Sau khi rời khỏi phòng kiểm tra, Lôi Khải Hoành bế mèo nhỏ tới căn phòng mà lão Ngụy cất giữ bưu kiện.
Ở giữa các gói hàng vuông vắn khổng lồ là một cái hộp lưu trữ xách tay đặc biệt của Đế quốc.
Loại hộp trong suốt này có thể bảo vệ thức ăn hoàn hảo, giảm thiểu mọi sự ôi thiu nảy sinh đối với màu sắc hay hương vị của đồ ăn.
Vu Hiểu Thao cách cái lọ trong suốt có thể nhìn thấy được đủ loại kiểu dáng đồ ăn ở bên trong.
Bàn chân của cậu vươn ra túm lấy một túi cá nhỏ rán vàng ruộm, nội tâm dâng trào sự cảm động tột đỉnh.
Lão Ngụy thật sự là một người tốt bụng!
Một người nấu ăn siêu giỏi!
Lôi Khải Hoành nhìn bộ dáng kích động của mèo nhỏ nhà hắn, giơ tay giúp nó mở lớp đóng gói của túi cá nhỏ ra.
Hương thơm tươi mới, giòn rụm khiến cho mắt mèo của Vu Hiểu Thao mở to hết cỡ.
Hương vị của những con cá nhỏ rán bắt lên từ dưới ao nuôi cá của trẫm quả nhiên thơm ngon tuyệt đỉnh!
Khi mèo nhỏ đang mỹ mãn nhai rồm rộp đồ ăn vặt thì Lôi Khải Hoành mở lời ghi chép điện tử qua AI gắn trên gói đồ ăn của lão quản gia.
Lão quản gia tận tình khuyên bảo: Thưa Nguyên soái, Quất Tọa nhỏ dù sao cũng chỉ là một con mèo với cơ thể yếu ớt. Khi ngài chinh chiến bên ngoài, xin ngài nhất định phải bảo đảm an toàn cho mèo nhỏ.
Lôi Khải Hoành: ...
Nhìn qua thì cảm thấy câu nói này rất bình thường, nhưng dù sao thì hắn vẫn cảm thấy được bên trong còn có ý tứ sâu xa khác.
Lúc này, lão quản gia đang ở Đế tinh, ông vừa uống trà vừa nhìn cây tiêu nhỏ cực kỳ tươi tốt ở sân sau và im lặng cảm thán.
Nguyên soái vất vả lắm mới tìm được một người bầu bạn cùng sánh vai trong suốt quãng đời còn lại, chẳng cần phải kết hôn, còn có thể cùng ra chiến trường.
Chẳng trách hơn nửa đêm Nguyên soái vội vàng rời đi cũng không quên mang theo Quất Tọa nhỏ.
Tình yêu đang lúc cuồng nhiệt gặp phải sự chia cắt, người nào có thể chịu đựng được điều này cơ chứ!
Dù sao thì Nguyên soái cũng không chịu được.
Chỉ là sau khi mèo nhỏ này rời đi, phủ Nguyên soái vốn lạnh lẽo này lại trở nên quạnh quẽ hơn không ít.
Trong chốc lát lão quản gia không có việc gì làm liền cảm thấy không thoải mái, ông trầm ngâm nhìn dòng nước lấp lánh dưới ao nuôi cá.
Sau khi Lôi Khải Hoành xem xong lời ghi chép của lão quản gia để lại, hắn cúi đầu nhìn về phía mèo nhỏ đang "meo meo" vùi đầu vào ăn.
Rõ ràng, so với những đồ ăn trước kia, mèo nhỏ càng hài lòng hơn với những nguyên liệu nấu ăn mà nó gieo trồng và nuôi nấng ở sân sau kia.
Vì vậy, Lôi Khải Hoành tắt lời ghi chép điện tử, kết nối trò chuyện với lão quản gia.
"Thưa Nguyên soái." Lão quản gia đặt chén trà xuống, chào hỏi cung kính.
"Lão Ngụy, tôi thay mặt Quất Tọa nhỏ cảm ơn bọc đồ ăn của ông."
"Nguyên soái đừng khách sáo, chuẩn bị đồ ăn vặt cho Quất Tọa nhỏ là trách nhiệm của tôi."
Dù sao đây cũng là một sự xuất hiện khó có được, nó đã giúp cho lão quản gia một lần nữa "có đất dụng võ" với vị chủ nhân mới.
"Lão Ngụy, sau khi nguyên liệu nấu ăn và gia vị ở sân sau có thể thu hoạch thì ông hãy thu hoạch cẩn thận, tôi sẽ phái người tới vận chuyển định kỳ."
Vu Hiểu Thao nghe Lôi Khải Hoành nói vậy, miệng ngậm con cá nhỏ nhảy lên trên bàn, nghiêng đầu cọ cọ vào cánh tay Lôi Khải Hoành.
Nhìn vật nhớ người, uống nước nhớ nguồn, trẫm nhớ cây tiêu nhỏ và ao nuôi cá yêu dấu của trẫm!
Lôi ái khanh quả thật vô cùng tri kỷ!
Lôi Khải Hoành sờ sờ đầu mèo nhỏ, đang định cảm ơn lão quản gia rồi chuẩn bị kết thúc cuộc trò chuyện.
Lão quản gia đột nhiên nói: "Thưa Nguyên soái, tôi có một phương án..."
Sau đó, lão quản gia đề xuất vấn đề cải tạo ao nuôi cá ở sân sau, trần thuật chi tiết lại cho Nguyên soái nghe.
Ai nói ao nuôi cá chỉ có thể nuôi cá thôi chứ, cấu tạo của nó tốt lắm, muốn nuôi gì đều có thể nuôi được!
Lôi Khải Hoành cúi đầu nhìn về phía mèo nhỏ, dùng thiết bị liên lạc riêng biệt giữa hắn và mèo nhỏ để hỏi: "Bệ hạ nghĩ thế nào?"
Vu Hiểu Thao nuốt nốt một ngụm cá nhỏ rán, trong đầu óc tràn ngập sự tưởng tượng mênh mông về tương lai của cái ao nuôi cá kia.
Trẫm không phải sợ sau này sẽ không... không bao giờ thiếu những nguyên liệu nấu ăn bơi lội trong nước nữa!
Lôi Khải Hoành bật cười, giơ tay sờ đầu của mèo nhỏ, lại hỏi thêm một câu: "Bệ hạ cảm thấy cũng được đúng không?"
Vu Hiểu Thao hoàn hồn, vội vàng gật đầu không ngừng: "Meo meo!"
Trẫm đồng ý! Lôi ái khanh thay trẫm cảm ơn lão Ngụy.
Lôi Khải Hoành gật đầu, quay lại tiếp tục trò chuyện với lão quản gia: "Lão Ngụy, cứ dựa theo ý của ông mà làm đi."
Lão quản gia hớn hở mặt mày, đồng ý sau đó lui xuống.
Sau khi kết thúc cuộc trò chuyện, Lôi Khải Hoành lại để Bạch Hào chuyển một khoản tiền lớn vào tài khoản phụ trách ở phủ Nguyên soái.
Sau vài phút, lão quản gia đã dùng sự nhiệt tình "sấm rền gió cuốn" mà truyền một bản phương án thiết kế qua cho Bạch Hào.
Lôi Khải Hoành giơ tay phóng to hình ảnh mô phỏng điều khiển ba chiều trong phòng.
Sau đó, Vu Hiểu Thao đang dựa vào cánh tay của Lôi Khải Hoành ăn cá nhỏ trước mặt liền ngây ngẩn cả người.
Một phiên bản thu nhỏ của những rặng san hô lớn...
Dáng vẻ nhìn rất đẹp, mà cũng có vẻ sẽ ăn rất ngon nữa!
Đôi mắt mèo to tròn sáng quắc nhìn phương án thiết kế, miệng mèo cũng vô thức há hốc, còn có cả đôi mắt sáng ngời trên khuôn mặt của linh hồn nào đó.
Một hình ảnh rung động lòng người.
Nguyên soái Lôi nào đó bị cho là biếи ŧɦái không kìm lòng nổi, giơ tay ôm thắt lưng mèo nhỏ rồi hôn lên đầu mèo nhỏ một lần nữa.
Vu Hiểu Thao đang nhìn tới mức nước miếng sắp chảy ra đột nhiên hoàn hồn lại, cả người sắp nổ thành một quả cầu lông bởi vị sự đυ.ng chạm của người nào đó.
Đây không phải chỉ là một mức độ hành động của người nghiện sờ lông thôi sao?
Vì sao mà trẫm lại phải xù lông chứ? Vì sao mà trẫm có cảm giác cả người tê dại thế này?
Vu Hiểu Thao xù lông ngẩng đầu nhìn về phía Lôi Khải Hoành.
Lúc này, trong mắt người nào đó ẩn chứa sự cưng chiều cùng với ẩn ý sâu xa khó hiểu.
Trong chốc lát, một cảm giác đói khát không hiểu từ đâu xuất hiện ăn mòn tâm trí Vu Hiểu Thao.
Cùng với đó một cảm giác xúc động khó có thể kìm được, làm cho cậu bổ nhào mạnh mẽ tới trước, càn rỡ mà gặm cắn cái cổ của Lôi ái khanh, dù chỉ một miếng thôi cũng được.
Vu Hiểu Thao lại bị sự rung động quen thuộc này dọa cho sợ hãi rồi.
Cậu vội vàng nhảy xuống từ trên mặt bàn, duỗi móng vuốt bắt đầu xé mở lớp đóng gói.
Nhưng lớp vỏ đóng gói vừa chắc vừa dày, bàn chân Vu Hiểu Thao lắc mãi mà không mở nổi.
Mèo nhỏ đỏ mắt, trong nháy mắt phóng linh lực ra, móng vuốt soàn soạt mở hết tất cả các lớp đóng gói.
Trong chốc lát, các loại mùi hương cùng hòa quyện chung một chỗ, tràn ngập cả căn phòng.
Lôi Khải Hoành nhìn mèo nhỏ đang vùi đầu ăn thì hơi nhếch khóe miệng.
... Đây là lại đói bụng rồi sao?
Chờ đến khi tầm mắt của hắn chuyển hướng tới linh hồn của mèo nhỏ thì trái tim không thể kiềm chế nổi mà hơi rung động.
Thiếu niên sáng sủa, gọn gàng, miệng đang phồng lên nhai đồ ăn, cổ họng không ngừng nuốt, ánh mắt trong suốt đã hơi đỏ lên.
Dường như cậu sắp khóc...
Lôi Khải Hoành bước vài bước qua đó, nửa ngồi xổm xuống nhìn mèo nhỏ bên người: "Thưa bệ hạ?"
Vu Hiểu Thao ngậm một miếng sườn rắc hành lá nhỏ ngẩng đầu lên.
Lôi Khải Hoành vươn tay sờ đầu mèo nhỏ: "Có phải bệ hạ khó chịu đúng không?"
Vu Hiểu Thao nhìn hình ảnh bản thân phản chiếu trong đôi mắt của Lôi Khải Hoành, cậu càng không chịu được.
Cậu há miệng phun miếng sườn ra, quay đầu dời mắt sang chỗ khác.
Lôi Khải Hoành: ...
Đây là lần đầu tiên hắn thấy mèo này nhổ cái gì đó từ trong miệng nó ra.
Lôi Khải Hoành vươn tay bế mèo nhỏ lên, gãi gãi cằm nó.
Dưới sự sờ soạng thô bạo của Lôi Khải Hoành, khao khát của Vu Hiểu Thao càng kịch liệt hơn. Vì vậy, Vu Hiểu Thao không thể kiềm chế được nữa, nâng bàn chân vỗ vào ngực Lôi Khải Hoành, cái đầu nhỏ chôn trong cổ Lôi Khải Hoành, giọng nói nhẹ nhàng, yếu ớt và run rẩy vang lên: "Meo... Meo meo?"
Lôi ái khanh, anh... Anh có thể để cho trẫm cắn một miếng được không?
Lôi Khải Hoành gật đầu.
Mặc dù không hiểu tình huống là gì nhưng nếu mèo nhỏ có bất cứ yêu cầu gì, có lẽ hắn cũng không từ chối nổi.
Sau khi nhận được câu trả lời khẳng định, Vu Hiểu Thao rốt cuộc cũng không kiềm chế được nữa, mở miệng cắn vào cổ Lôi Khải Hoành.
Răng mèo sắc nhọn chạm vào da thịt Lôi Khải Hoành nhưng không thể cắn xuống.
Ngược lại, Vu Hiểu Thao lại vươn lưỡi ra liếʍ.
Sau đó cậu phát hiện ra rằng tất cả sự khao khát nôn nóng ấy đã biến mất.
Đói khát trong lòng lại có thể được lấp đầy ngay lập tức, cả người cậu đều trở nên thoải mái!
Vu Hiểu Thao chợt bừng tỉnh nhận ra.
Hóa ra không phải trẫm muốn ăn Lôi ái khanh, mà trẫm chỉ muốn liếʍ một chút thôi!
Giống như việc Lôi ái khanh là một người nghiện sờ lông, dưới sự kích động sẽ thô bạo mà sờ soạng lông của trẫm!
Mèo nhỏ hăng say liếʍ láp, Nguyên soái Lôi cảm thấy mình phải chịu thiệt thòi rồi. Tầm mắt của hắn đặt trên một thiếu niên có mái tóc đen xõa tung, ngón tay bám vào quần áo của hắn, chôn mặt vào bờ vai hắn, gần như dựa cả người vào l*иg ngực hắn...
Đến tận khi mèo nhỏ nào đó cuối cùng cũng thỏa mãn, dứt khoát tránh khỏi hắn, tiến về phía đồ ăn ngon đã được mở ra thì hắn mới như được giải thoát, trong chốc lát có phần dở khóc dở cười nhìn mèo nhỏ đang nhanh chóng gặm cắn đồ ăn kia.
Nhưng quay đầu thì thấy linh hồn mèo nhỏ lúc này đã tràn ngập sự tươi cười, đầy thỏa mãn mà ăn tiếp.
Tất cả sự dở khóc dở cười đều biến thành dung túng cưng chiều.
Sau khi vất vả lắm mới bình tĩnh lại được, Lôi Khải Hoành đưa ra phản hồi về phương án thiết kế cho lão quản gia.
Hắn cũng đồng ý để lão quản gia dựa theo phương án này mà tiến hành cải tạo ao nuôi cá ở sân sau.
Lão quản gia sau khi nhận được sự tán thành thì nâng tay uống một hơi cạn sạch ly hồng trà, sau đó hăng hái tinh thần mà bắt đầu chuẩn bị.
Sau đó, vấn đề xảy ra.
Nếu muốn để phương án này được thực hiện một cách hoàn hảo thì rõ ràng không gian sân sau của phủ Nguyên soái không thể đủ.
Trừ khi chuyển cây tiêu nhỏ tới một chỗ khác.
Ngay khi lão quản gia nhắc tới vấn đề này, Vu Hiểu Thao đang ngậm miếng sườn rắc hành lá biết vậy nên đã tính toán trước được điều này, trực tiếp vỗ bàn chân xuống, nói quyết định của mình cho Lôi Khải Hoành nghe, đồng thời cũng để cho cơ giáp thừa kế chuyển quyền quản lý cung điện Hoàng gia cho lão quản gia.
Lôi Khải Hoành: ...
Mèo nhỏ này đúng là dám nghĩ dám làm.
Vu Hiểu Thao nửa đứng lên, ngẩng đầu kề sát vào khuôn mặt Lôi Khải Hoành: "Meo?"
Lôi ái khanh không đồng ý sao?
Ở khoảng cách gần thế này, dường như Lôi Khải Hoành có thể cảm nhận được những sợi tóc rũ xuống của thiếu niên và cả đôi mắt to trong suốt sáng lạn, linh động kia nữa. Lôi Khải Hoành khẽ cười một tiếng, cúi đầu chọc chọc vào cái gáy của mèo nhỏ.
Mèo nhỏ đứng không vững, trực tiếp ngửa mặt nằm thẳng xuống, lộ ra cái bụng trắng nhỏ.
Vu Hiểu Thao giẫm phịch bàn chân xuống, xoay người đứng dậy, nghiêng đầu tiếp tục ăn sườn.
Trẫm không muốn chấp nhặt cùng với một người nghiện sờ lông ngây thơ như anh!
Lôi Khải Hoành vươn tay bế mèo nhỏ lên, gãi cổ nó.
Ngay khi hắn đang muốn trả lời câu hỏi của lão quản gia thì đã nhận được hồi đáp: "Cảm ơn Nguyên soái đã tin tưởng tôi! Sau này tôi sẽ quản lý cung điện Hoàng gia thật tốt!"
Lôi Khải Hoành cúi đầu nhìn mèo nhỏ.
Mèo nhỏ nào đó sau khi trả thù xong thì duỗi móng vuốt ra, cào rách vài sợi chỉ trên tay áo của hắn.
Khi hắn nhìn qua đó thì nó làm như chưa có việc gì xảy ra mà kêu "meo" một tiếng.
Lôi Khải Hoành bật cười, xoay qua nói lại đề nghị của mèo nhỏ với lão quản gia.
Vì vậy, lão Ngụy vừa vinh dự được thăng chức làm đại quản gia của cung điện Hoàng gia đã nhận được mệnh lệnh đầu tiên khi làm việc tại cung điện Hoàng gia.
"Chuyển cây tiêu và hành lá đến vườn hoa sau cung điện Hoàng gia."
Lão quản gia: ...
Tóm lại thì ông vẫn cảm thấy vườn hoa phía sau cung điện Hoàng gia sắp xuất hiện một sự thay đổi mang tính lịch sử.
Hiện tại vườn hoa phía sau cung điện Hoàng gia mấy ngày trước còn bị Nhϊếp chính vương độc chiếm.
Ông ta sử dụng kinh phí của cung điện Hoàng gia để gieo trồng tất cả những cây hoa và cây cảnh quý hiếm tới từ khắp các tinh cầu.
Tuy nhiên, do không thích hợp với môi trường sống nên việc trồng trọt chúng khá rắc rối và không hề dễ chăm sóc, các chi phí quản lý sau này cũng cao một cách đáng kinh ngạc.
Lão quản gia cứ cân nhắc mãi, liên hệ với các vườn cây trong tinh cầu, sau đó dựa theo nguồn gốc của chúng mà cẩn thận trả chúng trở về.
Nhϊếp chính vương nhận được tin tức này thì đôi mắt hắn tối sầm lại, suýt nữa bị làm cho tức tới mức ngất xỉu.
Vài ngày trước đó, "cung điện Hoàng gia" của ông ta còn sử dụng chung vườn hoa với cung điện Hoàng gia ban đầu.
Nơi đất cây hoa và cây cảnh đắt tiền luôn là nơi mà ông ta tổ chức các bữa tiệc. Nơi này là niềm kiêu ngạo của ông ta, cả Đế quốc không có một vườn cây nào có thể so sánh với vườn hoa phía sau cung điện Hoàng gia.
Nhưng sau khi cơ giáp thừa kế của Nguyên soái Lôi rời đi, ông ta bị tước quyền quản lý cung điện Hoàng gia, tất nhiên vườn hoa này ông ta cũng không thể vào được nữa.
Tuy rằng chi phí bỏ ra là kinh phí quản lý cung điện Hoàng gia, nhưng những cây hoa và cây cảnh quý hiếm này đều là do ông ta sai người chăm bón cẩn thận!
Dù sao thì "tu hú chiếm tổ" cũng đã lâu như vậy, vốn tưởng rằng ông ta đã có thể cướp được nơi này rồi.
Tại sao chưa nói tiếng nào đã chuyển toàn bộ cây đi rồi...
Trái tim Nhϊếp chính vương rỉ máu.
Cùng lúc đó, dân chúng đã phát hiện ra động tĩnh ở cung điện Hoàng gia này, sau khi tất cả các cây hoa và cây cảnh quý hiếm bị dời đi thì một gốc cây với bộ rễ phát triển to lớn được di chuyển từ trong phủ Nguyên soái Lôi ra, dời đến vườn hoa phía sau cung điện Hoàng gia.
Trong chốc lát, tất cả dân chúng đế quốc cùng nhau suy đoán, Nguyên soái Lôi đã tìm được cái cây quý báu tới mức nào mà phải để tất cả những cây hoa và cây cảnh quý hiếm vốn của cung điện Hoàng gia nhường chỗ cho nó.
Vì vậy, hiện trường di dời cây cảnh được vô số người ven đường vây xem.
Ở Đế quốc có khu gieo trồng chuyên nghiệp, dân chúng bình thường phần lớn đều sử dụng những gia vị thành phẩm sau khi được gia công, cũng chẳng có mấy người được tiếp xúc trực tiếp với những cây gia vị chân chính.
Nhưng dân chúng Đế tinh đều có quang não.
Vì vậy, dân chúng vây xem nhìn thấy "Bách khoa toàn thư thực vật vũ trụ" đứng đầu trong từ khóa tìm kiếm tin tức trên trang mạng, trong chốc lát họ hơi mờ mịt.
Nguyên soái Lôi sắp thừa kế ngôi vị Hoàng đế đế quốc của họ, loại cây hắn yêu thích không phải là những cây hoa lộng lẫy và những cây cảnh quý hiếm, mà là một gốc cây tiêu.
Đây là một loại gia vị đồ ăn thông thường nhất trong số các loại, là một loại cây công nghiệp được trồng phổ biến ở các khu nông nghiệp.
Họ thật sự không muốn nghi ngờ thẩm mỹ của Nguyên soái Lôi. Chủ yếu chắc là do Nguyên soái Lôi đánh giá cao sức sống của cây tiêu này thôi!
Sau đó, họ lại thấy được người máy giúp việc đang cẩn thận vận chuyển cây hành lá, một loại cây nông nghiệp còn bình thường hơn...
Cùng lúc đó, Vu Hiểu Thao đã ăn hết hơn một nửa số đồ ăn vặt mà lão Ngụy đã chuẩn bị, thoải mái mà dựa vào cạnh đùi Lôi Khải Hoành, vô cùng thảnh thơi mà duỗi bàn chân câu đồ vật từ cái khe hở to bằng con chuột trong không gian.
Không thể không nói sau khi mở rộng được khe hở trong không gian thừa kế Thao Thiết thì việc tìm kiếm đồ vật trở nên thuận tiện hơn bao giờ hết.
Vu Hiểu Thao dễ dàng lôi ra được một xấp mấy trăm tờ giấy vàng trống trơn...
Điều này quả thật khiến cho mèo nhỏ nào đó bất lực!
Tuy rằng đúng là cậu có thể sử dụng được chúng cho mục đích khác, nhưng điều quan trọng hơn không phải là (ăn) gieo trồng và chăm sóc nguyên liệu nấu ăn hay sao?
Sau khi lấy ra tờ giấy vàng thứ một trăm hai mươi thì sự kiên nhẫn của Vu Hiểu Thao đã cạn sạch, cậu hung dữ mà kêu "meo" một tiếng.
Trẫm chỉ đào một lần cuối cùng nữa thôi!
Sau đó, Vu Hiểu Thao lấy ra một tờ giấy màu vàng trông có vẻ không đúng lắm.
Thứ này sau khi rời khỏi không gian Thao Thiết thì nháy mắt nó trở nên nặng hơn, đảo mắt một cái đã nặng hơn cả Vu Hiểu Thao.
Nếu không phải do bàn chân của Vu Hiểu Thao đang dùng sợi linh lực xuyên qua nó thì đoán chừng nó có thể rơi thẳng luôn xuống đất.
Vu Hiểu Thao trợn to đôi mắt mèo nhìn vật vừa tròn vừa to này, cậu suy nghĩ hai giây sau đó dứt khoát đưa cho Lôi Khải Hoành: "Meo!"
Lôi ái khanh, trẫm ban thưởng cho anh thứ đồ này.
Lôi Khải Hoành đang suy nghĩ ý tưởng vũ khí mới, theo bản năng cầm lấy đồ vật mà mèo nhỏ đưa qua rồi cúi đầu nhìn.
Vẻ ngoài của nó vô cùng giản dị, là một loại đồ dùng mà đầu bếp ở nhà ăn thường xuyên sử dụng, thường gọi là nồi sắt.