Lôi Khải Hoành sau khi yên lặng một lúc, cho thêm mấy ống chế phẩm bổ sung dinh dưỡng vào.
Thuận tiện cho Bạch Hào bảo nhà ăn đem đến chút nước dùng lẩu và nguyên liệu nấu ăn.
Các nhân viên phòng bếp tự nhận là đã hiểu biết sức ăn của Nguyên soái của họ, sau khi nhận được mệnh lệnh liền rất quyết đoán mà đưa cho Nguyên soái nguyên liệu nấu ăn mới mẻ đủ cho mấy chục người ăn lẩu.
Vì thế, các binh sĩ thấy quá trình đưa đồ ăn:…………
Nhớ trước đây, Nguyên soái của họ là một thiên tài thiết kế vũ khí mất ăn mất ngủ.
Động một cái là ở trong phòng thí nghiệm, mỗi ngày lấy chế phẩm bổ sung dinh dưỡng mà sống.
Bây giờ, Nguyên soái của họ ở trong phòng thí nghiệm ăn lẩu…………
Mùi hương thơm nức kia làm các tướng lĩnh cấp cao ngửi thấy tin cố ý đi ngang qua phòng thí nghiệm của Nguyên soái dừng chân, theo bản năng hít mũi.
Vị trưởng phòng chủ quản quân bị nào đó vẻ mặt hiểu rõ.
Trước kia hắn còn không hiểu sao Nguyên soái đang yên đang lành lại chuyển nhiều tiền như vậy đến tài khoản quân bị.
Thì ra Nguyên soái đã nhận thức về sức ăn của mình, sợ không cẩn thận ăn sạch toàn bộ quân lương dự trữ của quân đoàn.
Dù vậy, Nguyên soái đúng là rất chính trực!
Thân là Nguyên soái của quân đoàn, dùng quân lương là điều đương nhiên.
Nguyên soái thế nhưng sợ chính mình ăn sạch quân lương thực là làm người kính nể!
Chỉ là…………
Trước kia sao anh ta chưa từng phát hiện, lẩu của nhà ăn quân đoàn thơm như vậy?
Sau mấy đợt tướng lãnh cấp cao vội vàng đi ngang qua, vào đêm, món được gọi nhiều nhất ở nhà ăn quân đoàn chính là lẩu.
Nhưng mà, mấy tướng lĩnh ngồi tụ lại bên nhau đều cảm thấy, hình như hương vị truyền ra từ trong phòng thí nghiệm của Nguyên soái thơm hơn, hấp dẫn hơn một chút.
Một người một mèo ở phòng thí nghiệm của Nguyên soái Lôi ăn lẩu xong, Lôi Khải Hoành sai người máy phụ trợ dọn dẹp chiến trường.
Mà Vu Hiểu Thao thoải mái nằm ườn ở nơi đón ánh nắng của phòng thí nghiệm, ngủ gật một cách rất dễ chịu.
Vẽ bùa gì đó, luyện tập gì đó…………
Chờ trẫm ngủ dậy rồi nói.
Lôi Khải Hoành nhìn thoáng qua mèo nhỏ đang say giấc, nhếch khóe môi.
Hắn cầm trong tay cái nồi thần kỳ không biết mèo nhỏ lôi từ đâu ra, rơi vào trầm tư.
Nếu làm rõ được nguyên lý vận hành của cái nồi sắt này, vận dụng loại kỹ thuật này phía ngoài tinh hạm, có lẽ họ không cần phải lo lắng động lực của động cơ…………
Vì thế, Nguyên soái Lôi cứng đầu tiếp tục nghiên cứu nồi sắt.
Vu Hiểu Thao ngủ một giấc ấm áp thoải mái trong tiếng leng keng leng keng của người nào đó.
Đến khi mèo nhỏ nào đó tỉnh giấc, điều đầu tiên cậu thấy Lôi ái khanh nhà câu đang ngồi trước mặt mình, bàn tay linh hoạt đùa nghịch một cái nồi sắt nhỏ mini chỉ to bằng nửa con chuột.
Vu Hiểu Thao ngáp một cái, nhẹ nhàng nhảy lên đùi Lôi Khải Hoành, nhấc chân lên lay nồi sắt nhỏ trong bàn tay Lôi Khải Hoành, “Meo?”
Lôi ái khanh, cái nồi sắt này bị teo nhỏ sao?
Lôi Khải Hoành gật đầu, tiện tay vung nồi lên, nồi sắt lại dần dần biến to.
Lại vung tay, nồi sắt lại thu nhỏ trong lòng bàn tay, trông rất dễ dàng.
Vu Hiểu Thao yên lặng trợn to mắt mèo:…………
Lúc này trẫm đột nhiên cảm thấy, cái này nó hơi khác so với tưởng tượng của trẫm.
Người trước kia thành thạo cầm nồi hấp thụ sức mạnh tấn công của kẻ địch có khả năng không phải là tổ tông Thao Thiết.
Mà là người bên cạnh vui vẻ cõng nồi sắt cho lão tổ tông!
Vu Hiểu Thao không phải tự nhiên đoán như vậy.
Đối với Thao Thiết có không gian truyền thừa, linh lực lại đủ để luyện chế Tiên Khí như vậy mà nói, cái chức năng có thể biến to biến nhỏ của cái nồi sắt này tương đối vô dụng, chỉ cần tùy tay nhét vào trong không gian, tùy thời đều có thể lấy ra.
Cái chức năng biến to biến nhỏ rất có thể là được thêm vào sau đó!
Mục đích có lẽ là vì người nào đó bên cạnh mang theo càng tiện.
Cái nồi này chỉ cần lúc cần thiết ví dụ như lúc hấp thụ sức mạnh và nấu cơm đủ to là được.
Dù sao, một cái nồi lúc nào cũng cõng trên lưng không chỉ không tiện mà còn không lịch sự.
Ít nhất thì Vu Hiểu Thao không cách nào tưởng tượng nổi cảnh Lôi ái khanh nhà cậu lúc nào cũng xách theo một cái nồi sắt to!
Trong nửa phút sau, Vu Hiểu Thao lại tưởng tượng đến lão tổ tông Thao Thiết ở cùng cái người đi theo bên cạnh kia.
Đúng lúc này, Lôi Khải Hoành đưa nồi sắt nhỏ đến trước mặt mèo nhỏ, “Bệ hạ, ngài có muốn thu nó lại không?”
Vu Hiểu Thao kinh ngạc nhìn hắn, “Meo?”
Trẫm vì sao lại muốn thu nó lại?
Lôi Khải Hoành: …………
Thái độ của mèo nhỏ đương nhiên như thế khiến hắn cảm thấy xúc động trong chốc lát.
Trong số những thứ mà mèo nhỏ ban cho hắn từ trước đến nay, thứ này coi như là thứ đầu tiên sau khi sử dụng vẫn chạm vào được, còn có thể mang theo mọi lúc.
Nói cách khác, có thể coi đây là một loại tín vật?
Vì thế, Lôi Khải Hoành làm một cái móc, treo nồi sắt mini trên thắt lưng quân dụng của hắn.
Vu Hiểu Thao nhìn nồi sắt nhỏ treo trên eo Lôi ái khanh, lại nghe tiếng ngón tay gõ nồi đầy tiết tấu của người nào đó, nhất thời cậu lại cảm thấy Lôi ái khanh cực kỳ ngon!
Vì thế, mèo nhỏ nào đó không hề ngại ngùng meo một tiếng liền nhào lên, bám vào áo Lôi Khải Hoành trèo lên, cái đầu lông xù xù cọ cằm người nào đó, “Meo?”
Lôi ái khanh, trẫm muốn cắn anh thêm một miếng!
Lôi Khải Hoành bật cười, hào phóng lộ cổ ra, “Được.”
Vì thế mèo nhỏ nào đó vui vẻ thò đầu lại gần, há miệng cắn.
Cậu vẫn không nỡ hạ miệng, chôn đầu ở đó duỗi đầu lưỡi liếʍ lại liếʍ.
Mà Nguyên soái nào đó thì rũ mắt, ánh mắt không chuyển động nhìn chằm chằm vào linh hồn của mèo nhỏ.
Nhưng bởi vì góc độ, hắn cũng không thấy được khuôn mặt thiếu niên.
Đến khi Vu Hiểu Thao gặm đủ, trái tim nhỏ tràn ngập một loại cảm giác thỏa mãn khó có thể miêu tả, cậu vừa ngẩng đầu lên liền thấy Lôi Khải Hoành chuyên chú nhìn phía sau cậu.
Vu Hiểu Thao ngay lập tức liền tạc mao, cũng nhanh chóng quay đầu lại nhìn ra sau.
Thật sự rỗng tuếch, cái gì cũng không có!
Đối với hành động quái lạ thỉnh thoảng lại không nói thật với cậu của Lôi ái khanh, trẫm cảm thấy trẫm cần phải nghiên cứu một chút!
Nhưng mà, bạn cũng đừng hy vọng một con Thao Thiết quen rồi thật sự chăm chỉ lên làm một số thứ không liên quan gì đến ăn.
Vu Hiểu Thao nhìn móng vuốt mấy ngày còn chưa luyện tập vẽ bùa, cả thân mèo đều lười.
Ăn no một lần thì sẽ khát vọng bữa nào cũng có thể ăn no.
Mà Vu Hiểu Thao cần phí nửa ngày không ngừng ăn, mới có thể dùng đồ ăn bình thường lấp đầy bụng.
Căng da bụng tất nhiên sẽ trùng da mắt…………
Thời gian còn lại là hữu hạn, cậu còn cần dành thời gian cho Lôi ái khanh vuốt lông.
Mấy ngày liên tiếp, Nguyên soái nào đó đều mang mèo nhỏ nhà hắn đi ăn cơm ở nhà ăn, nhanh chóng tiêu hao quân lương dự trữ ở nơi dừng chân.
Trước kia cứ mỗi tháng mới phải bổ sung quân lương một lần, bây giờ thành mỗi bảy ngày lại bổ sung một lần, hơn nữa số lượng còn gấp đôi.
Ban đầu, nhà ăn sẽ có các binh sĩ đến vây xem liên tục mấy giờ các loại đồ ăn như nước chảy vào phòng Nguyên soái.
Vài ngày sau, các binh sĩ cũng đã chết lặng.
Chuyện Nguyên soái là thánh ăn đã là chuyện chắc chắn rồi.
Các binh sĩ cảm thấy vẫn nên kiên định ý chí, tiếp tục tiến hành kế hoạch huấn luyện mới nhất thì hơn.
Nhiệm vụ huấn luyện gần đây biếи ŧɦái đến mỗi binh sĩ đều khóc lóc mới kết thúc!
Đây là thể loại huấn luyện kiểu mới gì vậy!
Chuyên môn chọn chỗ đau trong lòng họ để chọc, gần như mỗi ngày đều có binh sĩ sa sút đến mặt không còn tí máu.
Kết quả của việc huấn luyện không ngừng chính là, cho dù tận mắt thấy Nguyên soái cúi đầu hôn đầu mèo nhỏ nhà hắn một cái, họ cũng đi qua rất bình tĩnh, ngay cả ánh mắt đều không chuyển động.
So với lần trước họ suýt nữa rối loạn trận hình khi thấy Nguyên soái xách theo nồi sắt thì quả là khác nhau một trời một vực.
Đồng thời, bởi vì hiệu quả của kế hoạch huấn luyện khá khả quan.
Cây óc chó bên sân huấn luyện trưởng thành với tốc độ kinh người cũng không khiến các binh sĩ vây xem cùng ngạc nhiên, cứ như thực vật đ=Đế quốc đều lớn lên bằng tốc độ như vậy.
Bác sĩ chăm sóc cây thấy vậy thì rất vui mừng!
Nhớ hạt óc chó trước đó bị gặm chỉ còn một nửa, trải qua sự chăm sóc che chở tỉ mỉ của ông, qua nửa tháng đã trưởng thành một cây đại thụ che trời!
Bác sĩ thậm chí còn có cảm giác, Nguyên soái của họ đúng là tuệ nhãn thức châu, có lẽ ông còn hợp làm nhà sinh vật học hoặc là nhà thực vật học!
Nhưng cây óc chó lớn sinh trưởng nhanh như vậy không làm các binh sĩ vây xem cùng ngạc nhiên, ngược lại bị các binh sĩ ở sân huấn luyện thông báo!
Một sân huấn luyện đang yên đang lành, cái cây này gây chú ý thật!
Rất nhiều binh sĩ cảm thấy vướng víu!
Phó soái Phương quản lý mọi việc ở nơi dừng chân nhìn qua, quyết đoán hạ lệnh.
Đào lên!
Bác sĩ nhận được mệnh lệnh suýt nữa thì hộc máu.
Đây chính là cái cây thực vật đầu tiên cũng có thể là duy nhất mọc lên ở cái nơi dừng chân trụi lủi này mấy năm nay.
Sao lại có thể bị đào lên nhẹ nhàng như vậy?!
Bác sĩ không muốn cãi nhau với phó soái, hắn trực tiếp đi tìm Nguyên soái.
Sau đó, Vu Hiểu Thao bị Lôi Khải Hoành đưa đến liền thấy cái cây óc chó nhỏ bị cậu ghét bỏ đã lớn lên thành đại thụ, mắt thấy đã sắp nở hoa.
Vu Hiểu Thao: …………
Đáng tiếc trẫm bây giờ không thích ăn óc chó.
Không biết vị lão tổ tông Thao Thiết để lại hạt óc chó cho con cháu làm hạt giống kia biết có một con Thao Thiết kén ăn sẽ nghĩ thế nào. Chậc.
Tuy không thích ăn, nhưng cây này nhìn rất dễ trèo.
Vu Hiểu Thao nhảy xuống khỏi cánh tay Lôi Khải Hoành, thoáng cái liền leo lên cành cây.
Lôi Khải Hoành thấy cây óc chó tươi tốt, hơi nheo mắt.
Trong mắt hắn, mỗi một mảnh lá cây mỗi một bộ rễ của nó đều đang sung sướиɠ hấp thu một cỗ lực lượng nào đó.
Cỗ lực lượng này dần dần được tụ tập lại ở thân cây, cuối cùng toàn bộ đều được chuyển đến mỗi chỗ sắp mọc hoa.
Lôi Khải Hoành có loại dự cảm, cây hạch đào này có lẽ còn đặc biệt hơn cả cây tiêu lớn lên ở Đế cung.
Cho nên, đào là không có khả năng đào, thậm chí ngay cả nhổ trồng đều không được.
Sau đó, Vu Hiểu Thao dạo trên cây một vòng xuống thì nghe thấy Lôi ái khanh nhà cậu dứt khoát nói, “Phó soái Phương, chuyển sân huấn luyện này đến khu vực A67, dỡ bỏ mọi kiến trúc, nhường chỗ cho cây hạch đào.”
Phó soái Phương: …………
Nếu không phải giờ anh ta đang đứng cạnh Nguyên soái, có lẽ anh ta sẽ cho rằng mình gặp ảo giác.
Bác sĩ: …………
Nhất định là bởi vì con mèo kia thích leo cây!
Nguyên soái đúng là yêu quý mèo của hắn đến cực hạn!
Vì thế, ba ngày sau, sân huấn luyện này được dời đi.
Vu Hiểu Thao nhìn cây óc chó có không gian nhiều hơn sinh trưởng, yên lặng thở dài một tiếng.
Vì cái gì ở bên trẫm lại là cây óc chó mà trẫm không thích cơ chứ?
Nếu là cây tiêu yêu dấu của trẫm thì tốt biết bao…………