Chương 8: Sắp Xếp Xong Rồi

“Anh chủ, vậy tôi…”

Diệp Thi Thi nhìn chằm chằm tiền trên bàn. Hợp đồng cô đã ký, tức là không cần bồi thường chiếc nhẫn nữa, thế thì tiền kia vẫn là tiền công của cô nhỉ…

“Vậy cô về nhà lấy hành lý. Tôi bảo Tiểu Hoa đưa cô đi.”

“Hả? Lấy hành lý? Anh muốn tôi dọn sang đây ở á?”

“Chiếc nhẫn kia rất đắt.”

Tô Tử Hà chỉ cần một câu đã đủ khiến Diệp Thi Thi nghẹn họng, chẳng nói nên lời.

Đúng đúng, rất đắt, cho nên anh không yên tâm.

Diệp Thi Thi gật nhẹ đầu, không quên lầm rầm hai tiếng.

Tô Tử Hà làm bộ không thấy ánh mắt của Diệp Thi Thi, chỉ tay vào Lâm Hoa Nam rồi giới thiệu: “Đây là Tiểu Hoa, có chuyện gì cứ tìm ông ấy. Mọi người đều gọi ông ấy là chú Hoa, nhưng… tôi khuyên cô không nên gọi như vậy…”

“Hả?”

Diệp Thi Thi vội vàng quay sang Lâm Hoa Nam, cúi đầu chào: “Chào chú Hoa Nam! Cháu tên là Diệp Thi Thi, mong được chiếu cố ạ.”

Vấn đề vai vế này… lại đến rồi.

Tô Tử Hà đang nghĩ xem có nên học bé con gọi Tiểu Hoa là chú Hoa Nam không.

Nhưng nghĩ đến số tuổi của Lâm Hoa Nam anh lại bỏ cuộc. Mình lớn tuổi như vậy, nếu gọi chú thì sẽ làm ông ấy tổn thọ.

Lâm Hoa Nam cười ôn hòa, khóe mắt ươn ướt, có cảm giác như được con dâu dâng trà: “Được được, cô Diệp.”

“Vậy tôi đi lấy hành lý đây anh chủ.”

Tô Tử Hà lại nghe thấy cái danh xưng cực kỳ xa lạ này, giọng trầm xuống: “Đừng gọi là anh chủ, gọi tôi là…”

Diệp Thi Thi sững sờ, đổi giọng ngay lập tức, hô: “Ngài Tô, tôi đi lấy hành lý đây ạ.”

“...Ừ.”

Mặc dù Tô Tử Hà không vui, nhưng ít nhất trong danh xưng mới cũng có một chữ mà bé con hay gọi lúc nhỏ, vì vậy cũng đổi giọng dịu dàng lại.

“Tiểu Hoa, đưa bé…” Con…

Diệp Thi Thi quay đầu nghi hoặc nhìn Tô Tử Hà: “Bé?”

“Đưa… Cô Diệp đi lấy hành lý.”

“Vâng.”

Diệp Thi Thi bước ra cửa nhưng mắt vẫn dán vào tiền trên bàn, mở miệng hỏi: “Ngài Tô… Cái này…”

“Em trai cô muốn tìm trường học đúng không? Chuyện này tôi sẽ thu xếp tốt cho cô. Lát nữa trên đường đi Tiểu Hoa sẽ giới thiệu trường học cho cô, cô lựa chọn thật kỹ rồi nói lại với tôi là được.”

“Hả?”

Diệp Thi Thi sợ mình nghe nhầm.

Lúc này, Lâm Hoa Nam tiến lên vừa cười vừa nói: “Cô Diệp cần phải thay bộ quần áo khác, sau đó chúng ta xuất phát nhé?”

“Được…”

Diệp Thi Thi nhận ra mình còn mặc áo cưới thì gật đầu lia lịa.

Sau khi thay đồ xong, Diệp Thi Thi theo chân Lâm Hoa Nam ra ngoài.

Thật ra cô cũng không có hành lý nào muốn lấy, chủ yếu muốn nói với em trai một tiếng là mình sẽ dọn ra ngoài ở.

Mặc dù em trai Diệp Minh Sáng mới là học sinh cấp ba nhưng rất biết bảo vệ cô.

Hai người vì theo đuổi việc học mà lặn lội từ nông thôn đến đây. Bà ngoại lớn tuổi không tiện đi theo, Diệp Thi Thi luôn là người chăm sóc em trai, tình cảm sâu đậm.

Nếu không thể nghĩ ra lý do tốt rồi nói rõ ràng thì không thể lừa được đứa nhỏ này.

“Em trai cô Diệp chuẩn bị lên cấp ba đúng không?”

“Vâng, là cấp ba, sao chú Hoa Nam lại biết ạ?”

Lâm Hoa Nam nở nụ cười. Hôm qua, sau khi tạm biệt cô Diệp, lão tổ Tô đã cho điều tra ngay trong đêm, chuyện trường học cũng đã sắp xếp xong từ hôm qua, tất cả trường học đều đã được chào hỏi qua một lượt, bây giờ chỉ cần tùy ý chọn.

“Ngài Tô nói cho tôi.”

“Anh ấy?”

Lâm Hoa Nam lại cười hiền hòa. Cô gái này đến cả dáng vẻ hiếu kỳ cũng rất hoạt bát, xem ra ông trời chiếu cố lão tổ Tô rồi.

“Cô Diệp không ngại thì có thể tự đi hỏi ngài ấy.”

“À…”

“Cô Diệp, về chuyện trường học, tôi đã chọn vài trường tương đối phù hợp như học viện Minh Đức, học viện Hoàng Gia,...”

Diệp Thi Thi nghe xong vội vàng nói ngừng lại.

Cô biết rất rõ những học viện này. Đó đều là những trường quý tộc cao cấp và xa hoa bậc nhất thành phố, không phải có tiền là có thể vào, nên rất nhiều người tranh đến sứt đầu mẻ trán chỉ để có một vị trí trong đó.

Cô không có nhiều tiền như vậy. Cho dù ngài Tô lấy giúp một vị trí thì cô cũng không đủ sức cáng đáng.

“Haiz… Chú Hoa Nam, mấy trường học này đắt quá… Cháu chỉ cần trường có chất lượng tốt một chút là được, học phí như thế kia… Cháu trả không nổi…”

Lâm Hoa Nam nghe vậy thì vội giải thích: “Cô Diệp không cần lo chuyện học phí, ngài Tô sẽ trả toàn bộ.”

“Dạ… Nhưng mà…”

“Ngài ấy nói trong hợp đồng đã ghi là tất cả nhu cầu của cô Diệp đều có thể được thỏa mãn.”

Diệp Thi Thi chớp mắt nhìn người chú thật thà trước mặt này:

[Sao lúc nãy mình không nghe ngài Tô nói chuyện đó… Thật sự là có hả?]

“Chuyện này… Chú Hoa Nam, cháu vẫn muốn trường có chất lượng tốt một chút là được, không cần như vậy…”

Diệp Hoa Nam tỏ vẻ khó xử, nói: “Không chọn được. Cô Diệp chọn một trong năm trường đứng đầu được không? Nếu không, ngài Tô sẽ trách tôi không hoàn thành nhiệm vụ rồi trừ tiền lương…”

“Hả! Không thể bị trừ tiền lương!”

Diệp Thi Thi không đành lòng trước ánh mắt khó xử của Lâm Hoa Nam, tiền lương đối với người có tuổi quan trọng biết bao nhiêu!

“Vậy chọn học viện Minh Đức đi.”

“Được được, lát nữa quay về cô Diệp nói với ngài Tô một tiếng là được.”

Thật ra không cần phải nói, bởi vì Lâm Hoa Nam đã sớm nghe theo dặn dò mà lấy vị trí ở tất cả các trường trong bảng xếp hạng kia, cũng đã đóng tiền.

Thấy dáng vẻ cao hứng của ông ấy, Diệp Thi Thi biết khoản tiền lương này quan trọng với chú Hoa Nam như thế nào.