Lôi Khải Hoành nhìn con mèo cam trắng nhỏ trên mặt bàn, khóe miệng lặng lẽ nhếch lên, vươn bàn tay ra, chân thành mà nói: "Cảm ơn Quất Tọa nhỏ."
Mặc dù không rõ mèo nhỏ này rốt cuộc là một cơ thể có trí tuệ cao thế nào, nhưng có thể khẳng định rằng thể chất và tinh thần lực của hắn được chữa trị trăm phần trăm là do mèo nhỏ này. Khi kỹ thuật chữa bệnh trước đó đã không có biện pháp, chỉ trong vòng mấy tiếng đồng hồ thôi mà nó đã dọn dẹp sạch hoàn toàn vết thương nặng ban đầu của hắn. Quất Tọa nhỏ đúng là không đơn giản.
Vu Hiểu Thao nghe thấy tên gọi này thì nháy mắt đen mặt.
Quất Tọa là Quất Tọa, tại sao phải thêm chữ "nhỏ" vào?
Ý nghĩa của cái tên này thật rõ ràng, Lôi Khải Hoành cũng dễ dàng hiểu được. Hắn nhướn mày, mắt nhìn thân hình của mèo nhỏ từ trên xuống dưới.
Ngoài đôi tai ra thì chẳng có gì lớn cả.
Cái đuôi thì con người không có, có thể loại trừ được.
Vu Hiểu Thao ném cho hắn một ánh mắt coi thường của bậc đế vương.
Đôi mắt của trẫm cũng khá lớn đó!
Nhưng Lôi ái khanh cũng không cần nóng vội như vậy, chờ một ngày nào đó cây tiêu nhỏ của trẫm lớn lên, trẫm nhất định sẽ có cơ hội trở thành một Quất Tọa to lớn.
Không chừng dáng người ấy còn đi thi đấu với voi được đó, trẫm sẽ làm ái khanh phải lau mắt mà nhìn!
Không có cách nào khác, đã nhiều năm chưa bao giờ ăn no nên giấc mộng này chính là đơn giản thô thiển như vậy!
Tuy nhiên, trước mặt.
Vu Hiểu Thao cúi đầu nhìn bàn tay đang mở ra của Lôi Khải Hoành rồi nâng chân đặt lên đó.
Bởi vì thời gian sắp tới Lôi ái khanh sẽ vì trẫm mà hứng chịu lửa giận nên trẫm cố gắng không so đo bất hòa với ái khanh.
Lôi Khải Hoành khép tay nắm lấy bàn chân của mèo nhỏ lắc lắc.
Bàn chân nhỏ xíu nóng hầm hập, một bên là nệm thịt mềm mềm mại mại, một bên là lớp lông ngắn mượt như nhung.
Khi nắm lấy rắt có cảm xúc.
Vì thế, Nguyên soái Lôi theo bản năng mà nắm chặt, nhẹ nhàng xoa niết.
Vu Hiểu Thao: ...
Trẫm biết điều đó!
Vu Hiểu Thao bình tĩnh rút chân về, đôi mắt mèo tức giận nhìn từ trên xuống dưới bộ quân phục vô cùng vừa người của Lôi Khải Hoành: "Meo."
Chữ "Cảm ơn" treo trên miệng chỉ là nói nói suông, anh đừng quên đưa cho trẫm bộ quần áo kia.
Lôi Khải Hoành phát hiện ra rằng sau khi bản thân đã nhận định mèo nhỏ này là một sinh mệnh có trí tuệ cao thì rất nhiều ý định của nó hắn đều hiểu được rất rõ ràng. Ví dụ như lúc này hàm ý mà mèo nhỏ muốn biểu đạt có liên quan tới điều kiện trao đổi khi đe dọa nó lúc nãy.
Lôi Khải Hoành xoa xoa cái đầu của mèo nhỏ: "Quất Tọa nhỏ cứ yên tâm, tao chắc chắn sẽ làm cho mày một bộ quân phục vừa người."
Vu Hiểu Thao nghiêng đầu né tránh bàn tay của hắn, nâng bàn chân lên, ngang ngược chỉ vào chỗ đang trồng cây tiêu nhỏ.
Sau đó, đúng tình hợp lý mà kêu một tiếng đanh thép: "Meo!"
Còn một điều là từ nay về sau không được tơ tưởng gì tới cây tiêu nhỏ của trẫm! Đe dọa cũng không được!
Nếu không...
Vu Hiểu Thao nhấc hai chân trước lên, móng vuốt nháy mắt lộ ra, ở tại chỗ vung lên múa may mấy lần.
Một ngày nào đó trẫm lớn mạnh rồi sẽ đến tìm anh để tính sổ!
Lôi Khải Hoành nhìn bàn chân con mèo vung loạn xạ, móng vuốt sắc nhọn không có chút lực sát thương nào đối với hắn, trong chốc lát không thể nhịn được ý cười trong lòng, khóe miệng hắn nhếch lên cam đoan với nó: "Xin lỗi mày Quất Tọa nhỏ, về sau dù có thế nào thì tao cũng tuyệt đối không đυ.ng tới cây nhỏ."
Từ trước khi xác định đi tới đế tinh, hắn đã liên lạc với quản gia trong nhà ở đế tinh để chuẩn bị chu đáo chỗ trồng trọt cho cái cây nhỏ này.
Đồng thời hắn còn dặn quản gia chuẩn bị căn phòng cho con mèo xinh đẹp này, chỉ có điều...
Lôi Khải Hoành liếc nhìn Quất Tọa nhỏ vừa thu lại móng vuốt, ngẩng đầu ưỡn ngực tự thấy mình thật khí phách kia.
Chủ yếu là dựa theo tình huống này thì mèo nhỏ sẽ không được chọn phòng cho riêng mình rồi.
Vu Hiểu Thao hài lòng, đi lên vài bước cọ cọ cánh tay của Lôi Khải Hoành.
Lôi ái khanh có thể cam đoan như thế, trẫm vô cùng vui mừng.
Sau này trẫm cũng sẽ không đối xử tệ với anh, sau này lấy được đồ vật gì từ trong không gian Thao Thiết cũng sẽ phân chia cho anh một nửa.
Lôi Khải Hoành thô lỗ giơ tay sờ mèo nhỏ.
Hắn còn tưởng rằng sau khi tiếp cận với thân phận của mèo nhỏ này thì nó ít nhiều gì cũng sẽ cảm thấy không tự nhiên.
Không nghĩ rằng chủng tộc cực kỳ thông minh với vẻ ngoài giống mèo này lại có đặc tính là đặc biệt dính người.
Vu Hiểu Thao nghiêng người dựa vào tay Lôi Khải Hoành, nằm ngửa ra, đôi mắt hơi híp lại.
Đôi mắt mèo theo khe hở ngắm Lôi Khải Hoành, hơi nâng cái chân, tìm một tư thế ngủ thích hợp và một vị trí để Lôi Khải Hoành dễ sờ lông rồi sau đó mềm mại mà kêu một tiếng: "Meo."
Trẫm ăn chỗ đồ ăn đó xong thì mệt rã rời, Lôi ái khanh cứ tiếp tục mát xa, trẫm cần phải ngủ một giấc.
Vì thế, cuộc trao đổi ngắn ngủi chấm dứt.
Vu Hiểu Thao nhắm hai mắt lại ngủ say.
Lôi Khải Hoành còn có vài chuyện chưa hiểu rõ, ngón tay cào gãi bộ lông mềm mại của con mèo nhỏ.
Hắn thắc mắc muốn biết liệu giấc mơ lúc trước thấy được linh hồn mèo nhỏ của hắn có phải là thật hay không?
Nhưng muốn biết được chân tướng thì cũng không nên nóng vội, Quất Tọa nhỏ dính hắn như thế, sau này hắn sẽ có thời gian để xác định.
Trong chốc lát, năm tháng thật tĩnh lặng.
Một người tâm trạng tốt sờ lông mèo, một con mèo chậm rãi thoải mái hưởng thụ.
Trong lúc Vu Hiểu Thao đang chìm sâu vào giấc ngủ thì trí AI Bạch Hào báo cáo: "Thưa Nguyên soái, Ủy ban Liên hợp quân sự muốn kết nối."
Ngón tay Lôi Khải Hoành gãi cái tai của mèo nhỏ vừa trở mình: "Kết nối đi."
Ngày sau đó, Tổng thư ký của Ủy ban Liên hợp quân sự mặt mày nghiêm túc xuất hiện trên màn hình của khoang.
Sau khi hỏi thăm ngắn gọn, Tổng thư ký nói: "Thưa Nguyên soái Lôi, xin hỏi thời gian tinh hạm của ngài tới đế tinh có phải là ngày ngày 10 tháng 2 năm 4032?"
Lôi Khải Hoành gật đầu.
"Xin hỏi Nguyên soái Lôi, tinh hạm của ngài có thể đến cảng hàng không trước thời hạn hoặc đến sau thời hạn hay không?"
Vu Hiểu Thao mơ hồ nghe được lời nói này, giật giật lỗ tai, người này đang nói gì vậy?
Đến cảng hàng không trước hoặc sau thời hạn... Trẫm từ chối.
Nếu tinh hạm đến cảng hàng không trước thời hạn thì kế hoạch để Lôi ái khanh thu hút hỏa lực của trẫm không phải sẽ bị nhỡ sao?
Nếu tinh hạm đến sau thời hạn thì cây tiêu nhỏ của trẫm không phải sẽ bị bỏ rơi cả một ngày sao?
Vì thế, Vu Hiểu Thao mở to mắt, ngẩng đầu kêu một tiếng với Lôi Khải Hoành: "Meo."
Lôi ái khanh à.
Tầm mắt Nguyên soái Lôi lập tức chuyển sang mèo nhỏ.
Vu Hiểu Thao nhìn hắn, lại quay đầu nhìn về phía cây tiêu nhỏ.
Lôi ái khanh, anh có hiểu ý của trẫm không?
Ngón tay Nguyên soái Lôi tiếp tục gãi bộ lông mềm của mèo nhỏ, quay sang đối diện với Tổng thư ký trên màn hình, nói: "Hành trình sẽ không thay đổi."
Vu Hiểu Thao hài lòng mà ngả đầu về sau, thuận tiện duỗi người ra, rồi lại cuộn tròn người lại.
Thay đổi góc độ nằm rồi hưởng thụ mát xa của Nguyên soái Lôi.
Tổng thư ký nghiêm mặt: "Thưa Nguyên soái Lôi, ngài đã nhận được thông báo của AI kế thừa của đế quốc rằng Hoàng đế bệ hạ sẽ đến đế tinh cùng ngày đó hay chưa?"
Lôi Khải Hoành gật đầu: "Nếu tinh hạm của tôi cản trở tuyến đường an toàn thì đến lúc đó tôi sẽ tránh."
Bạch Hào đã báo cho hắn biết tin tức mà AI thừa kế công bố trước đó.
Chẳng qua là lúc đó hắn đang bận lựa chọn thức ăn cho mèo nhỏ, trong lúc ấy chuyện của Hoàng đế bệ hạ hắn cũng không đặt ở trong lòng.
Tổng thư ký: ... Ý của tôi cũng không phải như vậy.
Đến bây giờ họ cũng không biết Hoàng đế bệ hạ đang ở đâu, khi xuất hiện sẽ phô trương thế nào.
Hắn chỉ muốn nói rằng bây giờ có nhiều người chú ý tới thân phận thật sự của Hoàng đế bệ hạ như vậy, Nguyên soái Lôi tại sao ngài không tránh hiềm khích cơ chứ?
Đến cảng hàng không cùng một ngày với Hoàng đế bệ hạ, ngài không biết điều này là liều lĩnh hay sao?
Hầu hết tất cả các tinh hạm hướng đến đế tinh đều tăng tốc hành trình, nhanh chóng hủy bỏ xong xuôi lộ trình an toàn đã định và đến cảng hàng không sớm hơn. Ngài không nghĩ rằng bản thân nên hành động gì đó sao?
Nhưng Tổng thư ký không có quyền ra lệnh cho Nguyên soái Lôi.
Điều duy nhất anh ta có thể làm là đánh dấu tinh hạm của Nguyên soái Lôi, sàng lọc những tinh hạm trong phạm vi bay đến cảng.
Đến lúc đó anh ta mới có thể dễ dàng tập trung vào tinh hạm của bệ hạ.
Thư ký thở dài một hơi. Đế quốc có một vị Hoàng đế bệ hạ rồng thần thấy đầu không thấy đuôi như vậy cũng là một điều hiếm lạ.
Tổng thư ký đấu tranh lần cuối: "Thưa Nguyên soái Lôi, ngài xác định hành trình sẽ không thay đổi sao?"
Lôi Khải Hoành lại gật đầu.
Sau khi nhận được câu trả lời chắc chắn thì Tổng thư ký chào Nguyên soái một cách dứt khoát rồi ngắt liên lạc.
Trước khi tắt trò chuyện, Tổng thư ký liếc mắt nhìn con mèo xinh đẹp dưới bàn tay mạnh mẽ của Nguyên soái Lôi.
Quả nhiên, giống như lời đồn, sau khi Nguyên soái trọng thương thì nản lòng thoái chí, lại có thể mê muội mất cả ý chí... Chậc!
Đối với ánh mắt của Tổng thư ký, Lôi Khải Hoành làm như không nhận ra, cúi đầu tiếp tục gãi gãi bộ lông của mèo nhỏ.
Mèo nhỏ trên mặt bàn liên tục nheo mắt, âm thanh khò khè một lần nữa phát ra từ cổ họng.
Mèo nhỏ đắc ý ngủ thoải mái như vậy cũng mơ hồ gợi lên cơn buồn ngủ của Lôi Khải Hoành.
Hắn nâng tay bế mèo nhỏ lên, chuyển đến bên giường rồi xoay người nằm lên giường.
Vu Hiểu Thao nằm trong ngực Lôi Khải Hoành, há miệng ngáp một cái thật to.
Nguyên soái Lôi ngủ ngon.
Vừa tỉnh ngủ, Nguyên soái Lôi vẫn còn ở đó, đưa lưng về phía cậu, đứng trước bàn không biết đang làm gì.
Vu Hiểu Thao duỗi eo, nhảy từ trên giường xuống đi qua.
Sau đó cậu thấy một bộ đồng phục được tạo hình và màu sắc giống hệt như quần áo của Lôi Khải Hoành.
Vu Hiểu Thao từ tốn nhảy lên, duỗi móng vuốt ra sờ.
Lôi Khải Hoành chờ cái chân trắng trẻo của mèo nhỏ sờ xong thì vươn tay mở bộ quần áo ra, hưng phấn cổ vũ: "Quất Tọa nhỏ, có muốn thử không?"
Vu Hiểu Thao lập tức đứng lên, giơ chân ra cho người ta mặc giúp.
Vì thế, Lôi Khải Hoành giúp mèo nhỏ bao cái chân, lấy cái đuôi ra rồi cài khuy áo.
Sau vài phút, Vu Hiểu Thao dùng tư thế oai hùng hiên ngang mà nhảy từ trên bàn xuống, bước hai bước trên mặt đất.
Động tác của nó rất kỳ quái, không hiểu sao khi nhấc chân lên nó lại nâng cao hơn so với bình thường.
Lôi Khải Hoành nhìn tư thế đi đường không ra sao của mèo nhỏ thì khẽ bật cười.
Thuận tiện để Bạch Hào khởi động hệ thống ghi hình bên trong, ghi chép 360 độ cảnh này.
Mà sau khi Vu Hiểu Thao đi hai vòng, bỗng nhiên dừng bước bởi vì cậu phát hiện một điều sau khi mặc quần áo.
Trẫm đi cùng tay cùng chân rồi...
Quả thật khó mà tin nổi!
Vào ngày đầu tiên làm mèo trẫm cũng không bị đi cùng tay cùng chân như vậy.
Vu Hiểu Thao cúi đầu tức giận nhìn bộ đồng phục vô cùng ngay ngắn, trong lòng rối rắm hết sức.
Quả nhiên, trẫm làm mèo nên không thích hợp để mặc quần áo mà...
Sau này nếu ra ngoài với bộ dạng này chẳng phải sẽ bị người ta cười chết sao?
Vu Hiểu Thao mạnh mẽ ngẩng đầu nhìn về phía Lôi Khải Hoành.
Nguyên soái Lôi đứng ở đó với khuôn mặt nghiêm túc, ánh mắt thâm sâu đánh giá quần áo của cậu, dường như muốn nhìn kỹ xem rốt cuộc quần áo này không thích hợp ở đâu.
Vu Hiểu Thao: ...
Quan hót phân, gân xanh ở khóe mắt anh đã nổi hết lên rồi.
Nhịn cười thành cái dạng này, anh tưởng trẫm không nhận ra hay sao?
Lôi Khải Hoành hắng giọng nói: "Không tệ, rất vừa người."
Vu Hiểu Thao: ...
Trẫm còn lâu mới tin lời nói dối của anh.
Vì thế Lôi Khải Hoành cho Bạch Hào chiếu đoạn ghi hình vừa quay ra.
Đây là hình ảnh lập thể, chiếu ngay cạnh Vu Hiểu Thao.
Chỉ thấy một con mèo nhỏ màu cam trắng mặc đồng phục, uy vũ khí phách đi bộ phía trước.
Khí thế không tầm thường chút nào, rất ra dáng của một con thú hung dữ.
Nhưng tỉ mỉ nhìn lại sẽ phát hiện cái chân trước sau ở bên trái của mèo nhỏ cùng nhau hoạt động, chân bên phải trước sau cũng di chuyển cùng nhau.
Cùng tay cùng chân trông vô cùng ngốc nghếch đáng yêu.
Vu Hiểu Thao: ...
Vu Hiểu Thao lập tức uốn éo bên trong bộ quần áo, linh hoạt chui ra từ trong đó.
Lôi Khải Hoành giơ tay bế mèo nhỏ lên: "Không mặc sao?"
Khuôn mặt Vu Hiểu Thao vặn vẹo.
Mặc cái đầu anh!
Chỉ là hòn trứng mèo của trẫm...
Lôi Khải Hoành liếc mắt nhìn bên dưới của con mèo nào đó: "Có thể mặc lúc ra ngoài."
Vu Hiểu Thao: ...
Bộ dạng cùng chân cùng tay của trẫm bị anh cười nhạo còn chưa đủ hay sao, còn để cho những người ngoài kia chê cười thêm ư?
Trẫm từ chối.
Lôi Khải Hoành giơ tay xách mèo nhỏ trên đất, tiện tay nhặt bộ quần áo bị ghét bỏ lên, phân tích: "Hẳn là do chất liệu của bộ quần áo này không phù hợp, đợi tới khi trở về đế tinh thì làm lại một lần nữa."
"Meo."
Trẫm rất đồng ý!
Trước đó trẫm đành miễn cưỡng để Lôi ái khanh đảm đương làm phương tiện di chuyển của trẫm là ổn rồi.
Lôi Khải Hoành thô bạo sờ đầu mèo nhỏ một phen: "Tao muốn đi tới khoang máy móc, mày muốn ở lại trong khoang hay là đi với tao?"
Vu Hiểu Thao men theo cánh tay của Lôi Khải Hoành, bước vài bước lên vai hắn rồi thu chân ngồi xổm ở trên: "Meo!"
Trẫm ở trong này đợi lâu lắm rồi, tất nhiên là phải theo anh ra ngoài.
Vì thế Lôi Khải Hoành cứ vậy mà vác con mèo nhỏ trên vai ra khỏi khoang đi tới khoang máy móc.
Lý giải từ trên mặt chữ thì Vu Hiểu Thao nghĩ rằng khoang máy móc chính là nơi để sửa chữa đồ vật gì đó.
Tới nơi rồi cậu mới biết được nó chính là một nơi đặc biệt để dự trữ cơ giáp!
Là một Thao Thiết xuyên tới từ thời không có khoa học kỹ thuật quả thật hơi lạc hậu so với nơi này, mắt mèo của Vu Hiểu Thao chậm rãi sáng lên, từ trên vai Lôi Khải Hoành cúi người xuống kêu một tiếng: "Meo?"
Trẫm có thể tùy tiện ngắm nhìn được không?
Lôi Khải Hoành quay đầu đối diện với đôi mắt mèo to tròn, trong suốt tràn ngập chờ mong của mèo nhỏ.
Sau một khoảng im lặng ngắn ngủi, Vu Hiểu Thao còn tưởng người này muốn từ chối.
Sau đó, cậu đột ngột bị bàn tay to của ai đó kéo xuống dưới, mà bàn tay to của người nào đó đã thô bạo sờ đầu cậu một trận.
Vu Hiểu Thao: ...
Trẫm biết là bộ lông mềm như nhung thật dễ khiến người ta không kiềm chế nổi.
Nhưng Nguyên soái Lôi à, anh rõ ràng đã biết trẫm là một sinh mệnh với trí thông minh cao cơ mà, anh sờ lông như thế không thấy rất đáng xấu hổ sao?
Cùng lúc đó, sự yên lặng chết chóc bao trùm tất cả máy móc trong khoang.
Tất cả các kỹ sư máy móc đều trợn mắt, há hốc mồm mà nhìn khuôn mặt không đổi sắc của Nguyên soái khi bị mèo nhỏ gầm gừ.
Tuy rằng trên tinh hạm đã sớm có một tin đồn về việc Nguyên soái cưng chiều con mèo bảo bối xinh đẹp của ngài.
Nhưng chính mắt thấy cảnh tượng này vẫn khiến cho người ta phải kinh ngạc!
Con mèo cam trắng nhỏ mềm mại, rực rỡ như ánh mặt trời phối hợp cùng ngài Nguyên soái nghiêm túc lạnh lùng của họ... Nó hung dữ mà gầm gừ bàn tay to.
"Keng" một tiếng, công cụ của kỹ sư máy móc rơi xuống đất.
Vu Hiểu Thao húc vào bàn tay to của người này, vô thức kêu một tiếng: "Meo?"
Chuyện này là sao đây?
Lôi Khải Hoành ho nhẹ một tiếng.
Tất cả các kỹ sư máy móc nhanh chóng tỉnh táo lại, đồng loạt mở miệng.
"Thưa chỉ huy, thiết bị trong khoang huấn luyện không hoạt động tốt, tôi qua đó xem một chút."
"Thưa chỉ huy, khoang thuyền bị hỏng hóc còn cần phải theo dõi một lần nữa, tôi phải qua đó trước."
"Thưa chỉ huy, đầu bếp khu thực phẩm cần tôi chuyển cho ông ấy một chút số liệu tổng hợp."
"Thưa chỉ huy ..."
Qua nửa phút, trong khoang máy móc không còn một ai.
Vu Hiểu Thao tiếp tục húc vào bàn tay to của người này, không hiểu gì hết.
Tại sao họ đều trong trạng thái y như vừa thấy quỷ vậy?
Lúc này, người nào đó vỗ vỗ đỉnh đầu cậu, âm thanh trầm thấp truyền đến: "Tùy tiện chơi đi."
Vì thế, nháy mắt Vu Hiểu Thao thoát ra khỏi bàn tay ma quỷ của Lôi Khải Hoành, nhanh như gió chạy qua chỗ cơ giáp cao lớn đẹp đẽ nhất.
Con mèo nhỏ cam trắng nhảy tung tăng lên xuống, dường như sờ tới tất cả mọi ngóc ngách của cơ giáp.
AI thừa kế: ...
[Thưa bệ hạ tôn kính, cơ giáp thừa kế cao lớn uy vũ hơn chiếc cơ giáp phụ này, sức chiến đấu cũng hơn loại cơ giáp này mấy chục lần. Ngài có thể nhân dịp trở về đế tinh, thử khởi động một chút xem sao?]
Vu Hiểu Thao cào lớp vỏ bên ngoài của cơ giáp, cuối cùng cũng buông tha nó: "Cũng không phải không thể."
Cùng lắm thì đến lúc đó lại đem Lôi ái khanh là làm khiên chắn rồi trẫm sẽ dùng cách khác bồi thường cho hắn.
AI thừa kế nào đó đã được an ủi.
Thật chẳng dễ dàng gì, cuối cùng sau hơn nửa tháng thì cũng có thể làm cho bệ hạ hơi dao động.
Lúc này Lôi Khải Hoành đã đi tới dưới cơ giáp, hơi ngẩng đầu nhìn con mèo đang ở trên.
Vu Hiểu Thao duỗi đầu qua cơ giáp nhìn quan hót phân đang cung kính ngẩng mặt ở dưới.
Rõ ràng người này đang đứng ở dưới nhưng từ đầu tới cuối đều là khí thế không chút hèn mọn.
Khí thế 1m9 của Lôi ái khanh!
Sau khi Lôi Khải Hoành nhìn một lúc thì xoay người nhảy lên vai cơ giáp, vươn tay ra chỗ con mèo đang ngồi xổm trên đầu cơ giáp: "Có muốn vào xem hay không?"
Vu Hiểu Thao ngay lập tức ngoan ngoãn nhảy xuống, nhào vào ngực Lôi Khải Hoành.
Lôi Khải Hoành liền khởi động cơ giáp, lưu loát nhảy vào trong khoang điều khiển.
Nói một cách rộng rãi thì bất cứ ai cũng có thể thao tác cơ giáp bởi từ ngày đầu tiên cơ giáp ra đời, nó đã có hệ thống điều khiển bằng tay.
Chẳng qua thao tác cơ giáp vô cùng phức tạp, tốc độ tay của người bình thường khó có thể theo kịp.
Theo thời gian thao tác cơ giáp đã từng bước chuyển sang sử dụng phương thức thao tác bằng tinh thần lực.
Tình thần lực cấp bậc càng cao thì thao tác cơ giáp càng phức tạp và lớn mạnh.
Trước mắt, Nguyên soái Lôi với tư cách là một người có tinh thần lực bị giảm sút, nếu muốn cho mèo nhỏ này hiểu biết một chút về cơ giáp thì hắn chỉ có thể điều khiển bằng tay.
Sau đó, Vu Hiểu Thao đã được mở mang tầm mắt rồi. Tốc độ tay của người này so với lúc gãi còn nhanh hơn.
Cùng lúc đó, cửa khoang máy móc mở ra một đường, sau khi cơ giáp trôi chảy xoay người thì phóng ra khỏi tinh hạm một cách đẹp mắt.
Vu Hiểu Thao ngây người một lúc, móng vuốt vèo một cái túm lấy quần áo Lôi Khải Hoành.
Meo! Cái này trực tiếp xông vào vũ trụ sao?
Lôi Khải Hoành hơi cúi đầu, cằm đè lên đầu mèo nhỏ, tốc độ chợt nhanh hơn.
Hắn vốn tưởng là tầm mắt mèo nhỏ sẽ dừng trên những thiên thạch diễm lệ đang không ngừng lui về sau phía ngoài.
Không nghĩ rằng mèo nhỏ dưới cằm đang túm lấy quần áo hắn, cúi đầu, đôi mắt mèo nhìn chằm chằm ngón tay của hắn.
Lôi Khải Hoành: ...
Không phải như hắn đang nghĩ chứ.
Con vật nhỏ này muốn điều khiển cơ giáp sao?
Để chứng minh cho suy nghĩ của mình, Lôi Khải Hoành bắt đầu chỉnh sửa trình tự thao tác của hắn.
Cơ giáp vừa bay vun vυ"t trên không bắt đầu bay thong thả, đồng thời làm những động tác cơ bản.
Mặc dù chỉ là những động tác cơ bản nhưng đối với cơ giáp điều khiển bằng tay thì nó cũng khá phức tạp.
Sau khi hoàn thành một loạt các thao tác, khi Lôi Khải Hoành định biểu diễn lần thứ hai thì mèo nhỏ bám trước ngực hắn đã thả chân ra, dừng trên mu bàn tay hắn.
Đồng thời, cái đầu của mèo nhỏ cũng quay sang: "Meo!"
Lôi ái khanh, trẫm muốn thử.
Lôi Khải Hoành nhướn mày: "Mày chắc chắn chứ?"
Vu Hiểu Thao gật gật đầu, bàn chân mèo đặt trên cánh tay của Lôi Khải Hoành nhẹ nhàng giẫm liên tiếp những thao tác.
Nệm thịt mềm mại của mèo nhỏ dẫm trên tay thật dễ khiến người ta phân tâm.
Chỉ có điều Lôi Khải Hoành - một người điều khiển cơ giáp bằng tay vô cùng thành thạo - vẫn nhận ra được điểm hạ chân của mèo nhỏ vô cùng chính xác.
Lôi Khải Hoành thu tay lại, chuyển quyền thao tác cho mèo nhỏ.
Vu Hiểu Thao ngồi xổm trên đùi Lôi Khải Hoành, nhô cơ thể nhỏ nhắn mềm mại ra, dùng bàn chân mèo trắng trẻo mềm mại đặt trên bàn phím cảm ứng phức tạp của bàn thao tác cơ giáp.
Sau đó tốc độ thao tác "chân" giống hệt Lôi Khải Hoành xuất hiện.
Cơ giáp lưu loát làm các động tác rồi nhằm vào một vành đai của một tinh cầu nhỏ mà lao tới.
Điều này khá nguy hiểm đối với một người mới bắt đầu lái cơ giáp.
Cho dù là người sử dụng tinh thần lực để thao tác cơ giáp.
Nhưng bàn chân trắng mềm của mèo nhỏ nhanh như cắt điểu khiển cơ giáp xuyên qua vành đai của hành tinh, chuẩn xác tránh né những thiên thạch to nhỏ xung quanh. Động tác của cả chiếc cơ giáp trôi chảy không chút rối loạn.
Trong lúc ấy Lôi Khải Hoành lộ ra một chút tán thưởng.
Binh sĩ dưới quyền của hắn cũng có không ít người tài giỏi có thể điều khiển cơ giáp bằng tay.
Nhưng có thể làm như con mèo nhỏ này thì đúng là có một không hai. Huống chi, mèo nhỏ này còn vừa học vừa làm.
Thiên tài!
Hơn mười phút sau, cơ giáp xuyên qua vành đai của các hành tinh một cách hoàn hảo rồi chậm rãi dừng động tác, trôi nổi trong vũ trụ.
Cùng lúc đó, sau phút ngừng lại ngắn ngủi thì mèo nhỏ nào đó đột nhiên cắm đầu xuống.
Lôi Khải Hoành nhanh tay nhanh mắt xông tới đỡ được thân mình mèo nhỏ, cẩn thận kéo lại gần nhìn.
Hai cái chân trắng mềm của con mèo nhỏ giần giật, đôi mắt mèo rưng rưng.
Lôi Khải Hoành căng mắt nhăn mày, cẩn thận vuốt ve hai cái chân mềm của nó: "Quất Tọa nhỏ?"
Đây là do sử dụng chân quá sức nên chuột rút sao?
Cả người Vu Hiểu Thao run rẩy.
Vô cùng kí©h thí©ɧ, trẫm chưa từng thích thú đến vậy.
Nhưng mà... việc này rất tiêu hao thể lực, bây giờ trẫm có thể ăn cả một cái đầu trâu.
Mèo nhỏ ngoại trừ run rẩy thì chưa phản ứng gì với hắn.
Lôi Khải Hoành lo lắng mà sờ đầu nó, lại nói một câu: "Mèo nhỏ này?"
Vu Hiểu Thao há miệng, yếu ớt mơ hồ kêu một tiếng: "Meo."
Lôi ái khanh, trẫm... đói quá.
Khóe miệng Lôi Khải Hoành hơi co rút.
Nếu phải nói hành vi của mèo nhỏ mà hắn quen thuộc nhất thì đó là khi nó cầu xin thức ăn.
Lôi Khải Hoành vươn tay lấy hai bình dịch dinh dưỡng mở ra đưa đến bên miệng mèo nhỏ.
Chân trước của Vu Hiểu Thao run rẩy, víu vào cổ tay hắn, ăn ngấu nghiến.
Hai ba ngụm giải quyết xong, đôi mắt tinh thông chớp chớp tiếp tục nhìn Lôi Khải Hoành: "Meo?"
Còn không? Trẫm vẫn còn đói lắm, chút ấy chẳng đủ nhét kẽ răng.
Lôi Khải Hoành vỗ về, sờ sờ cái tai mèo nhỏ: "Nhịn một chút, chúng ta lập tức trở về."
Sau đó một tay Lôi Khải Hoành ôm mèo nhỏ, một tay nhanh chóng điều khiển cơ giáp quay trở về.
Vu Hiểu Thao làm tổ trong tay người này, hết sức đáng thương mà lấy ra quả bóng nhỏ màu cam lúc trước Nguyên soái Lôi hào phóng mua cho cậu.
Cậu dùng hai bàn chân ôm lấy nó mà gặm. Mỗi khi quả bóng cam nhỏ bị răng nanh của cậu đυ.ng vào liền đổi sang một loại hương vị khác.
Cả khoang điều khiển cơ giáp nhanh chóng tràn ngập mùi hương đồ ăn thơm ngon.
Vu Hiểu Thao đương nhiên biết cái này chỉ có thể chơi chứ không thể ăn nhưng nó vẫn có vị đấy chứ.
Hương vị gà hầm hạt dẻ, hương vị thịt kho tàu, hương vị canh chua cay thơm ngon...
Cái bụng đói đến điên rồi, vang lên từng tiếng sôi ùng ục.
Lôi Khải Hoành: ...
Sau nhiều năm lăn lộn trên chiến trường, trải qua sinh tử vô số lần, hắn đã sớm rèn cho mình một ý chí sắt đá.
Nhưng lúc này thấy mèo nhỏ tội nghiệp gặm món đồ chơi, đáy lòng hắn bỗng nhiên cảm thấy hơi đau xót.
Vì thế, Lôi Khải Hoành không nhịn được nữa, giọng nói có phần nghiêm khắc vang lên: "Quất Tọa nhỏ, sau này nếu không ăn no thì tao sẽ không cho mày lái cơ giáp nữa."
Lúc này, Vu Hiểu Thao đang ôm quả bóng cam nhỏ tỏa ra hương vị của tôm càng xanh cay nóng, ngơ ngác nhìn Lôi Khải Hoành.
Trẫm không thể không thừa nhận, Lôi ái khanh, lời này của anh đánh trúng vào điểm yếu rồi đấy!
Chặt đứt ước mơ dùng cái cơ thể mèo này chinh phục biển sao mênh mông mà trẫm vừa nghĩ ra.
Trên đường trở về, trong cơ giáp, Lôi Khải Hoành đã để Bạch Hào thông báo tới khu thực phẩm nhanh chóng chuẩn bị một bàn đồ ăn dành cho mười người chuyển tới khoang của hắn.
Bất kể là món ăn gì, càng nhanh càng tốt.
Mặc dù đầu bếp tại khu thực phẩm vô cùng kinh sợ trước lượng đồ ăn này nhưng vẫn nhanh nhẹn chuẩn bị.
Vì thế, trước khi Lôi Khải Hoành lái cơ giáp trở về thì hai xe đồ ăn và thực phẩm tổng hợp bổ dưỡng đã được sắp xếp ở bên ngoài khoang của hắn.
Loại thức ăn dinh dưỡng tổng hợp này là phối hợp cho các binh sĩ trên tinh hạm. Lượng đồ ăn phong phú, dinh dưỡng cân đối.
Hương vị thì không tệ, khuyết điểm duy nhất chính là hình thức không đẹp lắm.
Chỉ có điều lúc này Vu Hiểu Thao đã không còn hơi sức mà chú ý tới điều đó.
Mặc kệ là cái gì, chỉ cần có thể ăn được.
Huống chi, đồ ăn ở thời không này đều chứa linh lực nhiều hơn một chút.
Vu Hiểu Thao đã đói đến không chịu nổi, khi Lôi Khải Hoành đưa đồ ăn tới, quả thật cậu mừng rơi nước mắt, yếu ớt mà kêu một tiếng: "Meo."
Lôi ái khanh, hầu hạ trẫm ăn cơm được không?
Không chờ con mèo nhỏ phải yêu cầu, Lôi Khải Hoành đã mở bàn ăn ra, lưu loát dùng khăn tay lau tay, bưng đồ ăn tới bên miệng mèo nhỏ.
Vu Hiểu Thao gắng sức chuyển động cơ thể nhỏ bé mềm mại, tới gần tay của Lôi Khải Hoành và ra sức nhai nuốt.
Sau vài phút, cảm giác đói khát của Vu Hiểu Thao cuối cùng cũng dịu đi một chút, cậu nâng cái đuôi cọ lên bàn tay Lôi Khải Hoành: "Meo."
Lôi ái khanh, trẫm yêu anh chết mất!
Lôi Khải Hoành nhìn mèo nhỏ làm nũng, thở ra một hơi, nâng tay sờ đầu mèo nhỏ.
Lúc này hắn mới bất chợt phát hiện ra rằng lòng bàn tay của hắn thế mà toát mồ hôi.
Sau khi Vu Hiểu Thao cọ cọ người này xong thì tự mình chạy tới ăn đồ ăn.
Chờ tới khi hai toa đồ ăn đều hết, cảm giác đói khát của Vu Hiểu Thao được giảm bớt, cậu mới giống như sống lại, tinh thần phấn chấn kêu "meo meo" với Lôi Khải Hoành.
Lôi ái khanh, trẫm ăn hết sạch rồi.
Có thể đổi hết những món ăn khác ngon hơn lại đây không?
Nhưng tầm mắt Lôi Khải Hoành quét về cái bụng nhỏ mềm mại hoàn toàn không phồng lên của con mèo nhỏ: "Ăn hết chỗ đồ ăn này rồi nói sau."
Vu Hiểu Thao: ...
Được rồi, dù sao trẫm cũng không kén ăn như thế.
Đến khi mèo nhỏ ăn xong hết toàn bộ chỗ thức ăn, Lôi Khải Hoành giơ tay sờ cái bụng mềm của mèo nhỏ, nhíu mày: "Ăn no rồi?"
Vu Hiểu Thao nâng chân né tránh tay hắn, ngồi xổm trước mặt Lôi Khải Hoành, liếʍ miệng: "Meo!"
Lôi ái khanh, lau miệng.
Lôi Khải Hoành rút một cái khăn tay lau miệng sạch sẽ cho mèo nhỏ.
Vu Hiểu Thao thoải mái, sung sướиɠ mà duỗi người, làm tổ bên cạnh Lôi Khải Hoành, lười biếng há miệng: "Meo."
Mặc dù lần điều khiển cơ giáp này còn suýt chút nữa là hôn mê.
Nhưng trẫm cảm thấy chờ sau này cây tiêu nhỏ đơm hoa kết trái thì tất cả đều không có vấn đề gì!
Lúc này, Bạch Hào nói với Lôi Khải Hoành: "Thưa Nguyên soái, thao tác cơ giáp bằng tay của Quất Tọa nhỏ đạt điểm A."
Nếu là trước khi mèo nhỏ đói thành một cục bột nhão yếu ớt thì có lẽ Lôi Khải Hoành sẽ phải tán thưởng bản lĩnh này của mèo nhỏ.
Nhưng bây giờ, hắn vô cùng chắc chắn rằng nếu trước khi xác định là mèo nhỏ đã ăn no thì hắn tuyệt đối sẽ không cho nó điều khiển cơ giáp.
Về tiêu chuẩn no bụng, Lôi Khải Hoành liếc nhìn cái bụng mềm dù mèo nhỏ có ăn đến thế nào cũng không thay đổi gì.
Dù sao thì cái bụng cũng phải phồng lên rồi nói tiếp.
Vì vậy, dưới niềm tin của tất cả binh sĩ rằng Nguyên soái của họ đã điều khiển cơ giáp và dưới sự cố ý giấu giếm của Lôi Khải Hoành, không một người nào biết Vu Hiểu Thao - một thiên tài điều khiển cơ giáp bằng "chân" đáng kinh ngạc này.
Một ngày sau, tinh hạm của Nguyên soái Lôi đến đế tinh đúng giờ, dừng lại ở cảng hàng không tại đế tinh.
Lôi Khải Hoành mặc quân phục một tay bế Vu Hiểu Thao từ chối tự mình đi đường, tới nơi liền thấy bên ngoài cảng chật ních đủ loại thiết bị bay và xe vận chuyển, trong số lượng xe khổng lồ này có một thiết bị bay trang bị vũ khí tiêu chuẩn canh gác.
Vu Hiểu Thao yên lặng liếʍ răng nanh, vui vẻ mà híp mắt nhìn ánh mặt trời phản chiếu trên mỗi máy móc.
Cậu cực kỳ muốn biết những người này sẽ phản ứng thế nào khi Lôi Khải Hoành bước ra.
Liệu họ có ùa lên rồi hô to Hoàng đế bệ hạ hay không?
Tại thời không nơi có khoa học kỹ thuật siêu phát triển thế này lại có thể vẫn lựa chọn chế độ quân chủ, thật sự là khiến cậu mong chờ.
Nhưng mà Vu Hiểu Thao đã đoán sai rồi...
Tổng thư ký đã đánh dấu tinh hạm chuyên biệt của Nguyên soái Lôi, tin tức cũng đã truyền ra ngoài.
Bây giờ hơn nửa dân chúng đang vây xem bên ngoài cảng đã biết tin tức Nguyên soái Lôi sẽ xuất hiện cùng ngày rồi.
Mà gần nửa số người còn lại, trong lúc này cũng đã được nghe người khác nói về thân phận của Nguyên soái Lôi.
Mặc dù dân chúng ở đế tinh vẫn cảm thấy Nguyên soái Lôi là anh hùng chiến đấu.
Nhưng so với vị Hoàng đế bệ hạ tiếng tăm vang dội muôn người dõi mắt trông theo thì hắn vẫn kém hơn một chút.
Huống chi cả đế quốc đều biết Nguyên soái Lôi bị thương nặng đến mức mãi mãi cũng không thể phục hồi thể chất và tinh thần lực vốn có.
Không ai nghĩ rằng Nguyên soái Lôi lúc này sẽ là vị Hoàng đế của đế quốc đã được AI thừa kế công nhận.
Nếu trước khi ngài trọng thương thì có lẽ họ còn có một chút mong đợi.
Cho nên khi thiết bị bay của Lôi Khải Hoành về phủ đệ đã được người thuận lợi đón đi.
Đối với việc này, Vu Hiểu Thao đang an ổn ngồi trên thiết bị bay của Lôi Khải Hoành về phủ đệ vô cùng hoang mang.
Lúc trước AI thừa kế đã báo cáo với cậu rằng cũng chỉ có tinh hạm của Nguyên soái Lôi tới đế tinh vào hôm nay.
Các tinh hạm khác để tránh bị nghi ngờ thì đều tới đế tinh sớm để nghênh đón bệ hạ, tất cả đều tránh ngày này ra.
Cho nên tại sao không ai coi Lôi Khải Hoành chính là Hoàng đế của đế quốc?
Mãi đến khi thiết bị bay của Nguyên soái Lôi tới phủ đệ ở đế tinh, Vu Hiểu Thao nháy mắt liền bỏ việc này ra sau đầu.
Bởi vì cậu thấy ở vườn sau của Lôi Khải Hoành có một cái hố rất lớn!
Cây tiêu nhỏ yêu dấu của trẫm rốt cuộc cũng có thể được trồng xuống đất mà lớn lên!
Vu Hiểu Thao vui mừng giãy khỏi cánh tay của Lôi Khải Hoành, nhảy lên bãi đất vững chắc.
Con mèo nào đó chạy vài bước chợt nhận ra quần áo rất vướng víu, nó thành thạo chui ra từ trong đống quần áo rồi chạy gấp về phía cái hố to.
Lôi Khải Hoành thong thả bước theo phía sau, nhìn mèo nhỏ hưng phấn mà xoay quanh cái hố với đường kính không nhỏ.
Sau khi Vu Hiểu Thao chạy một vòng lại một vòng xong thì chạy tới trước mặt Lôi Khải Hoành, bàn chân dính đất bám vào quần áo Lôi Khải Hoành rồi leo lên: "Meo, meo meo?"
Lôi ái khanh, cây tiêu nhỏ của trẫm bao giờ thì được trồng ở đây?
Lôi Khải Hoành vươn tay giúp mèo nhỏ trèo lên, không chút để ý mà nặn nặn cái chân dính dầy bùn đất của cậu: "Yên tâm, cây nhỏ sẽ được trồng ngay thôi."
Vài phút sau, cây nhỏ được đặc biệt vận chuyển tới vườn sau của phủ Nguyên soái Lôi.
Một cánh tay máy móc dài mới được lắp ráp vào thiết bị bay đưa cây tiêu nhỏ trong thùng xuống dưới đất, nó vững vàng đặt cái thùng vào trong hố to.
Tiếp theo, dưới sự điều khiển của Lôi Khải Hoành, cái thùng nhanh chóng được cố định đã mở ra, dịch dinh dưỡng vương vãi khắp nơi trong cái hố. Nó được người máy giúp việc gia đình ở bên cạnh lấp đầy dưới đống đất.
Quản gia đứng xem: ...
Vài ngày trước ông nhận được thông tin từ Bạch Hào mà rửa sạch sân sau, cũng dựa theo kích thước Bạch Hào cung cấp để đào một cái hố trồng cây.
Khi đào cái hố, quản gia nghĩ có thể Nguyên soái ở bên ngoài nhìn trúng cái cây cảnh sum suê hiếm có nào đó, định trồng ở sân sau.
Nhưng thực tế lại khiến người khác phải trợn mắt há mồm.
Sau khi lấp đầy cái hố to hơn mười mét, xung quanh nhìn rõ không sót cái gì, mà ở chính giữa chỉ có một cái cây nhỏ, trụi lủi, cô đơn đứng tại đó.
Nguyên soái của họ đã tốn công tốn sức mà trồng một gốc cây nhỏ màu nâu gần giống với màu của bùn đất.
Chỉ có một cái cây to bằng ngón tay, hoa mắt một cái là gần như không nhìn thấy nó đâu nữa…