Cuối cùng cả hai lại trở về bệnh viện.
Vốn dĩ Mạnh Tinh Linh không có cảm giác gì, nhưng khi ngửi thấy mùi thuốc sát trùng vừa ngửi cách đây không lâu, Mạnh Tinh Linh lập tức choáng váng.
Bận rộn ầm ĩ cả một ngày.
Trình Kỵ Ngôn nhìn vẻ mặt không ổn lắm của cô, còn tưởng cô sợ tiêm, cười nói: "Sẽ không sao đâu, em chịu đựng một chút."
Mạnh Tinh Linh: ?
"Hả?"
Trình Kỵ Ngôn cho rằng đầu óc cô lại chậm chạp rồi, còn chưa kịp phản ứng, liền giải thích một chút: "Tiêm sẽ đau một chút nhưng cũng không đến mức không chịu đựng được, hơn nữa rất nhanh là tiêm xong rồi. Em đừng sợ."
Vốn dĩ còn giận anh chuyện trên xe đã hung dữ với cô, trong lòng cô vẫn đang oán trách anh, này là đang vừa đánh vừa xoa hả? Làm cô cảm thấy khó mà hiểu được. Nhưng nghĩ đến anh đã tốt bụng chở mình đến đây tiêm vacxin, cô có muốn giận cũng không giận nổi nữa.
Cùng lắm chỉ là anh không biết cách nói chuyện mà thôi.
Phía trước vẫn còn người xếp hàng, hai người nhận giấy rồi ra ngoài ngồi chờ.
Trong lúc chờ đợi, Mạnh Tinh Linh rốt cuộc không nhịn được mà đưa ra đề nghị: "Trình tiên sinh, tôi chỉ có một đề nghị nhỏ xíu xiu thôi, sau này anh có thể nói rõ ràng hơn một chút được không? Đừng nói súc tích như vậy, cái não này của tôi thật sự không phản ứng kịp."
Cô đã khéo léo nói đến mức này, Trình Kỵ Ngôn hẳn sẽ hiểu được đúng không?
"Tôi còn nghĩ rằng tôi đã nói rất rõ ràng rồi."
Mạnh Tinh Linh:…
Thấy anh lại cau mày, cô cho rằng lời mình nói khiến anh không vui, liền bổ sung thêm một câu: "Đương nhiên, đây chỉ là một góp ý nhỏ xíu của tôi mà thôi, anh hoàn toàn có thể xem như gió thoảng qua tai, không cần phải thay đổi."
Đằng nào thì anh có thay đổi hay không thay đổi cũng chẳng phải chuyện gì quan trọng, ngoại trừ những chuyện liên quan đến Funafei thì cô cảm thấy anh và cô không nên dính dáng gì đến nhau.
Trình Kỵ Ngôn lúc này mới kịp phản ứng, hình như lời anh vừa mới nói lại khiến cô hiểu lầm rồi.
Anh không có ý ghét bỏ cô, anh là đang chân thành xem xét lại bản thân, chỉ có điều lời từ miệng anh nói ra hình như lại mang nghĩa khác rồi.
Lúc này, vẫn có rất nhiều người ra ra vào vào bệnh viện. Những lúc ngơ người không có việc gì làm Mạnh Tinh Linh có một thói quen là quan sát người qua đường.
Trong bệnh viện, cảm giác xung đột càng rõ ràng hơn rất nhiều.
Ví dụ, trước mặt hai người họ bây giờ có một cặp đôi đang cãi nhau, lý do rất vô lý, nhưng cũng rất thực tế.
Cô gái không may bị chó cắn, chàng trai đưa cô đi tiêm vacxin nhưng sau khi đến, lại cảm thấy vacxin quá đắt nên muốn đưa cô gái về.
Cô gái kia không chịu, thế là hai người lôi lôi kéo kéo ngoài hành lang, cuối cùng cô gái thỏa hiệp nói sẽ tự trả tiền nhưng hắn vẫn không chịu, hai người cứ như vậy trực tiếp cãi nhau.
"Bây giờ cô có đi về với ông đây không!"
"Tôi không dùng tiền của anh! Tôi tự tiêm!"
"Cái gì của cô của tôi? Tiền của cô không phải đều là tiền của tôi à? Không phải chỉ là bị chó cắn một phát thôi sao? Lúc nhỏ tôi bị chó sói ở quê cắn có làm sao đâu, lãng phí số tiền này làm gì?”
"Ngộ nhỡ bị nhiễm virus thì sao? Sẽ chết người đó, chút tiền này còn quan trọng hơn cả mạng của tôi sao?"
"Tôi mặc kệ cô nói cái gì, hôm nay nhất định phải trở về cùng tôi!"
...
Hai người càng cãi càng gay gắt hơn, không ai chịu nhường ai, Mạnh Tinh Linh đang suy nghĩ xem có nên đứng dậy thuyết phục người đàn ông đó hay không, cô rất là lưỡng lự.
Không phải cô không tốt mà là hầu hết mọi người bây giờ đều không nguyện làm thánh nữ, không muốn dính vào chuyện riêng tư của người khác, nói không chừng cái tốt thì chẳng thấy đâu, cuối cùng còn tự chuốc họa vào thân mình.
Nhưng không nghi ngờ gì, nếu người đàn ông kia động tay động chân, Mạnh Tinh Linh chắc chắn sẽ không khoanh tay đứng nhìn.
Cô ghét nhất là loại đàn ông hay bạo lực gia đình.
Nhưng hiện tại hai người chỉ là đang mắng nhau qua lại, anh ném lời cay độc, tôi nói điều càng khó nghe hơn, như muốn vơ vét tất cả những lời tuyệt tình nhất trên đời để mắng, không chừa cho đối phương chút mặt mũi nào.
Nhìn cảnh tượng như vậy, Mạnh Tinh Linh đột nhiên cảm thấy tình yêu là thứ khiến người ta vừa mong cầu lại vừa khiến người ta sợ hãi, hai điều này không hề mâu thuẫn với nhau.
Ai cũng mong gặp được người đối xử hết lòng với mình nhưng lại sợ người ấy trước sau thay đổi quá nhiều.
Nhìn thấy cả hai không màng gì mà mắng nhau ở nơi công cộng như vậy, Mạnh Tinh Linh đột nhiên tự hỏi hai người này lúc yêu nhau làm thế nào mà chung sống với nhau được vậy.
Làm thế nào mà một chàng trai như vậy lại theo đuổi được cô bạn gái kia của hắn? Cô gái này có bao giờ tưởng tượng rằng hắn ta sẽ trở thành như bây giờ không? Có phải rất hối hận không?
...
Cuối cùng vẫn là để y tá phải đến, nghiêm giọng nhắc nhở họ rằng đây là bệnh viện, không được phép gây ồn ào.
Sau khi bị cảnh cáo, chàng trai lẩm bẩm mấy câu, đại khái cũng là mấy lời khó nghe gì đó, nói xong quay đầu bỏ đi, bỏ mặc bạn gái ở đó một mình.
Cô gái cuối cùng cũng không kiềm được, lau nước mắt rồi bỏ đi. Nhìn về hướng cô ấy đi, chắc là đi trả phí một mình.
Mạnh Tinh Linh nhớ lại hành động của chàng trai kia, khịt mũi lạnh lùng, thấp giọng mắng: "Rác rưởi."
"Em đang mắng tôi?"
Cô đã sớm quên mất Trình Kỵ Ngôn còn đang ngồi ở bên cạnh mình. Anh đột nhiên lên tiếng khiến cô sợ tới run người.
Cô ôm ngực thở đều, có chút oán giận trả lời anh: "Tại sao phải mắng anh? Vừa rồi tôi mắng tên kia."
"Tên nào?"
"Hai người họ vừa nãy cãi nhau ầm ĩ như vậy, anh không để ý sao?"
Trình Kỵ Ngôn lắc đầu.
"Xem ra anh còn ngẩn người hơn tôi rất nhiều."
Bên đó người ta cãi nhau tới mức sắp đánh nhau rồi mà anh vẫn có thể đắm chìm trong thế giới của riêng mình mà không hề bị quấy rầy, quả là người đàn ông thần kỳ.
"Tôi không có ngẩn người, chỉ đang suy nghĩ vài điều mà thôi."
Trình Kỵ Ngôn lúc trước bị người ta hiểu lầm thì thôi đi, nhưng lần này, anh không thể không tự mình giải thích.
Anh không nói dối cô, anh thực sự đang suy nghĩ.
Anh vẫn thường như vậy.
Đối với một người làm mảng nghệ thuật như anh, một khi đã đắm chìm trong nó, rất khó để nghe thấy những âm thanh khác.
"Ồ." - Mạnh Tinh Linh muốn hỏi một câu anh đang nghĩ gì, nhưng dù sao cũng không thân thiết gì với nhau, người ta nghĩ gì đâu có liên quan đến cô đâu.
Không ai tiếp tục nói, bầu không khí đột nhiên trở nên yên tĩnh.
Trình Kỵ Ngôn vừa rồi thực sự đang nghĩ làm thế nào sắp xếp lại ngôn từ để giải thích ý ban đầu của anh, nhưng hình như cũng không cần thiết phải làm vậy.
Anh trước giờ chưa từng làm mấy việc này, không giống tác phong của anh cho lắm.
Anh của trước đây, bị người khác hiểu lầm, không muốn giải thích mà cũng càng lười giải thích. Anh sẽ không quan tâm người khác nghĩ gì về mình, giới giải trí quá mức phức tạp, nếu muốn truy cùng đuổi tận thì thật mệt mỏi quá rồi.
Hầu hết những người xung quanh cũng đều biết tính khí của anh thế nào nên càng không cần đi giải thích làm gì.
Nhưng Mạnh Tinh Linh đối với anh hoàn toàn là một sự tồn tại mới mẻ, cũng đã mở ra những điều, những việc mà trước đây anh chưa từng có, chưa từng làm, chính anh cũng không biết tại sao.
Đang nghĩ ngợi, Mạnh Tinh Linh đột nhiên đứng lên.
"Đến lượt tôi rồi."
Cô không chút do dự, cũng không nhìn Trình Kỵ Ngôn, trực tiếp bước vào.
Trình Kỵ Ngôn theo phía sau, bí mật nhìn cô.
Bác sĩ bảo cô xắn tay áo lên, cô xắn tay áo một lần lại bị tụt xuống một lần, một chút cũng không chịu nghe lời cô, làm cô tức tới nhăn mặt.
Cuối cùng, y tá đành giúp cô xắn tay áo lên hẳn hoi.
Trình Kỵ Ngôn ở bên ngoài nhìn, không nhịn được cười, vừa lắc đầu vừa cười.
Cô làm cái gì trông cũng thật ngốc nghếch.
Người ngốc như vậy, chẳng trách ngay cả một con mèo cũng có thể lừa được cô.
Suốt quá trình tiêm cô không phát ra tiếng động nào, chỉ khi kim tiêm đâm vào cánh tay, cô mới khẽ cau mày lại một chút, nhưng rất nhanh liền khôi phục như thường.
Trình Kỵ Ngôn hơi ngạc nhiên.
Trong ký ức của anh về việc cái gái đi tiêm, có vẻ như rất nhiều cô gái đều sợ tiêm.
Hoặc có thể là do anh đã quá phiến diện.
Nhưng so sánh với những ký ức đó, Mạnh Tinh Linh có vẻ hơi trầm lặng, em gái anh cho đến giờ mỗi lần tiêm đều vẫn kêu gào ầm ĩ.
Phóng đại nhất là khi đoạn video con bé đi tiêm bị rò rỉ ra ngoài, chạy đến chỗ Trình Kỵ Ngôn khóc lóc làm loạn, cầu xin anh giúp xử lý video bị lộ ra bên ngoài đó, vì cảm thấy quá mất mặt rồi.
Trong nháy mắt, cô đi ra, nhìn anh đứng ở cửa, hỏi: "Sao anh lại đứng đây?"
"Xem em có khóc không." - Trình Kỵ Ngôn lúc này rất thẳng thắn, không hề né tránh mà nói ra sự thật.
Mạnh Tinh Linh cau mày: "Còn lâu nhé. Từ bé tôi đã tự đi tiêm một mình rồi.”
Khi nói lời này, khóe môi cô cong lên, còn có chút kiêu ngạo.
Thực sự vẫn là một đứa trẻ.
Cô bước tới chỗ ghế ngồi, ngồi xuống, vỗ nhẹ vào ghế bên cạnh, ý bảo Trình Kỵ Ngôn ngồi xuống.
"Bác sĩ nói tốt nhất nên đợi nửa tiếng để quan sát. Vốn dĩ tôi không muốn đợi nữa, nhưng sau khi nghĩ lại, tốt hơn vẫn là nên đợi. Lỡ đâu có chuyện gì xảy ra thì sao? Tôi cũng không muốn chết đâu."
"Bây giờ em đã biết mức độ nghiêm trọng rồi sao?" - Trình Kỵ Ngôn chậm rãi nhướng mày, "Lúc bảo em đi tiêm em còn không đồng ý."
"Đấy là tôi… Thôi bỏ đi, không có chuyện gì." - Mạnh Tinh Linh kịp thời chuyển đề tài, "Nãy thấy khả năng tập trung của anh tốt như vậy, anh làm nghề gì thế?"
Khi Mạnh Tinh Linh hỏi câu này, cũng không hoàn toàn là tùy tiện mà hỏi, cô thực sự có chút tò mò về Trình Kỵ Ngôn.
Điều này bình thường phải không? Suy cho cùng, cô cũng là cô gái vô cùng thích hóng dưa mà.
"Em đoán thử xem." - Trình Kỵ Ngôn nghiêng đầu nhìn cô, mang ý cười nhàn nhạt.
Anh đoán là cái đầu nhỏ này của cô không thể đoán ra được đâu.
Đoán không ra thì anh cũng sẽ không nói cho cô biết.
Mạnh Tinh Linh: ?
Tại sao cô lại bị chơi rồi?
Dù sao thì vẫn còn nửa giờ nữa, Mạnh Tinh Linh cũng có thời gian để đoán.
"Để tôi nghĩ thử xem."
Mạnh Tinh Linh đã đọc không ít tiểu thuyết ngôn tình, cô đã kết hợp tướng mạo, thân hình, khí chất của Trình Kỵ Ngôn, chiếc xe anh lái với ngôi biệt thự anh sống, cuối cùng tổng kết được một câu trả lời, hơn nữa cô cho rằng đây nhất định là đáp án chính xác.
Đôi mắt cô sáng lên, vô cùng tự tin hỏi anh: "Vậy, anh là tổng tài có phải không?"
!