Trong lúc Vu Hiểu Thao ghét bỏ quả cầu đàn hồi, thì quả cầu nhìn bình thường trước mắt lại tản ra mùi thịt bò hầm khoai tây!
Theo bản năng Vu Hiểu Thao liền nhảy tới, bàn tay cầm quả cầu liền xoay, quả cầu liền biết mất!
Cậu nhảy một cái, dừng ở trên ghế dài.
Mà nguyên soái dáng vẻ hào sảng ngồi trên ghế dài, một tay khác cầm quả cầu kia.
Đồng thời mùi thịt bò hầm khoai tây kia biến mất, thay thế vào đó là một mùi thịt xương sườn kho tàu nồng đậm!
Mùi hương kia thật sự rất dụ hoặc Vu Hiểu Thao ăn, mỗ mèo Thao Thiết không nhịn xuống, lại nhảy tới, mà tay người nào đó lại động, quả cầu lại không thấy!
Trong nháy mắt, quả cầu kia lại mang mùi cá chua ngọt xuất hiện trên tay khác của Lôi Khải Hành.
Vu Hiểu Thao:.................
Nếu quan hốt phân muốn chơi trò này, được, bổn miêu phụng bồi!
Vì thế, Vu Hiểu Thao hung tợn nhào tới, mà móng vuốt của cậu còn chưa chạm vào tay quan hốt phân, liền trơ mắt nhìn quả cầu mang mùi cá nhỏ bay đi, dừng trên tay kia của Lôi Khải Hành!
Bạch - trí năng - Hào nhìn nguyên soái trêu đùa tiểu sủng vật, im lặng một mình hỗn độn:..........
Lúc nguyên soái bọn họ mua quả cầu đàn hồi có thể điều khiển từ xa này, hắn nên nghĩ đến chuyện này a.
Nhưng mà nguyên soái à, ngài dùng khuôn mặt mà xưa nay luôn lãnh khốc sát khí đằng đặng để trêu đùa sủng vật có tốt không?
Bất quá động vật nhỏ màu trắng cam này cứ nhảy lên nhảy xuống, động tác vui sướиɠ lại nhẹ nhàng uyển chuyển kia đúng thật rất xinh đẹp.
Lúc Vu Hiểu Thao nhảy lần thứ mười mấy lên, quả cầu màu cam trong tay Lôi Khải Hành bay lên, nhảy một chút lại dừng trên mặt đất.
Vu Hiểu Thao canh chuẩn thờ cơ nhảy tới, đem cầu nhỏ ấn dưới móng vuốt.
Lúc này quả cầu có mùi cánh gà cà ri thơm nức, Vu Hiểu Thao không nhịn được cúi đầu cắn xuống, mềm mại đàn hồi cắn rất tốt, không biết làm từ nguyên liệu gì mà hàm răng bén nhọn của cậu không cắn vỡ được.
Bị răng cậu cắn một lúc, quả cầu chịu va chạm liền biến thành mùi gà om hạt dẻ.
Vu Hiểu Thao ngẩng đầu, mắt mèo trừng quả cầu nhỏ, duỗi vuốt vỗ vỗ, cầu nhỏ lại tưng lên mang mùi thịt chiên xào dứa.
Vu Hiểu Thao một bên chảy nước miếng một bên đuổi theo, tiếp tục duỗi móng vuốt chụp.
Mỗi lần móng vuốt cậu chạm đến quả cầu, quả cầu lại đổi thành một mùi hương mỹ thực khác mà tưng lên.
Cậu một mình chơi, hương vị đều không bị trùng lặp.
(Nguyên văn: Hắn một đường chơi xuống dưới, hương vị đều không mang theo trọng dạng.)
Tuy rằng không thể ăn được...
Nhưng Vu Hiểu Thao đối với sinh hoạt sau này ngập tràn mong chờ!
Nếu quả cầu này có thể làm ra đủ loại mùi vị, chứng minh thời không này vẫn có mỹ thực!
Lôi Khải Hành nhìn quất tiểu miêu đang chơi quả cầu ở xa xa, khóe miệng hơi hạ.
" Bạch Hào, coi chừng nó, đừng để nó chạy quá xa."
" Vâng, nguyên soái."
Vì vậy Bạch Hào thay hắn khống chế quả cầu, tiểu tâm cẩn thận lôi quả cầu đang bay nhảy trở về.
Lôi Khải Hành lại nhìn mèo con một lúc, lần thứ hai nhắm mắt nghỉ ngơi.
Vu Hiểu Thao theo quả ầu lại quay về gần chỗ ghế dài, lơ đãng nhìn Lôi Khải Hành vai lưng thẳng tắp dựa vào lưng ghế nhắm mắt, giữa mặt mày có một ít mệt mỏi không dễ phát hiện.
Quả cầu đang tỏa mùi cá nướng thơm lừng bốn phía dưới vuốt Vu Hiểu Thao đột nhiên không thơm nữa...
Cậu cúi đầu cắn lấy cầu nhỏ, nhảy lên ghế dài, ngồi xổm bên cạnh Lôi Khải Hành, đem quả cầu để lên trên ghế, móng vuốt ấn lên đùi Lôi Khải Hành, duỗi đầu đối với hắn kêu một tiếng "Meo~"
Lôi Khải Hành mở mắt ra, duỗi tay xoa đầu mèo con, cầm lấy quả cầu mà mèo con đặt trên ghế, giơ tay ném ra ngoài.
Vu Hiểu Thao:.................
Ta không phải chó.
Thấy mèo con không đi lượm cầu, Lôi Khải Hành nhướng mày, điều khiển quả cầu bay về, dừng ở cạnh móng mèo.
Vu Hiểu Thao nâng vuốt đè lại quả cầu, lần thứ hai hướng Lôi Khải Hành kêu meo meo vài tiếng.
Tuy ngủ trên ghế ở công viên rất mất hình tượng nhưng vị nguyên soái ngài đều đi hầm mỏ khiêng bao tải rồi, ngủ lộ thiên một giấc chắc không có gì đâu.
Nhưng Lôi Khải Hành không hiểu mèo con đang biểu đạt ý tưởng gì.
Vu Hiểu Thao không có cách nào, dứt khoát đẩy quả cầu ra, dùng sức nhảy nhào lên vai Lôi Khải Hành, có ý đồ đem cơ thể nho nhỏ của mình đẩy ngã người, đáng tiếc ý tưởng cùng hiện thực rất khác nhau, người trước mắt vẫn không động chút nào.
Lôi Khải Hành duỗi tay đỡ mèo con nhào tới treo trên vai hắn, sờ sờ cái lưng mềm mại của cậu.
Vu Hiểu Thao linh hoạt từ bàn tay của hắn chui xuống, dẫm lên lưng ghế, lần thứ hai nhảy lên vai Lôi Khải Hành.
Lúc này Lôi Khải Hành đột nhiên phát hiện ý đồ của mèo con, liền thuận thế ngả người lên ghế dài.
Vu Hiểu Thao thấy người ngả xuống dưới lập tức lẻn đến bên cạnh mặt người này, thu hồi móng vuốt vào đệm thịt, nâng chân đặt lên mắt người này.
Lôi Khải Hành nhướng mày, duỗi tay nắm lấy móng vuốt trắng trắng.
Vu Hiểu Thao:.................
Cậu còn có thể làm gì bây giờ, chỉ có thể rút móng vuốt về ấn lên lại!
Sau đó, cậu thành công làm người này nhắm hai mắt lại.
Lôi Khải Hành cười nhẹ một tiếng, giật giật thân thể điều chỉnh tư thế.
Cho nên, mục đích mà mèo con này lăn qua lộn lại nãy giờ, là muốn hắn nằm xuống ngủ một giấc sao?
Vu Hiểu Thao hài lòng, thu hồi móng vuốt.
Mà cậu mới thu móng vuốt lại, người này lại mở mắt ra.
Vu Hiểu Thao nâng móng, thực hung: " Meo!"
Ngủ!
Thấy người này lần nữa nhắm mắt, hô hấp dần dần vững vàng hì thu hồi móng vuốt, ngồi xổm ở đó canh chừng.
Bạch Hào:.......................
Đường đường là một nguyên soái, cứ như vậy thỏa hiệp?!
Đương nhiên, nguyên soái ngài giả bộ ngủ tôi sẽ không nói gì, rốt cuộc nhắm mắt không ngủ cũng là một cách nghỉ ngơi.
Vu Hiểu Thao không đơn thuần nằm đó, cậu bắt đầu đưa linh lực như sợi tơ tằm của mình vào không gian truyền thừa đào đồ vật.
Vu Hiểu Thao nghiêm túc chuyên chú, chỉ là tình hình ở trong mắt người ta lại không như vậy.
Bạch Hào rất khó lí giải.
Động vật nhỏ trắng cam này ngồi xổm bên cạnh nguyên soái, đầu cúi nâng móng vuốt nhỏ cách không động trái động phải, động tác kia thật giống trước mặt nguyên soái có gì đó quấy rầy hắn nghỉ ngơi.
Rốt cuộc con vật nhỏ này đang xua đuổi cái gì?
Vu Hiểu Thao điều chỉnh linh lực tới nhiều vị trí, lần nữa chạm tới cái gì đó, thật cẩn thận kéo nó ra.
Mà từ lỗ thủng bằng móng tay cái lại kéo ra tới..... một tờ giấy vàng!
Vu Hiểu Thao:.........(▼_▼#)
Ta nhẫn, tiếp tục!
Sau đó, Vu Hiểu Thao vo tròn nó đưa lại vào không gian, tiếp tục dùng sợi linh lực đào đồ.
Trời không phụ lòng mèo mà!
Vu Hiểu Thao lần nữa câu được đồ vật, cậu kiềm chế tâm tình hưng phấn châm rãi kéo linh lực, đeo thứ đó lấy ra.
Nhưng, lúc này đây............. lại mẹ nó meo chính là một tờ giấy vàng trống!
Vu Hiểu Thao muốn phạm thượng mắng người, nghĩ nắm lấy cổ áo của lão tổ hỏi một câu, các ngươi không có việc gì làm à!?
Hồi cậu còn ở địa cầu, liều sống liều chết để kiếm tiền lắp đầy bụng, nên còn chưa tính mở cái truyền thừa không gian của Thao Thiết này.
Bây giờ vất vả lắm mới cạy được một cái lỗ lớn bằng móng tay, mất nửa ngày lao lực đào bới, vậy mà móc ra toàn giấy vàng!
Trong trí nhớ không phải nói không gian truyền thừa của Thao Thiết đều là hàng bảo bối mà mấy lão tổ trữ sao, bất luận một con Thao Thiết con nào cũng có thể truyền thừa, vậy giờ đào một cái được một tờ giấy vàng mới tinh, lại đào tiếp được một giấy giống vậy, đây là muốn quậy à?!
Chẳng lẽ giấy vàng này quý hiếm lắm sao?
Ít ra cũng phải cấp chút chu sa, cậu còn có thể luyện móng vuốt vẽ bùa!
Chẳng lẽ muốn cậu dùng máu vẽ bùa, với cái thân thể mèo con này, vẽ vài lần là hông còn máu, ngất xỉu!
Vu Hiểu Thao căm giận rít gào một tiếng vo trò tờ giấy nhét trở về.
Bạch Hào:............ Mới vừa xảy ra chuyện gì vậy?
Đồ vật trong móng vuốt động vật nhỏ ở đâu ra vậy, đột nhiên xuất hiện?
Thực sự có cái gì kỳ quái quấy rầy nguyên soái ngủ hay sao?!
Làm một cái sản phẩm của khoa học, hắn đối với mấy thứ thần thần bí bí không có hứng thú.
Nhưng lúc này hắn không có cách nào dùng khoa học để lý giải hiện tưởng này hết!
Còn nguyên soái của bọn họ thật sự ngủ rồi..................
Sau khi đem tờ giấy nhét về, Vu Hiểu Thao căm giận lại lôi kéo sợi linh lực tiếp tục đào đồ vật.
Sợi linh lực mỏng manh uốn éo, bằng mắt mèo của Vu Hiểu Thao có thể thấy nó muốn đứt!
Còn móc được đồ vật gì không cũng khó nói.
Vu Hiểu Thao không còn ôm hy vọng lớn gì, tùy tiện sờ mó, đào được cái gì rồi tính.
Chỉ là lần này sợi linh lực câu được cái gì đó, cảm giác rất khác, thể tích nhỏ hơn giấy vàng, mà giọng lượng cũng nặng hơn giấy vàng một chút.
Bất chấp tâm tình Vu Hiểu Thao quay lại, cẩn thận một phần vạn lôi kéo linh lực.
Lúc đồ vật câu sắp tới lỗ nhỏ, sợi linh lực như tơ tằm.......... đứt!
Vu Hiểu Thao:..................
A a a a a!
Vu Hiểu Thao phẫn nỗ muốn phát tiết, cậu nhảy xuống ghế dài, chạy nhanh đến thân cây gần đó, duỗi móng cào!
Thật là tức chết mèo!
Cào hai vệt, Vu Hiểu Thao cảm thấy cái cây này có mùi không bình thường nên dừng động tác ngửa đầu nhìn thoáng qua.
Đây là một cây hồng to lớn, lá cây tươi tốt che đậy quả hồng màu cam.
Nếu không...............
Vu Hiểu Thao đi vòng vòng nhìn xung quanh, không phát hiện ai khác ngoài quan hốt phân của cậu.
Cậu chỉ là một con mèo thôi.
Sẽ không ai đi bắt một con mèo ăn vài quả hồng cả.
Vì thế Vu Hiểu Thao uốn éo nhảy lên trên cây, nhẹ nhàng uyển chuyển đến gần một quả hồng gần thân cây nhất.
Trước kia Vu Hiểu Thao cũng ăn qua cái này, giòn giòn ngọt ngọt rất giống táo, nhưng có hương vị của quả hồng.
Vu Hiểu Thao nâng móng ôm một quả, há miệng gặm.
Giây tiếp theo Vu Hiểu Thao liền phun bay quả hồng, nhanh nhanh chạy xuống dưới tàng cây, lao thẳng đến đài phun nước trong công viên.
Đó là một cây hồng sáp..............
Cả miệng Vu Hiểu Thao có cảm giác giống như mới ngậm bùn, có phun cỡ nào cũng không phun ra được.
Khổ nhất chính là, thân là một con mèo cậu chỉ có thể liếʍ nước uống, mà đầu lưỡi mèo bị quả hồng kí©h thí©ɧ như bị dây thừng cột lại, làm cậu uống nước rất lâu mới làm vị sáp đó trôi xuống.
Vu Hiểu Thao thở dốc, ngồi xổm bên hồ vẫy vẫy móng vuốt ướt, xoa xoa mặt mèo, nhìn qua cây hồng sáp. Cậu sau này có chuyện gì đi nữa cũng không ăn quả hồng!
Nhưng linh lực cậu đang thiếu phải tìm nơi nào bây giờ?
Vu Hiểu Thao đang muốn từ đài phun nước nhảy xuống, lại ngoài ý muốn phát hiện, hình như linh lực của cậu mới nhiều hơn tí?
Mà miếng hồng lúc nãy cậu cắn đã phun ra, vì vậy không phải quả hồng mang linh lực cho cậu.
Vu Hiểu Thao cúi đầu nhìn đài phun nước, khó có thể tin được nhìn nước trong đó.
Cho nên ở thời không này dù uống một ngụm nước thường thôi cậu cũng có linh lực hả?
Vu Hiểu Thao thực sự rất vui mừng, ghé vào đó uống nước hơn nửa tiếng đồng hồ, sau đó mới mĩ mãn nhảy xuống.
Tuy linh lực không nhiều, nhưng đủ để làm tiếp sợi linh lực rồi!
Vu Hiểu Thao khống chế sợi linh lực mảnh khảnh câu lấy sợi bị đứt lúc trước, thật cẩn thận dính chắc chúng lại, sau đó hai móng vuốt liên tục hướng lên trên đảo, thời điểm đồ vật chạy đến cửa không gian, móng vuốt nhỏ dùng sức.
Một viên nhìn như đậu đỏ bị cậu lôi ra.
Cậu duỗi móng khảy khảy một chút, viên này màu sắc đỏ thắm, nhìn như thế nào cũng là...... chu sa!
Vu Hiểu Thao:..................
Tuy rằng đó là một viên chu sa ngàn năm nhưng cậu không cao hứng chút nào đâu!
Loại chu sa đan được luyện tốt cả ngàn năm, lúc sử dụng chỉ cần kẹp ở giữa ngón trỏ và ngón giữa, dẫn một chút linh lực trên giấy vàng để vẽ bùa, hiệu quả cao hơn chu sa khác mấy chục lần.
Vu Hiểu Thao nhìn nhìn móng vuốt, lông xù xù mềm mềm, nhìn như cái bánh trôi.
Muốn cậu kẹp chặt cái viên chu sa lớn bằng hàng đậu đỏ này như thế nào, còn muốn trong lúc vẽ bùa đảm bảo viên chu sa không bị rơi xuống như thế nào!
- ---------------
Tác giả có lời muốn nói: So ngày hôm qua nhiều một ngàn tự, khen ta ~~
Sao moah moah ~!
- ----------------
Xin lỗi mọi người rất nhiều vì bây giờ mới cập nhật chương T^T Dạo này nghe nói bị soát dữ quá với lại mình mới thi xong!