Chương 12: Phản ứng bình thường

Edit: Linhlady

Liễu Thư Nhân nghe thấy bên ngoài truyền đến tiếng đóng cửa, mới lén lút ngó đầu ra nhìn nhìn khắp nơi, hũ nút đi rồi.

Liễu Thư Nhân chậm rì rì từ trong ổ chui ra, cô bỗng nhiên thấy ảo não, biểu hiện của cô quá không ổn, người bình thường sẽ không nghĩ nhiều như vậy, cái dạng kia của cô, ngược lại có vẻ như cô đang chột dạ.

Nhưng mà cho dù cô chột dạ, hũ nút cũng không phát hiện ra cái gì đi? Không ai lại nghĩ nhiều như vậy, cho dù là cân nặng của cô, cho ra con số không bình thường, nhất định sẽ cho rằng cái cân kia hỏng rồi, mà vấn đề lại không phải chỗ cô.

Thật sự ngốc, cô, vừa rồi mất lý trí, cái gì cũng không rảnh lo, không thể nghĩ được, một mặt trốn tránh, Liễu Thư Nhân hít sâu một hơi, dùng sức mà lắc đầu, bình tĩnh, bình tĩnh lại đi, cô làm sao cũng không thể tưởng tượng ra cân nặng của cô lại có vấn đề, rõ ràng hũ nút ôm cô, đại cẩu cõng cô, đều không có gì khác thường, không nghĩ tới sẽ té ngã trên cân điện tử, cái này hoàn toàn là do thẻ bài hố cô, thẻ bài có nói, sau khi biến thành hình mèo, hoàn toàn là lấy ưu điểm hai bê, cho nên khi cô biến thành mèo cô có thể nhìn thấy màu sắc rực rỡ của đồ vật xung quanh, có thể ở trong đêm tối thấy đồ vật, có thể nếm được hương vị thơm ngon của thức ăn ở cả mèo lẫn của người………… Thì đây đều có ưu điểm của cả hai bên, còn thể trọng thì sao?

Đem cô hố thảm, cái thẻ bài này, nhưng mà…… Người bình thường cũng sẽ không dùng cân để cân mèo đúng không?

Đầu óc của Liễu Thư Nhân rất loạn, mất một lúc lâu sau cô mới có thể bình tĩnh lại.

Chuyện này, bất kể hũ nút nghĩ như thế nào, cô không thể biểu hiện bản thân có gì bất thường nữa, cô hiện tại là một con mèo, một con mèo mà thôi, chỉ cần cô không làm ra hành động gì khác thường, ai sẽ nghĩ nhiều?

Tận lực mà trấn an bản thân, Liễu Thư Nhân thở dài nhẹ nhõm một hơi, cô đi tới bên xinh TV, mở TV, xoay người nhảy lên trên sô pha, ý đồ dùng cái khác để phân tán suy nghĩ.

Hũ nút không ở nhà, buổi tối tan tầm mới trở về, cho dù như vậy, cô cũng không dám mở âm lượng lớn, một mặt vì bây giờ cô là mèo, cho dù thanh âm rất nhỏ, cô cũng có thể nghe thấy, một mặt vì quanh đây còn có người ở, bị người nghe thấy thanh âm đi lên xem xét thì không ổn, cho nên cô chỉ mở âm lượng vừa đủ, vừa vặn đủ mình cô nghe thấy.

Một con mèo ở nhà, giống như cũng chỉ có mình cái này giải trí.

………… Nếu không, hay là đi ra ngoài nhìn xem đi. Liễu Thư Nhân vừa động tâm, nhưng mà rất nhanh cô suy nghĩ lại, bây giờ cô không có quần áo, đây là một vấn đề rất nghiêm trọng, cô cũng không thể nào mặc đồ của vũ nút đi ra ngoài được? Vừa to lại vừa không phù hợp với cô, cô có thể tưởng tượng ra khi cô mặc đồ này vào rồi đi ra đường người khác sẽ nhìn cô với ánh mắt quái dị như thế nào.

Liễu Thư Nhân nghĩ ra ý tửng ra ngoài lập tức vụt tắt giống như một ngọn đuốc vừa mới bốc cháy phụt một tiếng bị lửa dập tắt.

Bây giờ vẫn nên thành thành thật thật ở nhà đi.

Nhưng chung quy trong lòng có bí mật, bất kể cô gái trong TV khóc thương tâm như thế nào, phối nhạc bi thương ra sao, cô cũng không có nửa phần cảm giác, cô bắt đầu cảm thấy sống một ngày bằng một năm.

Trong khi cô nhìn TV không hay để ý, phía sau cái phòng treo bao cát tập luyện mở cửa từ trong đi ra một người, đúng là Diệp Minh Chu, cánh tay không có vải che trong lúc vô tình cọ phải nước bùn, giày trên chân cũng dính đầy rêu bẩn, nhìn qua như lăn lội ở đâu đó một vòng, bàn tay anh nhẹ nhàng chống lên ván cửa, không tạo ra bất kỳ âm thanh gì, ánh mắt anh đặt trên TV cách đó không xa, nhìn chằm chằm hồi lâu, mới chậm rãi rời tầm mắt, rơi xuống trên sô pha, từ góc độ này của anh không nhìn thấy được vật trên sô pha, nhưng ở trệ sô pha là gì, trong lòng anh rõ ràng.

Trên khuôn mặt lạnh lùng mà bình tĩnh không nhìn ra biểu tình gì, nhưng đáy mắt anh lại xuất hiện tia sáng tăm tối, anh nhìn hồi lâu, đứng hồi lâu, nhìn TV bị đổi lênh, trên sô pha cũng truyền đến tiếng “Lộc cộc” ấn phím, anh xoay người lui vào, từ lúc xuất hiện đến khi biến mất, mèo trên sô hoa không hề phát hiện.

Liễu Thư Nhân bực bội mà đổi hết kênh này đến kênh khác, cuối cùng ngừng lại ở một cái gameshow, nơi đó trên đó có một chàng trai xinh đẹp, thuộc về cái loại này mà các cô gái đang ở tuổi dậy thì sẽ tính, là loại hình bạch mã hoàng tử, cô cũng thích thiếu niên trắng trắng mềm mềm này, khi còn ở trường học, ban mười bốn cũng có chàng trai lớn lên thật đẹp, da rất trắng, môi thật hồng, đôi mắt lấp lánh như sao trời, luôn sáng long lanh, Liễu Thư Nhân còn có hảo cảm với cậu ta, nói ngắn lại, cô thích những chàng trai như vậy, cho nên hiện tại cũng bị trong thiếu niên trong TV hấp dẫn ánh mắt.

Thiếu niên này so vớ chàng trai ban mười bốn kia còn lóa mắt hơn, Liễu Thư Nhân nhìn chằm chằm mặt cậu ta, nhất thời không rời mắt, đơn giản vì thiếu niên này chắc là nhân vật quan trọng trong tiết mục, cảnh quay rất nhiều.

Thật là một nam sinh xinh đẹp, theo như đám nữ sinh trong ban, đó là chàng trai bước ra từ trong truyện tranh, khuon mặt luôn mang theo vẻ u buồn, đôi mắt cũng giống bao phủ một tầng sương mù, ngược lại lại có một loại mỹ cảm thần bí, môi màu hồng nhạt, có chút mỏng, nhưng rất đẹp, gương mặt trắng nõn giống như chỉ cần chạm vào một chút là để lại dấu vết, dù sao, nơi nào cũng đẹp, không có một chỗ không đẹp, Liễu Thư Nhân nghe cậu ta nói chuyện, phát hiện giọng nói của cậu ta mát lạnh, êm tai động lòng người, tựa như dương cầm trong trẻo vọng lại, tại sao lại có người đẹp như vậy? Liễu Thư Nhân cơ bản không chú ý xem cậu ta nói cái gì, tất cả tâm trí đều đặt trên khuôn mặt cậu ta.

Cô đã biết được tên cậu ta, là Cố Dã, cái tên kia cùng với diện mạo cậu ya có chút không tương xứng, nhưng chung quy cũng dễ nghe.

Cái diện mạo hoàn mỹ này của Cố Dã ở trong lòng cô để lại ấn tượng khắc sâu, xem xong cái tiết mục này, cô còn không có cách nào thoát ra khỏi khuôn mặt Cố Dã □□.

Thời gian kế tiếp cô cũng không tìm được gì trong TV, trong khoảng thời gian ngắn có chút phiền muộn, nguyên nhân phiền muộn nói không nên lời.

Cô tắt TV, xoay người nhảy lên cửa sổ, nhìn đại cẩu đối diện, đại cẩu quỳ rạp trên mặt đất, chán đến chết vẫy cái đuôi, cằm để lên trên nóng vuốt, dáng vẻ muốn ngủ mà không ngủ được.

Liễu Thư Nhân bám vào cửa sổ, kêu một tiếng, lỗ tai chó rất mẫn cảm lập tức liền nghe thấy tiếng cô kêu, đại cẩu nâng thân mình, người mắt lên nhìn về phía cô “Uông!” Đại cẩu lập tức bò dậy, hướng Liễu Thư Nhân bên này đi vài bước, “Gâu gâu gâu!” Meo meo! Cô sang bên này chơi đi! Đại cẩu nhiệt tình mời mọc.

“Meo meo meo mei……?” Tôi không ra được? Nếu không anh ra đây đi?

“Uông……” Tôi cũng không ra được……

Một chó một mèo trầm mặc đối diện nhìn nhau, Liễu Thư Nhân nở nụ cười trước, co mở tấm lước cửa sổ, nhìn con chó bên kia, “Meo meo meo?” Chủ nhân của anh đâu?

“Gâu gâu gâu!” Đi làm rồi!

“Meo meo?” Chủ nhân của anh làm công việc gì?

“Gâu gâu gâu!” Thầy giáo cấp ba á.

“Meo meo meo??” Cái gì? Thế mà làm thầy giáo cấp ba á??

Liễu Thư Nhân nhớ lại dáng vẻ của Vương Tranh, không thể tưởng tượng nổi, “Meo meo meo?” Anh nói thật sao??

“Gâu gâu gâu!” Đương nhiên là thật rồi, chủ nhân của tôi là thầy giáo ngữ văn đấy, rất được học sinh chào đón, có một lần mang tôi tới trường học, có rất nhiều em gái xinh đẹp muốn sờ đầu tôi. Đại cẩu ưỡn ngực, thế mà còn làm ra vẻ khó xử.

“Meo…………” Không nghĩ tới đấy, cái tên ăn mặc nhìn như lưu manh kia, lại có thể làm chức nghiệp thần thánh như vậy? Liễu Thư Nhân trong nháy có chút suy nghĩ, quả nhiên nhìn người không thể nhìn bề ngoài, ai có thể ngờ người ăn mặc như côn đồ, thế mà lại là giáo viên cấp ba! Cô còn chưa được học cấp ba đâu!

Về sau cũng không dám nữa xem thường anh ta nữa, phải cung kính với anh ta một chút!

“Gâu gâu gâu!” Chủ nhân của tôi dạy rất giỏi, còn có nhiều phụ huynh mời chủ nhân của tôi dạy phụ đạo đấy, chủ nhân đều cự tuyệt! Đại cẩu lải nhải mà nói.

“Meo………” Không nghĩ tới chủ nhân anh lợi hại như vậy…… Liễu Thư Nhân yên lặng mà than một câu.

“Uông!” Là rất lợi hại! Khóe môi đại cẩu nhếch lên một độ cung cong cong, đó là một loại tươi cười ngọt đến chết người.

Liễu Thư Nhân nhìn đại cẩu bày ra dáng vẻ kiêu ngạo với chủ nhân cũng nở nụ cười.

Thời gian kế tiếp, bọn họ câu được câu không mà tò chuyện, cùng nhau hẹn ngày mai đi tản bộ, đại cẩu sẽ mang cô đi tới căn cứ bí mật của mình, theo lời đại cẩu nói, trong căn căn cứ bí mật cất dấu bảo tàng mấy năm nay của chó ta, cô có thể chọn một đồ vật mình từ bên trong mang về.

Liễu Thư Nhân cũng không hứng thú gì với bảo tàng của chó ta, nhưng vẫn bày thái độ chờ mong cao hứng mà cảm ơn, đại cẩu cũng thật cao hứng vẫy mạnh cái đuôi, đôi mắt lúng kiếng như quả nho cũng ánh lên vê vui sướиɠ.

Sau khi hàn huyên một hồi với chó ta, tâm tình của Liễu Thư Nhân tốt lên rất nhiều, cô trở lại trong ổ mèo ngủ một giấc, khi cô tỉnh lại, trời còn chưa tối, nhưng hũ nút đã về, hôm nay anh về thật sớm.

Liễu Thư Nhân ở cửa ổ mèo ngó đầu ra dò xét, thấy trong tay anh cầm một cái cân mới tinh mày lam, gióng hệt như cái cân lúc trước, nhưng màu khác, xem xem anh còn một cái cân mới, quả nhiên nghi ngờ cái cân cũ có vấn đề, nhưng nếu như cân lại, cân nặng của cô vẫn có vấn đề thì sẽ bại lộ mất, dù sao không phải cái cân nào cũng bị hư!

Liễu Thư Nhân sợ, vội vàng lui về phía sau, đem mình nhét vào sâu bên trong ổ mèo.

Cô nghe thấy tiếng hũ nút đặt cân xuống đất, sau đó, bước chân chuyển tới chỗ của cô!!

Ai lại đi cân cân nặng của mèo chứ!! Ai sẽ! Ai!!! Ngẩng!!!! Liễu Thư Nhân ở trong lòng rít gào, trong chớp mắt, trước mặt ổ mèo xuất hiện một đôi chân to!!!

Má ơi!!!!! Liễu Thư Nhân biết trốn cũng vô dụng! Trốn không được, cô liền chạy! Thừa dịp hũ nút còn không có phản ứng, dồn hết sức lực, một hơi xẹt qua chân hũ nút, nhảy đi ra ngoài!

Nhảy đến một nơi cũng đủ xa, cô dừng lại, đứng yên, quay người nhìn anh, hũ nút đứng ở trước ổ mèo, im lặng nhì cô, cũng không có ý bắt cô, một người một mèo đối diện, giằng co, cuối cùng hũ nút bại lui, cô cần cân điện tử lên, ném vào trong ngăn kéo dưới tủ TV.

Đem ngăn kéo đóng lại, anh còn nhìn Liễu Thư Nhân một cái.

Liễu Thư Nhân nhìn anh đem ngăn kéo đóng lại, thở dài nhẹ nhõm một hơi, cuối cùng không phải cứng rắn bắt cô cân nữa.

Nguy cơ giải trừ, cô cũng không cảnh giác như vậy, sẽ không có người nghĩ nhiều như vậy, loại chuyện này, chỉ có thể nghĩ đến là di cân hỏng, nhìn cô gầy như thế, làm sao có thể 36 cân hoặc là 36 kg, không có cách nào nghĩ được, hũ nút là người bình thường sẽ làm việc bình thường ———— mua thêm một cái cân nữa.

Chuyện này cứ như vậy đi qua, cho dù nhấc lên bọt nước gì, bạ thân Liễu Thư Nhân ngoại trừ lo lắng hãi hùng hết một ngày, cũng không bị ảnh hưởng gì.

Ừm, đối với cô không có gì ảnh hưởng.

---------

Tác giả có lời muốn nói: Còn có canh một………… 12 giờ trước dâng lên hu hu hu!

Yêu mọi người!