Mạnh Tinh Linh nghiêm trang mà phê bình anh: “Học sinh tiểu học mới trốn tránh trách nhiệm, mặn chính là mặn.”
“Tôi nếm thử món khác của anh xem.”
Mạnh Tinh Linh đóng vai “giám khảo chuyên nghiệp”, lại nếm một chút sườn xào chua ngọt.
Cô híp mắt lại tinh tế đánh giá một phen, cuối cùng đưa ra nhận xét khá cao: “Cái này thì không tệ lắm, ăn rất ngon!”
Mạnh Tinh Linh nhịn không được lại gắp một miếng, ăn xong rồi mới phát hiện chỗ nào không đúng.
Trình Kỵ Ngôn vẫn luôn ngồi ở bên cạnh, nhìn cô ăn, chính mình lại không động đũa.
“Không đúng, không phải tôi nhìn anh ăn sao, tại sao lại biến thành anh nhìn tôi ăn rồi?” Cô buông đũa xuống, lắc lắc đầu, đặt tay lên bụng mình, “Không được, tôi vốn đã ăn cơm rồi, không thể ăn nữa, sẽ béo mất.”
“Em nhanh như vậy đã tìm được công việc mới rồi?” Trình Kỵ Ngôn rốt cuộc tiến vào chủ đề chính, “Là công ty nào?”
“Công ty thú cưng. Một nhà chuyên môn làm đồ dùng cho thú cưng.” Mạnh Tinh Linh thấy Trình Kỵ Ngôn cúi đầu, cho rằng anh không chú ý tới mình, liền nhanh tay gắp một miếng sườn bỏ vào trong bát.
Chỉ cần không bị nhìn thấy, vậy không tính là tự vả mặt.
“Chính là kiểu làm máy tự động cho ăn, chậu cát mèo tự động, còn có đủ loại phụ kiện nhỏ nữa, dù sao ngoại trừ làm thức ăn cho thú cưng cùng dược phẩm, những cái khác đều làm cả. Tôi ở đội tuyên truyền.”
“Cũng không phải đột nhiên, tại vì ở nhà lâu rồi cũng cần phải đi làm thôi, sau đó vừa vặn liền gặp phải một cơ hội như vậy, tôi liền đi phỏng vấn, sau đó được qua, rất nhanh họ liền sắp xếp cho tôi đi làm.”
“Quả thật rất nhanh.” Trình Kỵ Ngôn gật đầu.
Nhanh đến mức làm cho anh tưởng rằng anh đã ở trong chùa mười năm rồi chứ không phải chỉ là mười ngày.
“Cảm giác thế nào?”
“Đến bây giờ vẫn cảm thấy rất tốt.” Nhắc tới điều này, Mạnh Tinh Linh nổi lên hứng thú, cầm lấy điện thoại mở album ra, “Tôi cho anh xem, công ty chúng tôi có rất nhiều mèo con chó con, có những lúc đồng nghiệp của tôi còn sẽ đem chính vật nuôi của mình đi làm cùng.”
Bởi vì đồ dùng của thú cưng yêu cầu xác định và đánh giá, cho nên trong công ty bọn họ có rất nhiều mèo con chó con, ở vị trí làm việc thường xuyên sẽ xuất hiện cảnh tượng một con mèo nằm dài trên bàn phím.
Mạnh Tinh Linh lướt lướt cuộn camera, tự lẩm bẩm: “Tôi thích Ông Chủ nhất, Ông Chủ cũng khá thích tôi.”
Trình Kỵ Ngôn ngẩng đầu nhìn cô, sắc mặt trầm xuống: “Em nói em thích ai?”
“Ông Chủ đó. Tôi cho anh xem ảnh chụp của nó.”
Mạnh Tinh Linh cuối cùng cũng tìm được bức ảnh cô thích nhất kia, đưa tới trước mặt Trình Kỵ Ngôn.
Trình Kỵ Ngôn cúi đầu liền thấy một con mèo đang nằm phơi bụng ngủ rất ngon.
“Có phải vô cùng đáng yêu đúng không?”
Trình Kỵ Ngôn thở dài nhẹ nhõm một hơi, làm bộ như cái gì cũng chưa phát sinh, nhẹ nhàng bâng quơ hỏi một câu: “Con mèo này tên là Ông Chủ?”
“Đúng vậy, mèo ở công ty chúng tôi còn có tên Lãnh Đạo, Tổ Trưởng, Tổng Giám Đốc, CEO, Chủ Tịch...”
Trình Kỵ Ngôn hơi quay đầu đi, trong mắt nổi lên ý cười nhàn nhạt: “Em vì phong cách đặt tên nên mới lựa chọn công ty này đúng không?”
“Đến ăn cơm cũng không làm cái miệng này của anh chịu khép lại à.” Mạnh Tinh Linh tuy rằng ngoài miệng trêu chọc anh, nhưng cũng nhịn không được tự giễu lên, “Tại sao anh không nói luôn là bởi vì người phỏng vấn cảm thấy phong cách đặt tên của tôi với phong cách của công ty rất hợp nên mới cho tôi qua đi?”
“Cũng không phải không thể.” Trình Kỵ Ngôn cười nói.
Đến đây cuộc nói chuyện bỗng dưng im bặt.
Sợ nhất chính là không khí đột nhiên im lặng.
Trải qua mười ngày này, Mạnh Tinh Linh vốn dĩ sẽ không đi nhớ lại trước đó từng xảy ra sự việc xấu hổ, nhưng lúc này tự dưng lại yên tĩnh, cô nhìn vào mặt Trình Kỵ Ngôn, đột nhiên lại nghĩ tới việc kia làm cô trong chốc lát xấu hổ tới mức ngón chân có thể quắp lại thành một tòa lâu đài nhỏ.
Trình Kỵ Ngôn ngẩng đầu đối diện với ánh mắt của cô, hỏi cô: “Tại sao lại nhìn tôi như vậy?”
Mạnh Tinh Linh hơi hơi nghiêng người đi, thanh thanh giọng nói, vẻ mặt chân thành tha thiết nhìn anh: “Trình Kỵ Ngôn, anh đồng ý với tôi một việc được không?”
Trình Kỵ Ngôn nhướng mày, để cô nói.
“Anh có thể coi chuyện ngày hôm đó như chưa từng xảy ra có được không? Cứ coi nó như một giấc mơ của anh, đừng nhớ lại nữa, cũng đừng nhắc lại, như vậy chúng ta còn có thể làm bạn tốt của nhau.”
Trình Kỵ Ngôn chậm rãi mở miệng, ngữ khí tản mạn mang theo ý cười: “Em để ý chuyện đó tới vậy à?”
“Xấu hổ lắm đấy, tôi vừa nhớ tới thôi là da đầu liền tê dại.” Mạnh Tinh Linh quay đầu đi chỗ khác, có chút thiếu tự nhiên.
“Nếu em đã xấu hổ tới vậy, điều đó chứng minh lúc đó em tới tìm tôi xin WeChat không phải vì chơi Truth or Dare, mà là em thật sự…”
Mạnh Tinh Linh ngày thường phản ứng chậm, lúc này đại não lại xoay chuyển đặc biệt nhanh, lập tức cắt đứt lời anh.
“Đừng nói nữa! Đừng nói nữa!” Còn nói nữa cô sẽ thực sự cần tới máy hô hấp mất, “Anh cũng không cần cảm thấy kỳ quái, trên đường nhìn thấy một người con trai không tồi, muốn xin WeChat, cũng không phải cái gì quá phận mà… Chỉ là quá trùng hợp một chút mà thôi.”
Trình Kỵ Ngôn nhìn thấu tiểu tâm tư của cô, cố ý biến đổi ngữ điệu chọc cô: “Tôi thấy lúc đó đâu có giống như lần đầu tiên em nhìn thấy tôi trong bộ dạng như vậy đâu.”
Mạnh Tinh Linh đứng hình.
Bị anh nói trúng rồi, cuối cùng là thừa nhận hay không thừa nhận đây…
“Tôi… Tôi...” Cô cảm thấy mặt mình đang từ từ nóng lên, cuối cùng nhắm chặt mắt lại, cắn răng nói, “Vậy anh cũng đâu phải mới gặp qua tôi có một lần đâu mà anh cũng vẫn không nhận ra tôi đấy thôi. Lúc anh ở bệnh viện thú ý có nhận ra tôi không? Sau đó lúc tôi với Funafei tới cửa nhà anh, anh có nhận ra tôi không?”
“Đại ca không nói nhị ca, quạ đen đừng cười heo đen, năm mươi bước đừng cười trăm bước (ý là đừng có chó chê mèo lắm lông ấy), có biết hay không hả?”
Mạnh Tinh Linh phồng má, một hơi nói xong những lời này.
Trình Kỵ Ngôn cười thầm ở trong lòng.
Tiểu bạch thỏ này lúc tức giận lên vậy mà vẫn đáng yêu như vậy.
Anh tựa lưng vào ghế, híp mắt lại nhìn cô, ý cười chậm rãi: “Cho nên tôi là quạ đen em là heo?”
Mạnh Tinh Linh: !!
“Anh có biết nắm bắt trọng điểm hay không vậy! Anh mới là heo!” Mạnh Tinh Linh mỗi khi kích động lên, mặt liền trở nên đỏ bừng, tốc độ nói cũng nhanh hơn rất nhiều, cứ như game bắn hạt đậu vậy, bùm bùm bùm, “Ý của tôi là hai chúng ta cũng chả hơn nhau là mấy, đừng nói ai với ai, chuyện này coi như hòa, còn anh lại chỉ nghe vào tai mỗi heo, phí sức tôi…”
Trình Kỵ Ngôn khoanh tay trước ngực, trong thanh âm ý cười còn chưa tan hết, trầm thấp lười biếng nói: “Ai nói tôi không nhận ra em?”
Mạnh Tinh Linh đột nhiên quay đầu lại, nhìn anh, vẻ mặt đầy nghi hoặc: “Anh có nói bao giờ đâu?”
Trình Kỵ Ngôn ngồi thẳng người dậy giúp cô nhớ lại, ngữ khí dịu dàng hơn rất nhiều.
“Em nghĩ lại xem, lần trước em ở trước cửa nhà tôi, không phải từng hỏi tôi ‘Có phải chúng ta từng gặp nhau ở đâu một lần rồi phải không?’ Em còn nhớ tôi đã trả lời như thế nào không?”
Mạnh Tinh Linh mờ mịt lắc đầu.
Chẳng còn ấn tượng gì nữa rồi.
Trình Kỵ Ngôn tiếp tục nói: “Tôi trả lời là ‘Đâu chỉ một lần’.”
“Vậy tại sao anh không nói rõ ràng ra một chút?”
Trình Kỵ Ngôn: ?
Xem ra cô thật sự một chút cũng không nhớ nữa rồi.
“Em không nhớ rõ em đã nói cái gì sao? Em nói ‘Tiểu khu nơi này lớn như vậy, anh từng gặp tôi cũng không có gì kỳ lạ’.”
“Ò.” Mạnh Tinh Linh hết cách chối cãi, cúi đầu xuống.
Ván đầu tiên, cô thua rồi.
Cô bắt đầu cẩn thận nhớ lại xem có chỗ nào để cô gỡ lại một ván không.
“Ồ, tôi nhớ ra rồi. Lần đầu tiên tôi gặp anh, hỏi anh có nhìn thấy Phi Phi hay không, anh với nó thân thiết như vậy, lúc đó nó về nhà anh, đi qua trước mặt anh, chắc chắn là anh biết rõ, vậy mà lại nói không nhìn thấy. Còn nữa, tôi đã nói là một con mèo mập vậy mà anh cũng không có phản ứng gì.”
Muốn so trí nhớ, kia đương nhiên vẫn là Trình Kỵ Ngôn trí nhớ tốt hơn: “Lúc ấy em hỏi tôi là ‘Có nhìn thấy một con màu cam không’.?
“Đúng vậy.” Mạnh Tinh Linh gật gật đầu.
“Nhưng mà Fluffy nó là màu trắng cam. Không hề giống nhau.”
Mạnh Tinh Linh: …?
“Có cần phải chặt chẽ tới vậy không?”
“Cần chứ.” Ngữ khí Trình Kỵ Ngôn bỗng nhiên trầm xuống, “Tôi cũng muốn hỏi em, vì sao em nhớ rõ ràng đoạn đối thoại của chúng ta lúc tôi che kín mít, lại không thể nhớ rõ tôi của hiện tại với em từng nói những gì?”
Mạnh Tinh Linh: …..
Cái gì mà “lúc tôi che kín mít” với “tôi của hiện tại” chứ.
Cô chỉ cảm thấy đầu đau vô cùng.