Lúc đầu khi tiếp đón Nguyên soái Lôi, Nhϊếp chính vương ngoại trừ nói vài câu khách sáo theo hình thức thì sau đó cũng không nhiều lời nữa, ông ta chỉ đứng ở phía xa xa quan sát Nguyên soái Lôi.
Mới đầu khi Nhϊếp chính vương nhìn Nguyên soái Lôi không kiêng nể gì mà chăm sóc một quả cầu lông mềm mại thì ông ta hơi bực mình.
Nhưng bực bội thì bực bội, ông ta biết rõ, cho dù Nguyên soái Lôi có khinh thường uy nghiêm của Nhϊếp chính vương thì ông ta cũng chỉ có thể cam chịu.
Nếu ông ta còn muốn tiếp tục duy trì nắm quyền lực về mặt chính trị của Đế quốc thì phải lo lót tốt quan hệ với vị Hoàng đế bệ hạ này.
Cũng may ông ta khác với sáu đại Nguyên soái, ông ta quản lý việc chính trị nên từ trước tới giờ vẫn chưa từng giao thiệp với Nguyên soái Lôi.
Chỉ cần tay ông ta với đủ dài thì việc duy trì phần lớn quyền lực là không thành vấn đề.
Mang theo sự tự tin như vậy, Nhϊếp chính vương dẫn một đôi nam nữ tới trước mặt Nguyên soái Lôi.
Mai cua biển rất cứng rắn, thậm chí còn có thể nói là sắc bén đứt tay, nhưng Nguyên soái Lôi vẫn rất tự nhiên, bình tĩnh mà gỡ nó bằng tay không. Động tác của hắn rõ ràng, lưu loát, khi đút quả cầu lông mềm ăn, động tác cũng thành thạo, tự nhiên, không chút chậm trễ nào, giống như đã trải qua việc này không ít lần...
Nguyên soái Lôi trọng thương đã khỏi hẳn, nhưng hình ảnh của ngài trong mắt dân chúng là sự mê muội mất cả ý chí, diễn xuất của ngài có hơi quá không?
Nhϊếp chính vương liếc nhìn con mèo nhỏ càng ăn càng đắc ý kia, khóe miệng co rúm, ông ta cố gắng ổn định cảm xúc: "Nguyên soái Lôi."
Lôi Khải Hoành rút khăn ra lau chất lỏng dính bên miệng cho mèo nhỏ, một bên tiếp tục bóc cua, một bên gật đầu với Nhϊếp chính vương: "Ngài Nhϊếp chính vương."
Nhϊếp chính vương: ...
Phải kiềm chế, cho dù bị coi khinh như không khí, ông ta cũng nhất định không được bất kính với Hoàng đế bệ hạ tương lai.
Nhϊếp chính vương hơi xoay người, nói: "Nguyên soái Lôi, đây là con trai tôi Thái Tinh Uyên, con gái Thái Ẩm Nguyệt, trước đó đều học tập ở bên ngoài, chưa có dịp gặp gỡ với Nguyên soái Lôi. Hôm nay hiếm có cơ hội Nguyên soái Lôi bằng lòng tới tham gia tiệc tối của cung điện Hoàng gia, đây chính là vinh hạnh của hai đứa nó."
Sau khi Nhϊếp chính vương nói xong, hai người mặc trang phục cao quý bên cạnh ông ta mới hơi khom người với Nguyên soái Lôi: "Vinh dự được gặp mặt Nguyên soái Lôi."
Lôi Khải Hoành gật đầu coi như chào hỏi.
Nhϊếp chính vương tiếp tục nói: "Lần tuyển chọn người hầu bên cạnh Hoàng đế bệ hạ của AI thừa kế, hai đứa này đều xếp trong hàng ngũ đề cử cao nhất, Nguyên soái Lôi nghĩ thế nào?"
Lôi Khải Hoành tùy ý nhìn lướt qua, từ chối cho ý kiến.
Vu Hiểu Thao cũng tranh thủ nhìn thoáng qua.
Không cao bằng Lôi ái khanh, không đẹp như Lôi ái khanh, cánh tay cẳng chân thì nhỏ bé, nhìn thế nào cũng không giống với người có thể bóc cua được.
Thân phận của hàng ngũ đề cử đứng đầu là tuyển bằng cách nào vậy?
Vì thế cậu qua loa mà kêu hai tiếng: "Meo meo!"
Trẫm cho rằng họ không xứng đáng!
Còn có một điều: "AI thừa kế, không phải trẫm đã có Lôi ái khanh rồi sao, tại sao còn cần người hầu khác bên cạnh?"
[Thưa bệ hạ, ngài chắc chắn là không cần người hầu khác bên cạnh sao?]
Vu Hiểu Thao khẳng định: "Đó là điều đương nhiên."
Vì vậy, AI thừa kế chịu trách nhiệm thông báo tới toàn Đế quốc.
Hoàng đế bệ hạ đã ban lệnh hủy bỏ quyết định tuyển chọn người hầu bên người trong phạm vi toàn Đế quốc.
Mạng Đế quốc vô cùng phát triển, huống chi là tin tức có liên quan tới Hoàng đế bệ hạ khiến vạn dân chú ý.
Cho nên thông báo này nhanh chóng lan truyền khắp trên mạng, thông báo tới quang não của mỗi người, kể cả những người đang tham dự bữa tiệc. Trong chốc lát, tất cả ánh mắt của mọi người đều dồn về phía Nguyên soái Lôi.
Sắc mặt Nhϊếp chính vương tái xanh.
Ông ta thật sự không nghĩ tới Nguyên soái Lôi không thèm nể mặt nể tình, từ chối một cách dứt khoát như thế!
Trực tiếp cắt đứt ý đồ tiến thêm một bước đưa ra lời kết thông gia dưới danh nghĩa người hầu bên người của ông ta.
Mà sắc mặt đôi nam nữ tự cao tự đại bên cạnh Nhϊếp chính vương cũng biến xanh trắng, Nguyên soái Lôi hoàn toàn không để ý tới khuôn mặt đang nhăn hết lại của đôi song sinh, hoàn toàn phớt lờ họ.
Nhϊếp chính vương hít sâu một hơi, kiềm chế quay người đi.
Đồng thời ông ta cũng để Thư ký tuyên bố mở cổng Hoàng cung, mời các vị khách đi tham quan cơ giáp thừa kế của Đế quốc.
Cơ giáp thừa kế đứng sừng sững ở Đế quốc cả trăm năm nay, không hề được bảo tồn, cho dù bề ngoài vẫn gọn gàng nhưng bên trong có lẽ đã tả tơi không biết thành cái dạng gì rồi. Ông ta rất muốn nhìn xem cơ giáp thừa kế như vậy có thể đem lại tự tin thế nào cho Lôi Khải Hoành!
Cùng lúc đó, thông qua Bạch Hào, Lôi Khải Hoành đã biết thông báo của AI thừa kế. Một bên hắn dùng tay xử lý thịt cua cho Quất Tọa nhỏ nhà hắn, một bên híp mắt quét một vòng các vị khách trong bữa tiệc.
... Tóm lại thì hắn cảm thấy vị Hoàng đế bệ hạ đang ở gần hắn, vô cùng vui vẻ mà để hắn "cõng nồi".
Nhưng ngay sau đó, sự chú ý của Nguyên soái Lôi đã dời sang cánh cổng sắp được mở ra của cung điện Hoàng gia.
Tầm mắt của hắn dán chặt vào cơ giáp thừa kế trong tòa cung điện Hoàng gia cao lớn phía xa kia.
Cùng lúc đó, AI thừa kế vội vàng báo tin cho cơ giáp thừa kế.
Mau chuẩn bị sẵn sàng, cơ hội duy nhất cho cậu được khởi động sắp tới rồi!
Nhận được tin tức, cơ giáp thừa kế vô cùng phấn khởi, cảm giác các số liệu đều lướt đi một cách nhẹ nhàng hơn nhiều.
Chỉ là cái AI kia sao lại dùng từ "duy nhất" hả?
Chẳng lẽ nếu hôm nay Hoàng đế bệ hạ không khởi động nó thì nó mãi mãi sẽ không có ngày được nhúc nhích đúng không?
Cơ giáp thừa kế: ...@!#%&*!
Cái đồ AI thừa kế kia, rốt cuộc cậu đã ràng buộc cái gì với bệ hạ?!
Không phải Nguyên soái Lôi say mê cơ giáp sao? Rốt cuộc đã xảy ra vấn đề gì, sau khi vết thương của ngài khỏi hẳn thì tính cách cũng thay đổi hay sao?
AI thừa kế: ...
Nó không dám nói lời nào, rất sợ cơ giáp thừa kế gộp tất cả 1024 con virus gửi sang cho nó.
Cơ giáp thừa kế đã đứng ở đó trăm năm qua, không có việc gì để làm nên nó đã làm đi làm lại những con virus, AI thừa kế không muốn lĩnh giáo sức mạnh của nó chút nào.
Mười phút sau, cổng cung điện Hoàng gia hoàn toàn mở ra.
Nhϊếp chính vương dẫn theo tất cả các khách mời đi tới trước cung điện Hoàng gia.
Vu Hiểu Thao vẫn còn chưa được ăn no bụng, liếʍ mép: "Meo."
Không ngờ con cua vừa mới ăn lại làm trẫm nhớ đến tôm càng xanh.
AI thừa kế: ...
Không có gì đáng ngạc nhiên, tôi đã biết ngài là như vậy thưa bệ hạ!
[Thưa bệ hạ tôn kính, ngài bớt chút thời gian khởi động cơ giáp thừa kế một chút đi.]
Vu Hiểu Thao cụp đuôi, ngáp một cái, nghiêng đầu cọ cánh tay Lôi Khải Hoành, tìm một vị trí thoải mái làm tổ: "Trẫm không muốn, sẽ bị lộ."
AI thừa kế: ...
Cơ giáp thừa kế, nếu không thì cậu vẫn chỉnh số liệu rồi tiếp tục hôn mê đi.
Nhưng AI thừa kế không dám nói, nó chỉ có thể tiếp tục khuyên nhủ Hoàng đế bệ hạ.
[Thưa bệ hạ tôn kính, cơ giáp thừa kế có hệ thống trí tuệ nhân tạo. Chuyện ngài phải làm rất đơn giản, đó là dùng tinh thần lực kết nối với nó, hướng dẫn cho nó là được rồi. Tôi bảo đảm chắc chắn sẽ không có người nào phát hiện.]
Vu Hiểu Thao nâng chân xoa xoa cái tai.
Đơn giản như vậy, sao trẫm có thể tin tưởng được?
AI thừa kế: ...
Tôi mệt quá mà!
Trong khi cố gắng hết sức để tìm ra biện pháp, AI thừa kế vô tình phát hiện ra, tuy khoảng cách còn xa với cơ giáp thừa kế nhưng trí tuệ nhân tạo Bạch Hào của Nguyên soái Lôi đã bắt đầu phân tích số liệu của cơ giáp thừa kế.
Đây là thời điểm tốt để xâm nhập!
AI thừa kế một lần nữa lại nhìn thấy hy vọng!
[Thưa bệ hạ tôn kính, tôi nhớ đã từng nói qua với ngài, sau khi Nguyên soái Lôi thay ngài chịu đựng hỏa lực thì ngài sẽ bồi thường cho Nguyên soái Lôi phải không?]
Mặc dù Vu Hiểu Thao biết AI thừa kế chỉ định dùng cớ kí©h thí©ɧ cậu, nhưng cậu vẫn không nhịn xuống được: "Cậu có đề nghị gì?"
[Thưa bệ hạ tôn kính, từ năm tuổi Nguyên soái Lôi đã bắt đầu thực hành tháo dỡ cơ giáp, mười tuổi dựa vào thiết kế từ cơ giáp thừa kế mà lắp ráp chiếc cơ giáp đầu tiên. Từ đó về sau, cứ mỗi năm, Nguyên soái Lôi lại làm một vài lần phân tích số liệu đối với cơ giáp thừa kế, Nguyên soái Lôi rất hứng thú với cơ giáp thừa kế, có thể...]
Vu Hiểu Thao bỗng nhiên nhảy dựng lên, theo cánh tay bám lên bả vai Lôi Khải Hoành, duỗi đầu nhìn khuôn mặt Lôi Khải Hoành.
Trong quá trình này, Nguyên soái Lôi rất tự nhiên nâng cánh tay lên giúp mèo nhỏ càn rỡ này.
Nhưng trong lúc ấy, Vu Hiểu Thao lại phát hiện tầm mắt người này quả nhiên nhìn chằm chằm cơ giáp cao lớn cách đó không xa.
Ở trên vai Lôi Khải Hoành, Vu Hiểu Thao cúi xuống, cọ hai cái bên đầu Lôi Khải Hoành.
Nếu Lôi ái khanh thích gã to con này tới vậy thì mang nó về nhà và trưng bày thôi.
Vì thế, khi Nhϊếp chính vương dẫn mọi người tới dưới chân cơ giáp thừa kế, Vu Hiểu Thao bắt đầu suy nghĩ cơ hội để xuống tay.
Đối với Lôi Khải Hoành mà nói, mục đích tham dự bữa tiệc tối của Nhϊếp chính vương rất đơn giản, chính là vì cơ giáp thừa kế.
Mà đối với người khác mà nói, tất cả đều tới xem Nguyên soái Lôi và phản ứng của ngài đối với cơ giáp truyền thừa.
Sau khi đến nơi, phản ứng của mọi người đều vô cùng thống nhất, dừng lại ở một khoảng cách dễ quan sát rồi chờ đợi Nguyên soái Lôi hành động.
Mà Lôi Khải Hoành đương nhiên sẽ không từ bỏ cơ hội quan sát gần cơ giáp này.
Trước khi Hoàng đế bệ hạ mang cơ giáp này đi, có thể nói đây là cơ hội duy nhất cho hắn tiếp xúc gần gũi với cơ giáp.
Cho nên hắn không thèm để ý tới lực lượng mới xuất hiện của mình, ngay lập tức đi về phía cơ giáp thừa kế.
Ánh mắt mọi người đều nhìn chằm chằm Nguyên soái Lôi đang bế cục lông mềm.
Nếu đây không phải là bữa tiệc tư nhân thì đoán chừng trên mạng đã bùng nổ rồi.
Lúc này, cơ giáp thừa kế đã thấy Nguyên soái Lôi đi tới trước mặt nó, quả thật số liệu hưng phấn không kiềm chế được.
Cái đồ AI kia rốt cuộc mới đáng tin cậy được một hôm.
Quả nhiên Nguyên soái Lôi chính là Hoàng đế bệ hạ mà nó lựa chọn!
Đây là một người có tình yêu mãnh liệt với cơ giáp, rất nhiều năm trước cơ giáp thừa kế đã biết rồi.
Ngoại hình của nó được bị người này nghiên cứu qua vô số lần!
Ngay lúc muôn người chú ý, Lôi Khải Hoành đi tới trước mặt cơ giáp thừa kế, nhẹ nhàng nhảy lên trên cánh tay trái cầm vũ khí của cơ giáp thừa kế.
Trong chốc lát, tất cả mọi người như ngừng thở, không chớp mắt nhìn về phía Lôi Khải Hoành.
Lúc này, AI thừa kế nhanh chóng nhắc nhở Hoàng đế bệ hạ của họ.
[Thưa bệ hạ tôn kính, ngài chỉ cần đặt tay lên cơ giáp, chuyên tâm triệu hồi cơ giáp thừa kế, một khi nó đáp lại ngài thì lúc đó hai người đã được kết nối thành công.]
Vu Hiểu Thao di chuyển trên vai Lôi Khải Hoành, nâng bàn chân bánh trôi lên, đặt trên vũ khí của cơ giáp thừa kế.
Lúc này cơ giáp thừa kế đang tràn ngập chờ mong Nguyên soái Lôi kết nối với nó.
Nhưng trước khi nghe được Nguyên soái Lôi triệu hồi thì nó chợt nghe được một tiếng "meo" khiến nó vô cùng khϊếp sợ.
Chương trình được tích hợp sẵn của nó lập tức phản hồi lại.
Cơ giáp thừa kế: ...
Sao nó cảm thấy có gì đó không thích hợp!
Thành công kết nối với nó không phải là Nguyên soái Lôi mà là một con mèo sao?
Cơ giáp thừa kế còn chưa hiểu được chuyện gì đang xảy ra liền nhận được một mệnh lệnh: Bay đi, bay một vòng rồi trở về, phải về nhà của Nguyên soái Lôi.
Lôi Khải Hoành đang chăm chú quan sát cơ giáp đột nhiên cảm giác được một trận chấn động, nâng tay túm lấy Quất Tọa nhà hắn rồi nhanh chóng rút lui khỏi cơ giáp.
Ngay sau đó, chiếc cơ giáp sừng sững ở cung điện Hoàng gia cả trăm năm đột ngột khởi động, kích hoạt một trận sóng xung kích, biến hóa thành một hình dáng bay lượn rồi nhằm về phía không trung, bóng dáng biến mất trong chớp mắt. Tốc độ và trình độ linh hoạt này ngay cả cơ giáp tiên tiến nhất hiện nay cũng không có cách nào sánh bằng.
Lôi Khải Hoành nhíu mày, đang muốn hỏi Bạch Hào nơi hạ cánh của cơ giáp thừa kế thì hắn bỗng nhiên phát hiện Quất Tọa nhà hắn có điểm không thích hợp!
Bàn chân Vu Hiểu Thao run lẩy bẩy bám vào cổ tay Lôi Khải Hoành, yếu ớt mà kêu: "Meo."
Lôi ái khanh, cứu trẫm với, trẫm sắp chết rồi...
Trẫm sắp chết vì đói rồi...
Đáng lẽ trẫm nên nghĩ tới, linh lực của trẫm bị tiêu hao chắc chắn cũng là do tinh thần lực của trẫm!
Trẫm suýt nữa đã bị cơ giáp thừa kế này hút khô!
Bộ dạng hấp hối của Quất Tọa nhỏ khiến tâm trí của Lôi Khải Hoành vô cùng khủng hoảng, căn bản không còn chú ý tới tình hình xung quanh nữa, nâng tay lấy ra hơn mười bình dịch dinh dưỡng, há miệng xé mở rồi đưa đến trước mặt mèo nhỏ.
Vu Hiểu Thao ăn hết sạch hơn mười bình dịch dinh dưỡng dành cho quân đoàn 7 xong mới chậm chạp thở ra, mềm mại nằm một cục trong tay Lôi Khải Hoành: "Meo."
Lôi ái khanh, lần này trẫm đã vì anh mà suýt chết đấy.
Ngón cái của Lôi Khải Hoành xoa xoa cằm mèo nhỏ: "Chúng ta về nhà thôi."
Sau đó, Nguyên soái Lôi được muôn người chú ý, bỏ mặc mọi người đang không hiểu tình huống gì, ngồi lên xe bay nhanh chóng trở về.
Trong chốc lát, mọi người hai mặt nhìn nhau.
Tôi là ai? Tôi đang ở đâu? Vừa có chuyện gì xảy ra?
Cơ giáp thừa kế đâu? Sao chớp mắt lại biến mất rồi?
Lúc này, trong phủ Nguyên soái Lôi, lão quản gia tuy không hiểu là tình huống gì nhưng dựa theo mệnh lệnh của Nguyên soái truyền đạt qua Bạch Hào thì ông đã vớt hết cá vừa mới nuôi được một ngày từ trong ao ở vườn sau, rán một chậu cá to đưa tới phòng của Nguyên soái.
Vu Hiểu Thao ngửi mùi thơm tràn ngập phòng, nhanh chóng cắn nuốt một chậu cá còn chưa lớn hẳn.
Chờ cậu giải quyết xong hết chỗ cá nhỏ thì cả người mới như sống lại.
Cùng lúc đó, trước sân phủ Nguyên soái truyền tới một tiếng nổ.
Từ cửa sổ phòng của Lôi Khải Hoành có thể nhìn thấy cơ giáp thừa kế sau khi bay một vòng ngoài tinh hệ đã trở về, vững vàng mà đứng ở nơi đó.
Vu Hiểu Thao thoải mái thở ra một hơi.
Mặc dù suýt nữa bị cảm giác đói làm cho héo hon, nhưng có thể mang cơ giáp thừa kế về đây cho Lôi ái khanh thì cậu vẫn vô cùng vui vẻ.
Chỉ là lúc này, Lôi Khải Hoành đã ngồi nghiêm chỉnh, bình tĩnh mà nhìn mèo nhỏ: "Quất Tọa nhỏ, chúng ta cùng nói chuyện."
Vu Hiểu Thao rất không muốn nghe những lời này.
Mỗi một lần nói chuyện là Lôi ái khanh lại dùng cây tiêu nhỏ uy hϊếp trẫm.
Nếu nói chuyện lúc này, ao nuôi cá của trẫm có phải sẽ gặp tai họa hay không?
Lôi Khải Hoành liếc nhìn sân trước: "Quất Tọa nhỏ, mày giải thích thế nào về cơ giáp thừa kế ở trong sân?"
Vu Hiểu Thao: ...
Trẫm không thể giải thích được không?
Lôi Khải Hoành gấp ngón tay gõ vào mặt bàn: "Quất Tọa nhỏ, định không kêu một tiếng đấy à?"
Vu Hiểu Thao: ...
Nếu trẫm bộc lộ thân phận, Lôi ái khanh vẫn có thể là Lôi ái khanh của trẫm sao?
Lôi Khải Hoành nhìn mắt mèo phát sáng, trước sau mèo nhỏ cũng không mở miệng, hắn đứng lên: "Nếu Quất Tọa nhỏ không muốn mở miệng thì quên đi, nghỉ ngơi sớm một chút."
Vu Hiểu Thao nhìn bóng dáng Lôi Khải Hoành, có hơi không biết phải làm sao.
Lôi ái khanh, đây là phòng của anh, anh không ngủ trong này còn muốn đi đâu?
Mắt thấy Lôi Khải Hoành bước ra khỏi phòng, Vu Hiểu Thao cúi đầu nhìn bàn chân của mình, nội tâm rối rắm trong một giây đồng hồ.
Cậu quyết định nhanh chóng, đạt được sự nhất trí với AI thừa kế, mượn AI thừa kế thành lập kết nối với Bạch Hào của Nguyên soái Lôi.
Vì thế, giọng nam trong trẻo vang lên thông qua phương tiện truyền đạt của Bạch Hào trên cổ tay Lôi Khải Hoành.
"Lôi ái khanh à..."
Lôi Khải Hoành vừa bước tới cửa bỗng nhiên nghe thấy một tiếng nói vang lên, hắn dừng bước, chợt xoay người nhìn về mèo nhỏ đang ngồi xổm trên mặt bàn.
Đôi mắt mèo to tròn, trong suốt của Vu Hiểu Thao yên lặng nhìn Lôi Khải Hoành, lại nói một tiếng: "Lôi ái khanh, Nguyên soái Lôi à..."
Lôi Khải Hoành hít vào một hơi, dáng người thẳng tắp bước tới, dừng lại trước bàn, nói với một giọng chậm rãi và kiềm chế: "Cùng nói chuyện nào."
Vu Hiểu Thao: ...
Biết được thân phận của trẫm, giọng điệu của Lôi ái khanh khi nói chuyện với trẫm cũng thay đổi rồi.
Lôi Khải Hoành nhìn ánh mắt lên án của mèo nhỏ, muốn giơ tay sờ đầu mèo nhỏ, nhưng bàn tay sau khi vươn ra thì hắn đã nghĩ đây không phải là một con mèo bình thường, hắn sao có thể đã sờ đầu vị Hoàng đế bệ hạ của cả Đế quốc. Vì thế, tay của hắn giơ ra nửa chừng thì thay đổi phương hướng, dừng trên đầu chính mình, cào cào mái tóc của bản thân... Quả nhiên, cảm xúc không giống nhau.
Vu Hiểu Thao nhìn bàn tay to của Lôi Khải Hoành dừng trên đầu của hắn, tâm trạng cậu liền uể oải.
Trẫm chỉ biết sau khi thừa nhận thân phận thì Lôi ái khanh sẽ không còn là Lôi ái khanh của trẫm nữa.
Lôi Khải Hoành nhìn con mèo nhỏ ủ rũ, thở dài trong đáy lòng, hắn do dự một giây rồi nói: "Bệ hạ."
Vu Hiểu Thao ngửa đầu, trong lòng hơi chua xót.
Lôi ái khanh gọi "bệ hạ" không dễ nghe bằng gọi "Quất Tọa nhỏ" đâu.
"Lôi ái khanh, quả thật tôi là Hoàng đế bệ hạ ràng buộc với AI thừa kế, nhưng anh cũng thấy đấy, tôi là một con mèo, nhỏ yếu, bất lực, không có bối cảnh gì. Nếu để cho người ta biết tôi là Hoàng đế Đế quốc thì có lẽ tôi sẽ bị họ xé xác trong phút chốc. Bởi vậy, tôi không có cách nào mới núp sau Lôi ái khanh, tôi không muốn hại Lôi ái khanh, tôi sẽ giúp Lôi ái khanh trở nên lớn mạnh hơn."
Vu Hiểu Thao mở to đôi mắt mèo, nghiêm túc nhìn Lôi Khải Hoành: "Lôi ái khanh, tôi cần anh, anh sẽ bỏ mặc tôi sao?"
Lôi Khải Hoành cúi đầu nhìn ánh mắt trong suốt của mèo nhỏ, chậm rãi lùi về sau từng bước.
Vu Hiểu Thao: ...
Trẫm tủi thân sắp khóc rồi.
Quả nhiên Lôi ái khanh thật sự nghĩ mình là một vị vua không đáng tin.
Trước kia trẫm còn suýt nữa cho Lôi ái khanh ăn hồ nuôi cá.
Ngay tại khi Vu Hiểu Thao uể oải thì chân sau của Lôi Khải Hoành quỳ gối, cơ thể đang đứng thẳng tắp của hắn chợt quỳ xuống, giơ tay nâng bàn chân bánh trôi mềm mại của mèo nhỏ lên, đặt vào trong lòng bàn tay.
Tư thế tuyên bố một lòng trung thành!
Ánh mắt kiên định có thể làm trái tim người ta hoàn toàn thỏa mãn!
Vu Hiểu Thao cảm động tới rối tinh rối mù, giẫm lên bàn tay của Lôi Khải Hoành, chuẩn bị nhào qua.
Bóng dáng lão quản gia đột nhiên xuất hiện tại cửa phòng vừa nãy Lôi Khải Hoành mở ra mà quên không đóng lại.
Đương nhiên cũng không thể trách Nguyên soái Lôi, dù sao hắn đã định rời đi, chừa lại chút không gian cho mèo nhỏ này suy ngẫm, bỗng nhiên mèo nhỏ gọi hắn một tiếng "Lôi ái khanh". Việc này ai mà không khϊếp sợ cho được, hắn có thể duy trì vẻ mặt bình tĩnh bên ngoài đã lợi hại lắm rồi.
Vì vậy, việc quên đóng cửa hay gì đó, không phải lỗi của hắn.
Đương nhiên "cái nồi" này, Bạch Hào hàng ngày quản lý hệ thống trí tuệ nhân tạo cũng không biết!
Lúc này Bạch Hào đã bị sốc bởi luồng dữ liệu mạnh mẽ của AI thừa kế và người mang nó, nó đã mất đi khả năng xử lý dữ liệu rồi.
Trong chốc lát, bầu không khí trở nên kỳ lạ.
Lão quản gia chất phác ngơ ngác mà nhìn Nguyên soái đang nửa quỳ trước mèo nhỏ trên mặt bàn và cả bàn tay to của Nguyên soái đang nâng bàn chân của mèo nhỏ.
Trước đó rất lâu, ông đã nói Nguyên soái tàn nhẫn, bây giờ phải nói Nguyên soái đi chệch hướng rồi.
Thú cưng là để cưng chiều, nhưng động tác của Nguyên soái nhà họ nhìn thế nào cũng là cưng chiều quá mà thành biếи ŧɦái rồi!