Cuối tuần trôi qua rất nhanh, chớp mắt lại đến thứ hai.
Buổi sáng sau khi họp xong, Mạnh Tinh Linh như cũ mơ màng ngồi ở chỗ ngẩn người.
Phía trước cô đột nhiên có một bóng hình lướt qua, là một đồng nghiệp nam, ăn mặc cứ như khổng tước xòe đuôi vậy.
Thành công thu hút ánh mắt của cô.
Lúc vừa mới vừa nhận chức, tổ trưởng có nói qua bầu không khí ở công ty rất thoải mái. Hơn một tuần qua, Mạnh Tinh Linh đã sâu sắc cảm nhận được điểm này từ trên người đồng nghiệp nam kia. Ví dụ như vị đồng nghiệp nam này, Mạnh Tinh Linh chưa từng thấy anh ta mặc một bộ đồ cùng màu bao giờ, cứ như đang quay quảng cáo kẹo cầu vồng vậy.
Mạnh Tinh Linh không biết anh ta mặc như vậy có giúp tinh thần mình sảng khoái hay không, nhưng mỗi ngày nhìn đủ loại màu sắc khiến cô năng động hơn không ít.
Cô mở điện thoại ra, sắp xếp lại ảnh chụp cuối tuần trước, đăng lên dòng trạng thái của mình.
Trong đó có một tấm chụp chiếc bánh kem dâu tây mà Trình Kỵ Ngôn mua, trên bản vẽ còn viết vài chữ kiểu bong bóng: Bánh kem đáng yêu quá~
Đăng xong cô liền bắt đầu thời gian lười biếng.
Cô ở trong công ty, mỗi ngày giao tiếp cùng cô nhiều nhất chính là mấy nhóc chó mèo trong công ty, lúc lười biếng không có việc để làm sẽ chụp ảnh chó mèo, cũng không cảm thấy áy náy.
Chụp ảnh chó mèo một lúc, cô lại đi lướt Weibo, lướt tới bài đánh giá về bộ phim cô coi buổi tối hôm đó, tất cả bình luận về phim điều viết đến đặc biệt sắc bén, Mạnh Tinh Linh che miệng cười thầm rất nhiều lần.
Lúc quay lại WeChat, cô thấy Trình Kỵ Ngôn đã nhấn thích, cô liền thuận tay nhấn vào ảnh đại diện của anh, vào giao diện trò chuyện, đem bài đánh giá phim kia chia sẻ với anh.
"Mạnh Tinh Linh: Anh xem bài đánh giá này nè, viết hay đến như vậy, tôi muốn bốc phốt chính là cái này.”
"Trình Kỵ Ngôn: Không phải em đang đi làm sao?"
"Mạnh Tinh Linh: Anh đi làm không lười biếng bao giờ à?"
"Mạnh Tinh Linh: À quên, anh không cần đi làm mà."
"Mạnh Tinh Linh: Anh mau xem đi, thật sự rất buồn cười."
Nhắn xong những lời này, một lúc sau Trình Kỵ Ngôn mới trả lời cô.
"Trình Kỵ Ngôn: Tôi có một vấn đề."
"Mạnh Tinh Linh: ?"
"Trình Kỵ Ngôn: Em cảm thấy phim này so với phim của Giang Biệt, cái nào dở hơn?"
"Mạnh Tinh Linh: À… Vấn đề này…"
"Trình Kỵ Ngôn: Rất khó chọn sao?"
"Mạnh Tinh Linh: Không phải, cái này không thể đem ra so sánh được. Tuy phim của Giang Biệt tôi xem không hiểu, nhưng có thể nhìn ra anh ta quay rất tốt. Mà bộ phim này, những đoạn đặc sắc đều trong trailer, đúng là lừa gạt, tôi không chỉ có thể xem hiểu, còn có thể nhìn ra nó dở bao nhiêu."
"Mạnh Tinh Linh: Có việc rồi, không nói với anh nữa."
---
Công việc tới quá đột ngột, Mạnh Tinh Linh căn bản không có thời gian suy nghĩ vì sao Trình Kỵ Ngôn lại hỏi vấn đề đó.
Cô mới đến công ty, nhiệm vụ phân cho cô tương đối phức tạp, lúc cô làm xong đã đến giờ cơm trưa rồi.
Duỗi người một cái, liền nhận được tin nhắn của Trình Kỵ Ngôn.
"Trình Kỵ Ngôn: Xuống lầu đi."
"Trình Kỵ Ngôn: Tôi chờ em ở dưới lầu công ty."
"Mạnh Tinh Linh: ?"
"Trình Kỵ Ngôn: Công ty của em không cho nghỉ trưa hả?"
"Mạnh Tinh Linh: Không phải, mà anh ở đây làm gì?"
"Trình Kỵ Ngôn: Tôi có chuyện quan trọng muốn nói với em."
Mạnh Tinh Linh đột nhiên bắt đầu hối hận ngày đó không cẩn thận nói cho anh biết địa chỉ công ty mình, ai mà chịu được thói quen đến cửa mà không báo trước của anh chứ?
Cô bất đắc dĩ thở dài, đứng dậy, chuẩn bị xuống lầu xem rốt cuộc Trình Kỵ Ngôn anh muốn làm cái gì.
---
Ra đến trước cổng công ty, Mạnh Tinh Linh quả nhiên thấy Trình Kỵ Ngôn đang đứng bên cạnh một gốc cây, chân dài đứng buông thả, một thân đồ đen, tư thái lười biếng không gì khác lạ. Chỉ là trong tay xách theo hộp cơm màu hồng phấn, có chút không hợp mắt, thậm chí có phần kỳ lạ…
Mạnh Tinh Linh đứng yên trước mặt anh, nhìn anh, lại nhìn hộp cơm trong tay anh, mặt đầy nghi vấn.
"Anh làm gì vậy?"
Trình Kỵ Ngôn nhẹ nhàng nâng cằm, tươi cười biếng nhác: "Em vẫn chưa ăn đúng không?"
Mạnh Tinh Linh cảm thấy lời thoại này vô cùng quen thuộc, hơn nữa anh xách theo hộp cơm, cho dù cô có phản ứng chậm đến đâu cũng có thể đoán ra một hai điều.
Cô chỉ chỉ hộp cơm trong tay Trình Kỵ Ngôn: "Cho nên anh đây là ngàn dặm vì đầu độc tôi mà tới?"
"Không có hạ độc," Trình Kỵ Ngôn cảm thấy Tiểu bạch thỏ miệng lưỡi ngày càng lanh lợi, “Trước cứ tìm một chỗ ngồi xuống đi.”
---
Khi Trình Kỵ Ngôn mở hộp cơm ra, Mạnh Tinh Linh choáng váng nhìn hộp cơm được sắp xếp hoàn mỹ.
Hộp cơm phối hợp đầy đủ rau thịt xem như bình thường. Mấu chốt là nó trông giống như một hộp cơm bổ dưỡng do một người mẹ khéo léo làm cho con đi nhà trẻ. Cà rốt cắt thành hình trái tim, thậm chí cơm cũng được làm thành hình con thỏ, trên có mè đen làm thành mắt mũi miệng của thỏ.
Mạnh Tinh Linh hít sâu một hơi: "Là anh tự tay làm?"
"Không thì sao?" - Trình Kỵ Ngôn bình tĩnh, câu môi lười biếng: "Có gì lạ à?"
Mạnh Tinh Linh gắp một miếng cà rốt hình trái tim, cố gắng nhịn cười hỏi anh: "Không kỳ quái sao?"
"Khi còn nhỏ, mẹ tôi còn chưa từng làm cho tôi bữa cơm tỉ mỉ như vậy, nếu thật là anh làm, anh cũng quá khéo tay rồi." - Cô buông miếng cà rốt xuống, nhìn Trình Kỵ Ngôn, nghiêm túc hỏi: "Vì sao anh lại đưa cơm cho tôi? Còn là kiểu dáng này nữa, anh muốn thi làm giáo viên dinh dưỡng, muốn tôi giúp anh nhận xét một chút? Đây là việc quan trọng anh muốn nói sao? Vậy cũng không cần đặc biệt đi một chuyến như vậy."
Mạnh Tinh Linh liên tiếp hỏi khiến Trình Kỵ Ngôn hơi khó trả lời.
Thật ra cũng không có việc gì quan trọng, chỉ là đột nhiên muốn gặp cô mà thôi.
Ngày hôm qua cô đã đăng lên vòng bạn bè, cảm khái nhà ăn xung quanh công ty không có cái nào ngon, mỗi ngày ăn cơm hộp ăn đến dạ dày đều khó chịu, cho nên anh mới nghĩ đến đưa cơm trưa cho cô.
Thuận tiện nhìn cô một chút.
"Không có chuyện gì quan trọng." - Trình Kỵ Ngôn nói: "Tôi rảnh quá thôi."
Mạnh Tinh Linh nhíu mày.
Biết anh nhàn rỗi, không nghĩ tới có thể nhàn đến mức này.
Cô cười cười, gắp miếng cà rốt lúc nãy lên: "Tôi thấy anh đúng là chán quá rồi, còn có thời gian đem cà rốt với cơm làm thành như này.”
“Anh không còn bạn bè nào sao?"
Mạnh Tinh Linh nghĩ mãi mà không thông, người có tiền như anh cho dù không có vài người bạn thân, ít nhất cũng có nhiều bạn xã giao đúng không?
Anh là người có tiền, không có công việc cũng có thể lý giải được. Nhưng không làm việc cũng không ăn chơi, tính cách này thật đúng là hiếm thấy.
Sống như thế này không nhàm chán sao?
Trình Kỵ Ngôn giả bộ đáng thương, nhỏ giọng nói: "Đúng vậy, tôi không có bạn bè."
Mạnh Tinh Linh trả lời: "Vậy anh có cái gì, chỉ có tiền?"
Nhìn gương mặt nghiêm túc của cô, Trình Kỵ Ngôn thực ra rất muốn cười, nhưng vẫn gật gật đầu thuận theo lời cô.
Mạnh Tinh Linh nhỏ giọng thầm nói một câu: "Vậy cũng không phải chuyện gì xấu."
Nói xong cô nhớ tới điều gì đó, ngẩng đầu nhìn Trình Kỵ Ngôn: "Không phải thời gian trước anh bận gì đó sao, giải quyết xong rồi?"
Trình Kỵ Ngôn giật nhẹ khóe môi, nửa cười nửa không: "Đúng vậy.”
“Cho nên hiện tại em là người bạn duy nhất của tôi, em có thể giúp tôi một chuyện không?"