Chương 13: Trẫm vẫn chưa tha thứ cho anh đâu!

Editor: Xiaoni

Beta: Tuyết Phi Ly

Vì thế cho nên vào nửa đêm, Lôi Khải Hoành nghe thấy cửa phòng có âm thanh nhỏ vang lên, mở mắt ra liền thấy mèo nhỏ cam trắng đang hất khe cửa chui ra ngoài với cái đuôi đang vểnh lên.

Lôi Khải Hoành:...

Đây là chán tới ngốc hay là muốn bỏ nhà đi?

Lôi Khải Hoành trở mình ngồi dậy, đi theo mèo nhỏ, từ khe cửa mà mèo nhỏ chui qua nhìn ra bên ngoài.

Chỉ thấy mèo nhỏ đang ngồi trên mặt đất thử dùng chân đào đất.

Tiếc là đất ở đây khô cứng, cái hố được đào ra không hề lớn bao nhiêu, mèo nhỏ cuống cuồng xoay quanh chỗ đó.

Khóe miệng Lôi Khải Hoành hơi nhếch lên rồi đẩy cửa đi về hướng mèo nhỏ.

Đột nhiên mèo nhỏ giật mình nhảy cẫng lên khi nghe thấy tiếng động, cong lưng rồi dùng đôi mắt mèo to sáng trong đêm mà cảnh giác nhìn về hướng này, khi phát hiện ra là hắn thì mới thả lỏng, sau đó lại tiếp tục thử đào hố.

Lôi Khải Hoành đi qua đó, ngồi xổm xuống, tiện tay vuốt lưng mèo nhỏ “Muốn đi tiểu tiện hay đại tiện?”

Vu Hiểu Thao: ….. có cần hỏi thẳng vậy không, ngu ngốc!

Quan hót phân đúng là rất có tinh thần tự giác hót phân.

Nhưng mà, phi phi, bây giờ cậu không muốn tiểu tiện cũng không muốn đại tiện, cậu chỉ muốn trồng hạt giống cây hoa tiêu thần kỳ này thôi.

Thấy mèo nhỏ càng lúc càng kiên quyết để đào đất, Lôi Khải Hoành đưa tay xách mèo nhỏ lên để sang một bên, tùy tiện lấy một cục đá, hơi dùng lực đào đất, đào ra được một cái hố nhỏ, đem tất cả đất trong hố nhỏ đó chất đống bên cạnh.

Lôi Khải Hoành ném cục đá đi: “Xong rồi, đi đại tiện đi.”

Vu Hiểu Thao kiêu ngạo tự mãn kêu một tiếng: “Meo!”

Lôi Khải Hoành bật cười nhìn mèo nhỏ cao ngạo đang vểnh đuôi đi một vòng xem kỹ hố nhỏ này, dáng vẻ như là đang đi tuần tra lãnh địa của mình vậy.

Chỉ là ngồi vào hố thôi mà cũng kiêu ngạo như vậy?

Nếu đã như thế, Lôi Khải Hoành suy nghĩ xoay người.

Ngay lúc này, hắn thấy chân của mèo nhỏ chìa ra rồi vứt thứ gì đó vào trong hố nhỏ, rồi lại nhanh chóng dùng chân lấp đất chôn cái hố nhỏ đó, sau khi chôn xong còn rất trìu mến dùng chân đập đập.

Lôi Khải Hoành suy nghĩ điều gì đó mà nhìn đống đất nhỏ nhô lên đấy.

Dường như thú cưng đa số đều có thói quen giấu đồ của mình...

Sau khi Vu Hiểu Thao trồng xong hạt giống nhỏ thần kỳ thì rất hài lòng mà xoay thân quay về, đi được vài bước, phát hiện Lôi Khải Hoành chưa đi theo, Vu Hiểu Thao quay đầu lại “Meo ~” một tiếng.

Đi thôi, trẫm muốn quay về ngủ rồi.

Ngày thứ hai, Vu Hiểu Thao ăn xong liền chạy thẳng ra ngoài cửa, nhìn chằm chằm nơi trồng hạt giống, quan sát linh lực xung quanh không ngừng bị hạt giống cây hoa tiêu hấp thụ, trong lòng vui vẻ mà xoay quanh đống đất nhỏ đó, chỉ muốn hạt hoa tiêu nhỏ có thể mọc lên thành cây trong một ngày.

Còn Lôi Khải Hoành vẫn cố gắng thay đổi số liệu, nâng cấp vũ khí lên rất nhiều lần.

Tuy nhiên, hiệu quả tấn công của vũ khí vẫn không lợi hại như vẻ ngoài của nó, vẫn là thùng rỗng kêu to, kết quả thử nghiệm từ đầu tới cuối luôn không làm người ta hài lòng.

Hai ngày sau, đồ ăn dự trữ đã bị Vu Hiểu Thao ăn sạch sẽ rồi...

Mà Lôi Khải Hoành cũng cần những vật liệu chất lượng cao hơn để nâng cao lực tấn công của vũ khí.

Vì vậy, Lôi Khải Hoành vác mèo nhỏ suốt ngày ngồi ở ngoài kia đi vào trong thành phố Tinh Cầu.

Nếu không phải biết lần này ra ngoài sẽ mua đồ ăn, Vu Hiểu Thao tuyệt đối sẽ nằm lười biếng bất động ở cửa.

Sau khi một người một mèo vào thành phố, AI thừa kế nào đó lập tức nhắc nhở.

[Thưa bệ hạ tôn kính, hàng hóa mà Ngài bán hôm nay là ngày cuối đến hạn giao hàng, xin Ngài tìm hình dạng máy AI ở gần đây để giao hàng, tôi sẽ sắp xếp chuyển phát nhanh.]

Vu Hiểu Thao lúc này đang nép vào cánh tay của Lôi Khải Hoành gặm quả bóng đàn hồi mới nhớ ra lá bùa của cậu vẫn chưa gửi đi.

Vì vậy nhân lúc quan hót phân đi mua lương thực dự trữ, Vu Hiểu Thao quét mắt nhìn một vòng, ánh mắt khóa chặt cái thùng rác trước cửa hàng, món đồ vật có bề ngoài trơn mịn, nhấp nháy ánh sáng xanh đó nhìn rất giống một cỗ máy trí tuệ nhân tạo.

“Cái này có được không”

AI thừa kế: ……….

[Được, bệ hạ, mời chuyển.]

Vu Hiểu Thao bèn lấy lá bùa ra vo viên lại rồi ném vào trong.

AI thừa kế nào đó lặng lẽ sắp xếp các thiết bị

AI công cộng để chuyển phát nhanh cho hoàng đế bệ hạ.

Không biết người mà nhận được bản thư pháp của bệ hạ, nếu biết bản thư pháp bán với giá 100 vạn tinh tệ, địa điểm đầu tiên vận chuyển hàng lại là ở thùng rác thì sẽ có cảm nghĩ như thế nào nhỉ.

Sau khi mua hết những vật phẩm cần thiết, một người một mèo trở về nơi ở.

Cùng lúc này, lá bùa của Vu Hiểu Thao được vận chuyển trên phi thuyền với tốc độ cực nhanh.

Sau nửa ngày đã tới nơi giao hàng, đưa tận tay người mua.

Khi chuyển phát nhanh gửi đến, trạng thái giao dịch do hoàng đế bệ hạ đứng tên trên sàn giao dịch Tinh Võng lập tức cập nhật thành đã hoàn thành.

Trong khoảnh khắc đó, tất cả những người nhìn chằm chằm vào dòng trạng thái đó đều đứng ngồi không yên.

Vô số những dòng tin nhắn yêu cầu mua hàng xuất hiện trên sàn giao dịch, giá bản thư pháp của hoàng đế bệ hạ cũng tăng lên rất nhanh, trong vòng một phút đã lên đến hơn 200 vạn tinh tệ.

Đáng tiếc, trên sàn giao dịch thông tin về người bán là sử dụng tên thật và công khai còn thông tin của người mua lại bị ẩn hoàn toàn.

Không một ai biết bản thư pháp đầu tiên này của hoàng đế bệ hạ đế quốc rốt cuộc là rơi vào tay ai.

Trên nền tảng giao lưu công cộng của Tinh võng, có vô số người dò hỏi người mua về hình dạng thật sự của bản thư pháp do hoàng đế bệ hạ vẽ có khác gì so với hình chụp bản thư pháp được sàn giao dịch cung cấp hay không.

Tuy nhiên người mua được vật phẩm vẫn luôn giữ im lặng, từ đầu tới cuối cũng không lộ mặt trên Tinh Võng.

Cho đến vài ngày sau, một phi thuyền chở đội thám hiểm khoa học gặp phải tấn công quy mô nhỏ của sóng trùng, khi đội cứu viện đế quốc đến nơi, cả phi thuyền đã bị phá hủy, vô số mảnh vỡ trôi dạt trong vũ trụ.

Bởi vì toàn bộ quá trình cứu viện là thực hiện livestream trên toàn đế quốc, nên lúc những cảnh tượng tàn khốc này xuất hiện trước mắt dân chúng đế quốc, bỗng một nỗi buồn mênh mang bao phủ tất cả.

Phi thuyền đã bị hủy thành thế này, không ai cho rằng vẫn còn người may mắn sống sót.

Cho dù là không còn hi vọng, nhưng đội cứu hộ vẫn làm hết trách nhiệm đi thu gom đống đổ nát của phi thuyền, đồng thời tìm kiếm di thể của những người gặp nạn.

Mà điều khiến mọi người kinh ngạc chính là trong đống đổ nát của phi thuyền không hề có di thể của những người gặp nạn.

Cho đến khi xuất hiện một khoang thuyền vẫn còn nguyên vẹn trước mắt mọi người.

Một suy đoán kỳ lạ chợt lóe lên, người đang xem livestream trong một lúc đều nín thở.

Một âm thanh vừa gấp rút vừa kích động của thành viên đội cứu hộ truyền đến, “Vẫn còn người may mắn còn sống sót! Trong khoang thuyền có dấu hiệu của sự sống!”

Khoang thuyền nhanh chóng được di chuyển vào trong phi thuyền của đội cứu viện, lúc mở khoang thuyền, việc khiến cho mọi người không thể tưởng tượng đã xảy ra, trong khoang thuyền chứa tất cả những người trên phi thuyền thám hiểm khoa học đó, ai cũng bình an vô sự!

Đây chắc chắn là tình huống chưa từng xảy ra trước đây ở tất cả các phi thuyền khi gặp phải tấn công của trùng thú.

Đội trưởng đoàn thám hiểm khoa học tâm trạng cực kỳ không ổn định, ông nhất quyết nắm chặt lấy cánh tay của thành viên đội cứu viện, giọng nói kích động, run run nói, “Là hoàng đế bệ hạ đã cứu chúng tôi!”

Song đến khúc này thì đột nhiên dừng phát sóng.

Tất cả người xem đều muốn điên rồi.

______Đùa kiểu gì vậy, ngay lúc này livestream bị kiểm soát?!

______Ông ấy nói hoàng đế bệ hạ cứu họ là có ý gì, là ý trên mặt chữ hả, là hoàng đế bệ hạ xuất hiện cứu họ sao?

______Khu vực tinh hệ đó hoàn toàn không khớp với bản đồ tinh hệ bệ hạ vẽ trong bản thư pháp, bệ hạ không thể nào ở đó được.

______Móa, nhϊếp chính vương mau ra đây chịu chết, trong thời khắc quan trọng lại chơi trò quản chế livestream, ông đây muốn biết rõ chân tướng!

Thực tế đã chứng minh rằng cường quyền là vô dụng trong mắt người dân, huống hồ theo đúng nghĩa thì nhϊếp chính vương thật sự vốn không phải là kẻ có quyền lực cao nhất đế quốc, vì vậy sau vài phút, livestream đã được khôi phục trở lại.

Mà điều được chiếu trong giây đầu tiên livestream vừa được khôi phục chính là tấm hình bản thư pháp của hoàng đế bệ hạ đã từng được rất nhiều người nghiên cứu tỉ mỉ vô số lần, tuy nhiên bên cạnh tấm hình ngược lại là một đống tro nhỏ.

Đội trưởng đoàn thám hiểm khoa học dùng giọng nói kinh sợ giải thích sức mạnh mà bản thư pháp của hoàng đế bệ hạ đem lại.

Ngay lúc trùng thú tấn công họ, họ dồn vào khoang thuyền trong cùng.

Sau khi phi thuyền không chống đỡ nổi mà vỡ tung thì ngay lúc này đột nhiên bản thư pháp của hoàng đế bệ hạ luôn được ông đem theo bên mình đó bắt đầu tỏa ra nguồn sức mạnh cực kỳ mạnh mẽ, bảo vệ tất cả mọi người trên khoang thuyền.

Trùng thú sau khi tấn công vài đợt thì rời đi, còn bản thư pháp của hoàng đế bệ hạ sau khi phát ra toàn bộ năng lượng cũng vỡ tung thành một đống tro tàn.

Sự việc xảy ra khó bề tưởng tượng, dân chúng xem livestream nhất thời hoàn toàn…………… không tin!

Ai có thể tin được một bức tranh vẽ nguệch ngạc tùy ý đó lại mang một loại sức mạnh mạnh mẽ như vậy.

Cho dù là do hoàng đế bệ hạ vẽ thì cũng không thể nào.

Không chừng có kẻ nhân lúc hoàng đế bệ hạ chưa lên nhậm chức, chưa có quyền lực mà hãm hại Ngài.

Đợi đến lúc sau này những người khác cầm các bản thư pháp khác của hoàng đế bệ hạ làm bùa cứu mạng sẽ đem nó ra chất vấn bệ hạ.

______Nhưng mà… tôi… tôi có hơi nghi ngờ tính chân thật của chuyện này.

______Tôi cảm thấy phần livestream bị cắt kia mới là chân tướng.

______Aaaa, hoàng đế bệ hạ tại sao còn chưa xuất hiện, thật muốn biết vị bệ hạ anh minh thần vũ cứu vớt chúng sinh sẽ trả lời chuyện này như thế nào.

Còn vị meo hoàng bệ hạ anh minh thần vũ cứu vớt chúng sinh lúc này, một ngày cậu đi loanh quanh mấy lần trước hạt hoa tiêu nhỏ đang nảy mầm, chỉ muốn ăn sạch lá mầm màu xanh nhạt của cây tiêu nhỏ.

Nhưng ngay lúc Vu Hiểu Thao gần như chảy nước miếng nhìn hoa tiêu nhỏ, trong căn phòng sau lưng cậu truyền tới tiếng vang cực lớn, hiệu ứng khác xa so với bất cứ lần thử nghiệm nào trước kia của Lôi Khải Hoành, đồng thời, Vu Hiểu Thao còn cảm nhận được một chút âm thanh bộc phá của sợi linh lực.

Tiếp sau đó, phòng làm việc bền nhất trong truyền thuyết của chợ đen đột nhiên sập xuống, Lôi Khải Hoành phi như bay ra ngoài ôm chú mèo nhỏ đang ngồi ngoài cửa rồi chạy rất xa khỏi chỗ đó.

Vu Hiểu Thao sững sờ một lát, trơ mắt nhìn phòng làm việc đổ sụp xuống đè lên cây tiêu nhỏ của cậu.

“Meo a ~ ~ ~ ~ ~!”

Aaaaaaa, trẫm muốn tuyệt giao với anh!

Cái tên cuồng phá hoại! Biết bao nhiêu bùa bảo vệ cũng bị anh làm nổ tung hết rồi!

Vu Hiểu Thao tan nát cõi lòng đi về hướng phòng làm việc đổ sập đó, bới đống đổ nát ra cố gắng từ trong khe hở tìm kiếm hoa tiêu nhỏ yêu dấu của mình.

Vào lúc Vu Hiểu Thao đang cố gắng chui vào trong khe hở, lại bị người xách lên, rất nhanh đã đáp trên vai của người nào đó.

Vu Hiểu Thao vừa mới bám chắc liền thấy Lôi Khải Hoành nâng đống kiến trúc đổ nát che phủ vị trí hoa tiêu nhỏ được trồng lên, ngồi xổm xuống dùng tay phủi sạch đống đất vụn ở dưới.

Mèo Thao Thiết nào đó đưa cổ lại gần nhìn, trong đôi mắt mèo to tròn ấy như chứa đầy nước mắt.

Cây tiêu nhỏ của cậu dự là bị đè nát bét luôn rồi, không biết còn cứu được không.

Thử nghiệm vũ khí gì gì đó, thật là phiền chết đi được!

Sự thật chứng minh, Vu Hiểu Thao đã đánh giá thấp năng lực món bảo bối của tổ tiên Thao Thiết thu thập, cây tiêu nhỏ bị đống kiến trúc đổ nát đó đè lên vậy mà vẫn còn nguyên vẹn ở đó.

Vu Hiểu Thao từ cổ của người nào đó nhảy xuống, đạp lên đống đổ nát nhìn xuống.

Lôi Khải Hoành dùng tay vuốt vuốt đầu của cậu.

Vu Hiểu Thao giơ chân lên, hất ra, “Meo!”

Hừ, bỏ tay anh ra, trẫm vẫn chưa tha thứ cho anh!

======

EDIT BY NHẤT THẾ AN YÊN