Cùng lúc đó, khu vực lân cận của biệt thự Nguyên soái Lôi cũng không hề yên tĩnh. Bên ngoài có không ít phóng viên đang chầu trực, xen lẫn trong đó là các thế lực quần chúng đang ngầm quan sát, họ ước có thể xuyên qua được bảo vệ bên ngoài phủ Nguyên soái, trực tiếp chạy tới trước cửa xếp hàng chờ.
Nhưng dù sao thì nơi này cũng là phủ đệ của Nguyên soái quân đoàn 7 và cũng là Hoàng đế bệ hạ sắp kế nhiệm.
Dù có nóng lòng tới đâu đi chăng nữa thì họ cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ.
Điều duy nhất họ có thể làm là gửi thiệp mời cho quản gia phủ Nguyên soái để được cho phép tiến vào bên trong.
Vì vậy, khi lão quản gia mang bình tưới nước đi tưới cho luống hành thì quang não của ông đã nhận được một loạt thông báo về thiệp mời nhiều như dính phải virus.
Mấy năm qua Nguyên soái Lôi đã làm một anh hùng chiến đấu ngăn cản trùng thú, bảo vệ an toàn cho đế quốc, mỗi khi ngài trở về phủ Nguyên soái sau những trận chiến cũng đã từng xảy ra tình trạng này. Nhưng từ sau khi Nguyên soái Lôi bị thương nặng thì tình hình lại có nhiều thay đổi đáng kể.
Cũng giống như ngày hôm qua, sau khi Nguyên soái Lôi về đến phủ vào buổi chiều nhưng phủ Nguyên soái cũng không nhận được tin tức gì dù là danh thϊếp từ phóng viên của Đế Tinh như thường lệ.
Hôm qua lão quản gia đã chờ đợi Nguyên soái về nhà, ông cũng dựa theo dặn dò của Nguyên soái để sắp xếp công việc ở vườn sau.
Cho nên ông cũng không biết hôm qua Nguyên soái đã bị đối xử thế nào ở cảng hàng không Đế Tinh, cũng không biết Nguyên soái Lôi lúc này đã được nhận định là Hoàng đế đế quốc.
Đó là lý do vì sao lão quản gia lại lấy làm lạ khi nhận được những thiệp mời thăm hỏi tới bất ngờ như thủy triều này.
Lúc quản gia quyết định đi tìm Nguyên soái thì bên kia, Nguyên soái đã mặc một thân trang phục thường ngày, đi ra từ hướng của tòa nhà chính.
Lúc này, Vu Hiểu Thao đang chăm chú ngắm nhìn cây gia vị tương lai của mình, nghe được tiếng bước chân liền phi như bay qua chỗ Lôi Khải Hoành.
Chuyện vui vẻ như thế này phải chia sẻ cùng người khác thì niềm vui mới được nhân đôi!
Lão quản gia đang đi thì bước chân thoáng chốc đã dừng lại.
Ông nhìn quả cầu cam trắng với bộ lông ngắn thẳng một đường hướng về Nguyên soái của họ, men theo cánh tay của Nguyên soái trèo lên trên, nhào vào l*иg ngực Nguyên soái, làm cho ngài Nguyên soái lạnh lùng trong phủ đệ cũng lạnh lẽo đìu hiu này thoáng cái thay đổi trạng thái.
Quả thật khuôn mặt tràn ngập gió xuân, giống như có thể ngay lập tức ra ngoài hẹn hò đến nơi!
Khụ khụ khụ, gần đây trong đầu đều toàn cây cỏ nên chắc ông điên mất rồi.
Lão quản gia gạt bỏ tưởng tưởng kỳ lạ vừa bất chợt nảy ra của mình, cúi đầu liếc nhìn cây tiêu nhỏ và luống hành trên mặt đất...
Mặc dù sở thích của Nguyên soái bỗng nhiên trở nên kỳ lạ bất thường do sự xuất hiện của mèo nhỏ này, nhưng cho dù là vậy thì cây tiêu Nguyên soái trồng cũng là cây tiêu ưu tú nhất Đế quốc! Hành... Hành lá kia cũng vậy.
Bên này tâm trạng lão quản gia đang nảy sinh những thay đổi lớn.
Bên kia Vu Hiểu Thao lại hưng phấn: "Meo meo meo!"
Lôi ái khanh, trẫm trồng hành ở bên đó, là hành đấy!
Lôi Khải Hoành gật đầu.
Mặc dù không biết tại sao Quất Tọa nhỏ lại kêu "meo meo" liên tục, nhưng nghe âm thanh vang lên tràn đầy sự vui vẻ thì chắc hẳn là một chuyện rất đáng để vui mừng.
Vu Hiểu Thao lại tiếp tục: "Meo meo meo!"
Lôi ái khanh, trẫm muốn trưng dụng cả vườn sau này của anh, có được không?
Trẫm sẽ dùng cách khác để bồi thường cho ái khanh.
Lôi Khải Hoành lại gật đầu lần nữa, xoa bộ lông của mèo nhỏ đang gầm gừ, tiện thể chuyển qua bế nó lên.
Bất kể là nói cái gì, Quất Tọa nhỏ vui vẻ là tốt rồi.
Vu Hiểu Thao được bế lên đi ra ngoài, cậu hơi do dự, bám vào cánh tay của người này rồi quay đầu nhìn mầm hành giống phía xa xa: "Meo meo."
Nếu không phải là đi ra ngoài câu cá thì trẫm rất muốn được ở lại nhìn chúng mày đơm hoa kết trái.
Lão quản gia: ...
Ông dường như vừa được chứng kiến cuộc đối thoại giữa người và mèo!
Tại sao Nguyên soái có thể nghe hiểu được mèo nói chuyện vậy? Còn một điều nữa là ông vừa định nói với Nguyên soái cái gì nhỉ? Thôi quên đi, không có gì quan trọng cả.
Vì thế lão quản gia nhìn theo hướng họ đi về bãi đỗ xe, nhìn Nguyên soái lái xe bay rời đi.
Rồi sau đó, lão quản gia quay trở lại vườn sau, chào hỏi người máy làm vườn rồi vòng qua chỗ cây tiêu nhỏ tưới nước cho nó.
Về phần thiệp mời thăm hỏi như thủy triều kia, tất cả đã bị ném ra sau đầu mất rồi.
Cùng lúc đó, thời điểm chiếc xe bay đột nhiên bay ra khỏi biệt thự của Nguyên soái, những người đang ngồi xổm chầu trực ở gần đó chợt sửng sốt.
Chờ tới khi xe huyền phù đi rồi, họ mới hoảng hốt phản ứng lại. Đó có thể là xe huyền phù của Nguyên soái Lôi!
Trong chốc lát, tất cả mọi người đều dâng trào cảm xúc, ai nấy đều khởi động thiết bị bay và xe bay của mình đuổi theo.
Nhưng người lái xe bay phía trước là bậc thầy lái cơ giáp lợi hại nhất Đế quốc, tất cả đội quân cơ giáp trong quân đoàn 7 đều là do hắn một tay huấn luyện ra.
Ở đế tinh này... mọi phóng viên hay cảnh vệ đều không thể chạm nổi tới đuôi xe của hắn, vừa mới đuổi theo không tới vài phút thì người đã mất dấu.
Sau đó có người bắt đầu suy đoán.
Lúc này Nguyên soái vội vàng ra khỏi phủ thì sẽ đi nơi nào?
Theo lẽ thường, một người sắp trở thành Hoàng đế bệ hạ, chuyện gấp gáp nhất chẳng có gì ngoài thừa kế đế vị và khởi động cơ giáp thừa kế!
Cho nên e rằng Nguyên soái Lôi đã trực tiếp tới cung điện Hoàng gia!
Vì thế, có người dựa theo phương hướng biến mất của Nguyên soái Lôi nhằm về phía cung điện Hoàng gia mà đi.
Mà một khi có người dẫn đầu thì tự nhiên có nhiều người cùng thuận theo.
Sau đó nhóm người vây quanh phủ Nguyên soái đều ngay lập tức dời mặt trận tiến thẳng về cung điện Hoàng gia!
Lúc này, trong xe bay của Nguyên soái Lôi.
Vu Hiểu Thao cuộn hai chân lại, thảnh thơi nằm trên đùi người này, đôi mắt mèo nhìn chằm chằm đôi tay điều khiển huyền phù của người nào đó.
Nếu không phải do lần trước ồn ào đòi lái cơ giáp tới suýt chút nữa chết vì đói thì Vu Hiểu Thao đúng là muốn thử cảm giác được một lần lái xe bay là thế nào.
Lôi Khải Hoành điều khiển chiếc xe bay bằng tay, nhìn chiếc xe đã hòa vào dòng xe cộ như thường thì vươn tay chỉnh xe bay sang chế độ tự lái, giơ tay sờ soạng đầu mèo nhỏ một phen, gãi gãi cái cằm của nó.
Vu Hiểu Thao "meo" một tiếng rồi lật người, lộ ra cái bụng nhỏ trắng mềm.
Lôi ái khanh đã có thời gian thì mát xa cho trẫm một chút đi.
Vì thế, Nguyên soái Lôi - vị Hoàng đế bệ hạ được vô số người chờ đợi ở cung điện Hoàng gia - giờ phút này trở thành máy mát xa hình người cho mèo Hoàng đế thực thụ nào đó.
Hồ Thiên Thành, một cái hồ nhân tạo lớn nhất nằm trong khu vực săn bắt của Đế Tinh.
Mặt hồ chia làm hai khu vực: nước ngọt và nước biển, có hệ thống tuần hoàn độc lập hỗ trợ, bên trong nuôi thả các loại cá cho dân chúng thả câu.
Người dân đế quốc chỉ cần trả một khoản chi phí nhất định là có thể vào nơi này thả câu, những vật dụng cần thiết thì thanh toán bằng tinh tệ.
Trước khi xe huyền phù của Nguyên soái Lôi tới thì Bạch Hào đã làm xong xuôi hết các thủ tục.
Lôi Khải Hoành chọn một vùng nước tương đối trống trải, hướng mắt về phía nào cũng không gặp được một bóng thuyền hay bóng người.
Vu Hiểu Thao bám vào thân tàu biến ra từ chiếc xe bay đang nổi trên mặt nước, duỗi đầu nhìn vào trong hồ.
Hương vị tanh mặn đặc trưng của nước biển ập vào mặt, Vu Hiểu Thao giơ chân xoa xoa cái mũi, lùi về sau từng bước, thu chân lại ngồi bên người Lôi Khải Hoành.
Sự thật đã chứng mình rằng một số người dù có tài năng xuất sắc ở mặt nào đó nhưng ở phương diện khác thì không tránh khỏi lơ mơ thiếu kinh nghiệm.
Cuối cùng, sau hai tiếng, mồi câu đã quăng xuống nước vô số lần, một người một mèo vẫn như trước không thu hoạch được gì.
Vu Hiểu Thao: ...
Trẫm quả nhiên đã có tín nhiệm mù quáng với Lôi ái khanh.
Lôi Khải Hoành: ...
Tất cả kỹ thuật thả câu đều giống hệt như những gì hắn tra được trên mạng.
Vì sao lại không thu hoạch được gì?
Ngay khi Lôi Khải Hoành chuẩn bị thực hành thêm vô số lần thả câu nữa, Vu Hiểu Thao đang nằm bên cạnh xe bay, nhàm chán vợt nước thì đột nhiên nhảy dựng lên kêu "meo" một tiếng, lông toàn thân dựng hết lên thành một cục bông xù.
Lôi Khải Hoành ném cần câu định kéo mèo nhỏ lên.
Chỉ thấy mèo nhỏ một lần nữa lại men theo cạnh xe bay, duỗi đầu trừng mắt nhìn dưới nước.
Đồng thời một bàn chân hướng về phía hắn gọi: "Meo meo meo!"
Lôi ái khanh tới đây mau! Có cá lớn!
Lôi Khải Hoành bước vài bước qua, ngồi xổm xuống, theo tầm mắt mèo nhỏ nhìn xuống.
Hắn vừa liếc nhìn thì thấy một bóng đen, đột ngột có một vật lớn xẻ nước lao tới. Đó là một con cá lớn có thể bằng mười chiếc xe bay, há to cái mồm như chậu máu ngoạm vào xe bay của họ.
Vu Hiểu Thao: ...!!!
Trong cơn hoảng loạn, Vu Hiểu Thao tháo chạy về trên vai Lôi Khải Hoành.
Ngay khi miệng con cá lớn sắp cắn xé chiếc xe bay thì thân xe đã mở l*иg bảo vệ đánh bật con cá lớn ra ngoài.
Vu Hiểu Thao thở ra một hơi, đồng thời nước miếng cũng tràn ra.
Con cá này lớn như vậy, đủ ăn rồi!
Vì thế cậu cọ cọ mặt bên trái của Lôi Khải Hoành: "Meo meo?"
Lôi ái khanh, nếu đây là khu thả câu, vậy thì con cá lớn này có thể ăn được đúng không?
Lôi Khải Hoành quay đầu sờ mèo nhỏ như muốn trấn an nó.
Sau đó hắn liền thấy được giọt nước lấp lánh bên miệng mèo nhỏ.
Lôi Khải Hoành: ... Đây là nước miếng à?
Vu Hiểu Thao ngoan ngoãn một cách kỳ lạ, dưới ánh mặt trời, đôi mắt mèo to tròn, xinh đẹp chớp chớp nhìn Lôi Khải Hoành.
Hàm ý biểu đạt trên mặt quá rõ ràng... Có thể ăn nó không?
Tầm mắt Lôi Khải Hoành chuyển sang con cá lớn đang loanh quanh bên ngoài xe bay định ngoạm cắn, khóe miệng hắn co rút: "Không thể ăn được."
Sau đó hắn thấy vẻ mặt đầy dấu chấm hỏi của mèo nhỏ.
Lôi Khải Hoành giải thích: "Nghe nói loại cá này không có bộ phận bài tiết. Nó dựa vào da trên cơ thể để vận chuyển bài tiết ra ngoài nên trong thịt có chứa vị mặn và vị nướ© ŧıểυ."
Vu Hiểu Thao: ...
Tốt lắm, trẫm đã biết, ái khanh không cần giải thích nữa.
Vu Hiểu Thao nhìn con cá lớn bơi xa, tâm trạng hết sức tiêu điều.
Lôi Khải Hoành thô bạo sờ soạng nó một phen, dứt khoát để Bạch Hào gửi thông báo cho lão quản gia rằng trưa nay sẽ ăn cá, càng nhiều cá càng tốt.
Sau đó, một người một mèo không thu hoạch được gì, buông tha việc thả câu rồi lái xe bay trở về.
Lôi Khải Hoành vừa mới dừng xe lại thì Vu Hiểu Thao đã mở cửa xe nhảy xuống dưới, một đường chạy vội về phía vườn sau.
Đúng như những gì cậu dự đoán, lúc cậu đi, những mầm hành đã phát triển thành những cây hành nhỏ cao 20cm thơm ngon, màu xanh nhạt dịu dàng, vô cùng đáng mừng. Hơn nữa, những chiếc lá xanh nhạt dịu dàng này rõ ràng ẩn chứa linh lực, so với thực vật bình thường ở thời không này thì nó còn mang nhiều linh lực hơn.
Nước miếng của Vu Hiểu Thao sắp chảy ra tới nơi rồi.
Hôm nay tuy trẫm không câu được cá nhưng trẫm có hành!
Cậu lại chạy một đường tới trước mặt Lôi Khải Hoành, móng vuốt bám vào quần của người này: "Meo!"
Lôi ái khanh, anh đến đây với trẫm!
Lôi Khải Hoành nhìn mèo nhỏ chạy trước vài bước, đuổi theo bước chân của nó cùng đi tới trước cây hành lá.
Bàn chân của Vu Hiểu Thao cẩn thận chọn một cây hành lá nhỏ lớn nhất, đôi mắt mèo to tròn kiên định nhìn về phía Lôi Khải Hoành: "Meo!"
Lôi Khải Hoành nhướn mày, không hiểu gì.
Bàn chân của Vu Hiểu Thao dùng sức dẫm cây hành lá nhỏ.
Lôi Khải Hoành: ...
Đây không phải là loại thực vật đặc biệt hiếm lạ của mèo nhỏ này hay sao?
Lần đó khi hắn suýt nữa nhổ đứt cái cây nhỏ, mèo nhỏ này còn thiếu điều chưa khóc lên.
Bàn chân Vu Hiểu Thao lay lay giẫm giẫm cây hành nhỏ, nhổ đứt rễ của nó.
Ở nơi cây hành bị tách ra ngay lập tức có một hương vị cay nồng kí©h thí©ɧ tỏa ra.
Vì thế, cái mũi nhạy cảm của Thao Thiết nào đó hơi sặc, mắt mèo mơ hồ chảy ra nước mắt.
Vu Hiểu Thao nâng chân bịt chặt mũi, buồn bực kêu một tiếng với Lôi Khải Hoành: "Meo?"
Lôi ái khanh, đồ ăn này, anh có biết không?
Trong nháy mắt, ngay khi mèo nhỏ nhổ đứt một gốc hành lá nhỏ, Lôi Khải Hoành có một cảm giác khác thường trong khứu giác, giống như giác quan đã bị đóng lại từ trước tới nay đột ngột bị mở ra, một hương vị hơi cay nồng kí©h thí©ɧ tiến thẳng vào hô hấp của hắn.
Lôi Khải Hoành nâng tay xoa xoa cái mũi, cúi đầu nhìn mèo nhỏ cũng đang bịt mũi giống vậy, khóe miệng giần giật, xách mèo nhỏ lên, tiện thể cầm theo hai cọng hành nhỏ vừa bị nhổ theo.
Khi trở về nhà chính, Vu Hiểu Thao liên tục thúc giục: "Meo meo meo!"
Lôi ái khanh, nhanh nhanh nhanh, nhất định phải tới kịp chỗ đồ ăn lão quản gia đã làm trước đó.
Hành lá vừa được nhổ, tới chậm thì ăn sẽ không tươi ngon nữa!
Vì thế, khi một người một mèo vọt tới phòng bếp.
Lão quản gia: ...
Đói tức mức đấy cơ à? Vừa làm xong đồ ăn là đã vội vàng tới đây ăn rồi?
Sau đó lão quản gia thấy Nguyên soái của họ giơ tay đưa qua hai cọng màu xanh non nớt nhỏ dài bằng hai đốt ngón tay.
Lão quản gia: ...
Ngài không nên làm vậy đâu?
Lão quản gia theo bản năng liếc nhìn người máy đang nấu cơm ở phòng bếp, bên kia đã sắp xếp rất nhiều nguyên liệu nấu ăn, chúng đều là nguyên liệu nấu ăn thiên nhiên được cung cấp và xử lý tốt, cũng không có loại hành lá rõ ràng là vừa ngắt ra này.
Chẳng lẽ...
Khóe miệng lão quản gia co rúm. Ngọn cây nhỏ trong một đêm phát triển thanh cây tiêu còn chưa tính, mầm hành lá kia lại có thể nửa ngày đã phát triển thành hành lá nhỏ sao?
Có lẽ nào vườn sau thật ra là một mảnh đất siêu màu mỡ, cực kỳ thích hợp cho cây nông nghiệp sinh trưởng sao?