Vu Hiểu Thao bị bỏ lại một mình ở nhà ăn khác: …………
Trẫm không hiểu lắm, vì sao phải tách nhau ra ăn?
Vì thế, Vu Hiểu Thao nhảy xuống khỏi bàn cơm, đi bộ đến nhà ăn ở phòng bên.
Ngay từ ánh mắt đầu tiên, cậu thấy hơi chua với cái phòng ăn trang trí xa hoa này.
Đây chắc chắn là nơi được trang trí tráng lệ nhất phủ Nguyên soái, đèn chùm lộng lẫy treo trên đỉnh đầu, trên vách tường treo vài bức tranh khó hiểu, mà những cái bàn ghế thì hận không thể góc nào cũng moi ra được hoa.
Được rồi, nếu ăn cơm ở đây, trẫm có khả năng sẽ khó tiêu hóa.
Vu Hiểu Thao quay đầu nhìn thoáng qua phòng ăn cậu dùng khi đến.
Vẫn là phòng trẫm và Lôi ái khanh ăn cơm càng có hương vị nhà hơn một chút.
Sau đó, Vu Hiểu Thao thấy chế phẩm bổ sung dinh dưỡng trong đĩa đồ ăn của vị đại Nguyên soái nào đó.
Vu Hiểu Thao:…………
Lôi ái khanh, anh được đấy!
Trẫm bây giờ muốn lăn ngay tại chỗ cho anh xem.
Lôi Khải Hoành bóc vỏ chế phẩm bổ sung dinh dưỡng, nhìn sang Quất Tọa nhỏ đi đến trước cửa.
Vu Hiểu Thao nhìn lại anh, “Meo ~”
Lôi ái khanh vất vả rồi.
Sau đó, Vu Hiểu Thao lưu loát xoay người lại, bước những bước chân mèo, đi về rất kiêu ngạo.
Các vị đại soái:…………
Hình như họ vừa bị một con mèo cười nhạo.
Nhưng mà đồng nghiệp ngồi ở chủ vị cũng bóc chế phẩm bổ sung dinh dưỡng giống họ, họ còn có thể làm sao bây giờ?
Không mời mà đến, chẳng lẽ còn có thể không biết xấu hổ gọi món ở phủ Nguyên soái?
Vì thế, vài vị đại nguyên soái đều lấy khăn giấy lau tay, cũng ưu nhã bắt đầu bóc chế phẩm bổ sung dinh dưỡng.
Cái thứ chế phẩm bổ sung dinh dưỡng này, trừ lúc chiến tranh ra, nguyên soái nhưng họ gần như chả bao giờ động vào.
Một cái chế phẩm bổ sung dinh dưỡng bình thường có thể cung cấp cho quân nhân năng lượng của một đến hai ngày.
Mà cái chế phẩm bổ sung dinh dưỡng họ đang bóc lúc này là sản phẩm mới của quân đoàn 7.
Qua việc điều chỉnh năng lượng, nó có thể cung cấp năng lượng cho ba đến bốn ngày, chỉ là hương vị tệ hơn bình thường một chút.
Đương nhiên, vị gì đó thì có thể nuốt ực một cái, rất dễ tránh.
Các vị đại nguyên soái đều đã từng ăn chế phẩm bổ sung dinh dưỡng, nuốt luôn một hơi theo kinh nghiệm.
Nhưng loại chế phẩm bổ sung dinh dưỡng này có thể cung cấp năng lượng cho ba bốn ngày, nó yêu cầu cơ thể có độ giảm xóc nhất định.
Ăn luôn một hơi thì thấy hơi căng…………
Trong nhất thời, vài vị đại nguyên soái đều ngẩng đầu ưỡn ngực mới tránh cho mình không cẩn thận ợ ra.
Chắc chắn nếu việc này thật sự xảy ra thì trong tin tức Đế Tinh ngày mai sẽ có một tiêu đề.
Sáu vị nguyên soái sau khi đêm khuya đến thăm Nguyên soái Lôi đều ợ mà về.
Cứ như họ chưa được ăn cái gì tốt bao giờ vậy, chẳng lẽ họ không cần mặt mũi chắc.
Mà Nguyên soái Lôi đã quen các loại chế phẩm bổ sung dinh dưỡng ung dung ăn chế phẩm bổ sung dinh dưỡng vô vị đối với hắn.
Vì thế, cơm no rượu đủ (mê hoặc), bắt đầu nói chuyện.
Vài vị đại nguyên soái nói chuyện thời tiết mấy ngày nay của Đế Tinh đã nói được năm phút.
Sau đó, cuối cùng thì một vị đại nguyên soái lôi một vấn đề họ rất quan tâm ra.
“Thời tiết trời trong nắng ấm như này, đồng nghiệp Lôi có kế hoạch gì không, muốn cùng đi thư giãn với mọi người không?”
Nói cách khác, bây giờ sóng trùng đã lùi, vũ trụ hoà bình.
Lúc kế thừa ngôi vị Hoàng đế thì bình yên chạy chương trình, đừng làm to chuyện.
Lôi Khải Hoành lạnh nhạt nhìn vài vị đại nguyên soái, “Xin lỗi, tôi muốn dưỡng thương.”
Vài vị đại nguyên soái: …………
Dưỡng thương? Lời này ai tin?
Dựa theo tài liệu lịch sử Đế quốc được ghi lại, để được AI thừa kế của Đế quốc trói định, thể chất hoặc sức mạnh tinh thần cần có một cái là 5S, chứng tỏ đồng nghiệp lúc này không những không bị thương còn mạnh hơn trước.
Luôn miệng nói dưỡng thương, sợ không phải là muốn gây chuyện chứ?
Nhất thời, mấy đại nguyên soái e ngại trong lòng.
Lúc trước sau khi Lôi Khải Hoành thống lĩnh quân đoàn 7, lực lượng mới xuất hiện này mang chiến lực bão táp, bỏ xa các quân đoàn khác.
Nếu không phải họ cảm thấy bị uy hϊếp, ai sẽ thỏa hiệp với trùng thú?
Mạo hiểm lãnh thổ quốc gia bị trùng triều nuốt hết, bại lộ vị trí của Lôi Khải Hoành, cũng chậm trễ cứu viện với quân đoàn 7.
May mà, kết cục với họ mà nói thì rất hoàn mỹ.
Quân đoàn 7 thành công chống đỡ được sóng trùng, cũng thiệt hại không ít binh lực, Lôi Khải Hoành cũng thành công giải quyết Trùng tướng và bị thương nặng.
Cục diện thật tốt!
Họ lúc ấy gần như nâng chén chúc mừng.
Ai có thể nghĩ đến người này sau khi bị thương nặng như vậy còn có thể liễu ám hoa minh.
Cứng rắn đứng ở vị trí cao hơn họ.
Có lẽ tương lai không xa, một câu của người này là có thể cướp đi quân quyền, điên đảo quyền lực trên tay của họ.
Vài vị nguyên soái trầm mặc không nói, lẳng lặng nhìn hoàng đế bệ hạ tương lai ngồi ở chủ vị.
Họ rất muốn biết, vị bệ hạ này rốt cuộc có bao nhiêu năng lực, dám dốc hết sức chống lại sáu quân đoàn.
Trong chốc lát, không khí bên trong nhà ăn có chút khẩn trương.
Lúc Vu Hiểu Thao ăn xong chạy tới thì thấy cảnh này.
Lôi ái khanh nhà cậu bình tĩnh ngồi ở chủ vị, bị sáu đôi mắt hai bên sườn bàn ăn nhìn chằm chằm, mà mỗi đôi mắt bên trong đều mang theo u ám và gai nhọn.
Ngọn lửa nhỏ trong lòng Vu Hiểu Thao lập tức quẹt một cái bùng lên, nhanh chóng bốc cháy.
Nếu không phải trẫm không ăn no, trẫm mà ăn no…………
Lúc này, Lôi Khải Hoành vẫy tay với Quất Tọa nhỏ.
Vu Hiểu Thao liếc một vòng mấy người này, rồi nhảy lên đùi Lôi Khải Hoành, móng vuốt víu chặt quần áo người ta, nghiêng đầu cọ hai cái, “Meo meo!”
Lôi ái khanh, xin lỗi.
Trẫm nhất định sẽ bồi thường cho anh.
Lôi Khải Hoành giơ tay vuốt cơ thể căng chặt của mèo nhỏ, ngón tay gãi nhẹ cằm cậu.
Lão quản gia khẽ gật đầu nói, “Các vị, xin thứ lỗi, Quất Tọa nhà chúng tôi mệt mỏi, muốn đi ngủ, nếu các vị không còn việc gì khác thì thứ cho tôi không giữ khách được.”
Quất Tọa…………
Cách gọi này hiển nhiên không phải là chỉ đồng nghiệp ngồi ở chủ vị.
Vài vị nguyên soái nhìn về phía con mèo.
Ai da, nhỏ yếu đáng thương lại bất lực còn có thể ngủ, nó gánh được cái tên Quất Tọa sao?
Vài vị nguyên soái vẫn giữ vẻ hòa khí mặt ngoài, đứng lên chào tạm biệt với Lôi Khải Hoành.
Sau đó, vài vị đại nguyên soái khi đi ngang qua nhà ăn của mèo nhỏ, thấy những cái đĩa trơn bóng trải dài trên bàn.
ĐM, đây là ai ăn?!
Vài vị nguyên soái không hẹn mà cùng quay lại nhìn thoáng qua cục lông mềm mại nằm làm nũng trên người đồng nghiệp.
Chuyện này không có khả năng!
Đây khẳng định lại là thủ thuật che mắt của Lôi Khải Hoành!
Nhưng làm vậy để làm gì?
Lúc vài vị nguyên soái rời đi đều rơi vào trầm tư, không nhịn được suy nghĩ mục đích của Lôi Khải Hoành khi làm vậy.
Không lâu sau khi họ rời đi phủ Nguyên soái của Nguyên soái Lôi, trên kênh quân sự ở Tinh võng, quân đoàn 7 cho đăng lên một video biểu diễn vũ khí.
Trong video, hành tinh rác bị coi như mục tiêu tấn công, sau khi bị tấn công bởi vũ khí nào đó, gần như trong khoảnh khắc, vật lạ ở tầng ngoài bị mai một không còn, một giây là khôi phục bề mặt khi chưa bị vứt thứ gì xuống.
Hình ảnh im lặng lại làm người cảm nhận rõ được sức mạnh hủy thiên diệt địa.
Nhìn đến cảnh tượng này, dân chúng Đế quốc sau sự im lặng ngắn ngủi, đều bùng nổ.
——ĐM, tôi cảm giác nếu còn xuất hiện sóng trùng tập kích, một giây là bị loại bỏ sạch sẽ.
——Cái vũ khí này cũng quá đáng sợ đị, ai thiết kế vậy?
——Còn phải hỏi sao, cả Đế quốc đều biết kỹ sư thiết kế vũ khí chính của quân đoàn 7 chính là bản nhân Nguyên soái Lôi, cái vũ khí này tuyệt đối là xuất phát từ tay Nguyên soái Lôi.
——Không phải Nguyên soái Lôi, không lâu sau, đó chính là Hoàng đế bệ hạ của chúng ta.
Mà vài vị đại nguyên soái trên đường thấy video này, một búng máu nghẹn trong lòng, suýt nữa nghẹn chết.
Đây là một cái nguyên nhân khác khiến họ sợ hãi Lôi Khải Hoành, thậm chí sau khi Lôi Khải Hoành thương nặng vẫn muốn dồn hắn vào chỗ chết.
Vạn người trong bộ thiết kế vũ khí của quân đoàn họ đều không so được với một mình Lôi Khải Hoành.
Mẹ nó tên cuồng vũ khí!
Người dân Đế quốc có lẽ không nhìn ra, đám nguyên soái họ lại thấy rõ ràng.
Vũ khí thế này chỉ cần sửa chữa thêm vài tham số, một giây là có thể trở thành vũ khí đối kháng họ.
Họ chỉ mới dùng ánh mắt thị uy với Lôi Khải Hoành, hắn phủi tay một cái liền đưa ra một món quà đáp lễ như vậy.
Nhất thời, một đám đại nguyên soái đau ống phổi…………
Vài vị nguyên soái đi rồi, Vu Hiểu Thao mới thả lỏng lại.
Cả người chôn trong cánh tay Lôi Khải Hoành, mèo nhỏ dùng đầu cọ bàn tay Lôi Khải Hoành.
Lúc này, AI thừa kế nói.
【Thưa bệ hạ tôn kính, tôi cảm thấy ngài cần xem video này.】
Vì thế, có hình ảnh truyền đến trong đầu Vu Hiểu Thao.
Đúng là cảnh tượng Vu Hiểu Thao nhìn thấy trên tinh hạm.
【Thưa bệ hạ tôn kính, đây là quân đoàn 7 của Nguyên soái Lôi công bố, tôi còn có thể cho ngài thấy vẻ mặt hiện tại của mấy vị nguyên soái khác.】
Sau đó, AI thừa kế không biết thế nào lấy được hình ảnh trước mặt mấy vị nguyên soái vừa rời đi.
Sắc mặt cả đám đều xanh mét.
Còn có hai người không biết có phải đã bị hoảng sợ hay không mà sắc mặt trắng bệch, vừa uống nước vừa ợ?
Vu Hiểu Thao: …………
Được rồi, trẫm biết rồi, trẫm mới nãy đúng là đã lo lắng thừa rồi.
Lôi ái khanh căn bản không để họ vào mắt.
Vu Hiểu Thao đang thở ra, Lôi Khải Hoành hai tay nhấc chân trước cậu lên, nhấc cậu lên lắc lắc, thuận tay đè cậu lên vai, vỗ vỗ mông mèo, vuốt ve, “Quất Tọa nhỏ, đi ngủ thôi.”
Vu Hiểu Thao bị vỗ mông mèo thì sửng sốt một chút, sau đó ra sức giãy giụa dưới bàn tay to của người nào đó.
Lôi Khải Hoành anh meo nó dám vỗ mông mèo của trẫm! Phản rồi!
Sau đó, Vu Hiểu Thao ngủ cả buổi chiều phát hiện, cậu không ngủ được…………
Ổ chăn của Lôi ái khanh rất thoải mái, ngực Lôi ái khanh rất ấm áp, nhưng trẫm chính là không ngủ được!
Cuối cùng, Vu Hiểu Thao khó ngủ chuồn êm chui khỏi chăn, ngồi bên mép giường lục không gian truyền thừa Thao Thiết.
Đây đúng là một việc yêu cầu nhẫn nại, lục đến lục đi, tất cả đều là đồ to không lôi ra được.
Mãi đến khi kiên nhẫn của Vu Hiểu Thao sắp hao hết, mắt mèo có chút mệt mỏi, chuẩn bị chui về ngủ tiếp thì rốt cuộc cũng có một thứ nhỏ bị cậu lôi ra được.
Thứ nằm trên chân mèo là một thứ nửa trong suốt, hình quả trứng to bằng đồng tiền xu, có ánh vảy.
Vu Hiểu Thao:…………
Các lão tổ tổng sẽ không bỏ vảy cá vào trong không gian chứ?
Vu Hiểu Thao cúi đầu ngửi, lại lè lưỡi liếʍ.
Sửng sốt hai giây, mắt mèo đột nhiên tỏa sáng lấp lánh.
Trúng số rồi, đây là một miếng vảy rồng!
Máu phượng hoàng lần trước lấy ra cho Lôi ái khanh, lần này vảy rồng nên đến phiên cậu đi.
Mèo Thao Thiết nào đó há mồm liền gặm.
Sự thật chứng minh, các lão tổ tông Thao Thiết, đúng là sẽ không để lại đồ ăn vặt cho hậu bối…………
Vảy rồng này cứng đến mức suýt nữa làm rụng răng mèo của Vu Hiểu Thao.
Vu Hiểu Thao hít mũi, cậu chưa bao giờ biết còn có thứ Thao Thiết không ăn được!
Thứ này chẳng lẽ là kéo xuống từ trên người thần thú thượng cổ?
Vu Hiểu Thao uể oải, cắn vảy rồng nhảy lên giường, đi đến trước mặt Lôi Khải Hoành.
Chân mèo dẫm cằm Lôi Khải Hoành, sau đó cúi đầu nhét vảy rồng đang ngậm vào trong miệng Lôi Khải Hoành.
Thứ trẫm không có phúc hưởng thụ, ban cho ái khanh.
Nguyên soái Lôi đột nhiên bị vật thể sống cao trí tuệ mang hình dáng mèo hôn trộm:…………
Vừa nãy có phải hắn không nên ngủ giả vờ không?