Trầm mặc vài giây, Lôi Khải Hành xách con cá lên, đến suối lưu loát đem bụng làm sạch, cạo vảy, nhóm lửa nướng cá.
Vu Hiểu Thao ngồi xổm bên chân người nào đó, mắt mèo lớn trong veo sâu thẳm không hề chớp mà nhìn chằm chằm vào con cá trên ngọn lửa, bụng không khống chế được phát ra tiếng vang.
Lôi Khải Hành nâng một tay đặt trên đầu mèo con, khảy lỗ tai mềm mại.
Mỗ Thao thiết chờ đợi uy thực thật ngoan ngoãn, lần này không duỗi móng vuốt phản kháng, còn ngẩng đầu chạm tay to người nọ cọ cọ.
Vài phút sau, mùi hương thơm phức tràn ra, Vu Hiểu Thao quả thực kìm nén không được, cái đuôi quét lên chân người nào đó, không ngừng dò hỏi "Meo? Meo? Meo?"
Chín chưa? Chín chưa? Còn chưa chín sao?
Một tràn tiếng meo mềm mềm chui vào tai.
Lôi Khải Hành hơi động động khóe miệng, mắt thấy mặt ngoài tiểu ngư dần dần vàng, mới rút cá từ mặt đất ra.
Vu Hiểu Thao nâng vuốt đè lên cẳng chân người này, đứng lên, duỗi đầu muốn chạm đến.
Lôi Khải Hành nhanh tay đem cá nướng nhỏ nâng càng cao, " Kiên nhẫn chút, ngoan."
Vu Hiểu Thao liếʍ liếʍ răng nanh, đôi mắt gắt gao nhìn chằm chằm cá nướng.
Lôi Khải Hành nhặt một khối đá sạch sẽ cạnh suối, đem cá nướng đặt lên đó.
Vu Hiểu Thao xoay người một cái, nhào tới, liền cúi đầu ăn.
Một con cá nhỏ này, chỉ lớn bằng hai đầu ngón tay, cắn ba năm miếng là Vu Hiểu Thao đã ăn xong.
Mỗ mèo con Thao Thiết ăn chưa đã thèm, đem tất cả cặn trên tảng đá đều liếʍ sạch sẽ.
So với nước suối nhiều linh lực hơn làm Vu Hiểu Thao thật vừa lòng, nhưng con cá này quá nhỏ, còn không đủ nhét kẽ răng.
Vu Hiểu Thao quay người, cực kỳ ngoan ngoãn đi đến trước mặt người nào đó, cuộn hai vuốt ngồi xổm xong, ngưỡng đầu mở to mắt mèo, chờ mong mà nhìn người nào đó, "Meo~ Meo~"
Không đủ, còn muốn!
Lôi Khải Hành:............
Vu Hiểu Thao thấy người nào đó không nhúc nhích, nâng móng vuốt trắng vỗ từng cái lên ống quần hắn, ngưỡng đầu tiếp tục kêu, "Meo~ Meo~"
Làm ơn, đem một ít cá tới nướng!
Lôi Khải Hành giơ tay vuốt mèo sau lưng một phen, quay người đi xuống suối nhỏ, vớt mười mấy con cá trở về.
Trí năng Bạch Hào:..........
Sau khi trọng thương, hành vi của nguyên soái tựa hồ cực kỳ khác trước đây, đây là tính toán dưỡng sủng vật?
Vu Hiểu Thao nhìn mặt đất đầy cá nhảy đến nhảy lui, vui điên rồi, vây quanh cá từng vòng từng vòng, thường thường còn lấy móng vuốt kéo cá trở về, dẫm lên.
Lúc này đây, Lôi Khải Hành xuyên mười mấy nhánh cây, vây quanh lửa nướng một vòng tròn cá.
Vu Hiểu Thao ngửi mùi hương cá nướng trong không khí, cảm giác nhân sinh chưa bao giờ hạnh phúc như thế!
Có người hỗ trợ thu xếp sinh hoạt, quả thực không thể tốt đẹp hơn.
Nửa giờ sau, ăn hết mười mấy con cá vào bụng, Vu Hiểu Thao liếʍ miệng, quay đầu hơi thẹn thùng mà nhìn về phía người nọ, "Meo~" Còn không, không đủ no đâu~
Đôi mắt mèo con thông thấu sáng ngời, đôi mắt nhỏ lộ ra ý nghĩ dễ dàng bị xem hiểu.
Lôi Khải Hành theo bản năng trả lời: "Trong nước không còn cá."
Nói xong, hắn lại bật cười, hắn vừa rồi lại cảm thấy, mèo con này có thể hiểu được lời hắn.
Vu Hiểu Thao:..................
Cũng đúng, một cái dòng suối nhỏ như vậy, có thể bắt được mười mấy con cá nhỏ đã là không tồi.
Nói như vậy, người này nướng cá nửa ngày, một cái cũng chưa ăn.
Vu Hiểu Thao đột nhiên áy náy, đi qua đi lại cọ cọ ống quần người này, biểu đạt một chút lòng biết ơn.
Sau đó lần thứ hai chạy đến chỗ con suối cúi đầu uống nước.
Từ góc nhìn Lôi Khải Hành, bên cạnh tảng đá cúi đầu uống nước đầy ngoan ngoãn, bóng dáng nhỏ hình như có chút tiêu điều.
Mèo con đây là uống nước cho đỡ đói?
Lúc ý tưởng này nảy lên, Lôi Khải Hành nhìn bóng dáng nhỏ kia, đột nhiên cảm thấy mèo con không phải là quá khát mà là bị đói đến tàn nhẫn.
Lôi Khải Hành vài bước đi qua, duỗi tay bắt mèo con, bàn tay to xoa xoa đầu hắn.
Lần này Vu Hiểu Thao không giãy dụa, chỉ ngẩng đầu nghi hoặc mà kêu một tiếng, "Meo?"
Làm cái gì thế?
Lôi Khải Hành dùng ngón tay gõ gõ đầu hắn.
"Đừng uống nữa, trở về thành phố mua đồ ăn cho ngươi ăn."
Mắt mèo Vu Hiểu Thao nháy mắt liền tỏa sáng rực rỡ, đột nhiên thấy tương lai tràn đầy hy vọng!
Vì sau này có một ngày được ăn no, Vu Hiểu Thao liền ngoan ngoãn meo một tiếng, ngẩng đầu cọ cọ lòng bàn tay người này.
Vì thế, một người một mèo dập lửa, tiếp tục đi về phía trước.
Từ xa nhìn thấy cái gọi là thành phố, Vu Hiểu Thao liền ngẩn người.
Tuy rằng từ đầu cậu đã chuẩn bị tâm lý mình xuyên qua thời không khác, nhưng khi nhìn đến thành phố cao ngất đến khuất trong mây, các loại huyền phù bay qua bay lại giữa các không trung kiến trúc cùng với đủ loại phi hành khí bay qua, Vu Hiểu Thao đều bị chấn động rồi.
Đây được coi là một thành thị phồn hoa, đi trên đường phố, đầu Vu Hiểu Thao không thể suy nghĩ được việc gì nữa, khắp nơi nhìn những thứ mới mẻ.
Thời không này không học kỹ thuật thực phát triển, đi bộ được thay bằng các loại phi hành khí tự động, trên đường đầy những những người máy đi lại, một ít cửa hàng còn có quảng cáo 3D.
Tầm mắt Vu Hiểu Thao rất nhanh đã bị một cái quảng cáo của cửa hàng mặt tiền cách đó không xa hấp dẫn.
Bánh mì nướng mới ra lò, bên ngoài giòn xốp, bên trong mềm mềm, cách quảng cáo cũng có thể cảm nhận hương vị ngọt ngào mềm xốp.
Vu Hiểu Thao quyết đoán nâng trảo, chi về phía tiệm bánh mì, quay đầu nhìn quan hốt phân nhà cậu, "Meo~ Meo~"
Cái kia, có thể mua không?
Lôi Khải Hành nhìn theo hướng mà móng vuốt trắng nhỏ chỉ, nhìn về phía đó.
Vu Hiểu Thao ngẩng đầu một phen dùng sức cọ cằm quan hốt phân, trong lòng nghĩ cái kia ngon a.
Không chỉ vì nội dung quảng cáo 3D dụ hoặc khiến cậu muốn ăn, còn vì cậu ngửi được hơi thở của linh lực.
Bánh mì! Bánh mì thơm ngọt có linh lực!
Trước khi đến tiệm bánh mì, Lôi Khải Hành nhớ đến một việc, dò hỏi trí năng trói định của hắn: " Bạch Hào, tài khoản của ta hiện tại có an toàn hay không?"
Bạch Hào dùng thời gian nửa giây để kiểm tra tài khoản tư nhân của hắn, nói: "Nguyên soái, tài khoản của ngài hiện tại bị vô số thế lực theo dõi, hiện tại không có người bảo vệ bên trong, ta đề nghị ngài tạm thời đừng dùng."
Vì thế người vừa đi đến trước của tiệm bánh mì, ngay sau đó liền xoay người, hoàn toàn không có ý tứ đi vào.
Vu Hiểu Thao:.............. Méo!?
Sao lại không đi vào?
Mắt thấy người nào đó đi ngày càng xa, Vu Hiểu Thoa nóng nảy, ôm cánh tay của quan hốt phân, meo lớn.
Lôi Khải Hành cúi đầu nhìn mèo con một cái, ngược lại dò hỏi trí năng trói định của mình: "Bạch Hào, có cách nào kiếm tiền mà không bị bại lộ thân phận không?"
Bạch Hào: "Nguyên soái, khu siêu trọng lực ngoài thành có một quặng mỏ tư nhân."
Lôi Khải Hành nhíu mày, dù bây giờ hắn đi qua, muốn lấy được tinh tệ ít nhất cũng mất một ngày sau, hơn nữa mèo con trong tay, rõ ràng là còn đói.
" Bạch Hào, tìm một chợ đen gần nhất."
" Vâng, Nguyên soái."
Nửa phút sau, Bạch Hào báo một cái địa chỉ.
Lôi Khải Hành ấn mèo con đang động đậy trên tay, theo đường Bạch Hào chỉ đi đến chợ đen.
Trước mắt trong tay hắn, thứ duy nhất có thể bán là lúc rơi xuống tinh cầu này, chip điều khiển cơ giáp cơ sở.
Xem sản lượng cơ giáp cơ sở, mỗi chip cơ giáp đều có mã hóa, nhưng khi tinh hạm hắn bị tập kích nổ mạnh, đồng thời đánh rớt không ít cơ giáp cơ sở, đánh rơi đến trong không gian đều là rất nhiều mảnh vỡ cơ giáp, đương nhiên sẽ có một ít người nhặt rác tinh tế mang đi các mảnh vỡ cơ giáp, cho dù chip đã bị mã hóa, cũng không khiến các thế lực chú ý đến.
Vu Hiêu Thao thấy họ đi đường ngày càng hẻo lánh, linh lực trong không khí theo hương vị đồ ăn ngàng càng xa xôi, không có tinh thần nằm trên cách tay người này, cũng không phải là oán trách gì, mà là có chút buồn bực.
Không cùng ngôn ngữ a...........
Ở trong chợ đen, loại chip của cơ giáp cơ sở được xem là một loại đồ vật bình thường, nhu cầu về số lượng cao, giao dich đơn giản, đặt ở trên quầy liền có người mua.
Lôi Khải Hành rất nhanh lấy được mấy chục tinh tệ, nhanh chóng đi ra khỏi chợ đen.
Đang buồn rầu Vu Hiêu Thao không hiểu người nọ đang làm gì, chờ đến khi bọn họ trở lại con phố kia, Vu Hiểu Thao nháy mắt dựng lỗ tai, nâng đầu lên, ánh mắt sáng trưng nhìn tiệm bánh mì ngày càng gần.Trong không khí đều là mùi thơm ngọt cùng hương vị của linh lực, làm Vu Hiểu Thoa vui sướиɠ phát ra âm thanh khò khè, kêu lớn.
Mấy chục tinh tế tuy không mua được các món chiêu bài bên trong tiệm bánh mì, nhưng nếu mua bánh mì thường vẫn có thể mua rất nhiều.
Vu Hiểu Thao nhìn túi đựng đầy tràn, cả mèo đều lâng lâng.
Ra khỏi cửa hàng, một người một mèo ngồi ở công viên nhỏ ven đường.
Vu Hiểu Thao chờ Lôi Khải Hành vừa ngồi xuống liền chui vào túi đựng, nhào vào bánh mì thơm ngọt.
Túi đựng căng phồng rất nhanh truyền đến âm thanh sột soạt sột soạt, cùng với tiếng kêu nhỏ của mèo con đang thỏa mãn.
Lôi Khải Hành nhìn một lúc, rồi dựa vào lưng ghế nhắm mắt dưỡng thần, chờ mèo con ăn xong.
Vài phút sau, Vu Hiểu Thao từ trong túi đựng đưa đầu ra, dùng móng vuốt đẩy một cái bánh mì đóng gói riêng biệt..
Tuy rằng vẫn chưa ăn no, nhưng cậu vẫn nhịn xuống, để một cái lớn nhất cho quan hốt phân.
Vu Hiểu Thao há mồm kêu một tiếng: "Meo~"
Lôi Khải Hành trợn mắt, duỗi tay dốc ngược cái túi đang che một nửa người của mèo con.
Bên trong túi đựng trống rỗng, trừ bỏ cái bánh mì thì vẫn là một mèo con nhỏ màu vàng cam, bánh mì bên trong đủ cho ba người ăn hai ngày đã biến mất.
Bạch Hào:...........................
Cái này không khoa học!
Lôi Hành Khải vươn tay sờ sờ cái bụng mềm mại của mèo con vẫn chưa căng tròn, nhướng mày, mèo con này không đơn giản.
Trong lúc vô ý chạm trúng bộ vị đặc thù làm Vu Hiểu Thao đỏ mặt, nâng móng vuốt đẩy bàn tay to của người nào đó, xấu hổ giận dữ mà kêu một tiếng: "Méo!" Lưu manh!
Mà Lôi soái vừa chiếm tiện nghi lại không biết, lật tay mắt lây móng vuốt mềm mềm của mèo con.
Để giải quyết xong gián điệp trong nội bộ quân cần chút thời gian, trong thời gian này hắn cần nghĩ cách để nuôi sống mèo con đại nhân.
Vì thế Lôi soái anh minh thần võ của quân đoàn thứ bảy, vì mèo con đại nhân hắn mới nhận nuôi, mà quyết đoán quyết định đi đến quặng mỏ ở khu trong lực cao.
Tuy rằng Lôi Khải Hành được công nhận có độ lãnh khốc soái khí, nhưng dân chúng bình thường của Đế Quốc sẽ không có người nào tin tưởng, nguyên soái quân đồn thứ bảy nắm quyền một phương sẽ chạy đến tinh cầu hẻo lánh để... vác bao tải.