Chương 4
- Yo.
Cái giọng nhẹ nhàng của Tatsuki thoảng qua cũng đủ làm tụi con gái chết đứ đừ, nhưng nếu là với 1 cô gái đang ngồi chăm chú học bài thì lời chào đó coi như bỏ sọt rác.
- Đang học đấy à? - anh lại tiếp tục hỏi với khuôn mặt điềm tĩnh tự nhiên.
Lời nói thứ 2 cũng đáng bỏ sọt rác.
Masaki Misao, cô nàng không thích gì ngoài gia đình và học, hầu hết thời gian chỉ dành cho 2 thứ đó, chưa bao giờ biết cho bản thân 1 giây phút nào nghỉ ngơi đầu óc, học điên cuồng, học mãi!
Nói thế chứ cũng dành thời gian cho đầu óc nghỉ xả hơi trong vòng 5 phút, rồi lại tiếp tục học điên cuồng.
Trong trường, hiếm ai thấy cô nàng này nghỉ ngơi, trừ cô bạn thần thánh Igarato Hana, là thấy thường xuyên...
Lần này, Tatsuki loanh quanh lảng vảng gần xem phản ứng của cô nàng thú vị đến nhường nào, thì ngay 1 quyển tập đập vào mặt anh, nhằm đúng gáy mà đập. Cái giọng chanh chua chát chúa choe chóe thét lên:
- Tránh xa tôi ra! Sao anh phiền quá vậy?
- Au...đau đấy.
Cô nàng tiếp tục ngồi học bài, ngẫm rằng anh ta sẽ không dám lại gần lần thứ 2 đâu, vì tụi con trai lần trước cô cũng cho 1 phát đi đời thế rồi.
- Bài đó giải sai rồi kìa.
Nhưng sức công phá cho suy nghĩ thần thánh của cô không đủ đẩy lùi bước chân của anh chàng này....
Cô cực-kỳ-căm-hận con trai!
- Rốt cuộc anh muốn cái gì =_=? - cô vừa học vừa hỏi.
- Ngắm em. - anh chàng chống cằm nhìn cô chằm chằm.
=_=....cô bỏ đi. "Đồ điên." cô nhìn tập, lấy bút chì đánh dấu bài tập khó, xong rồi tiếp tục lấy tập môn khác ra học. Nhưng thật không may cho cô, anh chàng vẫn lẽo đẽo theo sau, vừa đi ngang cô vừa nhìn chằm chằm.
- Anh có biết "lịch sự" không vậy?
- Biết.
- Vậy tại sao tôi đi vệ sinh cũng bám đuôi tôi là thế nào!?
Anh đứng đợi ngoài cửa, có vẻ anh hứng thú với cô gái này, 1 cô gái vừa thông minh vừa hung dữ. Bất kể thời gian, từ lúc gặp mặt nhau, anh luôn thấy cô ở xung quanh.
Này nhé, hôm lần giúp cô gái nọ là 1 lần.
Hôm trực nhật toàn trường là lần thứ 2.
Lần thi thử toàn trường là lần thứ 3.
Lần thứ...khoan, hình như chỉ có toàn trường là 2 anh chị mới gặp nhau....
- Này...em ghét tôi thế cơ à? - anh tựa đầu vào cây, hỏi.
Cô không trả lời, chỉ im lặng làm bài, Hana phải đi trực nhật, nên lần này cô ở 1 mình, mà dù có bạn, cô chắc cũng chẳng thoát khỏi anh chàng "đỉa" này đâu.
- Này...nếu tôi nói tôi thích em, em sẽ làm gì?
- "Xéo ngay". - cô cắn cây viết, vừa làm vừa nói.
Anh đứng đó, nhìn cô, rồi cúi người xuống, rúc đầu vào gần tập, cười:
- Thế vào đây là trừ nhé, làm sai mãi. - nói rồi, anh bỏ đi.
- ....Tôi biết rồi! Tôi không cần anh phải chỉ đâu! Tên đần!!
Cô hét lên, toát ra luồng khí ám sát không thể nào tả nổi....nhưng cô cũng không biết vì sao, anh chàng này lại mang 1 cảm giác rất kỳ lạ đến với cô....
"Mình muốn gϊếŧ chết hắn ta =_="
Vâng, đó là cảm giác của cô.....