Mèo Hoang

9.46/10 trên tổng số 13 lượt đánh giá
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Một năm nào đó không xác định, cô gái loài người Tô Di tỉnh dậy ở một nơi xa lạ, không chỉ không phải nhà của cô mà thậm chí còn không phải là trái đất của cô. Bằng một cách nào đó cô đã bị lưu lại đế …
Xem Thêm

Chương 1: Không còn lối thoát
Những đám mây ngũ sắc không ngừng di chuyển, biến hoá thành những dải ánh sáng lung linh,

huyền ảo trên bầu trời thành phố. Phố lớn ngõ nhỏ, bốn bề xe cộ qua lại

như mắc cửi, từng đoàn người tấp nập, huyên náo, tiếng tranh cãi ầm ĩ,

chói tai...

Tô Di cố gắng chạy như điên loạn, dường như, mọi cảnh vật và con người đẹp đẽ xung quanh trong mắt cô lúc này đều trở nên vô

cùng kỳ quái. Cô thở hồng hộc, cố hết sức để tháo chạy. Nhưng vẫn không

đủ nhanh. Một người ba ngày chưa có hạt cơm nào vào bụng, sao có thể

chạy nhanh hơn được đây?

Nhưng cô không thể dừng lại lúc này.

Cuối cùng, Tô Di cũng nhìn thấy một con ngõ nhỏ ở trung tâm thành phố. Nhưng con đường phía trước đã bị một bức tường cao chặn đứng, còn phía sau

vẫn không ngừng truyền đến những tràng cười kỳ dị. Tô Di toát mồ hôi

lạnh, xoay người lại nhìn. Trong vô thức, hai cánh tay cô ôm chặt lấy

thân mình, tựa hồ làm như vậy có thể khiến cô cảm thấy yên tâm hơn một

chút.

Nơi đầu ngõ có mấy bóng người cao lớn chặn ngang.

“Cứu tôi với! Cứu tôi với!” Biết rõ lời kêu cứu lúc này chỉ vô ích nhưng Tô

Di vẫn cố liều mạng dùng âm thanh khản đặc, khô khốc của mình để gào

khóc, chỉ mong kỳ tích xuất hiện. Nhưng trên con phố tấp nập người xe

tới lui kia, chẳng một ai vì tiếng kêu khóc của cô mà dừng lại.

Gã đàn ông cao gầy đứng đầu cười nhạt. “Chạy ư? Tao cho mày chạy đấy!”

Phía sau, mấy tên khác bắt đầu tháo thắt lưng, một tên trong số đó cười cợt

nhả, nói: “Hôm nay, các anh đây sẽ dạy cho cô em biết thế nào là phép

tắc!”

Bọn chúng chỉ nói một câu đơn giản như vậy nhưng nghe qua,

Tô Di đã hiểu được ý tứ trong đó. Toàn thân cô run rẩy, đôi môi tái

nhợt, lắp bắp. Cô cố nói tiếng địa phương một cách khó khăn: “Xin các

anh hãy buông tha cho tôi, còn lại, bảo tôi làm gì cũng được!”

Gã đàn ông cao gầy đứng sau cùng, ánh mắt toát lên vẻ lạnh lùng, nói: “Cô

em, lẽ nào không có ai nói với cô em rằng, “thành phố Hy Vọng” này chính là nơi tuyệt vọng nhất đối với người nghèo sao? Mà cô em thì... Ai da,

quá nghèo rồi đấy!”

Không đợi Tô Di kịp phản ứng, mấy gã đàn ông

kia đã tiến đến. Cô hét to một tiếng rồi lùi sát vào bờ tường nhằm trốn

tránh vòng vây của bọn chúng, nhưng không ngờ lại bị mấy gã kia dễ dàng

tóm gọn! Cô yếu ớt giãy giụa, mái tóc dài đã bị túm chặt, trong nháy

mắt, cả người ngã phịch xuống đất, ngay lập tức, sống lưng dấy lên cơn

đau nhức không gì diễn tả nổi. Tay chân cô đều bị chúng đè xuống mặt đất bẩn thỉu, “xoẹt...” một tiếng, Tô Di nghe thấy tiếng vải vóc bị xé

rách, ngay sau đó, nửa thân dưới có cảm giác lạnh toát, một bàn tay to

lớn, thô kệch bắt đầu lần mò, sờ soạng.

“Mịn màng quá!” Một gã đàn ông kinh ngạc thốt lên.

“Nhìn có vẻ gầy gò nhưng không ngờ lại là hàng cao cấp đó chứ!”

Tô Di gắng hết sức bình sinh để giãy giụa, còn trên gương mặt gầy gò, trầm tĩnh của cô, nước mắt không ngừng thi nhau rơi xuống.

Ánh sáng chói loà, nhức mắt bỗng từ đâu loé lên. Cho dù hai mắt đang nhắm

chặt vì chịu đựng nỗi nhục nhã nhưng Tô Di vẫn có thể cảm nhận được mọi

thứ xung quanh đột nhiên loé sáng. Mà gã đàn ông đang khuỵu gối giữa hai chân cô cũng phải kêu hoảng lên một tiếng. Bọn chúng nhất loạt đứng

lên, một gã kéo Tô Di theo, dúi cô vào góc tường.

Một chiếc xe

hơi dài màu đen đang đỗ lại nơi đầu ngõ. Mặc dù ở khoảng cách khá xa

nhưng chỉ cần nhìn vẻ ngoài bóng bẩy, sang trọng của nó cũng đủ biết cái giá không hề rẻ. Đèn xe tối dần rồi tắt hẳn, động cơ cũng ngừng hoạt

động. Ba người đàn ông từ trên xe bước xuống. Tô Di híp mắt, thấy rõ thứ bọn họ đang mặc trên người chính là đồng phục của chiến binh. Nhưng

điều này chẳng khiến cô cảm thấy có chút hy vọng nào. Cô đã sống ở cái

thành phố nghèo khổ này lâu như vậy, sao lại không hiểu bọn quân cảnh

cấu kết cùng băng đảng xã hội đen làm những trò xấu xa nào, sao lại

không biết chúng đều cùng một giuộc, lấy lòng người giàu, áp bức kẻ

nghèo cơ chứ! Bọn chúng sao có thể ra tay vì chính nghĩa?

Cô chú ý tới gã đàn ông phía sau đang siết chặt mình, gã cũng đang mải để ý tới

đám quân cảnh kia. Đây có thể là cơ hội duy nhất để cô tháo chạy. Cô

căng thẳng tới mức hơi thở bỗng trở nên gấp gáp. Nhưng có một chuyện đã

xảy ra ngoài dự liệu của Tô Di. Ba gã quân cảnh kia tiến tới, móc súng,

chĩa thẳng vào đám đàn ông nọ.

“u Nhị, chỗ khoáng thạch đó đâu?” Gã quân cảnh đứng đầu giơ súng lên.

Gã đàn ông cao gầy không vui, đáp lại: “Khoáng thạch nào?”

“Pằng!” Phát súng lạnh lùng, dứt khoát bắn thẳng vào đầu! Mấy gã đàn ông còn

lại không ngờ đối phương không nói một lời đã trực tiếp gϊếŧ người, nhất loạt hoảng hốt, không kịp phản ứng. Mà từ góc nhìn của Tô Di, cô chỉ

thấy sau gáy Âu Nhị thủng một lỗ nhỏ, máu từ đó không ngừng phun ra,

thậm chí có vài giọt máu nóng còn bắn cả lên mặt cô.

Bọn xã hội

đen lúc này còn lại năm người, nhưng rõ ràng không phải là đối thủ của

ba gã quân cảnh kia. Mấy phút sau, năm người bọn chúng đã bị còng tay,

còng chân, bắt quỳ trên mặt đất, cổ còn bị bóp chặt từ phía sau, mặt áp

sát vào chiếc xe hơi, không thể nhúc nhích. Tô Di vẫn đứng nơi góc

tường, không dám động đậy. Sau đó, cô nhìn đám xã hội đen bị ba gã quân

cảnh đánh cho mặt mũi bê bết máu, chết đi sống lại, cuối cùng cũng phải

khai ra nơi giấu “món hàng” đó. Đám xã hội đen ngã dúi dụi trên mặt đất, chỉ còn hấp hối, thậm chí, có tên còn bị đánh cho lõm một bên mắt, lăn

lộn trên mặt đất, yếu ớt rêи ɾỉ. Tô Di nhìn mặt hắn loang lổ máu thì

giật mình kinh sợ.

Nhưng cho dù đã bị đánh tới như vậy, đám quân

cảnh vẫn không có ý định thả bọn chúng đi. Bọn họ lau sạch máu dính trên tay, kính cẩn nhìn về phía chiếc xe hơi. Một gã quân cảnh mở cánh cửa

hàng ghế sau, thấp giọng nói gì đó. Ngay sau đó, một người đàn ông chậm

rãi bước xuống. Bởi vì đứng ở nơi khuất bóng nên không thể nhìn rõ gương mặt anh ta nhưng Tô Di vẫn có thể dễ dàng nhận ra, đó là một người đàn

ông cao to, âu phục phẳng phiu, giày da bóng lộn.

Hai tay đút túi quần, anh ta tiến sát tới đám người đang lăn lộn trên mặt đất, khẽ cúi

đầu, tựa hồ đang quan sát gì đó. Nếu như nói những hành động của đám

quân cảnh ban nãy là tàn nhẫn, bạo lực thì người đàn ông này, mặc dù

không nói lời nào, cũng không hề động thủ, nhưng lại khiến người ta cảm

nhận được sự lạnh lẽo và uy hϊếp trong vẻ trầm mặc của anh ta.

“Nói với đại ca các ngươi.” Giọng nói của anh ta bình thản và trầm thấp. “Ta không thích sự phản bội.”

“Vâng, vâng, thưa ngài! Chúng tôi sai rồi! Đại ca của chúng tôi sai rồi!” Gã đang nằm trên mặt đất vui sướиɠ rơi nước mắt.

Anh ta lại liếc nhìn tên thủ hạ bên cạnh, nói: “Một tên là đủ rồi!”

Bọn thủ hạ gật đầu, giơ súng lên. “Pằng! Pằng! Pằng!” mấy tiếng nhỏ gọn,

đám người trên mặt đất chưa kịp kêu một tiếng đã ngã gục. Tên mất một

bên mắt may mắn sống sót, sợ đến nỗi rét run, chỉ biết ôm đầu, thấp

giọng rêи ɾỉ.

“Còn không mau cút đi!” Một gã quân cảnh quát lớn.

Tên mất một mắt liền lăn một vòng rồi lảo đảo chạy ra khỏi con ngõ nhỏ.

Tô Di gắng sức nép mình sát vào góc tường, nhưng người đàn ông kia đã

ngẩng đầu hướng về phía cô. Tuy không nhìn rõ ánh mắt của anh ta nhưng

Tô Di vẫn cảm thấy toàn thân ớn lạnh. Gϊếŧ người diệt khẩu... Bọn chúng

sẽ bỏ qua cho mình sao?

Trong lúc còn đang kinh hồn bạt vía,

người đàn ông đó đã tiến về phía cô mà không có bất cứ dấu hiệu báo

trước nào. Dưới ngọn đèn đường, anh ta tựa như một thân cây đại thụ màu

đen, cao lớn mà an tĩnh. Từ trong bóng tối, Tô Di dần nhìn rõ một gương

mặt trẻ trung với thân hình cường tráng. Khuôn mặt anh ta hết sức khôi

ngô và dịu dàng đến khó tin, tựa như một bức tượng điêu khắc tráng lệ từ thời thượng cổ, êm đềm xuất hiện giữa dòng sông u tối.

Anh ta

nhìn Tô Di chằm chằm, ánh mắt trầm tĩnh mà sắc bén hơn bất cứ người nào

cô từng gặp, bỗng nhiên khiến người ta có cảm giác bị áp bức một cách

mãnh liệt. Cơ thể Tô Di càng lúc càng cứng đờ. Bỗng nhiên, anh ta cử

động, tự tay cởi chiếc áo vest của mình. Đây vốn là một tín hiệu nguy

hiểm, nhưng động tác của anh ta lại rất đứng đắn và dịu dàng, khiến Tô

Di cảm thấy có chút nghi hoặc. Ngay sau đó, anh ta đột nhiên giơ tay

lên, khoác chiếc áo lên người cô, Tô Di chỉ còn biết ngây người.

Nhưng không đợi cô nói lời cảm tạ, anh ta đã xoay người, nói với giọng hờ hững, lạnh nhạt: “Gϊếŧ cô ta đi!”

Anh ta tiến thẳng về phía chiếc xe mà không hề quay đầu nhìn lại, tên quân

cảnh đứng sau cũng lập tức rút súng, chĩa về phía Tô Di, nhắm ngay ấn

đường của cô. Gương mặt gã quân cảnh trẻ tuổi trầm tĩnh mà lạnh lùng,

không mảy may có chút do dự đối với sinh mệnh của một cô gái trẻ trung,

vô tội sắp chết dưới tay mình. Lần đầu tiên, Tô Di phải đối mặt với họng súng đen ngòm, chỉ cảm thấy trong nháy mắt, cổ họng mình tắc nghẹn, đầu óc trống rỗng, không biết nên làm thế nào.

Có phải sẽ rất đau

không? Có phải sẽ chết chỉ trong chớp mắt? Nhưng khoảng thời gian chớp

mắt chờ chết đó cũng đủ để người ta không cam tâm mà cảm thấy hoảng sợ.

Cô không cam lòng, thực sự không cam lòng. Rốt cuộc số phận muốn đùa

giỡn cô đến mức nào nữa đây? Tại sao cô lại ở nơi này? Rốt cuộc, Trái

đất và những ký ức về hai mươi mốt năm trưởng thành đó có thực sự tồn

tại hay chỉ là một giấc mơ của riêng cô?

Chua chát bật cười,

nhưng cô không hề biết rằng hình ảnh cô gái gầy gò, quần áo rách tả tơi, nhỏ bé co ro bên trong chiếc áo vest rộng, nở nụ cười tuyệt vọng, bi

thương giữa bóng đêm ấy đã khiến đám quân cảnh gϊếŧ người vô số bất giác cảm thấy hoảng hốt. Hành động tiếp đó của cô hoàn toàn là vô thức,

dường như không còn chịu sự điều khiển của trí não. Cô giống như phát

rồ, lại cơ hồ rất đỗi dịu dàng, chìa tay ra, nhẹ nhàng túm chặt lấy họng súng lạnh băng của gã quân cảnh.

Những ngón tay thon nhỏ, mềm

mại, đầy thương tích của cô khẽ đẩy họng súng đang ngắm thẳng vào mình

ra. Gã quân cảnh nhất thời không phản ứng kịp, nhưng cũng không dám nổ

súng. Mấy gã còn lại phát hiện ra sự khác thường, đều xoay người lại,

móc súng, chĩa về phía cô. Nhưng đương lúc đối mặt với cái chết luôn

rình rập này, cô lại thấy đầu óc mình vô cùng tỉnh táo và sáng suốt.

Giày của cô đã rơi mất lúc mải chạy trốn, người ngợm cũng lạnh lẽo, bẩn

thỉu. Lê tới trước chiếc xe hơi phía sau lưng người đàn ông kia, cô lập

tức ngồi xổm xuống mặt đất, nhẹ nhàng ôm lấy đôi chân thẳng tắp trong bộ vest lịch lãm của anh ta.

“Tôi van anh, xin hãy cứu tôi...”

Giọng cô rất khẽ, mang theo cả nỗi bi thương đã kìm nén trong một thời

gian dài, rồi cô ngẩng đầu nhìn anh ta. “Tôi xin anh, đừng gϊếŧ tôi...”

Cô không hề biết anh ta là ai, cũng không biết anh ta là người tốt hay

người xấu. Thủ hạ của anh ta, ngay trước mắt cô, gϊếŧ người không gớm

tay, và cũng chính anh ta đã hạ lệnh gϊếŧ cô diệt khẩu. Nhưng anh ta

cũng là người duy nhất từ trước đến nay, cẩn thận, dịu dàng khoác lên

người cô chiếc áo sạch sẽ, đắt tiền của mình, che chắn cho cô trước giá

lạnh. Dưới ánh sáng lung linh của ngọn đèn đường, người đàn ông chậm rãi liếc mắt nhìn cô, so với bóng đêm vô tạn, trông anh ta còn lạnh lùng và cứng rắn hơn nhiều. Trong một khoảnh khắc, Tô Di lại cảm thấy hoảng

hốt, sợ hãi. Rõ ràng người đàn ông này là một kẻ vô tình, sao cô lại có

thể cầu xin sự giúp đỡ từ anh ta?

“Từ trước tới nay, tôi chưa

từng giúp đỡ ai!” Người đàn ông cúi đầu, nhìn cô gái đang cố bám chặt

lấy ống quần mình với những ngón tay nhem nhuốc, bẩn thỉu. Mấy tên quân

cảnh tiến lên phía trước, chuẩn bị lôi cô gái đi. Cô gái không còn sức

để giãy giụa, nằm co quắp trong tay bọn chúng.Nhưng đúng lúc này, gã đàn ông lạnh lùng buông một câu: “Tôi chỉ làm những việc trao đổi lợi ích.

Cô sẽ dùng thứ gì để đổi lấy tính mạng của mình?”

Thêm Bình Luận