Chương 38

Năm mười tám tuổi, Trình Kỵ Ngôn đang học năm ba cao trung. Về thời gian, đối với anh mà nói, sớm đã trôi qua rất lâu rất lâu rồi.

Nhưng những kỷ niệm đó cứ trào dâng chưa bao giờ ngừng.

Trình Kỵ Ngôn, mười tám tuổi, làm cái gì cũng điên cuồng vô cùng, ngay cả cách thức biểu đạt cũng là cực đoan nhất, dường như cả thế giới này đều có thù với anh vậy.

Mọi người đều cho rằng anh đang nổi loạn, hoặc là vì từ nhỏ đã đắm chìm trong không khí phóng khoáng của nước ngoài, mang trong mình một cỗ năng lượng hoang dã, bị rèn thành một lưỡi dao sắc bén, gặp ai liền đâm vào kẻ đó.

Tất cả mọi người đều cho rằng anh tùy ý đến cực điểm, chẳng để ai vào mắt, vậy nên tự nhiên sẽ không thu liễm lại hành vi của mình.

Chỉ có bản thân anh biết rằng anh giả vờ như một kẻ điên cuồng chỉ vì muốn có người chú ý đến anh, có người quan tâm đến anh, có người sẽ quản anh.

Năm đó là năm thứ ba sau khi anh trở về nước. Năm thứ ba rồi nhưng anh vẫn chưa hết ý nghĩ muốn gần bố.

Nhưng anh không thể tìm thấy cơ hội.

Nên nói là Từ Thiên Lâm đã không cho anh cơ hội mới đúng.

Anh dường như chỉ là một sinh viên được ông ấy tài trợ từ thiện, thậm chí còn không thể với tới mối quan hệ như vậy.

Ông ấy sẽ thỏa mãn mọi nhu cầu vật chất của anh, ngoài ra, không còn gì khác. Ông ấy không bao giờ hỏi về việc học hành hay về cuộc sống của anh, không hề nói chuyện thừa thãi, chuyện gì có thể dùng tiền giải quyết thì sẽ không bao giờ lãng phí thêm thời gian.

Nhưng ông ấy vẫn luôn cười với Từ Diêu, quan tâm Từ Diêu, dù công việc có bận rộn đến đâu cũng nhất định bỏ thời gian ra đưa Từ Diêu đi chơi.

Gia đình ba người bọn họ đi ra ngoài, không có anh, một lần cũng không có.

Anh đã không còn mang họ Từ nữa, anh họ Trình.

Anh chỉ là một người ngoài sống trong gia đình đó.

Trình Kỵ Ngôn vẫn nhớ lúc anh mới về nước, câu đầu tiên Từ Thiên Lâm nói với anh chính là muốn anh đổi trở về họ Từ.

Nhưng đã anh từ chối.

Anh không muốn trở lại làm Từ Trú nữa.

Cái tên kia chỉ có tên là có ánh sáng, còn thực tế đứa trẻ Từ Trú đó vĩnh viễn đều chìm trong bóng tối, Từ Trú đó từ nhỏ đã phải nghe những tiếng cãi vã không có điểm dừng, anh vĩnh viễn cũng không muốn quay lại nữa.

Từ Thiên Lâm không nói nhiều, anh cho rằng là ông ấy không để ý.

Vì vậy, anh đã ôm lấy ảo tưởng, mong chờ suốt ba năm.

Anh cho rằng dù không cùng họ nhưng vẫn có quan hệ huyết thống không thể vứt bỏ, dù sao cũng đã nhiều năm không gặp, Từ Thiên Lâm chỉ là tạm thời chưa thích ứng được với sự tồn tại của anh mà thôi.

Thời gian đầu, Trình Kỵ Ngôn cố gắng hết sức để giành lấy tất cả những giải thưởng, điểm số của anh luôn đứng đầu, đến cả hội thao của trường cũng liều mạng giành hạng nhất, cũng chỉ là muốn nhận được dù chỉ một lời khen ngợi đơn giản từ ông ấy, nhưng không có, trước nay chưa từng có.

Anh bắt đầu đi đến một trạng thái cực đoan khác.

Anh đã làm những điều hoặc ấu trĩ hoặc điên rồ, hút thuốc, uống rượu, đánh nhau, trốn học. Tất cả đều chỉ là cách thức dễ dàng nhất để trút giận.

Vào lúc điên cuồng nhất, trời đang mưa lớn, còn anh, ở trong một con hẻm chật chội, đơn thương độc mã với năm người.

Bởi vì bọn họ đang ngược đãi một con mèo hoang.

Một con mèo gầy đến nỗi chỉ còn trơ lại bộ xương, đang run rẩy trong mưa mà bị bọn chúng liên tục nhặt lên rồi lại ném xuống, hết lần này đến lần khác.

Một con mèo giống như anh.

Không có nơi nào để đi, cả người đều là thương tích.

Có lẽ anh còn tốt hơn con mèo này một chút.

Đáng tiếc, anh xuất hiện vẫn là quá muộn rồi. Con mèo đó, chết trước mặt anh.

Bởi vậy, anh triệt để phát điên tới đỏ mắt.

Anh nhặt lên một cây gậy nhìn thì có vẻ bình thường, nhưng thực chất phần đầu của nó đã được mài nhọn, rất dễ làm người ta bị thương.

Ngắn ngủi trong mấy phút.

Anh đã ngửi thấy mùi máu, trộn lẫn với mưa và bùn đất khiến người ta buồn nôn.

Tai anh tràn ngập đủ thứ tiếng chửi rủa và chất vấn.

Anh chỉ nghe thấy duy nhất một câu trong đó.

"ĐM. Mày là ai?"

Mưa vẫn không ngừng rơi xối xả.

Trình Kỵ Ngôn đứng lên.

Quần áo anh bị xé toạc, nước mưa tạt vào tóc trên trán, che đi đôi mày sắc sảo.

Nước mưa thuận theo tóc thiếu niên chảy xuống, từng giọt từng giọt chảy qua vết thương rồi rơi xuống đất.

Rõ ràng nhìn thì nhếch nhác vô cùng, nhưng anh lại đứng vững hơn bất kì ai.

Cho dù có bị thương, anh vẫn là con sói hoang cô độc và kiêu ngạo, nhìn tất cả chỉ bằng nửa con mắt.

Một tay anh đút vào túi áo khoác, tay kia vẫy nhẹ, ném cây gậy mà anh đang nắm chặt trong tay kia đi.

Anh nhìn nó lăn đi, nhếch môi cười, nghiến răng, rồi lạnh lùng nói ra một cái tên, từng chữ từng chữ:

"Từ, Trú."

Đến cuối cùng, anh đã chùn bước.

Anh chủ động nói ra cái tên Từ Trú, là muốn dùng cái tên này để che đi vết nhơ trên người mình.

Anh không muốn bị Từ Thiên Lâm ghét bỏ, anh không muốn bị bỏ rơi một lần nữa.

Chỉ có vậy thôi.

Chỉ là, anh của lúc đó, có vẻ kiêu ngạo và độc đoán, nhưng thật ra một chút cũng không hề trưởng thành, nếu không sẽ không bị thứ tình cảm gia đình hão huyền đó chi phối.

Cuối cùng vẫn là bị phát hiện.

Mấy người bị thương ngày hôm đó vẫn tìm được anh, làm cho việc này trở nên rầm rộ, mọi người không ai là không biết.

Còn điều mà anh nghĩ lại là, lần này cuối cùng cũng sẽ có người chú ý tới anh.

Chỉ có điều, lại là anh nghĩ nhiều rồi.

Khi Từ Thiên Lâm đến trường, ông ấy không hề tức giận, không đánh đập, cũng chẳng mắng mỏ, chỉ là giữ thể diện mà trả một khoản bồi thường cao, từ đó về sau, không bao giờ nhắc đến chuyện này nữa.

Có lẽ còn bi ai hơn.

Những năm tháng ở Mỹ, mẹ anh dù bận rộn với công việc, không chú ý đầy đủ đến việc chăm sóc anh nhưng ít nhất hai người vẫn sống chung dưới một mái nhà.

Về nước ba năm, không còn ở bên cạnh bà nữa, dường như anh và mẹ cũng trở nên xa cách hơn.

Anh ở trường thường xuyên gây họa, bị yêu cầu gặp phụ huynh, nhưng Từ Thiên Lâm luôn thoái thác với lý do không có thời gian. Giáo viên chủ nhiệm gọi Trình Mỹ Ngọc ở bên kia đại dương, bà cũng chỉ nói mấy câu lấy lệ.

Sau này, anh cũng không làm loạn nữa.

Không có ai cần anh nữa.

Anh nghĩ rằng, Trình Kỵ Ngôn thật sự, sớm đã chết vào ngày mưa hôm đó cùng với con mèo kia rồi.

Sau này, thay anh sống cho ra dáng một con người, chính là Giang Biệt.

......

“Trình Kỵ Ngôn?” Giọng nói của Mạnh Tinh Linh đã đánh thức anh.

Những kỉ niệm anh vừa chắp nối ấy đã thành những mảnh vỡ trên bầu trời và bị gió thổi bay đi.

Ánh trăng đung đưa, bầu không khí vừa vặn.

Trình Kỵ Ngôn nghĩ rằng, người khiến anh thay da đổi thịt như bây giờ, chính là Mạnh Tinh Linh.

Anh cong môi, nhìn cô nhẹ nhàng nói: "Nếu tôi được trở lại năm mười tám tuổi, tôi muốn đến trường của em xem có gặp được em không."

Mạnh Tinh Linh bật cười thành tiếng: "Năm anh mười tám tuổi, tôi mới mười hai tuổi. Đáng ra còn chưa tốt nghiệp tiểu học, mới bước vào năm nhất sơ trung thôi. Anh đã trở thành người lớn rồi, chạy đến trường tôi chặn đường tôi, anh không cảm thấy như thế nhìn có chút... biếи ŧɦái sao? "

"Em nghĩ đi đâu vậy, tôi chỉ là muốn gặp em của lúc đó mà thôi."

Thông thường trong tình huống này, con trai đều sẽ nói rằng nếu có thể gặp được em sớm một chút thì tốt rồi.

Còn Trình Kỵ Ngôn nghĩ, nếu anh gặp được Mạnh Tinh Linh sớm hơn, hình như thực sự có chút vô đạo đức, như lời cô nói, giống như một tên biếи ŧɦái.

"Tôi nói cho em nghe một bí mật."

Mạnh Tinh Linh bỗng như được khơi dậy cảm giác thèm ăn, trợn tròn mắt nhìn anh: "Anh nói nhanh đi."

"Bí mật này chính là..." Trình Kỵ Ngôn đột nhiên nhếch mép cười xấu xa, trong lúc cô tràn đầy mong đợi thì đột nhiên dừng lại, "Hơi muộn rồi, dì Dư sắp tắt livestream nghỉ ngơi rồi, chúng ta cũng nên về nhà thôi.”

Bí mật bị cắt ngang, Mạnh Tinh Linh nghiến răng, đi theo phía sau anh, đến chào tạm biệt dì Dư, sau đó cô bắt đầu đuổi theo anh ta như một con chim sẻ vậy, liên tục hỏi.

"Là bí mật gì vậy? Anh nói nhanh đi?"

"Rốt cuộc anh có nói hay không!"

"Trình Kỵ Ngôn!"

Mạnh Tinh Linh đột nhiên dừng lại, đứng đó với vẻ mặt đầy oán hận, bắt đầu chơi xấu: "Anh không nói thì tôi sẽ không đi nữa."

Ai sợ ai!

Trình Kỵ Ngôn mở cửa xe, dựa vào xe nhìn cô, khóe miệng câu lên, không nhanh không chậm nói: "Em lên xe tôi sẽ nói cho em biết, nếu em không lên xe thì tôi sẽ không."

Mạnh Tinh Linh nghiến chặt răng: Tôi nhịn!

Cô ba bước nhanh chóng đi tới, trực tiếp lên xe, mặc kệ Trình Kỵ Ngôn, chờ anh ngồi vào, sau đó gắt gao nói: " Trình Kỵ Ngôn, nếu bí mật này của anh không làm tôi kinh ngạc, anh sẽ phải trả giá. ”

“Trả giá gì nào?” Trình Kỵ Ngôn cười hỏi.

Mạnh Tinh Linh: …

Cô đột nhiên xì hơi như một quả bóng: "Tôi còn chưa nghĩ tới."

Trình Kỵ Ngôn chậm rãi khởi động xe, bắt đầu kể bí mật của mình: "Thật ra, ban đầu tên của tôi không phải là Trình Kỵ Ngôn."

"Tên tôi lúc đầu là Từ Trú, nhưng tôi đã đổi thành Trình Kỵ Ngôn lúc sáu tuổi. Trình là họ của mẹ tôi."

"Từ Diêu là em gái cùng cha khác mẹ của tôi, Cố Tả là em họ tôi, con trai của cậu tôi."

Não bộ Mạnh Tinh Linh vận hết tốc lực để nhớ xem hai cái tên này là ai.

“Chẳng lẽ là, hai ngôi sao Từ Diêu và Cố Tả?” Vẻ mặt của Mạnh Tinh Linh sớm đã mất kiểm soát.

Dù không đu idol này kia nhưng cô rất thích lướt Internet, hai cái tên này rất thường xuyên xuất hiện trên hot search.

Trình Kỵ Ngôn gật đầu.

"Ôi trời ơi, gia đình anh có gen gì vậy? Không phải là đại minh tinh thì cũng là đạo diễn lớn." Mạnh Tinh Linh nói lớn, "Tại sao trên mạng không có ai nói về mối quan hệ của mấy người vậy?"

"Đó là do cố ý không để lộ ra ngoài."

“Ồ.” Mạnh Tinh Linh gật gật đầu như vô cùng hiểu.

"Vậy bí mật này của tôi có đủ gây sốc với em không?"

Trên thực tế, như vậy là đủ rồi, nhưng Mạnh Tinh Linh vẫn cứng miệng: "Miễn cưỡng xem như có đi."

Cô thực sự muốn hỏi Trình Kỵ Ngôn tại sao anh lại phải đổi tên, nhưng cô đã phân tích kỹ càng.

Năm sáu tuổi anh đổi sang họ mẹ, còn có em gái cùng cha khác mẹ, thực ra câu trả lời đã quá rõ ràng rồi, còn hỏi lại có thể sẽ động vào vết thương cũ của người ta mất.

"Vậy tại sao anh lại lấy Giang Biệt làm nghệ danh của mình?"

Mạnh Tinh Linh hoàn toàn không phát hiện ra một tia sáng đen vụt qua trong mắt Trình Kỵ Ngôn.

Anh siết chặt tay lái.

"Bởi vì cậu của tôi, ông ấy họ Giang."

"Ông vốn học làm đạo diễn, chỉ có điều, phim của ông còn chưa được ra mắt thì ông đã mất rồi.”

"A... Xin lỗi, tôi không nên hỏi điều này."

Mạnh Tinh Linh cảm thấy có chút hối hận.

"Không sao."

"Cậu anh họ Giang, tên của con trai ông ấy là Cố Tả. Đó cũng là nghệ danh sao?"

Trình Kỵ Ngôn lắc đầu: "Là tên thật. Cậu ấy cũng lấy họ của mẹ."

"Nhưng mẹ anh họ Trình, cậu anh lại họ Giang, không phải là một bên họ mẹ, một bên họ bố chứ.”

Trình Kỵ Ngôn gật đầu: "Ông ngoại họ Trình, bà ngoại họ Giang."

"Vì vậy, em gái anh theo họ bố anh, em họ của anh theo họ mợ, mẹ anh theo họ ông của anh, cậu anh theo họ bà của anh. Anh từng dùng họ của bố, tên thật thì dùng họ mẹ, một mình anh dùng đến ba cái tên, hơn nữa người nhà các anh còn dùng nhiều cái họ khác nhau như vậy nữa…”

Mạnh Tinh Linh một mình lẩm nhẩm ở đó.

“Không được, tôi có chút nhức đầu rồi.” Mạnh Tinh Linh thực sự hơi chóng mặt, cô mở cửa sổ xe, không khí trong lành tràn vào, cảm giác kia cũng dịu dần xuống.

"Nhưng tôi nghĩ trong ba cái tên của anh, Từ Trú là nghe hay nhất. Rất có cảm giác nghệ thuật, hơn nữa nghe rất có ý nghĩa."

"Dù sau này có xảy ra chuyện gì, ý định ban đầu của bố mẹ anh hẳn là hi vọng anh vĩnh viễn hướng về ánh dương đi. "

Mạnh Tinh Linh lắc đầu lẩm bẩm một mình, không nhận ra sự kỳ lạ của Trình Kỵ Ngôn.

Trình Kỵ Ngôn hơi cong ngón tay, kiềm chế cảm xúc của mình.

"Có lẽ vậy."

Thế giới của cô luôn đơn giản như vậy, làm sao cô có thể nghĩ đến, cái tên này tựa như một lời châm chọc.

"Để tôi kể cho em nghe về ý nghĩa của cái tên Trình Kỵ Ngôn này đi. Lần trước đã nói qua với em một lần rồi, nhưng thực ra không chỉ có vậy…”

Trình Kỵ Ngôn nói rồi dừng lại một chút.

Từ khóe mắt anh liếc nhìn Mạnh Tinh Linh bên cạnh, cô tựa vào cửa kính xe, hình như đã ngủ rồi.

Sau đó truyền đến tiếng thở nhẹ đều đều.

Chắc là mệt lắm rồi.

Trình Kỵ Ngôn giảm tốc độ xe lại.

Đường về nhà, rất xa, bất luận là hữu hình hay là vô hình.

Nhưng vào thời khắc này, Trình Kỵ Ngôn đột nhiên cảm thấy chỉ cần có cô ở đó, đường có dài hơn nữa, cũng không có gì là khổ sở.

*

Bởi vì anh đi chậm lại, nên thời gian đến muộn hơn dự kiến

một chút.

Trình Kỵ Ngôn đỗ xe rồi quay đầu đánh thức Mạnh Tinh Linh dậy, nhưng khi nhìn thấy cô đang ngủ say, bỗng nhiên có chút không đành lòng.

Anh vòng qua chỗ khác, mở cửa xe, cẩn thận từng li từng tí vòng hai tay cô qua cổ mình rồi từ từ bế cô ra ngoài.

Cô thực sự là kiệt sức rồi, không bị một loạt hành động này đánh thức mà còn ngoan ngoãn tựa đầu vào ngực anh, đại khái là xem anh thành gối đầu rồi.

Miệng vẫn còn đang càu nhàu cái gì đó, hình như đang nói mớ, Trình Kỵ Ngôn một chữ cũng không nghe rõ.

Anh cẩn thận bế cô đến trước cửa nhà, muốn dùng dấu vân tay của cô để mở khóa cửa, nhưng anh chợt nhớ ra mật khẩu mà cô nói lần trước đã bị thay đổi, anh tự hỏi liệu cô đã đổi nó chưa.

Thử một lần.

Một tay ôm cô còn thừa sức, Trình Kỵ Ngôn lấy một tay nhập mật khẩu.

102111.

"Đã mở khóa."

m thanh thông báo vang lên, cánh cửa bật mở.

Trình Kỵ Ngôn đầu tiên là ngạc nhiên, sau đó lại có chút tức giận.

Con thỏ bất cẩn này, chẳng có chút cảnh giác nào, lại còn ngủ say như vậy, cô thật sự không sợ nửa đêm anh bế cô cả thỏ cả củ cải đi sao?

Đã đến lúc phải nghiêm túc phê bình cô.

Muộn lắm rồi, Trình Kỵ Ngôn khóa cửa từ bên ngoài, đỗ xe trước cửa nhà cô, chậm rãi chuẩn bị về nhà.

Trời đã rất khuya, gió đêm lạnh lẽo, nhưng Trình Kỵ Ngôn lại cảm thấy vô cùng thoải mái.

Anh tìm thấy một bức ảnh của một con thỏ trên mạng, đăng lên tài khoản chính thức của mình ở trên Weibo.

Chính là tài khoản Weibo có chữ v màu vàng mà trước giờ anh chưa từng sử dụng.

"Giang Biệt: Ngủ ngon, thỏ con."

Sau khi bài viết được đăng lên, rất nhanh liền nhận được rất nhiều bình luận.

"Vc, tôi không nhìn nhầm chứ, có thật là Weibo của Giang Biệt đây không trời?"

"Tôi cảm thấy chắc là nhầm tài khoản rồi."

"Để tôi đoán xem, bộ phim tiếp theo sẽ có tên là , phải không?"

"Giang Biệt lâu như vậy không xuất hiện rồi, không phải là đang báo trước gì đó chứ?"

......

Giang Biệt là một tồn tại đặc biệt bí ẩn trên mạng.

Vì vậy, hầu hết các bình luận nhận được đều xoay quanh các bộ phim của anh.

Anh cũng không quan tâm đến mấy điều này.

Anh biết Mạnh Tinh Linh đã theo dõi Weibo của anh, anh muốn cô nhìn thấy nó.

......

Tuy nhiên, sang đến ngày thứ hai, cô vẫn không có bất kỳ động tĩnh gì.

Hôm nay là cuối tuần, Trình Kỵ Ngôn sợ cô còn ngủ nướng nên đợi đến trưa mới gọi điện cho cô.

“Em đang ở đâu?"

Trình Kỵ Ngôn hỏi.

"Anh gọi đến đúng lúc thật đấy, tôi đang ở dưới tầng nhà anh này, mau xuống đi!"

Trình Kỵ Ngôn cúp điện thoại, đi tới bên cửa sổ nhìn.

Quả nhiên là cô đang đứng ở dưới tầng, nhoẻn miệng cười tươi, không ngừng vẫy tay với anh.