?!!
"Mạnh Tinh Linh: Anh thực sự có con rồi à? Anh đã từng ly hôn?"
Ngoại trừ những dấu hiệu được tiết lộ trong hộp cơm, anh ấy không hề có bất kỳ dấu hiệu nào khác của việc có con, vì vậy Mạnh Tinh Linh vẫn rất ngạc nhiên.
"Trình Kỵ Ngôn: Ly hôn? Là em từng nói mà, mèo chính là người nhà của em, giống như là con của em vậy, tôi nhớ rõ mà."
"Mạnh Tinh Linh: Vậy… cái anh đang nói là mèo à?"
"Trình Kỵ Ngôn: Sao đột nhiên em lại hỏi như vậy?"
Mạnh Tinh Linh đột nhiên có chút lúng túng.
Cô không thể vạch trần anh trai mình.
Cô liền giả ngốc không biết gì đánh bài chuồn là thượng sách.
"Mạnh Tinh Linh: Buồn ngủ quá, tôi ngủ trước đây."
"Trình Kỵ Ngôn: Được rồi, ngủ ngon."
Sau khi đặt điện thoại xuống, Mạnh Tinh Linh có một cảm giác an tâm kỳ lạ.
Có vẻ như đó không phải là do Trình Kỵ Ngôn nói anh không có ly hôn và cũng chẳng có con, mà là anh không giấu giếm chuyện này với cô.
Có điều, nói gì thì nói, sao cô có thể tin tưởng anh như thế, người ta nói gì mình cũng tin là sao?
Quên chuyện đó đi, ngủ một giấc trước đã.
---
Sáng hôm sau, đồng hồ báo thức của Mạnh Tinh Linh không kêu, hại cô dậy muộn, chút nữa là trễ giờ làm.
Các đồng nghiệp khác đều đã đến đủ rồi, La Thư Bằng cũng ở đó. Nhưng bầu không khí của cả công ty rất lạ, vốn dĩ Mạnh Tinh Linh sợ mình bước vào công ty sẽ cảm thấy xấu hổ khi nhớ lại chuyện ngày hôm qua, nhưng dường như chẳng ai để ý đến cô cả. Sắc mặt mọi người ai nấy đều nặng nề, ai làm việc của người đó, chỉ nghe thấy tiếng lật văn kiện, tiếng gõ bàn phím, thỉnh thoảng còn có tiếng thở dài.
Mạnh Tinh Linh đặt túi xách xuống, vỗ nhẹ vào máy tính của chị gái đồng nghiệp ở phía đối diện, hỏi: "Chị Tùng, hôm nay mọi người làm sao vậy?"
Chị Tùng hạ giọng nói với cô: "Tiểu Mạnh, công ty của chúng ta sợ là sắp phải đóng cửa rồi."
"Hả?!"
Mạnh Tinh Linh kinh ngạc kêu lên một tiếng, sau đó lập tức che miệng lại: "Sao lại như vậy? Hôm qua chẳng phải mọi chuyện vẫn ổn sao? Sao tự nhiên hôm nay lại có khả năng đóng cửa rồi?"
"Bây giờ không tiện nói chuyện." - Chị Tùng nhìn trái nhìn phải, hạ giọng càng thấp hơn nói, "Dù sao tin tức cũng khá đáng tin cậy. Hôm nay em cứ làm tốt công việc của mình đi, sau đó tìm việc mới càng sớm càng tốt."
Mạnh Tinh Linh chết lặng.
Cô mới đến được nửa tháng, công ty lại sắp phải đóng cửa rồi. Cô rất thích công việc này cũng như bầu không khí ở đây, tăng ca ít mà lương cũng không tệ, cấp trên không gây khó dễ. Mấu chốt là những con chó, con mèo của công ty ngày ngày cùng cô làm việc.
Nếu như thật sự đóng cửa, cô sẽ buồn đến phát khóc mất.
Đang nghĩ như vậy trong đầu, con mèo cô yêu thích nhất trong công ty, Ông Chủ, chạy đến dụi vào ống quần của cô.
Mạnh Tinh Linh bế nó lên, đặt nó vào lòng, nói: "Ông Chủ, nếu công ty thực sự ngừng hoạt động, sau đó nếu có thể đưa mày về nhà thì liền về nhà với tao có được không?"
Chị Tùng phía đối diện nghe được lời này của cô, cười cười.
Cô gái nhỏ này, một giây trước còn đang đau buồn, một giây sau đã nghĩ đến việc đưa mèo của công ty về nhà rồi.
Tâm lý của người trẻ tuổi thật tốt.
*
Thực ra tâm trạng của cô cũng không được tốt cho lắm.
Cô đã xác minh rằng công ty thực sự đang đối mặt với một vấn đề lớn không giải quyết được, cơ bản đã lực bất tòng tâm khó có thể cứu vãn được rồi.
Phải chăng những công ty nhỏ không chủ trương tăng ca, cũng không cạnh tranh ác ý thực sự không có đường sống sao?
Mạnh Tinh Linh không thể hiểu được.
Sau khi về đến nhà, Funafei liền chạy đến đón cô, chạy vòng quanh cô.
Cô xoa xoa đầu nó, nói: "Kiếp sau tao cũng muốn làm một bé mèo con, ngày ngày chỉ cần ăn ăn ngủ ngủ, chẳng phải phiền não chuyện gì.”
Cô cảm thấy trong nhà quá ngột ngạt liền bế Funafei ra vườn hoa nhỏ bên ngoài ngồi hít thở.
Funafei vừa ngủ trên đùi cô vừa ngáy.
Cô vừa vuốt ve lông của Funafei vừa ngước mắt lên nhìn trời.
Chạng vạng tối, bầu trời tựa như cả biển cam, lay động.
Xung quanh vô cùng yên lặng, trái tim của Mạnh Tinh Linh cũng bình tĩnh xuống không ít.
Cô đang rất mờ mịt, công ty đóng cửa rồi, tiếp theo cô nên đi đâu? Nên làm gì?
Đi làm đã khó rồi mà giờ công ty cũng không thể giữ được nữa.
---
Trình Kỵ Ngôn đã gọi cho Mạnh Tinh Linh ba lần, nhưng không ai bắt máy.
Theo lý mà nói, giờ này đáng ra cô đã tan làm về nhà rồi.
Anh quyết định ra khỏi nhà, đi về phía nhà của Mạnh Tinh Linh.
Khi đến nơi, anh thấy một người một mèo đang ngồi ở đó, mèo đang ngủ, còn cô thì cả mặt lo lắng buồn rầu.
Trình Kỵ Ngôn đến gần, ngồi xuống bên cạnh cô.
"Tại sao em lại ngồi ở đây?"
Mạnh Tinh Linh hồi thần lại, ngẩng đầu nhìn anh: "Sao anh lại ở đây?"
Giờ cô nhìn thấy anh đã không còn cảm thấy lúng túng nữa rồi.
Bây giờ không gì có thể khiến cô khó chịu hơn việc công ty sắp phá sản.
"Tôi có gọi nhưng không thấy em bắt máy."
"À, tôi để điện thoại trong phòng, quên mang theo."
Đôi mắt cô trống rỗng khiến Trình Kỵ Ngôn rất lo lắng, hơi nhíu mày, cất giọng nhẹ nhàng: "Làm sao vậy? Có chuyện gì sao?"
Mạnh Tinh Linh gật đầu, nhìn mặt đất, lông mi dài rũ xuống, bộ dạng tâm sự trùng trùng: "Tôi sắp thất nghiệp rồi."
Trình Kỵ Ngôn sững sờ.
Mới được có nửa tháng mà cô lại sắp mất việc, không đau lòng buồn bã mới lạ.
Trình Kỵ Ngôn cũng cảm thấy buồn cho cô.
Anh không giỏi trong việc dỗ dành mọi người nên chỉ có thể cố gắng hết sức nói gì đó tốt đẹp một chút: "Do ông chủ của em không có mắt nhìn nên mới bỏ lỡ em.”
Mạnh Tinh Linh lắc đầu: "Không phải, công ty sắp đóng cửa. Tôi sắp phải thất nghiệp rồi."
"Haizzz."
Mạnh Tinh Linh thở dài.
Cô cúi xuống sờ sờ đầu Funafei, đột nhiên nghĩ tới cái gì, liền quay đầu nhìn Trình Kỵ Ngôn.
"Trước đây tôi có đọc một mẩu tin nói rằng có một người đàn ông nuôi hơn chục con mèo, sau đó anh ta phá sản, những con mèo này bị tòa án đem đi bán đấu giá. Công ty của bọn tôi có nhiều chó mèo như vậy, chúng cũng sẽ bị đem đi bán đấu giá sao? Nếu thật sự như vậy, tôi sẽ mua lại toàn bộ bọn nó, sau đó sẽ tìm người đáng tin để nhận nuôi chúng."
Mạnh Tinh Linh nói một cách nghiêm túc.
Sự thay đổi chóng mặt của cô làm Trình Kỵ Ngôn rất muốn cười.
Anh không kiềm được đưa tay xoa đầu Mạnh Tinh Linh giống như cô vỗ về Funafei.
"Em sắp thất nghiệp đến nơi rồi, còn có sức lo cho mèo à."
Cô vẫn đang nghiêm túc suy nghĩ, không để ý đến động tác của Trình Kỵ Ngôn, chỉ ngây người nhìn về phía xa rồi mới chậm rãi mở miệng: "Trình Kỵ Ngôn, tôi và anh không được phá sản rồi thiếu nợ đâu đấy, nếu không Phi Phi và Lục Lục sẽ gặp nguy mất."
"Lục Lục?"
Cô lại nghĩ ra biệt danh mới rồi.
Mạnh Tinh Linh gật gật đầu: "Xem ra tôi có thể phá sản nhưng anh thì chắc không có khả năng đấy đâu. Nếu như tôi phá sản rồi, tôi sẽ không nhận chúng là mèo của tôi để chúng được an toàn."
"Em nghĩ cái gì vậy?" - Trình Kỵ Ngôn mỉm cười, "Vậy tiếp theo em tính như nào?"
Mạnh Tinh Linh lắc đầu: "Tôi vẫn chưa nghĩ ra. Tôi không biết phải đi đâu, không biết phải làm gì, tôi không biết nên làm ngành nào.”
Trên thực tế, Mạnh Tinh Linh giống như hầu hết những người trẻ cùng tuổi, rất mơ hồ.
Không dám thử cái mới, cũng không muốn cứ như cũ, mãi do dự không tiến lên.
"Nhưng tôi phải tìm một công việc khác, không thể lúc nào cũng vô công rồi nghề được."
Trình Kỵ Ngôn cân nhắc một hồi, lông mày khẽ động.
Thích một người, cũng cần phải hiểu tình trạng khó khăn của đối phương, cố gắng giúp người đó giải quyết vấn đề của mình, dẫn dắt cô ấy phá vỡ những nghi hoặc, nỗ lực tiến về phía trước.
Anh trầm giọng nói: "Đi với tôi."
"Dẫn em đến chỗ này."