Chương 46: Cậu Không Biết Xấu Hổ À

Lục Phong Thanh mắt trợn tròn, ôm bụng tiếp tục đi vào trong.

"Đừng đi mà, tôi đói bụng, không còn sức lực để lao động nữa."

Tô Tử Hà xoay người thở dài.

"Mì gói nhiều như vậy, người nào không lao động thì sẽ không có phần."

Diệp Thi Thi trở lại xe, ôm lấy con mèo xám nhỏ, thò đầu ra ngoài cửa kính: "À, đúng rồi, đàn anh Lục, hôm qua anh nói muốn ăn mì mà? Lúc nãy tôi đã chọn rất nhiều hương vị đó."

Lục Phong Thanh đột nhiên quay đầu lại, cười đắc ý: "Đàn em người tốt mà, còn nhớ mua mì cho anh."

Tô Tử Hà bắt chước dáng vẻ của Lục Phong Thanh, lắc đầu, nói: "Tôi là người mua chúng."

Diệp Thi Thi xấu hổ lè lưỡi với Lục Phong Thanh, sau đó nhanh chóng rụt đầu lại.

Hai người này nhìn thì giống bạn bè, nhưng thực chất là oan gia.

Lục Phong Thanh nghe xong, vội vàng thu lại sự xấu hổ trên khuôn mặt, hùng hổ đi tới trước mặt Tô Tử Hà, quay mặt cười, nịnh nọt nói: "Thật là chu đáo, đừng nói đến chuyện dọn đồ này, lát nữa tôi sẽ nấu mì, ai cũng có phần!"

Lục Phong Thanh vội vàng đi ra chỗ đỗ xe, Tô Tử Hà theo phía sau lắc đầu.

“Cậu lật mặt nhanh thật, không thấy xấu hổ à?”

"Không xấu hổ. Cả đời này cũng không xấu hổ. Anh đã mua beefsteak và hải sản chưa? Lát nữa có thể cho thêm vào mì."

Diệp Thi Thi lại thò đầu ra ngoài cửa sổ: "Có mua, đàn anh Lục cùng ăn nhé."

Tô Tử Hà cắt ngang: "Ừ, cậu ấy sẽ ăn cùng."

Lục Phong Thanh quay lại, nhìn chằm chằm Tô Tử Hà và nói: "Tôi cũng giỏi nói xấu sau lưng người khác, anh có tin hay không?"

Khóe miệng Tô Tử Hà giật giật, chỉ vào Lục Phong Thanh.

"Cậu... "

Lục Phong Thanh xảo quyệt lắc đầu, chạy tới xe thấy Diệp Thi Thi trong tay ôm một con mèo xám nhỏ: "Nhặt được à?"

"Đúng ạ, tại sao đàn anh Lục vừa nhìn đã biết là nhặt được vậy?"

Lục Phong Thanh gật đầu ra vẻ đứng đắn với Diệp Thi Thi: "Bởi vì lông của nó rất bẩn."

"Ồ, lát nữa em tắm cho nó.”

Diệp Thi Thi ôm mèo xám nhỏ xuống xe.

Sự chú ý của Lục Phong Thanh đều tập trung vào những gói mì ăn liền, trong chớp mắt giỏ hàng đã chứa đầy các loại mỳ, đều là những loại đắt tiền.

Lục Phong Thanh không giấu nổi nụ cười trên khuôn mặt, anh ấy thực sự thích mỳ, nhất định phải luộc chín, đó mới là tôn trọng mỳ ăn liền.

"Thấy cậu vui vẻ như vậy, tôi phải nói cho cậu nghe một chuyện mới khiến cậu vui càng thêm vui."

Lục Phong Thanh thờ ơ nói:"Anh nói xem, chuyện gì có thể làm tôi không vui chứ"

"Hôm nay tôi…"

"Sao?"

"Nhìn thấy Liễu Ân Ân."

"Á!"

Diệp Thi Thi hét lên một tiếng chói tai, Tô Tử Hà lập tức biến mất, Lục Phong Thanh lúc này chỉ muốn nhéo Tô Tử Hà, nhưng không thể làm gì mà chỉ chìm trong nỗi cô đơn vây bủa...

Tô Tử Hà nắm lấy vai Diệp Thi Thi, xem xét một lượt, thấy không có vấn đề gì, mới thả lỏng người, nhẹ nhàng hỏi: "Có chuyện gì vậy?

Chỉ thấy khuôn mặt đầy nghiêm trọng của Diệp Thi Thi, và cô ấy khóc: "Tôi… bánh tart trứng bơ… của tôi! Quên lấy rồi!"

Tô Tử Hà nhẹ nhàng xoa đầu Diệp Thi Thi, dịu dàng mà dỗ dành: "Không sao, tôi nói cửa hàng làm lại cho cô, được không?"

"Thôi, không cần nữa, đàn anh Lục còn nấu mì gói, tôi cũng thích ăn, sợ ăn không nổi, anh... Để ngày khác được không?"

Tô Tử Hà nhìn bé con muốn ăn mì, lại nghĩ đến hình dạng của bánh tart trứng bơ, cảm thấy cô thật đáng yêu, cười nói: "Được, tất nhiên là được."

Lục Phong Thanh dọn đồ ăn ra trước, sau đó đi hỏi Tô Tử Hà hai vấn đề, không chút do dự mà đẩy chiếc xe chở hàng đi...