Chương 3: Chú Là Ai? Cầu Xin Chú Đừng Chạm (H+)

Anh có vẻ hôm nay về muộn hơn mọi khi, về đến nhà cũng đã là 21h30. Anh bước vào trong vừa đi lên phòng vừa nghe quản gia báo cáo lại tình hình rồi mới cho quản gia lui xuống, anh mở cửa bước vào bên trong đã thấy thân ảnh của nữ nhân mảnh khảnh mà ngồi trên chiếc ghế sofa ấy. Xem ra có vẻ vì mệt mà cô đã ngủ quên từ lúc nào rồi, trên người lại mặc đồ rất kì lạ. Anh chỉ biết lắc đầu rồi đi lại bàn làm việc đặt chiếc cặp xuống, tay nhẹ nới lỏng cavat rồi mới tắt đèn chuyển nó về chế độ đèn ngủ. Anh tiếng về phía của cô nhẹ đưa tay bế cô lên đưa cô lên giường. "Mèo nhỏ, ta đã để em đợi lâu rồi."

Anh nghĩ rồi mới đặt cô xuống giường, tay nhẹ vươn lây cởi bỏ chiếc áo choàng ra rồi mới cúi nhẹ người xuống để cô nằm dưới thân của anh. Anh hôn nhẹ lên cánh môi đỏ mọng của cô mυ"ŧ nhẹ lấy, bàn tay chẳng an phận mà lần mò đến từng tất da tất thịt trên cơ thể của cô.

- Mèo nhỏ, em vẫn còn ngủ sao?

Cô chẳng hiểu bản thân ngủ từ lúc nào. Cái ghế sofa này còn êm hơn cả giường của cô ở cô nhị viện, mới ngồi một chút liền khiến cô ngủ mất tiêu. Mà cô cũng thật là, ở nhà người lạ mà ngủ say như chết, tới mức anh về mở cửa vào phòng cũng không biết. Cô chỉ cảm thấy đang ngủ được ai đó bế lên, cảm giác ấm áp quen quen lạ lạ nhưng lại làm cho cô thấy rất đỗi an toàn. Mắt mèo hé chút rồi cụp xuống níu kéo giấc mơ đẹp, cô ngây thơ đâu có biết bản thân mình đang nằm trong tay một đại ma đầu.

- Ưʍ... Hoa Hoa để chị ngủ...

Cô mơ mơ màng màng nghe ai đó gọi mình, còn tưởng là đứa em thân thiết trong cô nhị viện tới quấy phá. Mặt khẽ nhăn lại, bắt lấy tay anh đẩy ra. Hình như có gì đó sai sai, tay Hoa Hoa sao lại to như thế này. Không đúng, cô là đang bị bắt cóc cơ mà.

- Áaa.... Anh là ai?... Tại sao lại ở trên giường của tôi.

Cô giật mình mở mắt, khuôn mặt đẹp trai của anh áp sát ngay gần dọa cô một trận kinh hồn. Miệng hét lớn, tay đẩy mạnh anh ra vơ lấy chăn trùm lấy kín người. Cơ thể nhỏ nhắn sợ hãi run rẩy cuộn tròn trong chăn, cô ôm chặt lấy cái gối ôm làm điểm bấu víu.

- Sợ ta đến thế sao mèo nhỏ?

Anh nhìn thấy bộ dạng hoảng sợ phòng bị của cô mà không khỏi thích thú, đúng như anh dự đoán mà. Anh rời khỏi giường tay không quên vuốt nhẹ lên má của cô rồi mới đi lại tủ đồ, tay cởi bỏ cavat ra áo vest ngoài. Tiện thể cởi bỏ vài cúc áo rồi đưa mắt nhìn cô, âm giọng có chút khàn khàn mà cất lên.

- Xem ra ta nuôi em quá lâu, đến giờ vẫn là không muốn gặp ta nhỉ?

- Ngủ đi, ta đi tắm rồi vào ngủ với em.

Nói rồi anh bước vào nhà tắm trên tay là chiếc áo choàng bằng lụa, anh tắm rửa gội đầu rồi mới khoác áo choàng vào buộc sợi dây ngang eo rồi mới lấy khăn lau khô tóc mà bước ra ngoài. Anh ra đến vẫn chưa thấy cô ngủ liền có chút không vui mà nhíu mày "Lại không ngoan mất rồi."

Cô chính là bị anh dọa sợ tới toàn thân cứng đờ, đến thở cũng không dám thở mạnh mà chui vào góc giường nhất quyết không chịu rời khỏi cái chăn nửa bước. Cô nhìn nam nhân tiêu soái ung dung đi vào nhà tắm, rất muốn hỏi cho rõ anh là ai mà miệng lại cứng đờ tới nói không được.

Làm sao mà cô ngủ được cơ chứ. Cô nghe anh nói một loạt gì mà nuôi mình, rồi không muốn gặp trong lòng lại dâng lên cả trăm ngàn suy nghĩ. Cô cứ ngồi dần ra ôm lấy thành giường cho tới tận khi anh tắm xong và trở ra. Hít một hơi thật sâu, cô hết can đảm mở miệng hỏi anh một tràng

- Anh... à.. Chú là ai? Chú tại sao lại bắt tôi? Chú với tôi có quen hay sao mà chú nói tôi không muốn gặp?

- Chú?

Anh có chút cau mày khi nghe cô gọi anh như thế, cũng đúng. Dù gì anh cũng hơn cô đến 10 tuổi không gọi chú cũng phải.

- Ta chỉ đem mèo nhỏ về nuôi, quen hay không em không nhớ sao?

Nói rồi anh đưa mắt nhìn cô rồi mới quay tiến lại tủ đồ đem chiếc khăn ẩm ướt để sang một bên rồi mới lấy chiếc khăn khác mà lau tóc cho khô lại một chút mới tiến lại giường.

- Hay là em không muốn về nhà ta ở?

Nói rồi anh vươn tay nắm lấy tấm chăn kéo mạnh ra ngoài rồi mới vươn tay nắm lấy cổ chân của cô mà kéo cô lại nằm giữa giường, để cô hoàn toàn nằm dưới thân của anh. Anh thừa biết cô sẽ chống cự cũng vì thế mà vươn tay nắm lấy hai cổ tay của cô khoá lại trên đỉnh đầu.

- Ai là mèo nhỏ của chú? Tôi muốn về cô nhi viện.

Cô chẳng hiểu là anh đang nói gì nữa, một câu mèo nhỏ, hai câu cũng là mèo nhỏ. Cô không phải làm mèo, cô là Nam Tư.

- Áaa...

Chiếc chăn bị giật mạnh rơi xuống nền nhà, cổ chân nhỏ nhắn bị nắm chặt kéo cả người cô ra tới giữa giường. Cô kinh hoàng hét toáng lên sợ hãi trước hành động hết sức thô bạo này của anh. Chiếc váy ngủ xộc xệch tới khó coi, bộ ngực sữa đứng thẳng ẩn khuất sau lớp vải lụa mát lạnh Vòng eo nhỏ nhắn không được một vòng tay run lên vặn vẹo. Chiếc váy ngắn vì lôi kéo mà vén cao lên quá nửa, cô muốn che lấp nơi tư mật mà hai chân gập lại. Từng chút từng chút da thịt đều lộ rõ đường cong, làn da trắng nõn gần như trong suốt, còn có hai đóa hồng mai kiều diễm run rẩy, ẩn ẩn có thể thấy được u cốc, đủ để cho người đàn ông nào nhìn thấy cô cũng không chịu được dụ hoặc.

- A! Thả tôi ra! Chú tính làm gì?

Khuôn mặt nhỏ tái mét, đôi mắt trong veo gấn đỏ trực trào nước. Khuôn mặt lạnh lùng áp sát trước mắt cô, một vài giọt nước còn đọng lại chảy xuống khuôn mặt điển trai như tạc tượng khiến tim anh có hơi chút rung động.

- Xem ra em không ngoan chút nào nhỉ?

Anh nhìn gương mặt tái mét cùng với ánh mắt đọng lại vài giọt nước của cô, trên gò má vẫn còn chút ẩm ướt. Xem ra con mèo nhỏ của anh lại bị anh dọa sợ mà phát khóc rồi, anh đưa tay vuốt nhẹ lấy gương mặt của cô rồi mới cúi nhẹ xuống hôn lên cánh môi đỏ mọng của cô. Nhìn cơ thể đẫy đà với làn da trắng mịn lại tô thêm chiếc gò ngực thêm nhấp nhô lên, điểm lên đó là hai nhụy hoa nhỏ trong rất đẹp. Anh chống đầu gối vào giữa hai chân của cô, đem nó cọ vào hạ thân của cô cũng đồng thời khiến cô không thể khép chân lại được. Mèo nhỏ của anh lại khóc thế này, khiến anh làm sao nở mà hành hạ cái cơ thể này đây. Anh hôn nhẹ lên cánh môi của cô một cái rồi lại chuyển xuống chiếc cổ trắng nõn của cô mà cắи ʍút̼ lấy từng chút một.

- Ư... từ giờ nơi này là nhà của em...còn muốn chạy trốn em đừng trách sao ta ác! Giọng anh có chút nghiêm nghị mà cất lên, từng hành động anh đối với cơ thể của cô rất nhẹ nhàng mà từ tốn. Bàn tay siết nhẹ lấy hai cổ tay trên đỉnh đầu lại chuyển bàn tay còn lại xuống chạm vào bầu ngực nhỏ của cô thấp thoáng qua lớp áo mỏng ấy.

- Ta chính mà muốn ăn cơ thể nhỏ này của em, em là muốn chống cự sao?

- Ư... ưʍ....

Tiếng rên của cô rất nhỏ, cơ hồ không thể nghe thấy, khuôn mặt thiên sứ đỏ ửng lên, miễn cưỡng tiếp nhận đôi môi anh. Cặp đùi non mềm bị tách ra, cô sợ hãi giãy giụa, hạ thân không có lấy một lớp vải mỏng bảo vệ bị đầu gối thô liên tục cọ xát,m. Cơ thể cô mạnh mẽ run lên, chỉ cảm thấy bụng dưới không thể khống chế co rút một trận, có một luồng khí nóng truyền thẳng xuống phía dưới. Thứ nước trong suốt chảy ra làm cho cô vừa xấu hổ vừa giận dữ không biết làm sao với nam nhân này.

- Ưʍ...a...đa...u...đừng cắn...xin chú...

Cô nhất thời không thể tiêu hoá hết những lời mà anh nói. Đâu là nhà của cô cơ? Đôi mắt mờ đi phủ lên tầng sương mỏng, hai bầu ngực cũng phát run theo hơi thở gấp của cô mà phập phồng. Cô lại còn không hiểu ý tư câu nói tiếp đó của anh sao. Nỗi sợ hãi ngày càng lớn, hiệu trưởng dặn cô phải giữ mình, vậy mà mới sau lễ trưởng thành một ngày cô đã nằm dưới thân đàn ông rồi.

-Không được chạm....đừng… ngừng lại ...làm ơn...ức...