Chương 23

Không có sự lừa lọc toan tính của loài người, cũng không có sự khó khăn cho những kiểu người học dốt, bóc lột sức lao động… Mèo cũng không phải đi học cũng không phải đi làm, cho nên mới có thể tung tăng nhảy nhót trong nhà lúc nửa đêm.

Ôi, cho dù nói thế nào, thì mỗi ngày cậy đều cảm thấy rất vui vẻ.

Trời sáng rồi lại tối, mây trắng cứ vậy trôi đi, một ngày trên thảo nguyên rộng lớn cũng trôi đi. Thiệu Dĩ Ninh nhìn sắc trời, đang nghĩ có nên trở về đàn sư tử hay không thì báo đen đột nhiên đứng dậy, khẽ dặn dò: "Chờ ta."

Hắn tỏ ý Thiệu Dĩ Ninh hãy trèo lên cây, đợi đến khi hắn đã bố trí chỗ an toàn xong thì xoay người vọt đến một chỗ xa xôi.

Thiệu Dĩ Ninh ở yên một chỗ chờ đợi.

Mặt trời đã khuất sau dãy nũi, thảo nguyên đã hoàn toàn rơi vào cảnh đêm, gió đêm thổi lất phất, ban đêm động vật cũng bắt đầu hoạt động, Thiệu Dĩ Ninh ngẩng đầu thấy mấy con chim đang bay trên bầu trời.

Cậu chờ đợi rất lâu, cuối cùng chờ được một hình bóng tối tăm trở về, còn mang theo một con mồi mới săn được.

Vết thương hoàn toàn không ảnh hưởng đến hoạt động của hắn, báo đen khỏe mạnh trở về, ném con thỏ nâu trên mặt đất.

Nhưng điều Thiệu Dĩ Ninh chú ý là, vết thương của hắn đã bị nứt toác ra.

Máu tươi lại tuôn ra, báo đen cũng không thấy đau nhưng mèo nhỏ đã lại gần, đôi mắt xanh lam tràn đầy sự lo lắng.

"Già Lâu đại ca...

Đột nhiên cậu nhớ ra, tiếng meo meo của cậu dường như có nhiều tác dụng khác nhau... Nếu như có thể an ủi Già Lâu, để hắn vui vẻ một chút cũng không phải không thể.

Vì thế Thiệu Dĩ Ninh thử chủ động mở miệng, kêu lên một tiếng.

"Meo meo..."

Tiếng kêu này vừa nhẹ vừa dịu dàng, giống như thổi bay một đóa bồ công anh vào không trung, luồng khí bé nhỏ lượn lờ, thổi bay những hạt giống mềm mại, bồng bềnh vào trong gió, lại giống như bông tuyết giữa trời đông, rơi lộp độp trên những nhánh cây, im hơi lặng tiếng.

Báo đen vẫn chưa có phản ứng gì, Thiệu Dĩ Ninh lại thấy rất rõ ràng, vết thương trước ngực hắn dường như ...đã khép lại được một chút.

Thiệu Dĩ Ninh: ???

Cậu không nhịn được lại tiếp tục kêu meo meo mấy tiếng, theo tiếng gọi của cậu, vết thương trước ngực báo đen thật sự đã khép lại được một chút.

Chỉ là vẫn rất chậm, có thể cậu có kêu rát họng cũng sẽ không khỏi hẳn được, nhưng nhìn bằng mắt thường đã hồi phục được chút ít... Thiệu Dĩ Ninh ngây ngốc, cậu không ngờ, bây giờ cậu đang sở hữu một cổ họng quý giá?

Gọi một tiếng, có thể nâng cao tinh thần, đầu óc tỉnh táo, kêu một câu, chữa trị được nhiều bệnh... Ngài nhìn chuẩn lắm, Meo Meo vạn tuế!

Thiệu Dĩ Ninh: ... Nghe, nghe cứ thấy kì kì thế nào ấy, ngại quá đi mất.

Nhưng có thể chữa trị được vết thương cũng là một chuyện tốt.

Cậu ngạc nhiên vô cùng, Già Lâu lại như đã đoán trước được.

Nhìn cái vẻ ngốc nghếch của mèo nhỏ, trong đôi mắt xanh lá thấp thoáng ý cười, cúi đầu cọ cọ lên chóp mũi hắn.

Thiệu Dĩ Ninh tỉnh táo lại, không nhịn được nói: "Đây.. đây cũng là vì..."

Vì những thứ đó?

Huyết nguyệt sâm lâm??? gì gì đó sao?

Báo đen hơi cúi đầu khẽ nói: "Chắc là vậy."

Nhưng đồng thời hắn cũng hơi lo lắng... Năng lực của A Ninh càng lúc càng rõ ràng.

"Đúng vậy..."

Thôi bỏ đi, đã chuyển kiếp rồi, còn quan tâm đến có khoa học hay không cái gì nữa.

Thiệu Dĩ Ninh lại bình tĩnh, mặc dù vẫn còn tò mò nhưng cậu có kiên nhẫn, có thể chờ đợi.