Chương 14

Tam Nguyên luyến lưu nhân gian náo nhiệt rất lâu, anh không có sự cố chấp với việc tu hành, nhưng lại có sự cố chấp với việc ăn ngon chơi vui, hưởng thụ cuộc sống của loài mèo. Phần lớn thời gian anh đều ở hình dạng mèo, yên lặng nhìn nhân thế đổi thay, anh không tham gia vào, bởi vậy cũng không có cảm giác đặc biệt gì.

Mười mấy năm trước anh đến chỗ này, gặp được gia đình của bà lão. Lúc ấy cả nhà bà lão vẫn còn rất hòa thuận sum vầy, có một đứa con khiến người ta hao tâm, hai vợ chồng chưa bao giờ cãi nhau, người chồng luôn thuận theo vợ và con, thành thật làm việc, thành thật về nhà, ngày này qua ngày khác.

Mãi đến khi ông lão và đứa con xảy ra tai nạn xe, hai người đều qua đời, tính tình bà lão bèn kỳ lạ qua từng ngày, cũng không còn qua lại với người khác nữa.

Anh được ông lão nhặt trên đường, tiện tay mang về nhà. Ông lão hiểu lầm anh là mèo hoang— Tuy anh vốn là vậy.

Trong tháng năm anh ở lại nhân gian, thỉnh thoảng cũng sẽ có “chủ”, có người “chủ” không tồi, đối xử với anh rất tốt, anh sẽ ở lại lâu hơn, có người “chủ” thích ngược đãi, tính tình quái dị, anh sẽ rời đi.

Con người cứ nói “mèo sẽ không lưu luyến nơi ở, bạn có đối xử với nó tốt hơn nữa, nó cũng muốn tự do.”

Tam Nguyên cảm thấy câu này không sai, nhưng muốn tự do không đồng nghĩa với “không lưu luyến nơi ở”, trong câu này không hề tồn tại logic.

Cũng đã từng có lúc Tam Nguyên có được sự ấm áp, chỉ là những lúc như vậy với anh mà nói đều quá ngắn ngủi.

Giống như gia đình bà lão, ông lão và đứa con đối xử với anh khá tốt— Tiểu Hạch là con trai của bà lão. Đáng tiếc, đời người biến hóa vô thường, dù là Tam Nguyên, cũng không có cách lấy lại sinh mệnh đã mất.

Huống hồ, anh vốn không định nhún tay vào.

Đến tuổi này rồi— Thật ra trong giới tu hành anh là mèo con. Nhưng anh tự nhận tuổi này đã đủ rồi, cô đơn lâu như vậy, anh muốn tìm một người có thể bầu bạn với mình đến cuối đời, có thể nghe những lời lảm nhảm của anh, có thể nhìn thấy nụ cười của anh.

Người đó chính là Thẩm Nhan, lần đầu gặp cậu, Tam Nguyên đã quyết định rồi.

Trong xương tủy Thẩm Nhan và anh có thứ rất giống nhau, chỉ là Thẩm Nhan giả vờ quá giỏi, có lẽ ngay cả chính cậu cũng không biết trong lòng mình thật sự muốn gì.

Tam Nguyên cảm thấy có trách nhiệm, cảm thấy mình cần phải giải cứu thú hai chân đáng thương Thẩm Nhan.

Lúc anh về đến phòng ngủ, Thẩm Nhan đã tỉnh rồi. Cả người cậu mềm nhũn, khuỷu tay chống đỡ cơ thể cố sức ngồi dậy.

Trên da thịt trắng nõn của cậu đầy những dấu hôn rải rác, giữa hai chân lại âm ỉ đau nhức, vừa nhìn thấy Tam Nguyên đi vào, cậu căng thẳng trốn về phía sau. Lát sau mới tỉnh táo lại, cảnh giác nhìn Tam Nguyên: “Anh làm gì tôi rồi? Là thôi miên sao?”

Nhớ lại hành vi ngày hôm qua, Thẩm Nhan quả thật cảm thấy không rét mà run. Sao cậu lại từng bước thỏa hiệp được chứ? Thậm chí cuối cùng còn mất hết lý trí, hoàn toàn bị Tam Nguyên dắt mũi.

Tuy không thể phủ nhận, cậu rất thoải mái, nhưng suy cho cùng nơi đáy lòng vẫn có một vướng mắc khó gỡ.

Tam Nguyên ngồi xổm trước giường, giúp cậu nhặt điện thoại lên: “Anh thay em thực hiện điều ước, tất nhiên phải nhận thù lao rồi.”

Thẩm Nhan: “??”

Thẩm Nhan nhận lấy điện thoại, phát hiện màn hình có một chuỗi cuộc gọi nhỡ, đều là của Khưu Sam Nhất.

Cậu vội gọi lại, làm động tác tay ra hiệu Tam Nguyên đừng nói chuyện.

Thật ra lòng cậu hơi lo, nếu hôm qua cậu về còn dễ nói, nhưng giờ bị Tam Nguyên cưỡng ép giữ lại cả đêm, cộng thêm Khưu Vân Diệp lại chạy rồi, lỡ như cô báo tin cho Khưu Sam Nhất… này không phải nói rõ cậu và Tam Nguyên có vấn đề sao?

Đầu dây bên kia bắt máy rất nhanh, ánh ban mai sắp ửng sáng, đường chân trời đang là lúc tối nhất, Khưu Sam Nhất bên kia mang theo tiếng gió vù vù, giọng lạnh lẽo đến cực điểm.

“Cậu đi đâu vậy?”

“Tôi…” Thẩm Nhan vừa mở miệng, cổ họng hơi khàn đặc, vội hắng giọng.

Thẩm Nhan thấy trong không khí có một dây cung vô hình vô thanh dần dần kéo căng, trên lưng cậu chảy xuống một giọt mồ hôi lạnh.

Nhiệm vụ sắp thất bại rồi sao? Công lao sắp đổ sông đổ biển rồi? Cậu đã bỏ ra nhiều tâm huyết như vậy…

Khưu Sam Nhất nói: “Hàng đến sớm rồi! Tìm cậu cả đêm cũng không tìm được! Rốt cuộc thằng nhóc đó có gì tốt? Mê hoặc cậu đến cả họ cũng không biết luôn?!”

Trái tim của Thẩm Nhan đập thình thịch, cố gắng bình tĩnh nói: “Hàng đến sớm?”

“Xảy ra chút chuyện.” Hình như Khưu Sam Nhất đang hút thuốc, mang theo tức giận nói: “Khưu Vân Diệp quá không hiểu chuyện rồi, lật tẩy trước, vì không để cành mẹ đẻ cành con, chúng ta cần lập tức chuyển hàng!”

Thẩm Nhan phản ứng lại ngay— Có lẽ là Khưu Vân Diệp hiểu lầm rồi. Cô ám sát cậu không thành, lại không thể trực tiếp đi lật mặt với Khưu Sam Nhất, cho rằng Tam Nguyên là vệ sĩ lợi hại nào đó do Khưu Sam Nhất phái đến cho cậu, đề phòng cô. Thế là cô dứt khoát cướp hàng bằng bất cứ giá nào, muốn cầm đồ trong tay rồi đến bàn điều kiện với cha cô.

Lục đυ.c giữa hai cha con này, không tin tưởng nhau, trái lại thành toàn cho cậu!

Khưu Sam Nhất nói: “Lập tức đến bến tàu ngay! Trên đường cẩn thận!”

Ông nói xong thì cúp máy.

Thẩm Nhan đơ ra tận nửa ngày, bỗng nhiên giật mình một cái, ngẩng đầu lên nhìn Tam Nguyên. Tam Nguyên cười híp mắt nhìn lại cậu.

Thẩm Nhan nói: “Anh lừa tôi…”

Tam Nguyên: “?”

Thẩm Nhan đấm anh một cái, nói: “Nói thật đi, anh có phải là người CI phái đến giúp đỡ không? Còn vòng vèo với tôi! Chuyện hàng đến sớm có phải anh đã biết từ lâu rồi không!?”

Tam Nguyên: “??” Không hề biết cậu đang nói gì.

Nhưng hình như Thẩm Nhan khá kích động, Tam Nguyên cũng thuận theo cậu: “Ừm ừm, em nói sao thì là vậy.”

Thẩm Nhan quả thật không thể tin được nhảy dựng lên mặc quần áo, chân còn hơi mềm, oán trách: “Nếu đã biết có nhiệm vụ, sao còn… không biết tiết chế!”

Cậu cũng đã không nhắc đến chuyện bị mê hoặc thôi miên rồi— Nghĩ lại chắc là tên này học vài chiêu của bậc thầy thôi miên rồi!

Tam Nguyên cảm thấy con người thật nhẹ dạ cả tin, con người tự bổ não còn vậy hơn.

Anh cười hì hì ôm cậu, giúp cậu mặc quần áo, dỗ dành: “Đừng vội, thời gian còn kịp mà.”

Thẩm Nhan nhìn anh, bất giác cũng có mong đợi: “Anh có kế hoạch?”

Tam Nguyên cười: “Không có.”

truyện được edit bởi team Griselda

Nhưng lúc này Thẩm Nhan nào tin anh, cứ cảm thấy cái tên Tam Nguyên này thật là không nói thật lấy một câu.

Tam Nguyên cũng kệ cậu có tin hay không, giúp cậu mặc quần áo xong thì dẫn cậu đi ra cửa.

Trên phố giờ này là lúc yên ắng nhất, Tam Nguyên giơ tay che mắt Thẩm Nhan lại, nói: “Ảo thuật cho em xem.”

Thẩm Nhan: “?”

Một giây sau, Thẩm Nhan chỉ thấy mình được Tam Nguyên ôm vào lòng, cả người mất đi trọng lượng, cơ thể phảng phất như đang bay trên trời. Bên tai là tiếng gió rít.

Rất nhanh cậu đã tiếp đất, hồn bay phách lạc thở hổn hển, Tam Nguyên buông tay ra, cậu đã ở vùng lân cận bến tàu rồi.

Thẩm Nhan: “?!” Dù là bậc thầy thôi miên hay cao thủ kinh công đến, cũng không làm được thế này đâu nhỉ?

Thẩm Nhan lại hoang mang lần nữa: “Dạo này CI chế tạo ra công nghệ cao? Cổng dịch chuyển phân tử được đưa vào sử dụng thực tế rồi? Không thể nào…”

Nhưng giở nào phải lúc nghiên cứu cái này? Thẩm Nhan đổi sim gửi ám hiệu cho thành viên khu vực của CI— Chuẩn bị thu lưới.