng thế nào.

Lôi Khải Hoành xuyên qua cửa sổ của cơ giáp nhìn chằm chằm vào con thú khổng lồ có ngoại hình dữ tợn đó.

Nhớ lại lúc ban đầu khi mèo nhỏ nhảy từ khoang điều khiển của AI thừa kế ra từ trên cao rơi xuống, trong đôi mắt mèo to có chút không nỡ vụt qua, còn có hành vi mèo nhỏ hạ lệnh cho AI thừa kế ép buộc nó đưa hắn về trụ sở.

Sau khi ném đi nỗi lo lắng về an nguy của mèo nhỏ, có một thông tin được tiết lộ rất trực tiếp - mèo nhỏ không hề hy vọng bị hắn nhìn thấy dáng vẻ ăn thịt trùng thú của mình!

Mà con thú trước mặt này ngoại trừ việc có dáng người và ngoại hình khác biệt ra thì dáng vẻ tham ăn đó giống y đúc mèo nhỏ của hắn!

Ánh mắt Lôi Khải Hoành rơi trên xuống cái cổ của con thú khổng lồ.

Chỗ đó có một thứ gì đó vô cùng kín đáo, đáng lẽ lúc đầu đủ để có thể cho hắn nhìn thấy.

Nhưng mà bởi vì ngoại hình của con thú khổng lồ quá mức chấn động, động tác ăn trùng thú cũng quá hung mãnh, mà làm hắn không chú ý đến món đồ này.

Đó rõ ràng là một con cá nóc nhỏ kích thước bằng quả óc chó với cái bụng trắng phình to…..

Lôi Khải Hoành đột nhiên nhếch khóe môi.

Bảo bối của hắn, từ một con mèo nhỏ đã lớn thành một con thú khổng lồ.

Vì thế, Lôi Khải Hoành cuối cùng cũng nhận ra con thú…. nhỏ nhà mình, liền mở cửa khoang điều khiển cơ giáp, trèo lên đứng trên đỉnh đầu của cơ giáp, ngẩng đầu dùng ánh mắt nuông chiều nhìn con thú khổng lồ đó, rất bất lực mà gọi: “Bệ hạ, về nhà thôi.”

Thao Thiết nào đó đột nhiên nghe được âm thanh tiếng gọi quen thuộc, phản ứng theo bản năng mà xông đến trước mặt cơ giáp, nhất thời chưa chú ý động tác quá nhanh, cái sừng tam giác trên đỉnh đầu suýt nữa làm cơ giáp của Nguyên soái Lôi ngã lộn ngược, vội vàng giơ móng đỡ lấy cơ giáp, đôi mắt nhìn về hướng Lôi Khải Hoành.

Sau khi bốn mắt nhìn nhau, Vu Hiểu Thao nhìn từ ánh mắt của người nào đó thấy được sự nuông chiều quen thuộc, hoàn toàn không hề có sự hoảng sợ và bài xích, nhất thời Vu Hiểu Thao suýt nữa lau nước mắt, đột nhiên lại nhớ đến người nào đó vẫn luôn nhớ nhung tìm kiếm cái gì mà cục bông lông mềm, nhiều lần không nhận ra cậu.

Vì vậy Vu Hiểu Thao lại giơ móng lật ngược cơ giáp của Lôi soái, xoay người không hề quay đầu lại mà chạy mất.

Lôi Khải Hoành nhìn con thú khổng lồ trong chớp mắt đã biến mất trong đám trùng thú:.…..

Không biết nếu làm một nồi trùng thú (gạch bỏ) tôm hùm thì có thể dỗ thú nhỏ này quay trở về hay không nữa.