- 🏠 Home
- Nhẹ Nhàng
- Ấm Áp
- Mèo Của Tôi Đâu Rồi
- Chương 37
Mèo Của Tôi Đâu Rồi
Chương 37
Nhất định là do trong phòng quá nóng, Mạnh Tinh Linh thầm nghĩ.
Nếu không thì làm sao cô có thể nóng như vậy được?
Đầu cô cũng choáng váng, cứ như đang say rượu, cả thế giới đều quay cuồng đảo lộn, hai mắt cũng hoa hết cả lên, trong mắt cô, con mèo bốn chân đã thành tám.
“Trình Kỵ Ngôn, chúng ta đi ra ngoài hít thở một chút đi.” Cô nhẹ giọng đề nghị.
"Được."
Ngoài sân, mấy con chó đều ngoan ngoãn nằm dưới đất hoặc đang ngẩn người, hoặc ngủ say, không hề chạy, không sủa, ngoan ngoãn phối hợp livestream, yên lặng chờ đợi đến khi kết thúc.
Trình Kỵ Ngôn xoay người di chuyển ghế.
Đến khi quay lại, anh thấy Mạnh Tinh Linh đang nói chuyện với mấy nhóc chó nằm trên đất, cả mặt buồn bã.
"Mấy nhóc nghe lời ngoan ngoãn như vậy lại chẳng có mấy người xem."
Trình Kỵ Ngôn xoa xoa đầu cô: "Ngồi xuống xem đi."
Anh còn nhét vào tay cô một cốc nước ấm.
“Uống chút nước đi.” Trình Kỵ Ngôn cũng ngồi xuống bên cạnh cô.
“Cảm ơn.” Mạnh Tinh Linh cười nói.
Nhiệt độ ly nước vừa phải, không bỏng tay, nhiệt độ ấm nóng truyền vào tay theo cốc nước.
Mạnh Tinh Linh ngẩng đầu nhìn trời đêm.
Không khí ở nông thôn trong lành hơn rất nhiều, thậm chí các ngôi sao trên trời cũng sáng hơn ở thành phố.
Cô dựa lưng vào ghế, khóe miệng câu lên cười, nhẹ giọng nói: "Lúc trước khi còn học cấp ba, tôi thích nhất là lên sân thượng ngắm trăng, ngắm sao."
"Sau này, một số học sinh lưu ban phải chịu áp lực quá lớn, ở nơi đó xảy ra chuyện, nhà trường liền đóng cửa không cho ai lên đó nữa. Lúc ôn thi năm cuối cao trung, tôi áp lực tới muốn điên lên, có một lần nhịn không được nên mở cửa đi lên sân thượng, bị hiểu lầm là suy nghĩ không thông. Dù tôi có giải thích như thế nào họ cũng không tin. Sau đó họ lặng lẽ kể cho bố mẹ tôi nghe sự việc. Từ hôm đó đến trước ngày thi đại học, bố mẹ và anh trai tôi đối xử với tôi rất cẩn thận, không dám nặng lời với tôi, tôi thực sự cảm thấy vô cùng không quen."
Mạnh Tinh Linh nhìn bầu trời đầy sao, đột nhiên đứng dậy, quay sang Trình Kỵ Ngôn nói: "Cũng đã lâu lắm rồi không được nhìn thấy trời sao đẹp như này. Cảm ơn anh đã đưa tôi đến đây."
Cô đứng dưới bầu trời đầy sao, nhưng nụ cười trên khóe miệng dường như còn chói lọi hơn cả những vì sao, tươi sáng và ấm áp.
Có thể anh là bầu trời đêm, còn cô là pháo hoa bất ngờ bùng nổ trong đêm đen, làm lộng lẫy cả bầu trời đêm.
Nhưng pháo hoa chỉ tồn tại trong thời gian ngắn.
Anh không muốn mối quan hệ giữa anh và cô chỉ thoáng qua như pháo hoa.
Anh kiềm chế cảm xúc của mình, đứng dậy, đi đến bên Mạnh Tinh Linh, cùng cô đứng cạnh nhau.
“Tối nay em muốn cảm ơn tôi bao nhiêu lần vậy?” Ý cười trên khóe môi Trình Kỵ Ngôn vô cùng rạng rỡ, cúi đầu xuống nhìn cô, yết hầu anh khẽ động.
Giây tiếp theo, anh cũng nhìn lên trời đêm, suy tư một chút, chậm rãi mở miệng: “Lúc em học năm cuối cao trung, mười bảy mười tám tuổi, tôi hai mươi ba, hai mươi tư tuổi, năm đó cũng là năm thứ ba tôi trở thành Giang Biệt.”
"Năm đó, em đang chăm chỉ cho kỳ thi tuyển sinh đại học, còn tôi cũng đang bôn ba, học tập để hiện thực hóa giấc mơ điện ảnh của mình.”
Trình Kỵ Ngôn luôn cảm thấy, chênh lệch sáu tuổi, nghe thì có vẻ vẫn tiếp nhận được. Nhưng hôm nay so sánh mới thấy rằng, lúc anh ngày đêm kéo máy quay phim với bộ râu chưa cạo, cô vẫn còn đang ngồi trong lớp học cấp ba, mặc bộ đồng phục học sinh giản dị nhất nhưng không tì vết, buộc tóc đuôi ngựa, mặt mộc nhìn lên trời, xung quanh là những cuốn sách giáo khoa hoàn toàn có thể bao phủ thân gầy của cô.
Vào thời điểm đó, giấy và bút là thành phần chủ đạo trong cuộc sống của cô, nhưng cũng tại thời điểm đó, thứ giúp anh tiến lên đã trở thành những sản phẩm điện ảnh khác nhau.
Có điều những điều này đều không còn quan trọng nữa.
Dù anh đã đi xa hơn cô sáu năm nhưng ít nhất bây giờ, họ đang đứng dưới cùng một bầu trời đầy sao.
“Có phải lúc học cao trung có rất nhiều nam sinh thích em không?” Trình Kỵ Ngôn hỏi, “Em xinh như vậy mà.”
Không chỉ có vẻ ngoài ưa nhìn, cô còn có một sự ấm áp khắc sâu trong tận xương tủy khiến người ta không thể cưỡng lại được.
Đặc biệt là đối với một người như anh, người đã nhiều năm sống trong sự cô độc, trên con đường chỉ có mình mình này.
“Anh khen thẳng thừng như vậy làm tôi ngại đấy.” Mạnh Tinh Linh cười, “Quả thực là có chuyện như vậy, có điều lúc đó tôi chỉ biết cố gắng học hành chăm chỉ, không có thời gian để nghĩ đến chuyện này. Đây không phải là nói dối đâu, đều là thật đó.”
"Tôi luôn ngốc nghếch như vậy. Năm hai với năm ba cao trung có lẽ là hai năm tôi cố gắng nhất trong cuộc đời, vậy nên tôi mới có thể như ý nguyện thi đỗ vào trường đại học lý tưởng của mình. Lúc anh hai mươi ba tuổi đã rất kiên định với việc theo đuổi lý tưởng của mình, từng bước từng bước tiến lên, đến tận bây giờ. Còn tôi, hiện tại đã hai mươi ba, hình như vẫn không biết ước mơ của mình là gì. "
Người trẻ tuổi nói đến là đến, không có bất kỳ sự báo trước nào.
Trình Kỵ Ngôn bước sang bên phải một bước, cúi sát vào cô.
“Vừa rồi ở bên trong, điều tôi muốn nói với em cũng là cái này.” Trình Kỵ Ngôn nói với giọng nghiêm túc, “Từ sau khi em bắt đầu làm việc, tôi thấy em thực sự rất hạnh phúc, đặc biệt là khi em nói về mấy nhóc chó mèo cùng em làm việc. Tôi đoán có lẽ em vẫn thích ngành này, đúng không? "
Mạnh Tinh Linh im lặng.
Trình Kỵ Ngôn nói trúng rồi, trong lòng cô sớm đã hình thành một cái cân giữa nghề liên quan đến thú cưng với những ngành nghề khác, cái cân đó trước giờ vẫn luôn nghiêng về bên nghề nghiệp liên quan đến thú cưng.
Thời gian đó quả thật cô rất vui vẻ, tràn đầy sức sống, hơn nữa về mặt tinh thần cô cũng đã đạt được sự hài lòng đến vô cùng.
Điều này cũng bởi vì công ty đó là một công ty tốt, mọi thứ đều được làm bằng cả tấm lòng, mặc dù là một thị trường ngách nhưng có rất ít đánh giá tiêu cực, dịch vụ sau bán hàng cũng có tiếng trong ngành.
Nhưng cho dù có như vậy đi chăng nữa, công ty của họ cũng không thể so sánh được với mấy công ty đen dành cả trái tim đi tiếp thị còn dùng chân để làm sản phẩm.
"Anh nói đúng rồi." Mạnh Tinh Linh cúi đầu và đá một viên đá nhỏ bên chân mình, "Nhưng sự phát triển của ngành công nghiệp vật nuôi trong nước không mấy lạc quan, cũng không có sự giám sát. Nhiều công ty chỉ vì kiếm được tiền mà sản xuất thức ăn cho mèo với mấy vật dụng khác đều là sản phẩm có vấn đề về chất lượng. Tôi không muốn đến một công ty như vậy làm việc. "
"Tại sao em không nghĩ theo một cách khác đi? Em có thể thử tự mình làm điều đó." Trình Kỵ Ngôn nói, "Ngành công nghiệp thú cưng khá đặc biệt, bởi vì nó phải đối mặt với vô vàn sinh mệnh nhỏ. Cùng với việc kiếm tiền, còn phải giữ gìn lương tâm của mình, nhưng khi đối diện với những lợi ích khổng lồ, nhiều người sẽ đánh mất đi chủ tâm ban đầu của mình, lợi ích sẽ luôn là thứ được đặt lên hàng đầu ”.
"Cũng giống như dì Dư, dì không hề làm theo đám đông như những người livestream khác, cố ý giả nghèo giả khổ. Dì ấy không muốn làm như vậy, nhưng dì vẫn thấy vô cùng hạnh phúc với việc mình làm. Nếu như muốn kiếm tiền thì nhất định phải từ bỏ một vài việc khiến em vui vẻ, hạnh phúc. Nếu như đã tự mình lựa chọn hạnh phúc, thì nhất định phải đối mặt với một số tình huống rất thực tế."
Trình Kỵ Ngôn cố gắng nói với cô sự thật tàn nhẫn này bằng giọng điệu nhẹ nhàng nhất có thể.
Tuy rằng cô trong mắt anh vẫn là một đứa trẻ, nhưng cô quả thực đã hai mươi ba tuổi rồi, cho dù tiểu bạch thỏ chỉ ăn chay cà rốt với bắp cải qua ngày, cuối cùng cũng sẽ lớn lên thành một con thỏ trắng lớn.
Mạnh Tinh Linh cũng không phải là ngoại lệ.
“Không cần biết em lựa chọn thế nào, miễn đó là lựa chọn của chính em là được.” Trình Kỵ Ngôn nhàn nhạt nói.
Điều này nghe có vẻ hơi lòng vòng nhưng cũng không khó hiểu.
Mạnh Tinh Linh trầm tư.
Ở giai đoạn này, cô thực sự cần một người có thể phá vỡ những nghi ngờ của bản thân và dẫn dắt cô tiến về phía trước, nhưng cô chưa bao giờ nghĩ rằng người đó sẽ là Trình Kỵ Ngôn.
Xét cho cùng, về mặt chuyên môn, hai người không cùng lĩnh vực. Nhưng xét về kinh nghiệm, quả thực anh phong phú hơn cô rất nhiều.
"Nhưng theo quan điểm cá nhân của tôi, tôi hi vọng em sẽ luôn được vui vẻ."
Giọng của Trình Kỵ Ngôn rất nhẹ nhàng, vô cùng ấm áp, tim Mạnh Tinh Linh đập thình thịch liên hồi.
Ánh đèn bên ngoài không quá sáng, thậm chí có chút mờ nhạt, nhưng cũng không che giấu được tình ý sáng ngời trong đôi mắt anh.
Dường như trong mắt anh có chứa ánh trăng, đột nhiên chiếu rọi lên người cô.
Đêm nay quá sáng, nhưng bầu không khí giữa hai người lúc này ngược lại có chút mờ ám đen tối, vừa mơ hồ vừa ẩm ướt.
Với tiền đề là nếu Mạnh Tinh Linh không nhìn thấy con sâu to đùng không biết tên đang bò chậm rãi dưới chân của Trình Kỵ Ngôn.
“Aaaaaaaa! Mẹ ơi!” Mạnh Tinh Linh lập tức biến thành một con con thỏ bị giật mình, chớp mắt đã trốn ra phía sau lưng Trình Kỵ Ngôn, chỉ lộ ra cái cái đầu nhỏ, một tay nắm chặt góc áo anh, tay kia chỉ vào con sâu, "Con sâu gì mà to như vậy chứ! Cứu mạng!"
Trình Kỵ Ngôn cúi đầu nhìn xuống.
Con sâu kia dường như bị phản ứng của cô dọa cho sợ rồi, sau vài giây tạm dừng, nó lại vội vã bỏ chạy.
“Được rồi, nó bỏ đi rồi, đừng sợ.” Trình Kỵ Ngôn nhẹ giọng nói.
Mạnh Tinh Linh thò nửa cái đầu ra ngoài,xác định con sâu kia đã biến mất rồi mới dám thò chân bước ra, thở dài nhẹ nhõm một hơi: “Dọa chết tôi rồi.”
"Anh nói xem, tiếng kêu vừa rồi của tôi, mấy người xem livestream liệu có nghe thấy không?"
Trình Kỵ Ngôn nở một nụ cười xấu xa: "Rất có thể đã nghe thấy, có thể sẽ coi nơi này không chỉ có mèo có chó, mà còn có cả cá heo."
Mạnh Tinh Linh: ...
Trình Kỵ Ngôn mới nãy còn một mặt nghiêm trang đâu? Trả anh ta lại đây.
“Em sợ sâu à?” Trình Kỵ Ngôn cười hỏi.
"Thực ra hồi nhỏ không sợ, nhưng hồi sơ trung có mấy nam sinh nghịch ngợm chuyên bắt sâu để dọa mọi người, thậm chí còn ném chúng vào người khác, từ đó tôi mới bắt đầu thấy sợ."
Mạnh Tinh Linh đứng thẳng người dậy.
Cô vừa phá vỡ bầu không khí yên tĩnh, bây giờ cô đang cố gắng tìm lại nó.
"Trình Kỵ Ngôn, cám ơn anh đã khai sáng cho tôi, khi về tôi sẽ suy nghĩ thật kỹ."
Cô thực sự nên lập một kế hoạch cho chính mình.
Cho dù có là từ bỏ những gì cô muốn làm, đi kiếm tiền, hay đơn thuần chỉ là muốn bản thân được hạnh phúc, cô đều sẽ suy nghĩ cho thật kỹ.
“Trình Kỵ Ngôn, nếu như anh được trở về năm mười tám tuổi, anh muốn thay đổi điều gì nhất?” Mạnh Tinh Linh đột nhiên nghĩ đến vấn đề này.
Đây chính là vấn đề hot trên Weibo mấy ngày trước.
Tính hiếu thắng của cô lại nổi lên, cô sợ câu trả lời của Trình Kỵ Ngôn sẽ quá ngoạn mục, chèn ép câu trả lời của cô, vì vậy cô cướp lời, tự mình nói trước: "Tôi nói trước đi."
"Nếu tôi được trở lại tuổi mười tám, tôi sẽ ăn uống đầy đủ mỗi ngày, sẽ không chỉ ăn hai miếng cho qua thời gian rồi vội vàng đi học hành. Phải trân trọng cơ hội cuối cùng để phát triển chiều cao."
"Tôi cũng sẽ hòa thuận với bạn bè của mình. Nếu có bất kỳ hiểu lầm nào, tôi sẽ giải quyết ngay lập tức, sẽ không nhỏ nhen như vậy nữa."
"Tôi cũng muốn có một người để thầm thương trộm nhớ. Không nhất thiết phải rầm rầm rộ rộ, cũng không nhất thiết phải ở bên nhau. Tôi chỉ muốn trải nghiệm một chút cảm giác của thanh xuân."
"Được rồi, nhiều như vậy thôi, còn anh thì sao?"
Mạnh Tinh Linh quay đầu lại nhìn anh, đôi mắt lấp lánh mong đợi.
Trong đầu Trình Kỵ Ngôn chợt lóe lên vài hình ảnh.
Còn có rất nhiều mảnh vỡ không hoàn chỉnh.
“Tôi… nếu có thể quay lại tuổi mười tám.” Anh nhỏ giọng mở miệng, sau đó liền dừng lại, cười cười có chút bất lực.
"Bạn nhỏ, những chuyện mà tôi muốn thay đổi, vô cùng nhiều."
- 🏠 Home
- Nhẹ Nhàng
- Ấm Áp
- Mèo Của Tôi Đâu Rồi
- Chương 37