Chương 8

Làm thế nào để có thể ngửi thấy mùi của một quả dưa đây?

Là một cô gái thích ăn dưa điển hình, cho dù có là người không am hiểu gì cho lắm, chỉ cần cảm nhận được sự tồn tại của dưa, dù là dưa hấu, dưa lê hay là dưa đỏ gì đó, đều có thể làm cho cô cảm thấy vui vẻ.

Sau một quãng thời gian phân tích, cô càng ngày càng cảm thấy đúng như vậy.

Nhưng suy cho cùng, dưa còn xanh sao ngon bằng dưa đã chín, lại đoán mò đời tư của người khác như thế này là không lịch sự, thậm chí còn có thể ăn dưa bở, đi hiểu lầm người khác.

Tóm lại, đều là chuyện của người khác, chẳng liên quan gì đến cô cả.

Vẫn là tự lo cho tốt chuyện của mình trước đi, đến mèo cũng chẳng còn nữa rồi.

Cô đã hèn mọn mà nghĩ lại như này, nếu lúc đó cô không hiếu kỳ, không lén theo Phú Quý đi ra ngoài, thì cô sẽ không phát hiện ra chuyện này, Phú Quý vẫn sẽ là mèo của cô.

Haizzz.

Cô thật sự rất là thích Phú Quý.

Có lẽ cô sẽ mãi mãi không quên được ngày quyết định dẫn nó về nhà, bộ dạng nó cố gắng duỗi móng vuốt ra dỗ dành mình.

Chu Tiểu Ý gọi điện thoại tới, nghe giọng cô có vẻ ủ rũ không vui mới hỏi: “Cậu sao vậy? Cậu thất tình hả? Anh chàng soái ca bí ẩn của cậu đã có bạn gái rồi à?”

“Không phải thất tình, nhưng mất mèo rồi, so với thất tình còn khó chịu hơn nhiều.”

Mặc dù cô chưa từng biết thất tình có mùi vị như thế nào, nhưng cô cảm thấy chắc chắn chuyện này so với thất tình còn đau khổ hơn gấp nhiều lần.

“Mất... mèo? Phú quý làm sao rồi? Phú quý chết rồi hả? Sao lại có thể như vậy, bữa trước thấy nó không phải còn nhảy nhót tưng bừng sao, xảy ra chuyện gì vậy? Cậu đừng buồn quá, tớ qua với cậu liền đây...”

Mạnh Tinh Linh:...

Không hổ danh là chị em tốt của cô, đầu óc cũng giống y như nhau.

“Cậu nghĩ đi đâu vậy? Nếu nó xảy ra chuyện gì tớ còn có thể bình tĩnh như vậy sao? Nhưng mà chuyện này cũng là một đả kích lớn đối với tớ, giờ tớ không muốn nói lại chuyện này nữa, bữa khác nói cho cậu sau.”

Sau đó cô liền cúp điện thoại.

Sau khi nghe Chu Tiểu Ý nhắc lại, cô tự nhiên lại nhớ tới anh chàng soái ca mang cảm giác đầy bí ẩn kia.

Từ hôm đó đến nay, cô đã rất lâu không nghĩ tới anh nữa, có thể chỉ là cảm giác hiếu kỳ chứ cũng không có cảm tình gì mấy.

*

Ngày hôm sau.

Trình Kỵ Ngôn cũng phát hiện ra con mèo này từ hôm qua đến bây giờ vẫn luôn ở lì trong nhà anh, không có ra ngoài.

Lần đầu thấy nó khác thường như vậy. Nhưng coi bộ tâm trạng cũng bình thường nên chắc không phải là do sức khỏe có vấn đề, chỉ là không muốn ra ngoài mà thôi.

Nghĩ đến chuyện xảy ra ngày hôm qua, Trình Kỵ Ngôn nghi ngờ nó nghe hiểu lời anh và tiểu bạch thỏ nói chuyện với nhau, biết mình bị bắt quả tang làm chuyện xấu, không còn dám đến nhà cô nữa.

Nhớ tới dáng vẻ tội nghiệp của cô ngày hôm qua, Trình Kỵ Ngôn bỗng nhiên có cảm giác rất kỳ lạ.

Anh có chút không đành lòng.

Vốn dĩ vì những lời anh nói, cô đã rất buồn rồi, nếu hai ngày này Phú Quý cũng không chịu xuất hiện trước mặt cô nữa thì có lẽ sẽ triệt để làm tan nát trái tim cô.

Anh gần như vô thức đi về phía Fluffy đang ngủ mơ, một tay nhấc nó lên, Fluffy không biết chuyện gì đang xảy ra, vừa la vừa giãy dụa, cuối cùng bị Trình Kỵ Ngôn ôm ra ngoài cửa nhà.

Lúc đầu nó còn phản kháng, nhưng do Trình Kỵ Ngôn khỏe hơn Mạnh Tinh Linh rất nhiều, cũng không làm loạn với anh, có tiếp tục phản kháng cũng không có tác dụng nên cuối cùng nó dứt khoát từ bỏ, tiếp tục nằm ngáy trong lòng Trình Kỵ Ngôn.

Trình Kỵ Ngôn cười cười bất lực.

Một con mèo vô lương tâm hại cô gái nhỏ người ta vì nó mà đau lòng rơi lệ, đằng này lại còn trốn kỹ, quả thật là con mèo ‘tra’ nhất trong các loại tra mèo.

Anh dựa theo trí nhớ đi tới tòa nhà cô ở, đánh một cái cho con mèo này tỉnh lại, đem nó đặt ở cổng rồi nói với nó: “Đi vào đi, tìm cô ấy.”

Fluffy vẫn chưa hoàn toàn tỉnh táo, ngáp một cái thật dài, nheo nheo con mắt muốn nhắm lại tiếp.

Trình Kỵ Ngôn tiến lên xoa nhẹ một bên mặt của nó giúp nó tỉnh táo hơn.

“Cô gái nhỏ người ta vì mày mà khóc nhè, mày lại nằm ở đây ngủ, không thấy hổ thẹn à? Đi vào tìm cô ấy đi.”

Fluffy vẫn như cũ ngồi yên bất động.

“Phú Quý!” Trình Kỵ Ngôn đổi cái tên gọi nó, quả nhiên thấy lỗ tai nó dựng thẳng lên, cái đuôi cũng bắt đầu đung đưa.

Anh càng ngày càng cảm thấy con mèo hơi quá đáng rồi, hôm qua ở nhà anh, tiểu bạch thỏ nhiều lần gọi nó là "Phú Quý" nó đều không thèm để ý người ta, bây giờ khi ở gần nhà cô gọi tên nó như vậy nó lại phản ứng.

“Tên của mày còn phải giới hạn riêng từng khu mà gọi à?”

Phú Quý chớp mắt, kêu “meo” một tiếng, giống như đang nghiêm túc trả lời anh.

“Đi tìm cô ấy đi, muốn tao nói mấy lần nữa?” Trình Kỵ Ngôn ra vẻ nghiêm túc. “Nếu không tao sẽ không cho mày vào nhà nữa.”

“Thái độ tốt một chút.”

Anh vừa nói xong, Phú Quý lập tức đứng dậy, biến mất ngay trước mắt anh.

*

Mạnh Tinh Linh đang xem tờ hướng dẫn du lịch.

Cô vốn là dự định từ chức sau đó đi du lịch giải sầu một chút, từ lúc mang Phú Quý về nhà, cô liền bỏ đi ý nghĩ này.

Bây giờ mèo cũng đem trả rồi, nên cô quyết định tiến hành như kế hoạch ban đầu đã đề ra.

Cô đang phân vân xem nên đi ngắm biển hay đến nơi có nhiều đồ ăn ngon đi thưởng thức một lần cho biết.

Xem tới xem lui xem tới mức làm cho nỗi ám ảnh lựa chọn của cô lại tái phát rồi, nhìn đến hoa cả mắt vẫn chưa quyết định được.

Có điều việc này cũng thực sự rất tốt, khiến cô phân tâm không tiếp tục suy nghĩ đến chuyện đau lòng xảy ra ngày hôm qua.

Đang lúc cô vừa đứng dậy chuẩn bị đi ngủ, đột nhiên nghe thấy tiếng mèo kêu ở ngoài cửa, cô còn tưởng rằng mình quá nhớ Phú Quý nên nghe nhầm.

Nhưng lúc cô đi mở cửa thực sự nhìn thấy Phú Quý đứng ở ngoài đó, đang nghiêng đầu nhìn cô.

Là cô bị hoa mắt rồi à?

Cô dụi dụi mắt, chờ sau khi nhìn lại rõ ràng lần nữa, cô mới xác định chính là Phú Quý!

Cô chạy tới ôm chặt lấy nó, đem nó siết đến mặt mày méo mó: “Phú Quý, tao nhớ mày lắm đấy, mày có nhớ tao không?”

Phú quý bị cô siết đến khó chịu, “meo” một tiếng, nhảy khỏi lòng của cô.

Mạnh Tinh Linh cũng kịp phản ứng.

“Không đúng, tại sao mày lại quay trở lại?”

Phú Quý không để ý tới cô, nhưng lại chủ động dùng đầu cọ cọ tay của cô, còn phát ra tiếng “ùng ục ùng ục”.

Mạnh Tinh Linh thụ sủng nhược kinh, nhưng lại tỉnh táo rất nhanh.

Không thể lại bị con mèo này lừa gạt nữa!

“Mày cũng biết mình sai, đến xin lỗi tôi phải không?

Phú Quý phối hợp đi vào trong nhà cô, nằm ở trên mặt đất, nằm phành bụng ra chờ cô sờ.

Mạnh Tinh Linh không thèm để ý tới nó, cũng không có đuổi nó đi, đóng cửa lại, giả bộ như không nhìn thấy nó, đi đến phòng khách ngồi xuống, làm chuyện của mình.

Phú Quý thấy thế, quả nhiên đứng dậy, ngoắc ngoắc cái đuôi âm thầm chạy tới chỗ cô, ở trước mặt cô phanh chân lại, sau đó trực tiếp nằm phành bụng trên mặt đất.

Thực ra trong lòng Mạnh Tinh Linh sớm đã vui như hoa nở, nhưng trên mặt vẫn còn giả bộ, không thèm nhìn nó lấy một cái.

Phú Quý đợi cả nửa ngày cũng không thấy Mạnh Tinh Linh đến chỗ nó, trực tiếp nhảy lên trên sô pha, nghiêng đầu nhìn cô một cái, lại nằm xuống, đem đầu của mình đặt lên trên đùi cô.

Mạnh Tinh Linh phát hiện ra rằng con mèo này rất xấu xa.

Lúc đối xử tốt với nó thì nó lạnh lùng, lúc không để ý tới nó thì nó lại tranh làm mèo nịnh, rất bỉ ổi, vô cùng bỉ ổi!

Có phải là tất cả sinh vật giống đực trên thế giới này đều có cái tính xấu như thế không?

Mặc dù cô chưa từng biết yêu đương là gì nhưng thông qua đám bạn trai cũ của Chu Tiểu Ý cũng biết bọn họ là loại người xấu tính như thế nào.

Lúc bọn họ chia tay Chu Tiểu Ý, cô ấy liều mạng để mong họ quay lại, cũng không lay chuyển được quyết tâm chia tay của anh ta.

Nhưng qua một thời gian, chờ tới lúc Chu Tiểu Ý đã quên sự tồn tại của bọn họ rồi, bọn họ vừa gào vừa khóc mong được quay lại, Chu Tiểu Ý cự tuyệt, bọn họ liền làm đủ mọi cách tự cho là lãng mạn thâm tình mong Chu Tiểu Ý nghĩ lại. Cuối cùng chỉ có thể tự làm bản thân cảm động mà thôi, ở trong mắt Chu Tiểu Ý, đó hoàn toàn là hành động của một kẻ ngu ngốc.

Không có ngoại lệ.

Chẳng lẽ mèo đực cũng giống như vậy?

Cô bây giờ nhìn Phú Quý đã cảm thấy nó vô cùng ngu ngốc. Có điều so với những tên tra nam kia mà nói thì cái ngốc nó vô cùng đáng yêu.

Cô thử gọi nó là Fluffy, kêu mấy tiếng nó đều không có phản ứng.

“Phú Quý!”

Nghe được cái tên này, Phú Quý lập tức bật dậy, hướng về phía cô kêu “meo” một tiếng, điên cuồng mà vẫy đuôi.

“Giờ mày mới biết mày có cái tên Phú Quý à? Hôm qua tao gọi mày như thế mà tại sao không chấp nhận, hả?”

Mạnh Tinh Linh cuối cùng vẫn là nhịn không được sờ sờ đầu của nó, nghĩ đi nghĩ lại lại cảm thấy buồn.

“Mày bây giờ có nhà, có chủ nhân rồi, đừng có ở bên ngoài chạy loạn nữa, bên ngoài nguy hiểm, mày có biết không?”

“Trình tiên sinh đối xử với mày rất tốt, mày thích anh ta nhiều như vậy. Một lát nữa tao sẽ đưa mày về nhà có được không? Tao không có lừa mày, bên ngoài người xấu thật sự rất nhiều, Mấy ngày trước tao mới xem được tin tức về bạo hành mèo, mày xem mày béo thế này, làm sao đấu lại người ta được? Nếu mày xảy ra chuyện gì, Trình tiên sinh cũng sẽ lo lắng, có biết không?”

Mạnh Tinh Linh vẫn không đổi được cái bệnh lải nhải với mèo như cũ, biết rõ nó nghe không hiểu, nhiều lắm cũng chỉ là dùng đôi mắt to to tròn tròn kia nhìn chằm chằm vào cô, nhưng cô vẫn muốn nói.

Thậm chí tự nói đến đỏ mắt, đỏ mũi.

Cô thật sự không muốn khóc, nhưng con mèo lừa gạt này lại làm cô rơi không ít nước mắt suốt hai ngày nay.

“Đi thôi, tao đóng gói mấy loại đồ ăn vặt mày thích, rồi đưa mày về nhà, sau này đừng có chạy qua chỗ tao nữa, xa lắm.”

Cuối cùng Mạnh Tinh Linh cũng gom được một túi đồ hộp lớn cùng nhiều loại đồ ướp lạnh và đồ khô, một cái tay khác ôm lấy nó đi ra ngoài.

*

Trình Kỵ Ngôn trông thấy Mạnh Tinh Linh đem theo mèo ra, bất chợt muốn tránh đi lại không có chỗ tránh.

Anh vốn muốn xác định Fluffy có phải chỉ làm dáng một chút, một lúc sẽ lại đi ra ngoài, nên mới ở tại chỗ đợi, kết quả không nghĩ tới nó nhanh như vậy đã chạy ra, chỉ có điều là Mạnh Tinh Linh ôm nó cùng đi ra.

Tránh cũng không thể tránh, cô liếc mắt liền nhìn thấy anh, hướng chỗ anh đi tới, mặt mũi tràn đầy nghi hoặc: “Trình tiên sinh, sao anh lại ở chỗ này?”

Sợ cô hiểu lầm mình là tên biếи ŧɦái cuồng theo dõi, anh đẩy hết lý do lên người con mèo: “Tôi đi theo nó tới.”

Tiểu bạch thỏ gật gật đầu, thoạt nhìn không có nghi ngờ gì: “Chuyện này tôi cũng đã từng làm.”

“A!” cô kịp phản ứng, đem mèo nhét vào trong lòng anh, lại đem cái túi đưa tới trước mặt anh: “Tôi vốn là chuẩn bị đưa nó trở về, anh cũng đã đến, vậy thì anh dẫn nó về đi, trong cái túi này là đồ hộp, nó khá là thích ăn cái này.”

Mạnh Tinh Linh có cảm giác giống như mình đang đưa con cho người ta vậy.

Cô cứ cúi đầu, không dám nhìn Phú Quý, cô sợ mình sẽ nhịn không được, ngay trước mặt của người ta khóc lên.

Như thế thật sự quá mất thể diện.

Một lát sau, một giọng nói trầm thấp vang lên: “Cô cũng quản không được nó, sao lại cho rằng tôi có thể quản được nó chứ?”

“Mỗi ngày nó đều lén lút đi ra ngoài như hôm nay, tôi cũng không cản nổi nó, không bằng...”

“Vẫn như trước đây.”

Mạnh Tinh Linh tưởng mình nghe lầm.

“Trước... Trước đây? Trước đây có nghĩa là nói, nó vẫn có thể tới nhà của tôi?”

Trình Kỵ Ngôn nhíu mày nhìn cô: “Giống như trước đây chính là hai chúng ta cùng nuôi một con mèo.”

“Nói đơn giản, nó là mèo của tôi, cũng là mèo của cô.”

Mạnh Tinh Linh sững sờ gật đầu, nghe hiểu nhưng vẫn thấy có chút kỳ lạ.

“Trình tiên sinh, anh không có nói đùa với tôi chứ?”

Trình Kỵ Ngôn lười biếng cười một tiếng: “Tại sao lại muốn nói đùa? Nó có bốn chân, tôi lại không thể trói nó lại, như bây giờ không phải cách giải quyết tốt nhất sao?”

Anh bình thường ở lâu tại đoàn làm phim, thường gặp nhiều người nổi tiếng cùng nhân viên không đáng tin, cách nói chuyện sớm đã trở nên bén nhọn.

Ý thức được giọng điệu của mình có thể làm cô hiểu lầm, anh lại bổ sung một câu: “Tôi cảm thấy rất tốt, cô thấy thế nào?”

Có thể bình thường đã quen làm lãnh đạo tại đoàn làm phim, lúc nói ra giọng điệu này anh cũng cảm thấy có gì đó kỳ lạ.

Mạnh Tinh Linh còn có thể cảm thấy được gì nữa? Đương nhiên là vô cùng kích động, vui vẻ đến đỉnh điểm.

Trong mắt cô, bây giờ Trình tiên sinh cứ như tỏa ra hào quang của Bồ Tát vậy!

“Tôi đương nhiên đồng ý! Chỉ là nó cứ đi tới đi lui như vậy thì có nguy hiểm gì không?

Trình Kỵ Ngôn mặt cười cười: “Nếu như cô thực sự lo lắng cho nó, có thể tìm cho nó bảo vệ.”

Mạnh Tinh Linh:....

Vị Trình tiên sinh này sao lúc nói chuyện lại cứ làm người ta cảm thấy kì lạ như vậy.

“Vậy thì vô cùng cảm ơn anh rồi, Trình tiên sinh, bây giờ anh có thời gian không? Hay là tôi mời anh uống cà phê nhé?”

Vốn dĩ cô chỉ là hỏi một câu xã giao cho có, không có ý định rủ đi thật, trong lòng suy nghĩ anh sẽ không rảnh mà đi uống cà phê cùng mình, chắc là sẽ lịch sự từ chối…

“Được.”

Lại trả lời một cách dứt khoát như vậy, chẳng cần suy nghĩ gì cả, ngược lại làm cô có chút bất ngờ.

Trong đầu cô bất chợt nhớ tới chuyện tấm rèm ngày hôm đó, còn có quả “dưa” chưa được xác minh rõ này.

“Trình tiên sinh, có thể có chút mạo phạm, nhưng tôi muốn hỏi một chút, anh có bạn gái hay không?”

Nếu anh đã có bạn gái, cô sẽ không đơn độc cùng anh đi uống cà phê đâu, phải kiếm cớ thoái thác mới được.

Trình Kỵ Ngôn dừng lại một chút, trực tiếp nhìn chằm chằm cô, thấy được nội tâm cô đang run rẩy.

Xem ra vấn đề này thật sự là có chút mạo phạm rồi.

“Không có.”

Thấy ngữ khí anh kiên định, ánh mắt cũng không có trốn tránh, không giống như là đang gạt người, Mạnh Tinh Linh mới thở ra một hơi.

“Vậy thì tốt rồi.”

Trình Kỵ Ngôn nghe xong, khóe miệng hơi cong lên, hỏi cô: “Cô hỏi cái này làm gì, điều này rất quan trọng sao?”

“Đương nhiên quan trọng, tôi...” Mạnh Tinh Linh buột miệng nói ra, sau đó ngay lập tức ngừng lại.

Cô xém chút nữa thì nói: “Tôi không muốn cùng anh có dính líu quan hệ gì đâu.”

Vì để che đi xấu hổ, cô nhanh chóng nói sang chuyện khác: “Tên trộm ở nhà anh hôm đó, xử lý xong hết chưa?”

“Đó không phải trộm, là em gái tôi.”

Mặc dù câu hỏi của cô có chút chẳng ra sao cả, nhưng anh vẫn rất vui lòng trả lời.

“Cô đem nó về nhà đi, tôi ở đây đợi cô”.

Mạnh Tinh Linh sửng sốt.

Anh dùng một tay đặt con mèo trở lại lòng Mạnh Tinh Linh, sau đó đưa túi cho cô, nâng cằm về phía cô, ngữ khí vô cùng tự nhiên, "Chẳng phải cô nói mời tôi uống cà phê sao?"

Mạnh Tinh Linh: ......

Người này thực sự có chút kỳ quái, lúc nghiêm túc nhìn rất có cảm giác áp bức, khi quen rồi thì lại giống như là một người khác vậy.

“Được, anh đợi tôi một chút.”

.....

Đợi cô đi rồi, Trình Kỵ Ngôn nhìn chằm chằm mặt đất, ngẩn người thất thần.

Cô ấy hỏi mình có bạn gái hay không, là có ý gì?

Sau khi Mạnh Tinh Linh về nhà, đặt con mèo với đồ đạc xuống, uống một ngụm nước lớn để kìm nén cơn sốc.

Cô nghĩ, một mình đi uống cà phê với anh, cô không biết cảnh tượng đó sẽ ngượng ngùng đến mức nào.