9.
Trong xe im lặng đến đáng sợ.
Những cành lá xum xuê mùa hè chưa kịp cắt tỉa bị va chạm vào nóc xe, vang lên ‘ầm’ một tiếng.
Nó giống như ném một hòn đá vào lòng tôi vậy.
Thật khó để diễn tả tâm trạng của tôi lúc này.
Rõ ràng tôi không gọi anh ta, nhưng sao anh ta vẫn biết mà xuất hiện.
Tôi lặng lẽ liếc nhìn sang anh ta, mặt anh ta vẫn xụ xuống.
“Cái kia, sao anh biết tôi đang ở đồn cảnh sát?” Tôi thấp giọng hỏi.
Anh ta phớt lờ tôi, ngọn đèn đường đổ bóng giữa đôi mày cau lại của anh ta.
Chẳng lẽ ban đêm anh ta giở trò khỏa thân, nên bị cảnh sát bắt?
Tôi âm thầm chửi thầm anh ta, lại hỏi: “Anh đưa tôi đến đầu phố là được rồi, đã muộn như này rồi, anh…”
Không đợi tôi nói xong, anh ta ‘hừ’ mạnh một cái.
TÔI:……
Đúng là một tên cờ hó mà!.
Tôi cũng không thèm để ý đến anh ta nữa, quay quay đầu dựa vào cửa sổ xe.
Có lẽ trong xe quá yên tĩnh, hoặc có thể là đêm hè quá ảm đạm, hôm nay tôi đã bị đủ loại sợ hãi ập đến trong lòng, nước mắt tự dưng dâng lên.
Lộp bộp.
Một giọt nước mắt rơi xuống đùi.
Tôi mặc váy, nước mắt rơi xuống đùi mát lạnh.
Giây tiếp theo, anh ta tấp xe vào lề và dừng lại.
Giống như cưỡng ép cái gì trong lòng, anh ta hung hăng nắm lấy nhúm tóc trên đầu, vẻ mặt vẫn hung dữ, nhưng giọng nói lại dịu đi đôi phần.
"Chị... Đừng khóc mà."
Giọng anh trầm và khàn, che giấu đi dấu vết áy náy.
Chỉ vài từ như vậy, với ngôn ngữ vụng về, giống như một đứa trẻ đang an ủi người trong lòng của mình.
Tôi lau nước mắt đi, quay sang nói với anh ta: "Không sao đâu."
Ai ngờ, một giây sau, anh ta trực tiếp đưa tay ra, trực tiếp che mắt tôi lại.
"...Đừng khóc, em sẽ đau lòng đó."
Những giọt nước mắt thật giống như một đứa trẻ nghịch ngợm, khi anh ta lạnh lùng với tôi thì tôi còn có thể cầm nước mắt, nhưng khi anh ta nói bằng chất giọng ấm áp này, nước mắt của tôi như tìm được chỗ dựa, liền rơi xuống như núi đổ biển luôn.
Tôi gạt phắt bàn tay anh ta ra, giọng nghẹn ngào nói:
"Tiêu Chí Hoành, tôi không biết anh có biết những chuyện hôm nay tôi gặp phải không, nhưng hôm nay thực sự tôi rất sợ, anh lại cứ như vậy... Tôi...
Tôi không biết nên nói gì nữa…
Rõ ràng hai người chúng tôi chỉ là người qua đường Ất và người qua đường Giáp, anh ta không hề biết hôm nay tôi đã gặp phải chuyện gì, cho nên tôi giận ngược lại anh ta là tôi sai rồi.
“Em biết, em xin lỗi, em chỉ là…” Anh ta nói đến vậy rồi không giải thích nữa, liền thở dài một cái, sau đó nhoài người đến ôm lấy tôi.
"Lần sau, em sẽ ở bên cạnh chị."
Anh ta dường như hiểu được điều tôi muốn nói..
Lúc này, tôi chợt hiểu ra.
Tại sao, tôi luôn có thể buông bỏ phòng bị trước mặt anh ta.
Thoải mái mà tuỳ ý khóc cũng như tuỳ ý cười.
Ngoại trừ mùi hương tùng lạnh giống như của Trứng Đen trên người anh ta,
Còn có mùi vị tình yêu và gia đình ở trên người anh ta nữa.
10.
Khi tôi vừa về đến nhà, ban quản lý tài sản đã đứng đợi tôi trước cửa nhà. Thợ khóa mà ông ta mời đến rất chuyên nghiệp, chỉ vài ba động tác liền thay cho tôi một bộ khóa mới.
Người quản lý tài sản biết có trộm đột nhập vào nhà tôi liền toát mồ hôi lạnh, anh ta liên tục an ủi tôi, và bảo rằng giám đốc tòa nhà sẽ đến cửa xin lỗi vào ngày mai.
Tôi xua xua tay, mệt mỏi bước vào nhà.
Trứng Đen còn chưa có trở về.
Hiện tại, trong nhà chỉ có duy nhất hai người là tôi và Tiêu Chí Hành.
Anh ta mặc một chiếc áo phông chữ T màu trắng đơn giản, chiếc quần jean ống đứng tôn lên đôi chân thẳng và thon dài.
Chúng tôi cùng ngồi trên sô pha, chiếc sô pha này có vẻ hơi chật.
Kim đồng hồ chuyển hướng 1 giờ.
"Anh... đi đường cẩn thận nhé."
Tôi đúng là kẻ khẩu thị tâm phi mà.
Thành thật mà nói, tôi không biết đêm nay Trứng Đen có về nhà này hay không, ở một mình trong ngôi nhà vừa bị trộm cạy cửa thì thực sự quá đáng sợ mà.
Nhưng thật khó để nói chuyện này ra.
Tôi liếc nhìn Tiêu Chí Hành một cách cẩn thận, nhịn không được mà mím môi.
Như hiểu được suy nghĩ của tôi, Tiêu Chí Hoành mỉm cười, nhướng mày dịu dàng nhìn tôi, giọng áy náy nói: “Giám đốc Thẩm thật độc ác, đã muộn như vậy, chị còn muốn đuổi em đi.”
“Được, vậy anh ở lại đây một đêm đi.” Tôi dè dặt gật đầu, sau đó quay người đẩy cửa phòng khách ra.
"Kỹ năng pha trà của tôi không bằng anh, cho nên anh uống chút rượu vang đỏ nhé. Độ cồn rất thấp, thích hợp dễ vào giấc ngủ. Để tôi đi tìm chăn cho anh."
Tôi bình tĩnh rót một ly rượu vang đỏ cho anh ta rồi thong thả bước vào phòng ngủ.
Sau khi đóng cửa lại, tôi che đi lồ ng ngực đang đập thình thịch của mình.
“A, a, a, Tiêu Chí Hoành ở lại nhà mình!!!!!”
Tôi nên làm gì đây? Tôi có nên…tấn công anh ta không!
Theo bản năng, tôi định ấn máy gọi cho bạn thân mình, nhưng lại nghĩ đến kỹ năng triệu hồi khó mà giải thích được của nó, tôi không khỏi run rẩy cả người, tôi sợ hãi quá đành đóng lại màn hình WeChat.
Ngoài cửa, Tiêu Chí Hoành đã tắm xong.
Nghĩ đến khung cảnh tôi từng nhìn thấy từ cổ áo sơ mi xuống, tôi nuốt nước bọt không kiểm soát được.
Sau khi tự hỏi bản thân hai lần, tôi quyết định nắm lấy cơ hội này. Chọn một chiếc váy lụa màu đen có ren lớn phía sau, tôi giả vờ lơ đãng mà bước ra ngoài.
Hành động gian, lay động sinh tư.
"Tôi quên mất lấy cho anh..."
Nhưng mà tôi vừa mới đi đến cửa phòng cho khách, tôi liền trợn tròn mắt.
Chỉ thấy Tiêu Chí Hoành đang đứng trong phòng dành cho khách, tay cầm chiếc quần mà cả hai chúng tôi đều quen thuộc, nghe thấy tiếng động đằng sau, anh ta quay lại nhìn tôi, ý tứ sâu xa.
Logo tùy chỉnh lấp lánh ở gấu quần.
Tôi dường như nhìn thấy từ "bi3n thái" trong mắt anh ta.
"Không ngờ giám đốc Thẩm lại có đam mê như vậy."
Giọng nói trầm thấp giễu cợt nói.
Hết cứu rồi!
"Tôi, tôi, tôi, tôi có thể giải thích!"
"Ừm?"
Giọng nói của anh dễ chịu như một cái móc, nhấc bổng cả trái tim tôi lên.
"Giải thích cái gì? Giải thích buổi tối chị sẽ làm chuyện khó tả với quần của em hay sao?"
Anh từ từ tiến lại gần, bước từ bóng tối đi vào ánh trăng màu bạc.
Sau đó, anh ta cúi xuống, thở ra nhiệt độ lành lạnh ở bên cổ tôi như những giọt nước vô hình bốc hơi.
Từ từ li3m lên làn da run rẩy của tôi.
“Không sao, em cũng không ngại.”
Giống như một con mèo li3m lưỡi vào cổ tôi, cuối cùng tôi vẫn đầu hàng nó.
Tôi không thể không lại nghĩ đến chiếc lưỡi hồng hồng của anh ta.
Ẩm ướt, mềm mại
“Bụp” một tiếng, trong đầu tôi như có ngàn tiếng pháo hoa nổ tung.
Tôi như đang bay bổng trên không trung.
Ngoài anh ta, chưa một ai cho tôi cái cảm giác như này.
Không biết sau bao lâu, tôi mới từ trong cảm giác pháo hoa kia quay trở về, kích động mà che mặt lại.
Trứng Đen, em quả là muốn gi.ết chị mà, chiếc quần này chị đã cất đi rồi, sao có thể xuất hiện ở phòng khách chứ?
Tôi không chú ý tới, chiếc túi mà Tiêu Chí Hoành mang đến lúc này lại không có gì.
Sau khi trêu đùa tôi, Tiêu Chí Hoành trông rất vui vẻ, anh ta nhét chiếc quần vào tay tôi, nhìn tôi mà nháy mắt.
"Mơ giấc mơ đẹp nhé chị."
Tôi không biết tại sao, nhưng tôi cảm thấy anh ta lúc này có biểu cảm thoải mái như vừa báo được thù vậy.
“Còn có..”
Tôi thấp thỏm quay đầu lại,
Chỉ nghe thấy anh ta khàn giọng nói: "Bộ váy ngủ rất đẹp."
Cánh cửa phòng dành cho khách đóng lại trước mắt tôi.
Tôi thẫn thờ nhìn một lúc, rồi trở lại phòng ngủ, ôm chiếc quần dựa vào cánh cửa từ từ ngồi xuống.
Trong đầu tôi chỉ còn một câu “Mẹ, con không phải là đối thủ của anh ta”.
Sau đó, ‘huhu’ một tiếng mà khóc.