Chương 2: Ăn vạ (2)

Edit: Linhlady

Trong hộp nhựa có nhiều túi thức ăn cho mèo, được đóng gói kín cả hộp, điều này khiến Liễu Thư Nhân có chút kinh ngạc, nhưng chưa kịp suy nghĩ, cô đã nhảy xuống hộp, đem đầu chui vào trong túi, chỉ để lại nửa người chừa ra bên ngoài.

Túi thức ăn cho mèo này ít nhất cũng phải bốn, năm cân, Liễu Thư Nhân vùi đầu vào túi thức ăn thơm ngào ngạt, chờ khi cô chui từ trong túi ra, cô mới phát hiện toàn bộ gói thức ăn đều đã bị cô ăn hết, "... “

Lượng ăn của cô cũng không phải lớn như vậy đi? Liễu Thư Nhân cuối đầu sờ sờ bụng của mình, cái bụng tròn trịa phồng lên, không phải là cái bụng nhét vào bốn năm lạng thức ăn cho mèo, mặc kệ nó đi, có thể do thứ đồ kia có tác dụng, Liễu Thư Nhân nhanh chóng vứt dị thường này ra sau đầu. Cho đến khi cô quay đầu lại muốn đi về chuồng của mình, cô đột nhiên phát hiện không ít con mèo đang nhìn chằm chằm mình.

Những con mèo này đều dựa vào tấm kính, khuôn mặt tỳ lên đó khiến chòm râu cũng cong lên, ánh mắt sáng quắc nhìn Liễu Thư Nhân, trong mắt mang theo vẻ tò mò khiến cô hơi hơi có chút hốt hoảng, “…………” Cô không nói gì, nhảy từ hộp ra ngoài, nhanh như chớp chạy về chuồng của mình, đem cửa kính khôi phục lại trạng thái ban đầu.

“………… Cô nàng này lợi hại nha, có thể tự mình chạy ra ngoài.” Một giọng nói thanh thúy trầm thấp của con mèo thiếu niên vang lên, Liễu Thư Nhân nghe theo giọng nói đó nhìn qua, đó là một con mè đen mập mạp nằm phía trên cô, đôi mắt màu lam xinh đẹp sáng ngời, cô nhìn nó, con mèo đen cười với cô “Cô bé, làm bạn với!” Móng vuốt nó đè lên tấm cửa kính, đệm thịt mềm mại màu đỏ thẩm in lên cửa kính.

“…………” Liễu Thư Nhân không có thói quen giao lưu với mèo, cũng không biết nói cái gì, vì thế cô im lặng.

“Cô bé, sao lại không nói chuyện rồi?” Mèo đen vỗ vỗ cửa kính, lớn tiếng hỏi.

“Cô đừng để ý đến têm gia hỏa kia, gọi cô bé cái gì, đây là cách gọi không lễ phép, phải gọi là bảo bối nhỏ.” Một giọng nói thành thục lên tiếng đánh gãy lời của mèo đen, Liễu Thư Nhân nhìn khắp nơi xung quanh, cũng không phát hiện ra gia hỏa mới nói chuyện ở đâu, chắc là ở phía trên đầu cô.

“Bảo bối nhỏ, tôi có thể làm bạn với cô không?” Con mèo đang nói chuyện có giọng rất êm tai, trong giọng nói gióng như thói quen hơi hơi cuốn lưỡi lên, nghe qua còn hơi ôn nhu.

“…………” Liễu Thư Nhân lại không hiểu, cô cũng biết xưng hô bảo bối nhỏ với một con mèo xa lạ không phải càng không tốt sao.

“Bảo bối nhỏ? Cô có nghe thấy tôi nói chuyện không? Bảo bối nhỏ?”

“Bảo bối nhỏ cái gì nha! Người ta không để ý tới ngươi! Cô bé! Cô đừng nghe nó, tới chỗ đây của tôi này, tôi có nhiều đồ chơi! Theo tôi đi tôi sẽ mang nó tặng cho cô! (≧▽≦)” mèo đen lại đập lên cửa thủy tinh, nhìn Liễu Thư Nhân cười.

“Chị gái thật nhiều người thích nha ~” mèo em đối diện cô đứng thẳng, lộ ra bụng nhiều lông mềm mại, móng vuốt phấn nộn cùng khuôn mặt đáng yêu dán lên cửa kính, đôi mắt như bích ngọc lấp lánh tỏa sáng, “Chị gái, em cũng muốn làm bạn với chị.”

“Em trai!” Mèo anh gọi nó, “Anh ơi” mèo em trả lời một tiếng, mèo anh cắp một con cá đồ chơi từ trong góc ra “Chúng ta cũng có đồ chơi nha~”

“…………” Đáng yêu, đáng yêu đến muốn khóc…… Làm sao có thể đáng yêu như thế, cái đuôi của Liễu Thư Nhân run rẩy, thiếu chút nữa cắn móng vuốt của mình.

Tất nhiên ở nơi này có không ít mèo cái, thái độ với Liễu Thư Nhân cũng không thoải mái, ngược lại với đám mèo đực xun xoe, đám mèo kia hoặc là tò mò hoặc là chán ghét.

“Hừ! Ngay từ ánh mắt đầu tiên tôi đã biết nó nhất định là một con mèo tâm cơ! Yêu tinh, đồ đê tiện!” Một con mèo rừng vỗ mạnh tấm thảm dưới chân, thở phì phì mà nói, nguyên nó nhằm vào mèo xiêm la là do con mèo gọi cô là bảo bối nhỏ, nó thích con mèo kia nha! Hừ! Màu lông bó đẹp như vậy, thế mà chỉ để ý mèo xiêm la mà không để ý đến nó, tức quá mà! Không có ánh mắt!

“Chờ khi được tự do hoạt động, cùng nhau tẩn nó!” Em gái ở cùng nó lên tiếng nói.

Liễu Thư Nhân không quan tâm đến mấy con mèo kia, nói chuyện với hai anh em mèo đối diện vài câu, sau đó lăn vào một góc ngủ.

Thời gian trôi nhanh, đã đến trưa, Hạ Tiện ăn cơm xong, từ bên ngoài đi vào muốn cho mèo ăn, đi lại chỗ hộp nhựa màu hồng muốn lấy thức ăn cho mèo ăn, hắn ngây ngẩn cả người, hắn chậm rãi giơ túi thức ăn lên, túi cầm trong tay anh nâng lên một cách nhẹ nhàng. Hạ Tiện mở túi thức ăn ra bên trong cũng chỉ còn một ít ".........."

Không kẽ trí nhớ của hắn bị rối loạn sao?? Rõ ràng buổi sáng còn nửa túi mà, tại sao bây giờ chỉ còn lại có một ít vậy???

“Meo meo meo!!” Con mèo mới tới ăn vụng đó! Một con mèo trung thành tận tâm với Hạ Tiện không bị sắc đẹp của của mèo xiêm ta mật báo.

“Meo meo meo!!” Đúng đó, nó ăn vụng! Phải phạt nó mấy ngày không được ăn cơm! Mèo rừng đại tỷ cũng lên tiếng nói.

“Meo meo meo!” Nói bậy, chuyện cái bụng á, làm sao có thể nói là ăn vụng được! Chẳng lẽ còn không cho ăn no sao! Một con mèo xiêm la đại khái bảy tám đã thành niên kịch liệt phản bác lại.

“Meo meo meo?” Anh thế mà lại đi giúp nó! Nói đi có phải anh thích nó hay không! Đối diện mèo xiêm la thành niên vừa hay là một bé mèo xiêm la khác, nó vỗ lên cửa kính, tức giận lên án!

“A, được rồi được rồi, đừng kêu, lập tức được ăn cơm!” Hai Tiện bị chúng mèo kêu hết đợt này đến đợt khác nháo đến hết tâm tư muốn đi truy cứu xem nửa túi thức ăn kia đi đâu, Hạ Tiện lập tức để túi không sang một bên, mở một túi mới ra.

“Có đói như vậy sao? Lúc trước cũng chưa thấy các ngươi kêu lợi hại như vậy.” Hạ Tiện vừa nói, một bên từng cái mở ra cửa kính, bay nhanh mà đem chén gỗ lấy ra tới, chứa đầy, lại nhét vào đi, quan hảo cửa kính.

Liễu Thư Nhân đã sớm bị đánh thức, vẻ mặt dại ra mà nghe trò khôi hài bệ ngoài, sau khi biến thành mèo, ấn tượng của cô về mèo thay đổi rất nhiều, thì ra mèo là loài có tình cark phong phú như vậy sao?

Hạ Tiện rất nhanh đi tới chỗ cô, hắn mở cửa kính chuồng của Liễu Thư Nhân ra, thấy chén gỗ đã được ăn sạch sẽ, thở dài nhẹ nhõm một hơi, “Ăn xong rồi à.” Hắn nói, lấy chén gỗ ra, lấy cho Liễu Thư Nhân một bát thức ăn mới, nhìn cô cười cười, sau đó đóng cửa lại.

Liễu Thư Nhân không vội vã ăn, cô nhìn Hạ Tiện rõ ràng bỏ qua những con mèo nhỏ hơn, không bỏ thức ăn vào bát của chúng, sau khi giải quyết xong số mèo phù hợp với loại thức ăn này, sau đó hắn mới mang đồ ăn tới cho từng bé mèo con.

Hạ Tiện lấy ra một chiếc túi đựng những lon nhỏ mà hắn không biết đó là thứ gì. Liễu Thư Nhân nhìn mèo đối diện được một lon. Người đàn ông cao lớn quỳ trên mặt đất, mở lon, đem đồ vật màu da bên trong để vào đĩa gỗ trước mặt hai anh em.

Sau khi Hạ Tiện đi, Liễu Thư Nhân thấy hai bé mèo con kia càng thích ăn đồ hộp hơn, cho dù bên cạnh còn có một chén thức ăn mèo, chúng nó nhất trí đồng loạt cuối đầu ăn đồ ăn trong đĩa nhỏ hơn, cái đuôi nhỏ cao cao nhếch lên, ăn sạch sẽ đồ ăn trong đĩa.

Thoạt nhìn có vẻ ăn ngon hơn đò ăn mèo nha………… Ánh mắt Liễu Thư Nhân sáng quắc, bụng lại đói cồn cào.

Thất thần mà ăn thức ăn cho mèo, cô nhanh chóng ăn sạch sẽ, sau đó cô đem sự chú ý đặt trên lon đồ ăn kia.

Trong khi mọi người đang ăn hoặc nghỉ trưa, Liễu Thư Nhân lại mở cửa kính.

“Cô bé! Cô còn chưa ăn no sao?” Ánh nắt của con mèo đen sắc bén, lập tức nhìn thấy nửa người Liễu Thư Nhân đang chui ra ngoài, “Chỗ của tôi đang còn nè! Còn có hơn phân nửa, cô nói chuyện với tôi đi, về sau tôi đều sẽ cho cô một nửa nha, còn có đồ chơi cũng cho cô luôn (≧▽≦)”

Chỉ cần một tiếng động, mọi ánh mắt của lũ mèo đều đổ dồn vào Liễu Thư Nhân, một vài tiếng động biến mất,“ Bang!”Một giọng nói khinh thường phá tan bầu không khí yên tĩnh. “Người ta có thể tự ra cửa kiếm ăn, còn chờ ăn của anh sao?” Mèo mẹ lùn bụ bẫm nói.

“…………” Liễu Thư Nhân tự nhủ với lòng mình, phải học cách bỏ qua, bỏ qua!

Cô nhanh chóng tìm thấy chiếc hộp, bên ngoài chiếc hộp có một cái logo, đúng là cái Hạ Tiện mới cầm trong tay!

Liễu Thư Nhân chạy qua đi, chiếc hộp đặt ở vị trí gần cửa, nếu cô làm ra động tác lớn nhất định sẽ bị phát hiện, cô lén lút giảm tốc độ, dùng móng vuốt đẩy nắp hộp ra, cạy một hộp, miễn cưỡng cắn trong miệng, nhanh nhẹn mà chạy về chuồng, cám ơn trời đất may mắn là cô ở chuồng đầu tiên, nếu không cũng không biết làm sao để trở về chuồng.

Những con mèo trong chuồng quan sát một loạt động tác của cô, đại biểu là con mèo đen kia, đã hoàn toàn thành tiểu đệ trung thành của Liễu Thư Nhân, “Ngao! Cô bé ngươi thật lợi hại á! Tôi tặng đồ chơi cho cô, có thể lấy cho tôi một hộp bánh sữa không? Đã bốn tháng rồi tôi không được ăn nó! Làm có thể chỉ cho mèo con ăn? Tôi cũng muốn ăn mà!” Mèo đen kích động mà đập cửa kính không ngừng "Cô bé! Cô bé! Cô bé!”

“…………” Được, được rồi, con mèo đen này, không biết chủng loại gì, thật ầm ĩ! Liễu Thư Nhân cảm gác lỗ tai muốn nổ tung, cô muốn bỏ qua nhưng lỗ tai không ngừng nghe tiếng la hét thật kinh khủng! Mặc kệ, trước mắt làm con mèo đen này im lặng trước đã! “Tôi đã biết! Tôi sẽ lấy cho anh!” Cô lớn tiếng nói với con mèo đen.

“Ngao! Cô bé nhớ mang cho tôi nha!! Meo ngao ô! Tôi muốn hai cái!” Mèo đen được một tấc lại muốn tiến một thước nói.

“Được được! Anh im lặng đi cho tôi!” Liễu Thư Nhân không vui nhăn mày lại, đối mặt với nó được một tấc lại muốn tiến một thước, cũng chỉ có thể đồng ý.

Con mèo đen nhanh chóng bình tĩnh lại, bánh sữa, ai có thể từ chối sự cám dỗ của bánh sữa! Vị mềm thơm hấp dẫn khi còn nhỏ, có nhiều vị nên ăn không bị ngấy! Ôi! Không ngờ lớn lên nó không ăn được nữa, thà không bao giờ lớn lên để được ăn bánh sữa mỗi ngày!

Không khí an tĩnh không tới trong chốc lát, một giọng nói quen thuộc hơi thành thục lên tiếng: “Cái kia, bảo bối nhỏ, tôi cũng muốn một cái bánh sữa, có thể dùng quả bóng nhỏ đổi với cô.”

“Tôi cũng muốn nha!”

“Tôi cũng…………”

“Tôi dùng răng trắng trân quý đổi với cô, tôi muốn hai cái!”

“Tôi đây dùng chăn siêu đẹp đổi!”

“Tôi dùng…………”

“…………………………” Má ơi! Cắn nửa ngày cũng chưa cắn mở được hộp bánh sữa Liễu Thư Nhân hỏng mất!

---------

Tác giả có lời muốn nói: Thế giới loài mèo tràn ngập hồn nhiên cùng trí tuệ…… Tôi nghĩ như vậy ha ha ha ha ha!

Cầu bình luận cầu cất chứa! (≧▽≦) meo ô! Tôi sẽ cố gắng hơn! Hố phẩm có bảo đảm nga!