Edit: LinhladyLúc này, Diệp Minh Chu tắm rửa xong đi ra ngoài, anh vẫn mặc một cái áo ngắn tay cùng quần rằn ri, chân dẵm lên nền nhà cũng không có cảm giác lạnh lẽo, Vương Tranh nhìn thôi cũng thấy lạnh thay, "Em đi rửa mặt cái đã." Anh ta nói với Diệp Minh Chu.
Diệp Minh Chu gật đầu, Vương Tranh đứng lên, chạy vào phòng tắm, không đến vài giây, lại chạy ra, ngó đầu vào phòng bếp bên cạnh phòng tắm.
Diệp Minh Chu đều xem ở trong mắt, cũng không hỏi anh ta, "Cậu cho mèo ăn cái gì?" Anh rời mắt khỏi Vương Tranh, chuyển sang con mèo xiêm gần như chôn cả mặt vào bát ăn trước mặt.
"Ha, là chân vịt om sấu, em nói mà, sẽ không có ai thoát khỏi được mị hoặc của nó." Vương Tranh ôm cánh tay, đắc ý mà nói, "Nếu mèo con thích như vậy, thì cả túi này để lại cho nó ăn dần, em đi về đây."
"Đem rác mang về." Diệp Minh Chu nhìn chai rượu trên bàn, nói xong câu đó cũng xoay người vào phòng.
Vương Tranh cũng quen với tính tình của anh, cũng không để ý, hiện tại mọi tâm tư của anh ta đều đặt trên mối quan hệ giữa anh và cô gái nhỏ kia.
Anh ta thật sự thấy, Diệp Minh Chu lại không giống nói dối, ách, Vương Tranh nhìn thoáng qua mèo con đã gặm sạch sẽ chân vịt om, lặng lẽ rời khỏi nhà Diệp Minh Chu.
Liễu Thư Nhân liếʍ liếʍ miệng, đôi mắt ngó cái bàn, lời người kia nói cô đều nghe được, cái này thật sự để cho cô sao?
Liễu Thư Nhân chạy tới cái bàn, dồn lực nhảy lên trên, nhảy lên trên ghế, lại từ ghế dựa nhảy tới trên bàn, ngửi ngửi mùi trong túi, say mê thở dài một hơi.
Thơm quá, cô muốn ăn một cái, ăn ngon thật, ăn món ngon như thế này, cô đột nhiên cảm thấy đồ ăn cho mèo cũng mất đi vị ngon.
Cô ngậm một cái, nhảy từ trên bàn xuống ghế, lại từ ghế dựa nhảy xuống trên mặt đất, ngậm chân vịt chạy đến chỗ đặt bát ăn, ăn sạch sẽ.
Lần thứ ba cô đang muốn đi lấy một cái nữa, Diệp Minh Chu từ trong phòng đi ra, anh đi đến phòng khách, thấy chân vịt om sấu Vương Tranh để lại, lại nhìn thoáng qua bé mèo đã đi đến chân bàn, đang tính toán muốn nhảy lên, bước đi qua, cầm túi vịt om sấu lên.
"Meo?" Liễu Thư Nhân ngẩng cổ xem anh, khát cầu kêu một tiếng.
Hũ nút, lại cho cô ăn một cái đi, ăn một cái thôi cũng được............
Có thể là nghe được khát cậu của cô, hũ nút nhìn cô một cái, một chút cũng không khách khí mà đem cái túi trong tay bỏ vào tủ lạnh.
Hừ, cho dù như vậy, cô cũng có cách mở ra.
Liễu Thư Nhân nhìn bóng dáng của hũ nút, ánh mắt lại quay về phía tủ lạnh, nước miếng thiếu chút nữa chảy ra.
Vì sao lại cho cô biết có đồ ăn ngon như vậy, hiện tại một chút cô cũng không thỏa mãn với đồ ăn cho mèo QAQ
Ngày hôm sau, Diệp Minh Chu thức dậy, mở ra tủ lạnh lấy nước, ánh mắt dừng lại chỗ để túi chân vịt om sấu, đã thiếu một nửa, ánh mắt Diệp Minh Chu dừng lại, bất động thanh sắc mà lấy nước ra, vặn nắp chai uống nước, vặn nắp chai, bỏ vào trong tủ, mắt thấy con mèo xiêm đã lớn hơn nửa tháng trước chạy lại phía anh, thân mật mà cọ cọ cẳng chân anh, gương mặt này từ góc nhìn của Diệp Minh Chu đều là thịt, mũm mĩm.
Diệp Minh Chu đóng cửa tủ lại, vươn ngón tay ra gãi gãi cằm nó, "Meo ~" tiếng kêu mềm như bông của nó vang lên.
Trên mặt Diệp Minh Chu vẫn không có bất cứ biểu tình gì, nhưng cả ngươi lại nhu hòa một ít, anh thu tay lại, quay người đi vào phòng tắm.
Liễu Thư Nhân đang được cào đến thoải mái, cảm giác tới cái đuôi cũng tê dại, còn chưa thoải mái đủ, hũ nút đã thu tay quay người đi, khi cô phục hồi lại tinh thần đã không thấy người đâu, vội vàng chạy theo.
Diện tích phòng tắm không lớn, bởi vì ống nước đang còn bị rò rĩ, hũ bút càm một cái chậu màu đỏ để xuống dướng hứng nước, Liễu Thư Nhân chống hai chân lên mép chậu, từ trong chậu nước có chút bẩn thấy được khuôn mặt đáng yêu của mèo, ai, khuôn mặt đáng yêu của mèo khiến cô có chút say mê, Liễu Thư Nhân bị chính mình chọc cười, cô ngẩng cổ nhìn hũ nút, cảm thấy cách anh đánh răng rửa mặt khá mới lạ.
"Meo meo meo ~" Liễu Thư Nhân ngồi dậy, nhướn cổ, kêu lên hũ nút.
Hũ nút rũ đôi mắt xuống, liếc nhìn cô một cái, bắt đầu súc miệng.
Lại nói tiếp lâu rồi cô cũng chưa đánh răng đấy, sau khi biến thành mèo, vấn đề vệ sinh cá nhân cô cũng không có cách nào đảm bảo, cô không hề thích dùng WC ch mèo, cũng không thích dùng thân thể mèo khi đi WC, không thích, muốn thành thói quen cũng khó, nhưng việc này cô cũng không có cách nào xử lý, cô cũng học được cách dùng cát lấp phân, sau đó vấn đề tẩy rửa giai cho vòi nước đi, mỗi lần đi WC xong, phải dùng nước lạnh để tẩy rửa đ** cũng là nột loại tra tấn, nhưng so với việc liếʍ đ** thì vẫn còn hơn, hành động đó cô không có cách nào tiếp nhận được, tuy rằng biết loài mèo đều vệ sinh sạch đ** bằng cách đó, nhưng cô tốt cm ấu cũng từng là người nha, phải làm loại chuyện này trong lòng vẫn có áp lực tâm lý rất lớn.
Hũ nút rửa mặt xong, đi ra khỏi phòng tắm, Liễu Thư Nhân cùng cái cái đuôi dựng lên đi theo anh ra ngoài, hiện tại hai người cũng thân thiết hơn trước nhiều.
Người đàn ông dường như cũng không nhận ra loại thay đổi này, chỉ vì đáp lại sự bám dính của mèo con, anh cũng sẽ gãi cằm nó, bồi dưỡng tình cảm.
Bất kể vì lý do gì, đây cũng là thay đổi theo chiều hướng tốt.
****
Số chân vịt om sấu kia cơ bản là do cô ăn vụng, nhưng khi hũ nút biết được cũng không vó phản ứng gì, chuyện này khiến lá gan của cô lớn hơn, hũ nút không nhà, cô liền đánh chủ ý lên đồ hộp, sau đó cô............ Rụng răng, gãy hai cái, đúng chuẩn vị trí răng nanh cắn đồ hộp, Liễu Thư Nhân hoảng, luống cuống!
Nôn nóng cả ngày, chờ đến khi Diệp Minh Chu trở về, dùng tốc độ của viên đạn thịt lao tới, đυ.ng vào trên đùi anh, nôn nóng bất an mà nhìn anh kêu lên, Diệp Minh Chu tạm dừng một chút, đang muốn duỗi tay bế cô lên, ngay sau đó thấy bé mèo lui về sau vài bước, từ trong miệng nhả ra hai cái răng.
"Meo meo meo............" Tôi gãy răng rồi! Làm sao bây giờ? Liễu Thư Nhân lo âu mà nhìn anh, hiện tại cô là một con mèo, giờ răng bị gãy thì làm sao bây giờ!
Diệp Minh Chu nhìn mèo con đang ngẩng đầu nhìn mình, trong đôi mắt màu lam kia rõ ràng có sự khủng hoảng, anh tạm dừng một hồi lâu, mới khom lưng, duỗi tay nhặt hai cái răng kia lên, tìm trong ngăn tủ ở phòng khách một lúc, lấy ra một cái hộp trà tinh xảo, bỏ hai cái răng nanh kia vào.
"Meo?" Anh làm gì vậy? Liễu Thư Nhân hỏi anh, đương nhiên đây là tiếng mèo, thú ngữ, làm nhân loại hũ nút sẽ không nghe hiểu.
Sau khi cô kêu xong, hũ bút dùng một tay đè cô lại, kéo miệng cô ra, ngón tay nhấn nhẹ cào chỗ cô mới gãy răng, "Thay răng, răng mới rụng." Anh nói khẽ với Liễu Thư Nhân.
Liễu Thư Nhân ngây dại, đây là lần thứ hai hũ nút nói chuyện với cô.
"Không phải rụng răng, là thay răng, đừng sợ." Hũ nút nói, buông lỏng tay ra, vỗ vỗ đầu cô, đứng dậy đi phòng bếp.
Nói ba câu............
Cô thế mà lại có một loại cảm giác hạnh phúc quỷ dị, ngốc nghếch liếʍ vị trí răng nanh, đây là vị trí anh vừa dùng tay đυ.ng qua, đến bây giờ vẫn còn cảm giác anh chạm vào, rất kỳ quái, cô lại liếʍ liếʍ, nơi đó có một hốc nhỏ mềm mại, giống như không có dấu vết thay răng, nhưng mà anh đã nói là thay răng, vậy nhất định chính là thay răng, cô cũng không biết là mèo cũng thay răng, làm một con mèo con, cô cũng đến tuổi thay răng.
Nhưng cô ăn bằng cách nào, chân vịt om sấu của cô, còn hai cái nữa đó, muốn ăn một cách thuật lợi cũng phiền toái, nhưng cố muốn ăn nó vào bụng nha.
Cô chạy vào bếp, thấy anh đang vo gạo, làm những việc này, anh rất nhanh nhẹn, bất kể là vo gạo, rửa rau xắt rau, đều rất thành thạo, nhìn ra kỹ thuật xắn rau cũng cực kỳ điêu luyện, cũng không biết sao lại không dành ít tâm tư cho việc nấu cơm, lúc trước đều có cảm giác tùy tiện, thói quen ăn uống như vậy là không tốt, một đại nam nhân lại không ăn thịt? Sao suốt ngày lại chỉ ăn rau dưa thế? Thit trong tủ lạnh cũng để một thời gian rồi, nhanh lấy nó ra đi, xắt miếng, rưới nước tương đen lên đảo đều sau đó ướt với bột khoai, xào một quả ớt rất ngon, rất đơn giản, anh cũng phải là việc gì phức tạp, đối xử tốt với mình một chút không tốt sao............
Liễu Thư Nhân trong miệng nhắc mãi những lời này, nghe vào trong tai Diệp Minh Chu chỉ có tiếng mèo kêu, cũng không phải tiếng kêu rõ ràng, gióng như tiếng hừ hừ hơn.
Xào chín đồ ăn, Liễu Thư Nhân ngửi mùi, biết ngay là cải thìa, hôm nay cơm chiều ăn cải thìa xào, trứng muối với cơm.
Liễu Thư Nhân bỗng nhiên có chút thưng anh, mỗi ngày ăn rau dưa cùng trứng, thật sự sẽ không chán sao? Cô hiện tại ngửi thấy mùi trứng, bất kể là trứng gà hay trứng vịt muối, tất cả đều khiến cô sinh ra cảm giác chán ghét.
Cơm nước xong, cô lại nhìn anh đi rửa chén, rửa sạch sẽ xong anh mới đi hòng luyện tập.
Như vậy lại càng không tốt, mới ăn xong không nên luyện tập nịnh liệt như thế, như vậy bụng sẽ đau, Liễu Thư Nhân nhanh như chớp chạy tới cửa, thấy cửa mở hê ra một khe hở, thăm dò đẩy cửa đi vào, thấy hũ nút ngồi xuống bên cửa sổ, sống lưng uốn cong dựa vào cửa sổ tue thái thoải mái, thế mà lại không phải đánh quyền, cái này làm cho Liễu Thư Nhân có chút kinh ngạc, nhưng mà sau khi kinh ngạc xong, cô lại cảm thấy bình thường, dù sao cũng mới ăn xong, người biết thưởng thức đều sẽ không vận động kich liệt sau khi ăn.
Liễu Thư Nhân đi lại gần chỗ hũ nút, cả người anh đưa lưng về phía cô, nhưng cô có thể tưởng tượng ra vẻ mặt của anh, khẳng định lại là cái loại nghiêm túc giống như chủ nhiệm phòng giáo dục, nhưng mà, anh đang làm gì vậy?
Cảm giác hình như kiểu tinh thần sa sút, sống lưng của anh rất ít khi cong xuống, gần như mỗi thời mỗi khắc, anh vẫn luôn duy trì tư thế thẳng lưng, cả người thoạt nhìn lại đĩnh bạt lại có một loại khí chất đẹp trai cương trực, hiện tại lại còn lưng ngồi, nhìn có vẻ kì quái.
Nhất định đã gặp chuyện gì đả kích anh đi? Ví dụ như trên mặt công việc.
Liễu Thư Nhân còn không hiểu về công việc lắm, tưng đến này, cô còn đang lứa tuổi học sinh đấy, nhưng cô cũng biết kiếm tiền không dễ, để sinh tồn trong xã hội này, cũng không phải một việc dễ dàng, tính tình của hũ bút thế kia, cũng không phải là người khiến người ta yêu thích, quá mức trầm mặc ít lời, đương nhiên hiện tại cô rất thích anh, bởi vì hoặc nhiều hoặc ít hiểu biết anh, nhưng ai không hiểu biết con người anh, cái này lại khó nói.
Mặc kệ thế nào, chức trách của một sủng vật đó là, ở khi chủ nhân có chuyện buồn, phải làm chủ nhân vui vẻ!
"Meo ~" cô nhìn bóng lưng của anh kêu một tiếng, chậm rãi đi qua, đang nghĩ ngợi làm thế nào khiến anh vui vẻ, có phải gióng lần trước lộ bụng ra cho anh xem không? Nhưng nói vậy chính cô lại quá vui vẻ, thoải mái quá sẽ ngủ quên mất, cái này không được.
Còn chưa nghĩ xong cô đã thấy hũ nút nhảy từ trên cửa sổ xuống, "Meo ngao!!!!!" Cô hét lên, xông lên nhảy tới cửa sổ, còn không dám nhìn xuống dưới.
Hũ nút đây là......!! Tại sao lại như vậy?? Vì sao anh lại nhảy lầu?? Nơi bọn họ sống là tần ba!! Liễu Thư Nhân tim đập cực nhanh, cô chịu đựng sợ hãi nhìn cuống dưới, cũng chỉ thấy tấm bạt màu xanh, không thấy hũ nút đâu.
Người đâu......? Liễu Thư Nhân ngơ ngẩn mà nâng đôi mắt lên, lập tức thấy được người con trai ở căn hộ đối diện, anh lúc này, trong tay đang túm một con chó lớn, con chó kia dường như rất quen thuộc với anh, cũng không sủa, chỉ phát ra thanh âm ô ô đè nén, xoắn đầu liếʍ tay anh, người đàn ông cũng mặc kệ cho nó liếʍ, một bàn tay còn lại cũng không nhàn dỗi, cầm một cái túi giống như là thức ăn cho chó đổ vào trong bát lớn.
Đại cẩu rất nhanh rời sự chút ý, cũng không liếʍ tay anh nữa, cuối đầu muốn ăn đồ ăn trong bát, người đàn ông thả lỏng tay đang túm vòng cổ vào đỏ của nó ra, đếm cho nó chạy lại ăn.
Hầu hạ con chó này xong, anh gấp gọn túi đồ ăn lại, kéo cửa sổ ra, bỏ bó về vụ trí cũ.
Liễu Thư Nhân nhìn tất cả, thở dài nhẹ nhõm một hơi, cô còn cho rằng anh luẩn quẩn trong lòng nhảy lầu.
Diệp Minh Chu hầu hạ chó vàng của Vương Tranh xong, xoay người, ánh mắt lơ đãng nhìn qua cửa sổ nhà mình, ngay lập tức thấy bóng dáng quen thuộc đứng đó.
Thở ra một hơi, nơi anh nhả sang nhà Vương Tranh cơ bản là vị trí tường vây ban công, ngẩng đầu nhìn thoáng qua mèo con vẫn cứ nhìn chăm chú vào anh, trên khuôn mặt thoáng qua nét cười như có như không.
Khi nhảy xuống khỏi cửa sổ, tiếng mèo kêu gào kia anh nghe thấy được.
----------
Tác giả có lời muốn nói: Sao sao phát!!!!!!! Viết xong!!!!
Nhìn đến chương này viết xong!!!!! Hu hu hu!